Chương 200 Lam thư
“Này, bên cậu chuẩn bị thế nào? "Giọng Tống Nhiễm từ bên kia truyền đến" Để tôi đưa cậu đến chỗ Ngục Long sư phụ.
“Chờ một chút, nhân tiện giúp tôi mang ít đồ, không thể tay không đến đó "Lý Trình Di trả lời.
“Vậy được, cậu cứ làm đi. "Tống Nhiễm trả lời.
Lý Trình Di nhanh chóng đứng dậy, chào bà Phùng Ngọc Vinh, sau đó mang theo ba chậu hoa ra khỏi nhà.
Xuống lầu, đi ra tiểu khu, xe việt dã màu đen đã chờ ở ven đường.
Xe bụi bặm, còn chưa kịp rửa, rõ ràng là xe bay giá cả đắt đỏ, giờ nhìn giống như chiếc xe tải nhỏ mấy chục ngàn.
Lý Trình Di đến gần, đặt chậu hoa vào cốp xe, sau đó ngồi vào trong xe.
Rầm đóng cửa lại.
"Đến vườn thực vật Vĩnh Viễn một chuyến."
Tống Nhiễm không cách nào hiểu được mạch não của Lý Trình Di, người bình thường thích thực vật hoa cỏ, đi công viên cửa hàng hoa nhìn xem không phải xong rồi sao?
Nào có ai tự mình bỏ ra nhiều tiền như vậy mua một vườn thực vật?
Chẳng lẽ đây là mạch não của bệnh thần kinh khác với người thường?
Người Góc chết phần lớn đều là bệnh thần kinh, điều này được giới của bọn họ công nhận.
“Ừ. Tôi mang ít hoa này qua đó rồi lấy ít đồ sau đó chúng ta xuất phát. "Lý Trình Di thở dài," Lần này lại làm phiền anh rồi, anh Tống’.
“Không có việc gì, ông chủ trước khi đi muốn tôi chăm sóc tốt cho cậu, Góc chết tôi không giúp được gì cũng đã rất xấu hổ. Nếu chút chuyện này cũng làm không tốt, đó là thật sự phụ lòng tín nhiệm của ông chủ và cậu. "Tống Nhiễm nghiêm túc nói.
“Bên ông chủ, tình hình thế nào? "Lý Trình Di nghiêm túc hỏi.
Không tốt lắm, manh mối Lê n để lại, nhưng thời gian lâu, một số đã tự nhiên tiêu tan. Hiện tại bọn họ chỉ biết là, Manh mối Lê n để lại trong một quyển sách tên là Lam Thư. Về phần Lam Thư này rốt cuộc là cái gì, tra không ra. "Tống Nhiễm thở dài.
“Lam Thư......”
"Đúng vậy, bên ông chủ gặp phải cái Góc chết này cũng rất khó chơi, Tư Mã Quy cùng một người Góc chết khác đều bị thương, rất nặng, còn đang nằm bệnh viện."
Bất quá cho tới bây giờ, hình như cũng không có Góc chết nào dễ chơi. Cửa hàng nhỏ yên tĩnh này của cậu xem như gần đây tương đối an toàn, chỉ cần không mua đồ, sẽ không nguy hiểm”.
“Đúng vậy. "Lý Trình Di gật đầu.
“Tình huống bên cậu thế nào? Nếu bên ông chủ thật sự không có cách nào, vậy cũng chỉ có thể dùng ký ức thoáng hiện. Trong chỗ chúng ta thì ký ức thoáng hiện chỉ có cậu là mạnh nhất, dễ kích thích nhất. "Tống Nhiễm trầm giọng nói.
“Nếu thật sự cần tôi thì đương nhiên tôi sẽ ra trận"Lý Trình Di quả quyết đáp.
"Ai... Cuộc đời này khi nào mới hết đau khổ..." Tống Nhiễm thở dài, thanh âm thấp xuống, không nói nữa.
Lý Trình Di cũng không lên tiếng nữa.
Xe một đường chạy như bay, ước chừng nửa giờ sau, rốt cục đến vườn thực vật Vĩnh Viễn mới khai trương.
