Chương 194 Cuộc đấu của những đồng môn
Lấy thân thể của anh sau khi cường hóa ba bộ Hoa Lân Y lúc này, lại thêm Hoa Lân Y tăng cường độ, đột nhiên bộc phát, khoảng cách giữa hai người dường như là một giây là tới.
Tôn Kiều căn bản không kịp phản ứng, liền bị bóp cổ.
Anh giơ tay muốn nổ súng, nhưng đối phương vẫn chưa có hành vi thương tổn mạng người, tội không đáng chết...
Chính vì chần chừ như vậy, đã bị đối phương khống chế, ý thức nhất thời mơ hồ. Trước mắt là một màu trắng xóa.
Phù phù.
Anh ta mất ý thức.
Lý Trình Di ném anh ta vào phương tiện bay, còn đóng kỹ cửa.
Quay lại SUV.
Đối với những cảnh sát có ý chí giữ gìn ổn định xã hội này, anh luôn có cảm tình.
Bởi vì anh cũng hy vọng sinh sống ở một nơi có môi trường ổn định an toàn thoải mái, mà không phải lúc nào cũng đều lo lắng bị người tập kích, lo lắng người bên cạnh bị thương tổn.
Cho nên loại người này cũng bảo vệ trạng thái hàng ngày của anh.
Ngồi trở vào trong xe, anh xách người đàn ông tóc đỏ lên rồi ném vào trong phương tiện bay của Tôn Kiều.
Sau đó mới tự mình lái SUV nghênh ngang rời đi.
Bùm.
Lái chưa được mấy chục mét, xe đụng đầu vào bảng cảnh báo ven đường, Lý Trình Di mắng chửi đĩnh đạc xuống xe, nâng đầu xe trở về đường chính, tiếp tục lên xe.
Không bao lâu, chiếc SUV dần dần lung lay lắc lư, nghiêng tới ngã lui chậm rãi miễn cưỡng chạy, dần dần rời xa.
..............
Ngoại ô Nam Châu.
Vùng ngoại ô không có Pháo đài Trầm mặc là một vùng đất hỗn loạn đối với bất cứ ai.
Tuy rằng vùng ngoại ô cũng có nhân viên an ninh quản lý theo dõi, nhưng kém xa nội thành.
Cách nội thành mấy chục km, bên cầu đường ray của một đoàn tàu siêu cao tốc.
Dòng sông chảy qua cầu, phản chiếu ánh trăng đêm. Trên bãi cỏ rộng lớn bên bờ sông, nơi hoang dã vốn yên tĩnh hoang vu, lúc này đang có mảng lớn máy bay không người lái màu đen đang bay lượn.
Phía dưới mấy chục chiếc máy bay không người lái đều lắp đặt lỗ bắn súng ống, lúc này tất cả họng súng toàn bộ đều nhắm vào một hình người màu xám đen cao lớn phía dưới.
Hình người mặc áo choàng màu đen, che khuất toàn thân, chỉ lộ ra một mặt nạ đầu lâu trắng, ngửa đầu nhìn nhóm máy bay không người lái giữa không trung.
"Không nghĩ tới cái tỉnh này tự nhiên còn có người có thể phản ứng nhanh như vậy, có thể phát hiện ra tôi sắp xếp."
Mặt nạ đầu lâu ánh mắt bình tĩnh, giống như đang cùng người nào đó trao đổi.
“Từ dấu vết xuất thủ, tôi liền đoán được là cậu”.
Đối diện bờ sông nhỏ, một người đàn ông cao lớn khoác áo gió chậm rãi đi ra từ trong rừng rậm.
Người đàn ông để râu, hai mắt thâm thúy, trong tay xách một cái vali màu bạc không lớn, chính là cục trưởng cục an ninh tỉnh Tiết Vi Dân.
"Lúc trước vụ án của cậu chính là tôi phụ trách, đều là đồng môn, tôi không tin cậu sẽ không lo lắng việc tôi truy vết." Tiết Vi Dân bình tĩnh nói."Cho nên, cậu cố ý dẫn tôi đến nơi này?”
