← Quay lại trang sách

Chương 195 Quá yếu ớt

Hãy đến và cho tôi thấy những gì cậu đã tiến bộ trong những năm qua”.

Tiết Vi Dân cũng không nhiều lời nữa, tay phải nâng lên, mũi kiếm chỉ về phía đối phương.

“Tôi đây đành phải phế cậu, lại đem đầu óc cậu từ trong cơ thể cải tạo ghê tởm kia móc ra mang về”.

“Làm được thì tới. "Mặt nạ đầu lâu phát ra tiếng cười chói tai.

Bùm!

Trong phút chốc, Nguyệt Nha đao trước người hắn mang theo một đạo tàn ảnh, tựa như gió đen bay về phía đối diện.

Nước sông chỉ bị lưỡi dao xẹt qua tầng trời thấp, liền bắn lên mảng lớn sóng nước màu trắng.

“Vạn Minh, chế độ liệt âm. "Tiết Vi Dân chợt giơ tay, lưỡi kiếm chém về phía trước.

Không khí chung quanh lưỡi kiếm màu lam trong nháy mắt vặn vẹo.

Sóng âm chấn động cực lớn nương theo một nhát chém đơn giản của anh, hướng về phía trước khuếch tán theo hình quạt, nổ tung.

Ầm ầm!!!

Lấy Tiết Vi Dân làm trung tâm, phía trước phạm vi 70 độ 30 mét, nước sông, đồng cỏ, bùn đất, đá vụn.

Tất cả mọi thứ ầm ầm vỡ nát, nổ tung.

Chấn động vô hình thật lớn phảng phất như bom, trong nháy mắt rơi vào khu vực này.

Bụi đất bọt nước bị dập nát thành sương mù bụi mù, bao phủ hoàn toàn khu vực này, làm nhòa tầm nhìn.

Một kiếm này cũng khiến thanh Nguyệt Nha đao màu đen đang lao đến xẹt qua một bên..

“Không muốn quay đầu lại, tôi sẽ đánh cho cậu tàn phế phải trở về”

Trường kiếm của Tiết Vi Dân vừa chuyển, sóng âm hình quạt thật lớn chấn động cũng theo động tác của anh, quét ngang tất cả khu vực ven sông chung quanh.

Rừng cây lớn bị chấn động vô hình đảo qua, nhao nhao nổ tung, nghiêng ngã, sụp đổ.

Ngay khi anh chuẩn bị vung ra kiếm thứ hai, gia tăng công suất, triệt để phế bỏ Mặt nạ đầu lâu.

Đột nhiên một bóng đen lao ra khỏi sương mù.

Lưỡi dao màu đen dữ tợn xé gió thanh âm, trên lưỡi đao màu xám hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, hóa thành một hình dáng đầu hung thú mơ hồ, đánh về phía anh.

Đinh!!

Mặt nạ đầu lâu cầm Nguyệt nha đao trong tay, hai tay đè xuống, nặng nề nện vào kiếm của Tiết Vi Dân.

Trường kiếm và Nguyệt đao va chạm, hỏa diễm cùng trường lực sóng âm vô hình đồng thời phòng hộ, hai luồng sức mạnh bị đè ép, bành trướng, nổ tung.

Sức mạnh tản ra trong nháy mắt nổ tung khu vực trung tâm hai người.

Mặt đất xung quanh nứt ra mấy vết nứt màu đen bất quy tắc.

................

m thanh gì thế?

Lý Trình Di vừa mới dừng xe xong, mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn khoảng không xa.

Nơi đó là nơi hoang dã cách xa Toại Dương, đã không tính là ngoại ô, mà là nơi hoang dã giữa hai thành phố.

Ở thời đại này, trình độ khoa học kỹ thuật như vậy, lại có nơi hoang dã, đây vốn là một chuyện khó có thể tin được.

Nhưng chúng thực sự tồn tại, hoàn toàn là nơi trú ẩn của tất cả các loại tội phạm và những người bị lưu đày, và một khu vực hỗn loạn hoàn toàn không có bất kỳ quy định nào.