Cửa chính vườn còn đang trang hoàng, Lý Trình Di có tiền, chuẩn bị tạo ra một cánh cổng vòm chạm trổ kim loại rất lớn, làm mặt tiền.
“Đúng rồi anh Tống, cái chai nước của tôi đâu? "Lý Trình Di hỏi.
“Chỗ tôi, trả lại cho cậu này "Tống Nhiễm lôi cái bình mà Lý Trình Di lúc trước lấy được từ Cửa hàng nhỏ yên tĩnh ra.
"Cái bình này thật sự là kỳ lạ, tôi chỉ có thể nhìn thấy cái túi có đựng đồ vật, nhưng mở túi ra nhìn thì bên trong không thấy cái gì, sờ cũng không thấy."
“Đúng là quỷ dị, cảm ơn. "Lý Trình Di nhận lấy, mở túi ra nhìn.
Bên trong ngoại trừ bình máu lúc trước còn có một hộp kim loại xám xịt.
Cái hộp này giống như là hộp cá đóng hộp, quanh thân dán đồ án cùng ký hiệu ba màu xám trắng xanh xen lẫn văn tự.
Khi tầm mắt Lý Trình Di nhìn chăm chú vào nó, ký hiệu và chữ viết trên mặt hộp sắt vặn vẹo, biến hóa chuyển đổi thành văn tự nghi quốc mà anh có thể đọc được.
"Lòng tham lam: Một số món ăn vặt yêu thích nhất tồn tại."
Thứ này so với bình máu lúc trước còn chưa dùng, nhưng bởi vì không có hạn chế thời gian bảo hành, cho nên anh hoàn toàn có thể giữ lại hai vật này, chờ đợi về sau xem có công dụng gì tốt hơn hay không.
“Đến nơi rồi, cậu đi đi, tôi ở đây chờ"Tống Nhiễm nói.
Lý Trình Di nhanh chóng xuống xe, xách theo ba chậu hoa bước nhanh đến gần cửa vườn thực vật.
Vừa vào cửa, trên bãi cỏ trống giữa các lán, liền nhìn thấy một đống hoa hướng dương màu vàng rực rỡ, đang chất đống chỉnh tề trên bãi cỏ, chờ nhân viên tới cấy ghép.
“Hoa đều ở đây, chuẩn bị đem đi trồng, anh có muốn kiểm tra hay không?"Quản lý phụ trách vườn, là một bà cô tóc vàng quăn, tên là Trần Ngọc Cầm, tầm tuổi với bà Phùng Ngọc Vinh. Người ở độ tuổi hay có tên là Cầm, Vinh hay Ngọc gì đó
Đây là dấu ấn của thời đại, ít nhiều không giống với người trẻ tuổi.
“Để tôi xem trước. "Lý Trình Di đi tới bên đống hoa hướng dương, đưa tay sờ sờ một chậu hoa gần nhất trên mặt đất.
"Mức tiến hóa lần thứ nhất: 6% một tia hoa khí rất nhỏ chảy vào ngón tay, anh khẽ gật đầu." Sau đó lại không ngừng nghỉ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve những chậu hoa còn lại.
Từng tia hoa khí hội tụ lại, hình thành dòng suối càng lúc càng mạnh mẽ.
'7%
'8%'
'10%'
Tốc độ tiến hóa tăng vọt, khiến tâm tình Lý Trình Di tốt lên.
Anh kỳ thật có thể đi vườn khác hấp thu hoa khí, chỉ là quãng thời gian trước vẫn không rảnh, hơn nữa chỉ có hoa của mình, mới thuận tiện tùy thời có thể chọn lựa chủng loại, tập trung một chỗ tiết kiệm thời gian, còn để sửa chữa Hoa Lân Y.
Lần nhập hàng này, cũng là có thể mở rộng kênh hoa cỏ ổn định.
Không ngoài ý muốn, Lý Trình Di sờ được hơn phân nửa thì độ tiến hóa lần thứ nhất cũng hoàn thành.
"Hoa hướng dương Titan: tiến hóa lần thứ nhất 100%"