“Anh đoán không sai. " Mặt nạ đầu lâu giơ tay phải lên. "Trong vụ nổ lần trước, tôi thiếu chút nữa hoàn toàn biến mất, bất quá cũng may, hiện tại tôi so với trước kia càng mạnh hơn, thân thể này cũng không yếu ớt như trước kia."
“Bạch Sùng...... cậu không nên trở về. "Tiết Vi Dân trầm giọng nói. " Kẻ thù lúc trước đều đã chết, cậu cũng không có lý do trở về."
“Đúng vậy. "Mặt nạ đầu lâu nở nụ cười," Tôi quả thật tôi không trở về vì thù cũ nhưng con người cả đời này, không nên chỉ vì chính mình”.
Tay phải hắn rủ xuống, một đạo chất lỏng màu bạc không tiếng động từ cổ tay áo chảy ra, ở trong tay hắn tụ thành một cái vali màu bạc khéo léo tinh xảo.
"Tôi đã từng suy nghĩ rất lâu, vì sao tôi lại lưu lạc đến nước này. Trên thế giới này, còn có rất nhiều người giống như tôi. Vận mệnh của bọn họ và tôi tương tự, vì sao thế giới này không thể cho chúng ta một chỗ dung thân? vì sao những người không chết vẫn cao ngạo ngồi trên cao quan sát hết thảy?"
Đôi mắt điện tử đỏ sậm của Mặt nạ đầu lâu nhìn chăm chú Tiết Vi Dân.
“Tôi đã từng cho rằng, mình đã sai.Nhưng bây giờ. Ai đó nói với tôi rằng thế giới đã sai. Và không phải tôi..."
"Cậu quá cực đoan, cho dù có ý tưởng, chúng ta cũng không nên áp dụng..." Tiết Vi Dân còn muốn khuyên bảo đối phương.
"Đủ rồi, tôi mời anh tới cũng không phải là vì nghe anh nói lải nhải!" Mặt nạ đầu lâu cánh tay phải nâng lên, giơ lên.
Trong phút chốc tất cả máy bay không người lái xung quanh đồng thời nổ súng, đạn dày đặc trong nháy mắt xé rách áo choàng màu đen trên người hắn, làm lộ ra đem thân hình hoàn toàn kim loại màu xám đen.
Những tia lửa vỡ vụn hiện lên xung quanh, tất cả viên đạn căn bản ngay cả lớp da của hắn cũng không thể phá vỡ.
Cái vali trong tay Mặt nạ đầu lâu chợt tan chảy, cấp tốc hóa thành một thanh Nguyệt Nha đao màu đen cao hơn người.
Nguyệt Nha đao tựa như boomerang, lơ lửng giữa không trung, toàn thân thiêu đốt hỏa diễm màu xám tro, không ngừng chuyển động vờn quanh hắn.
Một tầng lực trường vô hình đột nhiên hiện lên bên cạnh, ngăn trở đạn bay tới dày đặc.
Lúc trước liền không cách nào bắn xuyên qua thiết giáp đạn, lúc này thậm chí còn không đến được gần hắn trong phạm vi 1 mét, mới đến gần đã bị lực trường mạnh mẽ chắn, bắn ngược trở lại.
Sắc mặt Tiết Vi Dân trầm trọng, vali trong tay cũng hòa tan, trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh trường kiếm xanh thẳm.
Thân kiếm khắc hai chữ Vạn Minh, chữ viết là cổ văn phồn thể, hơn nữa từ chung quanh chữ viết kéo dài ra mảng lớn hoa văn như mạch điện màu lam.
“Thật sự không có cách nào quay đầu lại sao? "Anh trầm giọng nhìn về phía đối diện, tay cầm trường kiếm, toàn thân lực trường thổi quét, tựa như gió thổi tan tạp vật chung quanh.
“Vì thay đổi thế giới ghê tởm này. "Mặt nạ đầu lâu lãnh đạm nói: - Trả bất cứ giá nào cũng đáng”.
Hắn từng bước một đi về phía trước, chậm rãi tới gần đối phương.