← Quay lại trang sách

Chương 234 Người chết, nhưng không hoàn toàn chết 3...

Cũng là thanh kiếm duy nhất Hoa Lân Y Lay-ơn, có thể che khuất hơn phân nửa thân trên của anh. Trường kiếm màu vàng tựa như cánh cửa, đột nhiên vung vẩy về phía sau.

Xoay người, anh mới nháy mắt thấy rõ, vừa rồi thân ảnh đen tuyền kia, không biết lúc nào đã vào phòng, phóng về phía anh.

Đến gần, anh mới miễn cưỡng từ trên người đối phương thấy rõ một ít chi tiết. Đó là một đứa trẻ chỉ cao khoảng một mét.

Trên mặt trắng bệch, giống như bôi một lớp phấn thật dày, không phân biệt được nam nữ.

Hai mắt đen như mực, vành mắt đỏ như máu, cho dù là bình tĩnh nhìn chằm chằm anh, cũng làm cho người ta có một loại cảm giác kinh hãi nhàn nhạt. Quan trọng nhất là bàn tay của nó.

Đó là một đôi tay đen kịt, lớn nhỏ giống như bàn tay Lý Trình Di nhìn thấy lúc trước!

Phốc!!

Kim kiếm tựa như cây quạt, hung hăng vỗ lên người đứa bé.

Vô thanh vô tức.

Đứa bé đột nhiên tán loạn, nát bấy, hóa thành một làn khói đen, tứ tán biến mất.

Một kiếm này của Lý Trình Di cũng bởi vậy mà thất bại, mũi kiếm quét tới bàn học, xẻ chiếc bàn làm đôi. Rầm một cái, đồ vật trên bàn đều lăn xuống đất.

Nhưng Lý Trình Di lúc này cũng không có thời gian để ý những thứ này.

Chính giữa thanh kiếm trên tay anh bắt đầu nhanh chóng mơ hồ, phai nhạt, biến thành trong suốt. Hơn nữa loại mơ hồ này còn đang lan tràn về phía chuôi kiếm.

Lý Trình Di nhanh chóng buông tay, lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa đụng phải Iseline trốn phía sau chiếc giường. Sau khi anh buông tay, kim kiếm tự động tán loạn, hóa thành cánh hoa Hoa Lay-ơn màu vàng, phai nhạt biến mất.

Nhưng bộ phận đã bị mơ hồ kia không có tán loạn hóa thành cánh hoa, mà là rơi xuống đất, nhanh chóng biến trong suốt. Vẻn vẹn vài giây, bộ phận lưỡi kiếm này liền hoàn toàn biến mất ở trước mắt hai người. Như chưa từng xuất hiện.

Sắc mặt Lý Trình Di dưới mũ bảo hộ cực kỳ khó coi.

Anh cảm ứng được Hoa lân y Lay-ơn thiếu một thanh kiếm lớn nhất.

kiếm hoa lan lân y kim kiếm thiếu một thanh lớn nhất. Ngay cả hắc thủ kia bị giết chết thì thanh kiếm vẫn mơ hồ biến mất!

Anh lại liếc nhìn thanh đoản kiếm trên tay. Quả nhiên, thanh này cũng xuất hiện tình huống lưỡi kiếm biến mất. Đúng là không thể chạm vào thứ này.

Anh chưa bao giờ gặp qua loại quái vật này, tiếp xúc với nó cơ hồ đến bản thân mình cũng biến mất. Ngay cả Hoa Lân Y cũng không thể ngăn cản.

Đứng tại chỗ, Lý Trình Di xác định xung quanh không còn tình huống nào khác, lúc này mới từng bước lui về phía sau, lưng áp vào mặt tường, thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhìn về phía cửa sổ.

Ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, không có cái gì, phảng phất khói đen hoàn toàn bao phủ cửa sổ. Bởi vậy anh biết, mình còn chưa thoát khỏi Góc chết.

Thùng thùng.

Đột nhiên bên ngoài Hoa Lân Y truyền đến vài cảm giác đụng chạm rất nhỏ.

