Chương 235 Không thể đụng vào
“Có nghe thấy không? Ba lần là có ý gì?”
Anh cố gắng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng âm thanh nói ra phảng phất bị thứ gì đó kéo dài, trầm thấp, vặn vẹo, lúc nhẹ lúc nặng.
Phụt!
Tất cả hiện tượng kỳ lạ trước mắt trong nháy mắt biến mất.
Chính mình vẫn đứng ở trong phòng ngủ, Hoa Lân Y Tử đằng trên người nhanh chóng tản đi, hóa thành điểm sáng cánh hoa tiêu tán.
Tý thì......
Lý Trình Di hít sâu một hơi, đây là lần thứ hai tiến vào điềm báo, lần thứ ba, anh sẽ không như vậy thoải mái đi ra. Rất có thể sẽ bị mắc kẹt bên trong cho đến khi tìm thấy cách thoát khỏi đó.
Cô bé kia đã bốn lần, có thể sống sót bốn lần, khẳng định có biện pháp của mình. Nhưng loại chuyện này, còn phải xem số may, lần sau đi vào, anh không nhất định còn có thể gặp được. Đáng tiếc......
Nếu hỏi thêm được thông tin từ Iseline, có lẽ có nhiều trợ giúp đối với việc tìm nguyên mẫu...
Bất quá lần này đi vào thu hoạch cũng rất lớn, bộ dáng bề ngoài đứa những đứa nhỏ màu đen kia, mình đã nhớ. Ngoài ra, đặc tính tuyệt đối không thể thể bị chạm vào...... Trốn dưới gầm giường sẽ rất an toàn, những chi tiết này có thể thêm vào yếu tố tìm kiếm nguyên mẫu.
Nhìn bầu trời đêm xanh đen ngoài cửa sổ, một chiếc máy bay có chấm đỏ chậm rãi xẹt qua, bay về phía xa xa.
Lý Trình Di thở phào nhẹ nhõm. Đi tới cửa sổ đẩy ra.
Không khí trong lành không ngừng tràn vào phòng, thay đổi áp lực nặng nề. Hoa Lân Y trên người tản ra, anh lau trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Đứa bé bóng đen kia quả thực tựa như con nhím không thể chạm vào, hơi không cẩn thận bị đụng phải, có thể thân thể sẽ biến mất. Cái này đã cùng độ dày phòng ngự không có quan hệ gì, mà là hoàn toàn không thể bị đụng vào.
Bất kể như thế nào, trước tiên đi vườn thực vật sửa chữa Hoa Lân Y rồi nói sau!
Cũng may vườn thực vật Vĩnh Viễn là của mình bằng không sẽ không có một ít hoa cỏ nở trái mùa.Tựa như hoa Tử đằng, chỉ có thời kỳ bốn đến tháng năm, hiện tại đều là tháng mười. Theo lý đã sớm không có hoa nở.
Nhưng Lý Trình Di tận dụng kỹ thuật nhà kính và dược vật, đưa hoa Tử đằng đến một cái lán lớn, để duy trì thời kỳ nở hoa.
Hoa Lay-ơn cũng vậy.
Thay quần áo, Lý Trình Di mang theo tất cả đồ đạc đã chuẩn bị xong, xoay người mở cửa. Răng rắc.
Ngoài cửa có một đứa bé tóc đen mặt mũi trắng bệch, đang ngửa đầu nhìn anh, cười với anh. Đột nhiên, đứa trẻ giơ hai tay lên, nhào về phía anh.
Cơ bắp Lý Trình Di vừa mới thả lỏng, trong nháy mắt toàn thân căng thẳng.
Không kịp suy nghĩ, anh nghiêng người chợt lóe, toàn lực né sang trái. Bùm!!
Người đụng vào vách tường bên trái. Nhưng cũng may tránh được. Chỉ còn một chút nữa thôi.
Vừa rồi anh tận mắt nhìn thấy, tay đứa bé kia cách bụng anh chỉ có một đốt ngón tay. Tránh ra, Lý Trình Di bật dậy, lại nhìn đứa bé kia.
