← Quay lại trang sách

Chương 203 Khu phố ầm ĩ

…………….

Ngày 17/9, 21 giờ 01 phút tối.

Lý Trình Di nhìn di động, chậm rãi tản bộ trên con đường nhỏ yên tĩnh.

Vẫn là cùng một thời gian, vẫn là cùng một mùi vị.

Con phố này bị người chung quanh gọi là phố ầm ĩ, mỗi buổi tối, từ tám giờ đến bốn giờ sáng, đều là thiên đường của nướng thịt và karaoke

Bên trong có vài sân khấu đều là sân khấu ngầm khá nổi tiếng của Toại Dương.

Hiện tại hơn chín giờ, trên đường người tấp nập, lui tới tất cả đều là thanh niên ăn mặc thời thượng.

Nam nữ nữ, các loại mùi nước hoa trộn lẫn với thịt nướng, mơ hồ trộn lẫn mùi rượu, hình thành một mùi vị quái dị đặc biệt của khu phố ầm ĩ.

Lý Trình Di thay đổi cách ăn mặc có thể hòa nhập với không khí tại đây.

Áo sơ mi xám xanh, quần dài ngắn màu đất, tất trắng giày thể thao trắng, tóc chải kỹ, kịt keo, lại đeo kính AR, phối hợp với bờ vai rộng đã có thể tính là rắn chắc.

Không ngờ cũng có một tia khí chất hào hoa phong nhã.

Anh không biết ăn mặc, nên khi kẻ mắt đậm tư vấn trang phục nên anh đã mua theo.

Đáng tiếc, ở khu phố ầm ĩ đi tới đi lui ba lần, ký ức thoáng hiện vẫn không tới.

Đi nhàm chán, Lý Trình Di cảm giác có chút khát nước, ngồi xuống một cái ghế ở một cửa hàng nước trái cây ven đường, quét mã gọi một ly nước trái cây.

Cửa hàng kê 7,8 cái ghế dựa, dùng hàng rào màu đen vây thành hình chữ nhật, gần sát mặt đường.

Bên phải chỗ Lý Trình Di ngồi, là một cửa hàng đồ trang trí kiểu cũ.

Cửa tiệm trang trí giống như nhà gỗ nhỏ trong rừng, ngoài cửa lớn hoa văn bằng gỗ giả, còn đặt mấy đống rơm rạ và ghế gỗ chậu gỗ.

Trên tường cạnh cửa, còn treo một đầu hươu đực cực lớn, dán một tờ báo cũ ố vàng nghiêng lệch.

Xuyên qua tủ kính thủy tinh nhìn vào bên trong, có thể nhìn thấy bên trong có không ít rối gỗ hình người, đồ chơi trẻ em, đồng hồ gỗ, ngựa gỗ cũ nát, lều xiếc thú loại nhỏ vân vân, thậm chí còn có thể nhìn thấy một bộ xương khô mặc quần áo thuyền trưởng hải tặc.

Lý Trình Di chờ gọi nước trái cây, thỉnh thoảng quét mắt nhìn cửa hàng nhỏ có chút khác biệt này.

Tinh tang.

Đột nhiên cửa tiệm nhỏ bị đẩy ra, một ông lão chậm rãi đi ra.

Tay ông lão cầm quải trượng, mặc áo sơ mi quần tây trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo len cổ chữ V mỏng manh, khuôn mặt hiền hòa, đeo kính tròn, ống tay áo còn bị một đứa bé dán một tờ giấy dán.

Ông lão ra cửa, chống gậy, xé giấy dán trên tay áo xuống, cẩn thận cất kỹ, sau đó mới đội mũ tròn nhỏ, kéo ghế ngồi của cửa hàng nước trái cây ra, chậm rãi ngồi xuống.

“Nơi này thật yên bình. "Ông già thở dài một tiếng, ánh mắt màu nâu rơi trên người Lý Trình Di.

“Lý Trình Di của Hồng Cẩm? "Ông già nhẹ giọng hỏi.