Lý Trình Di nhìn lại, thấy Iseline đang vươn tay vỗ nhẹ anh. Trong tay cô cầm di động hai người vừa mới dùng để trao đổi.

Nhận lấy điện thoại, Lý Trình Di tiếp tục phiên dịch.

“Cái vừa rồi, là cái gì? "Anh hỏi.

”Em không biết. "Iseline lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này cũng bị dọa đến tái nhợt.

"Nhưng em tận mắt nhìn thấy qua, anh xuyên qua thân thể hai người, sau đó hai người kia đều biến mất."

"Có vật gì có thể ngăn trở được nó không?"

Vật này hoàn toàn khác những thứ thứ trước kia anh gặp phải. Nó hoàn toàn không có thực thể, cũng không sợ Lực trường rực rỡ. Anh vừa rồi mở cả Lực trường rực rỡ lúc động thủ, nhưng vẫn bị tổn hao hai thanh kim kiếm.

Đến bây giờ, kim kiếm của Hoa Lân Y Lay-ơn trong ấn ký còn chưa hồi phục, hiển nhiên là hoàn toàn bị hao tổn.

“Chỉ cần trốn vào gầm giường, thì sẽ không sao. Nhưng là hiện tại giường bị anh đánh hỏng.." Iseline cẩn thận trả lời.

Lý Trình Di suy nghĩ một chút, đi tới, lôi giường đặt lại chỗ cũ, sau đó lắp ráp lại một chút.

Rất nhanh, một chiếc giường gỗ hơi có chút gãy nát lại xuất hiện ở hai người trước mắt.

“Chỉ là ở giữa có trụ chống bị gãy, ghép lại vẫn có thể dùng được. "Anh giải thích.

Iseline thấy giường đại khái sửa xong, lúc này thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian khom lưng, chui vào trốn dưới gầm giường.

Nơi này an toàn nhất, chỉ cần anh không ra, sẽ không có gì có thể làm hại được anh" m thanh của cô bé truyền ra.

Lý Trình Di nhìn phiên dịch trên điện thoại, nhíu mày.

Anh ngồi xổm xuống, từ dưới giường nhìn về phía đối diện.

Quả nhiên, bên kia lại xuất hiện một căn phòng khác có ánh đèn. Căn phòng giống hệt sàn phòng ngủ của mình.

"Vậy em tính toán vẫn cứ trốn dưới giường như vậy?"Lý Trình Di thanh kim kiếm bị hỏng đi, tùy ý để nó tản ra hóa thành điểm sáng tiêu tán, một thanh mới kim kiếm từ trong tay trượt ra thay thế.

Màn này của anh khiến hai mắt cô bé dại ra, lúc trước không chú ý tới, nhưng hiện tại khoảng cách gần nhìn, nhất thời bị chấn kinh.

“Ở dưới...dưới gầm giường rất anh toàn, hắc thủ kia còn có rất nhiều, không chặn được...trước đây có nhiều người giống anh, dùng thứ khác để chặn, nhưng đằng sau xuất hiện hơn 10 đứa....trước đây em sợ hãi quá nên không dám ngó ra, vẫn trốn ở dưới giường."

Dù sao chỉ cần chờ ba lần là có thể trở lại phòng mình, sau đó tất cả đều an toàn. Iseline phục hồi tinh thần, có chút lắp bắp đáp lại.

“Sau ba lần? "Lý Trình Di nghe được một điểm quan trọng, lập tức mở miệng hỏi. "Chỉ là..." Cô bé còn chưa nói xong, giọng nói bắt đầu mơ hồ.

Giống như là bị che một tầng thật dày, cũng giống như là âm thanh càng ngày càng xa, càng ngày càng yếu.

Còn không đợi Lý Trình Di kịp phản ứng, trước mắt anh tất cả tất cả, toàn bộ vặn vẹo thành vô số đường cong. Tất cả các đường cong bắt đầu xoay tròn, mờ dần, nhanh hơn và nhanh hơn.