Thằng bé đã biến mất.
Chỉ có cái ghế gỗ bị đối phương nhào trúng, đang nhanh chóng mơ hồ, nhạt đi, biến mất.
Ngắn ngủi ba giây, một cái ghế gỗ màu nâu, cứ như vậy không hề một tiếng động biến mất ở Lý Trình Di trước mắt.
Lý Trình Di giật mình, anh nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh từ cửa sổ nhảy xuống. Phốc một tiếng ở bên ngoài sân lăn vài vòng, anh đứng dậy.
Lúc này bóng đêm mông lung, trăng tròn treo cao.
Bốn phía không có bất kỳ vật cản tầm mắt nào.
Dưới tình huống như vậy, bất kỳ tập kích nào cũng có thể sớm phát hiện.
Lý Trình Di khẩn trương quan sát xung quanh xác định đứa bé kia không xuất hiện nữa, anh mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Làm sao vậy? Làm sao vậy!?
Ngục Long khoác áo khoác vội vã lao ra cửa, tới gần anh.
Lý Trình Di hít vào một hơi, muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói thật. “Không có việc gì...... Chỉ là gặp chút chuyện”.
Nhìn phản ứng của anh, Ngục Long trong nháy mắt hiểu được. “Bị thương hả? "Ông nghiêm nghị hỏi.
“Không ạ. Long sư phụ đi nghỉ ngơi đi, nơi này không sao. Con có thể ứng phó được. "Lý Trình Di trả lời. Anh kiểm tra đồ vật mang theo.
“Con đi ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ trở lại”.
“Đi đi, có gì cần hỗ trợ, con cứ nói! "Ngục Long nghiêm túc nói.
“Vâng, con cảm ơn’
Lý Trình Di cuối cùng nhìn phòng ngủ tầng hai của mình, xoay người bước đi. Ra cửa, đón xe ở ven đường bên ngoài khu biệt thự.
Vài phút sau. Một âm thanh vọng đến.
Một chiếc SUV quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt.
Soạt.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc của Tống Nhiễm. “Lên xe, đi đâu tôi đưa cậu đi”
“Anh Tống? "Lý Trình Di bất ngờ hỏi.
Cái khác không giúp được, nhưng loại chuyện nhỏ này vẫn có thể giúp được. "Tống Nhiễm trầm giọng trả lời.
Không nói hai lời, Lý Trình Di mở cửa xe, ngồi vào hàng sau.
Từ Thanh Cương trở về Toại Dương, nếu bắt taxi, quả thật chậm hơn rất nhiều. Nhưng lái xe thì khác.
Sau khi lên xe, Lý Trình Di nhanh chóng gửi chi tiết vừa nhận được cho Kẻ lông mày đậm và Thải Hồng Đường. Đặc biệt là khuôn mặt của đứa trẻ đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc.
Sau khi gửi tin tức xong, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại chuyện vừa rồi gặp phải.
Vừa rồi, mình xác định mình đã rời khỏi Góc chết...... Vì sao tên tiểu quỷ kia còn có thể đuổi theo? Theo lý mà nói, sau khi rời khỏi Góc chết, thứ bên trong không thể đuổi theo......”
Đột nhiên suy nghĩ của Lý Trình Di dừng lại. Không đúng!
Anh bỗng nhiên nghĩ tới máy đánh bạc lần đó, cái tên mập mạp quỷ dị kia!
"Khi đó, tên mập kia cũng có thể rời khỏi Góc chết, đuổi theo một đoạn!"
Không thể chạm vào, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, hiện tại đã là dự báo lần thứ hai, nếu như ở lần sau Góc chết kéo anh vào mà chưa tìm ra cách thoát khỏi đó...Anh có thể rất nguy hiểm. Roẹt roẹt roẹt..... Điện thoại reo.
Anh nhanh chóng cầm lên, bắt máy.
"Anh Trình, dựa theo yếu tố anh đưa, tôi tìm được tổng cộng ba nguyên mẫu có thể đúng có thể không!"