Chương 204 Hỏa lực của công ty dược phẩm sinh học
Hơn mười họng súng lớn nhỏ đường kính không đồng nhất, thoáng cái toàn bộ nhắm vào hai người đeo mặt nạ hồ ly đen.
Răng rắc.
Trong đó có một nữ nhân viên khỏe mạnh, trên vai còn khiêng lên một khẩu pháo laser. Miệng pháo to bằng đầu người, lỗ hổng tối om đã sáng lên hồng quang nhàn nhạt.
“.”
“.”
Động tác hai người đeo mặt nạ hồ ly đen cứng đờ.
Nếu như chỉ là súng ống bình thường, bọn họ có thể dựa vào áo giáp ngoài ngăn cản, không phải sợ.
Nhưng bây giờ, pháo laser đã tới.
Đồ chơi này tốc độ cực nhanh, cơ hồ là nổ súng liền trúng, uy lực lại lớn, tính nguy hiểm thoáng cái tăng lên.
Công ty này... là dược phẩm sinh học sao? Không phải chế tạo vũ khí chứ???
Hỏa lực này cũng đủ đi đánh nhau với một số tiểu quốc rồi!
“Các người vừa nói gì vậy? Có thể nói lại lần nữa không, tôi không nghe rõ”.
Sau lưng nữ nhân viên cường tráng cầm khẩu pháo, kẻ lông mày đậm khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hai người.
“Ha ha ha có ý tứ. " Người con gái Đeo mặt nạ hồ ly đen nở nụ cười. Các ngươi cho rằng chút trận chiến này có thể ngăn cản.
Những lời tiếp theo của cô ta không thể nói ra khỏi miệng.
Một tia cảm giác uy hiếp khủng bố sắc bén bén nhọn, trong nháy mắt như thủy triều cuốn tới.
“Có người khóa chặt chúng ta! "Giọng nói người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly đen phía sau trầm xuống.
“Khoảng cách rất xa! Không ở phụ cận, có tiếp tục không?”
“... "Cô gái trầm mặc.
Ngẩng đầu lên, dưới mặt nạ của cô ta hai mắt hiện lên một tia ánh sáng màu lam, tầm mắt phảng phất xuyên thấu vách tường, xuyên qua nóc nhà, nhìn về nơi nào đó cực xa.
Đó là dưới bầu trời đêm, trên đỉnh một tòa cao ốc màu bạc cách ít nhất hơn 10 km.
Nơi đó, đang có từng đạo ánh sáng nhạt màu đỏ nhạt, tựa như cá bơi hội tụ lại một chỗ, hình thành một đường thẳng tắp sắc bén, có những điểm nhỏ gai nhọn màu đỏ che kín hoa văn mạch điện.
Đỉnh gai nhọn, đối diện với mặt nạ hồ ly đen.
"Hai vị, tôi tuy rằng không thể ngăn cản các ngươi động thủ!" giọng nói Đinh Ninh từ nơi nào đó tại đại sảnh công ty loa vang lên. Nhưng tôi có thể giải quyết các ngươi sau khi các ngươi động thủ.
Hai người đeo mặt nạ hồ ly đen im lặng không nói.
..................
Phố Tiêm Khiếu
Lý Trình Di nheo mắt nhìn ông già trước mắt.
Trong lúc nhất thời có chút không biết đối phương có lai lịch gì.
Muốn tìm lai lịch của anh?
Thực lực của anh, lúc trước có thể nói cũng lộ ra không ít. Có thể tra được từ công ty Hồng Cẩm, hẳn là sẽ không bỏ sót tin tức thực chiến lúc trước anh ra tay.
Mà có thể hiểu rõ thực lực của anh mà còn dám quang minh chính đại đến tận cửa tìm.
Điều này đại biểu, đối phương vô cùng tự tin vào bản thân.
Không cần gấp, từ từ suy nghĩ. "Ông già ôn hòa cười cười," Thanh niên kia có chút hiểu lầm chúng ta, bất quá hiểu lầm thôi, từ từ nói chuyện xóa bỏ hiểu lầm”
“Bạch tiên sinh. "Lý Trình Di cân nhắc cách xưng hô, trầm giọng nói," Người ông muốn tìm, có ảnh chụp không? Hay là tên gì đó?”