Nhìn ra xa một chút, không thấy gì, Lý Trình Di thu hồi tầm mắt, quan sát xung quanh.

Ngôi sao trắng khổng lồ trên đỉnh đầu phóng ra ánh trăng, chiếu sáng mặt đất. Anh và chiếc SUV đang dừng lại bên một con đường nhỏ trong rừng.

Trên đường nhỏ tràn đầy đá vụn và cát mịn, bụi đất màu xám bị nghiền ép vô số lần, sớm đã trở nên nhẵn nhụi vô cùng.

Gió nhẹ thổi qua liền mơ hồ mang theo cát bụi tung bay.

Đường nhỏ chỉ rộng chừng ba mét, hai bên là bãi cỏ thưa thớt, bãi cỏ rộng chừng mười mấy mét, sau đó bên cạnh là bụi cây thấp.

Xa hơn nữa là rừng cây dày đặc âm trầm liên miên.

Ban đêm, đèn xe SUV tựa như hai cột tròn trắng noãn, thẳng tắp đánh vào mặt đường phía trước, hấp dẫn không ít côn trùng bay tới bay lui.

Lý Trình Di dựa lưng vào cửa xe, lấy ra một cái điện thoại di động giá rẻ mới, gửi tin nhắn tức thời cho tất cả phụ huynh.

Sau đó ánh sáng vàng kim trong tay chợt lóe, trực tiếp cắt chiếc điện thoại di động thành mấy mảnh, ném về phía xa trong rừng.

Làm xong những thứ này, anh nhìn phản hồi tại Ấn ký Ác chi hoa.

Ác niệm: 31%

Quá chậm. Uổng công mình liên tục xông vào mấy chỗ. Anh có chút bất đắc dĩ, hiện tại lòng người thật sự quá yếu ớt.

Nhiều tay chân, đàn em như vậy cũng không thể tích góp đủ ác niệm để viên mãn hoa Tử đằng tiến hóa lần thứ hai.

Anh cứ như vậy đứng bên cửa xe, hơi ngửa đầu, dựa lưng vào xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Hiện tại ý nghĩ duy nhất, chính là hy vọng các phụ huynh sau này có thể giúp đỡ một chút.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Ước chừng hai mươi phút sau.

Trong xe mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ của những người đã tỉnh. Nhưng lần này Lý Trình Di không đánh ngất mấy người nữa. Mà là mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

Rốt cục đã tới...... Anh chậm rãi đi về phía trước, quanh thân chợt hiện lên vô số cánh hoa màu vàng.

Cánh hoa như bão cát vờn quanh, ngưng tụ thành Hoa Lân Y Lay-ơn.

Cột sáng đèn xe chiếu sáng toàn thân anh từ phía sau, phản xạ ra màu vàng hơi gai.

Rất nhanh, hai chiếc xe bay màu đen cấp tốc từ xa tới gần, sau đó giảm tốc độ, đáp xuống.

Khí lưu mãnh liệt thổi tan bụi đất chung quanh, áp đảo bãi cỏ hai bên.

Cửa xe mở rộng, một đám người mặc áo chống đạn từ bên trong xe nhanh chóng nhảy xuống. Những người này đầu đội mũ bảo hộ có kính nhìn ban đêm, ăn mặc gần giống với bộ đội đặc chủng.

Mặc dù ăn mặc thế, nhưng từ tư thế triển khai đội hình tán loạn sau khi hạ cánh thì có thể thấy bọn chúng kém xa lực lượng đặc chủng được huấn luyện. Lý Trình Di khoanh tay trước ngực, đứng trong ánh đèn xe lẳng lặng nhìn đám người lao ra.

Ánh xe sáng ngời chiếu vào áo giáp trên người anh, phản xạ ra ánh sáng vàng khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Tổng cộng mười người, người cuối cùng là một người đàn ông cao lớn cường tráng.