Lý Trình Di hơi kinh ngạc, không nghĩ tới anh chỉ tùy tiện ngồi đây, cũng có thể gặp được người biết mình.

“Xem ra tôi không tìm lầm người. "Ông già nở nụ cười," Công ty các cậu, là từ Bạch Tinh tới, Tân Đức Lạp là người rất có hoài bão. Trước kia làm rất nhiều việc có tiếng tăm’.

“Ông là? "Lý Trình Di hơi nheo mắt, không biết đối phương có ý gì.

“À, tôi họ Bạch, bởi vì một việc, đang tìm một người trong công ty các anh. Tôi tra được tin tức, nói người đó có quan hệ gần gũi nhất với cậu nên tới thăm cậu "Ông lão cười giải thích.

‘Quan hệ với tôi gần gũi nhất? Ông nói xem, nói không chừng tôi có thể giúp ông. "Trong đầu Lý Trình Di nháy mắt hiện lên một cái tên.

"Tôi cũng không biết cậu ta tên gì, bất quá, cậu ta gần đây làm một số chuyện tốt, tuy rằng phương hướng sai lầm, nhưng có thể nhìn ra, là một thanh niên có hoài bão cho nên tôi nghĩ thông qua cậu, để quen biết một chút." ông già trả lời một cách thoải mái.

....................

Cao ốc Tân Thế Kỷ, công ty Hồng Cẩm.

Xoẹt.

Thang máy chậm rãi tách ra.

Một người con gái mảnh khảnh mặc áo da đen, đeo mặt nạ hồ ly yểu điệu, trong tay xách theo một chiếc theo màu bạc vali xách tay, chậm rãi bước ra khỏi thang máy.

"Chính là chỗ này, Công ty dược phẩm Hồng Cẩm." Người con gái đưa mắt liếc nhìn trong đại sảnh vừa nói vừa cười với nhân viên công ty.

"Xin hỏi, ở đây có ai biết người này ở đâu không?"

Cô đưa tay hướng phía trước.

Cúc áo trước ngực chiếu ở giữa không trung chiếu ra một hình ảnh toàn thân Lý Trình Di mặc Hoa Hoa lân y Tử đằng.

"Thưa cô, đây là áo giáp ngoài hay là người cải tạo hoàn toàn? Chỗ chúng tôi đây là công ty chế dược, không phải công ty tư vấn hay làm dịch vụ điều tra muốn tìm người, cô nên đi đến những nơi đó" Một nam nhân viên có lòng tốt giải thích.

"Có người xác định nói cho tôi biết, nơi này của các người có hành tung của người này." người con gái giọng nói nhẹ nhàng, "Cho nên, nếu như anh lại nói là không có....."

Xèo!

Trong phút chốc, vali trong tay cô biến dạng tan chảy, hóa thành một thanh loan đao.

Loan đao trong nháy mắt bắn ra, xuyên thấu vách tường dày nặng phía sau nhân viên nam.

Trên tường chỉ có một khe hở màu đen, không có mảnh vụn.

Loan đao Nguyệt Nha tựa như một đao cắt qua đậu hủ, dễ dàng xuyên thấu mặt tường, từ hành lang bên kia quay về, trôi nổi giữa không trung bên phải người con gái.

Nhân viên nam kia ngây dại, đứng tại chỗ, cà phê bưng trong tay bắt đầu run rẩy kịch liệt, bắn không ít ra thảm”

“Tôi...tôi" Sắc mặt anh ta trắng bệch, hai chân như nhũn ra, không thể nhúc nhích.

Cần gì nói nhảm cùng bọn chúng, giết hết đi.

Phía sau thang máy lại đi ra một người đàn ông cao gầy đeo mặt nạ hồ ly đen.

Khác với cô gái, hắn ta không có vali, mà là hai tay cầm hai khẩu súng tiểu liên mini.

Lúc này nhìn thấy súng trong tay người đàn ông, mọi người trong đại sảnh lúc này mới phản ứng lại.

Bốp!!

Trong nháy mắt, mọi người cùng nhau kéo ngăn kéo ra, đưa tay móc ra vũ khí.