“Cái này thì không có. "Ông già lắc đầu," Bất quá, cậu ta rất thích mặc áo giáp màu tím, thỉnh thoảng cũng sẽ mặc áo giáp toàn thân màu vàng kim. Chúng ta không biết cậu ta gì, ngược lại có người vì ngắn gọn, đặt cho cậu ta biệt hiệu, gọi là côn đồ”.
“Côn đồ? Tại sao lại lấy biệt danh này? "Lý Trình Di hỏi.
"Bởi vì, anh mỗi lần xuất hiện, tất nhiên sẽ giết người, máu tươi vương cãi khắp nơi" ông già thở dài, "Có lẽ là Góc chết làm cho thần kinh cậu ta, lúc nào cũng ở bên bờ vực tử vong, cho nên mới ra tay bạo ngược như vậy. Nhưng người dân bình thường không nên vì cái bản năng sống của cậu ta điều khiển mà phải chịu những tai họa trừ trên trời rơi xuống như thế."
Lý Trình Di rùng mình, nghe đối phương công khai nhắc tới Góc chết, anh mơ hồ đoán được, đối phương có lai lịch gì.
“Tại sao các ông lại phán đoán anh ta bị bản năng điều khiển? Theo hiểu biết của tôi về anh ta, anh ta rất tỉnh táo, vẫn luôn như vậy. "Anh trầm giọng trả lời.
Lão già nhìn anh một cái, nở nụ cười.
Chúng ta đã nghiên cứu Góc chết trên trăm năm rồi.
Vừa đúng lúc nước trái cây tới.
Nước dứa dưa hấu lê trắng.
Dứa vàng nhạt chìm ở đáy ly thủy tinh, ở giữa nước lê trắng nhạt, lơ lửng vài miếng bạc hà xanh biếc, phía trên cùng là sữa lắc, dưa hấu, cùng một quả anh đào đen điểm xuyết.
“Cậu xem" Ông ta chỉ chỉ đáy ly nước trái cây.
Tầm mắt Lý Trình Di trượt theo đầu ngón tay anh, rơi xuống chỗ miếng dứa.
“Cái gì? "Anh hỏi.
Ông già cười cười.
"Đây là nước trái cây yêu thích của tôi."
Ngón tay ông ta lau nước ngưng tụ bên ngoài ly, để dứa bên trong lộ ra nhiều hơn.
“Con người tôi, không thích ăn chua. Nhưng tôi lại thích mùi thơm của dứa, làm sao bây giờ?
Ông ta dừng một chút, thu tay lại cười nói.
Cho nên tôi bảo nhân viên cửa hàng, giúp tôi đặt nó ở phía dưới cùng.
“? "Lý Trình Di không rõ lúc này ông ta nói lời này, là có ý gì. Nhưng rất rõ ràng, đối phương còn có đoạn sau.
"Nhưng cho dù nó chìm ở dưới cùng, tôi vẫn biết, cốc nước trái cây này uống đến cuối cùng, tất nhiên sẽ chua."
“Vì vậy, mỗi lần, tôi uống nước trái cây, tôi cảm thấy lo lắng, sợ hãi, thậm chí.....”
“Sợ hãi" Nụ cười trên mặt ông già chậm rãi nhạt đi.
Cậu hiểu loại cảm giác này không?
Cho dù bắt đầu ngọt bao nhiêu, cuối cùng đều phải đối mặt với vị chua tôi chán ghét. Càng uống về sau, càng nghĩ lập tức sẽ phải uống chua. Nhưng để cho tôi buông tha, tôi lại không nỡ mùi thơm kia.
Bản năng con người, cũng là như thế. " Giọng điệu ông già bình tĩnh.
"Góc chết là như vậy. Nó đáng sợ. Cho dù chúng ta có lấy bao nhiêu ngọt ngào từ nó, chúng ta thực sự hiểu rằng cuối cùng, nó chua."