← Quay lại trang sách

Chương 240 bí ẩn của người Gilkini

Nguyên mẫu ban đầu của Búp bê cô độc, dựa trên nhiều bằng chứng, được xác định là có nguồn gốc từ thị trấn Mukesha, người Gilkini đã từng tồn tại 30 năm trước.

Người Gilkini từ rất sớm đã có một loại tập tục, bọn họ mê tín, những đứa trẻ khi còn bé, sẽ gặp rất nhiều thứ mà mắt thường không nhìn thấy tập kích, cho nên vì bảo đảm an toàn cho những đứa trẻ trong nhà mình, bọn họ sẽ tìm đủ loại phương thức, chế tác một vật thay thế cho những đứa trẻ của mình, cũng để cho vật thay thế ngủ ở trên giường, những đứa trẻ của mình trốn ở dưới giường.

Bởi vì dưới giường tối tăm, yên tĩnh, là nơi dễ dàng che giấu, bảo đảm an toàn nhất.

Sau đó, sau khi người Gilkini biến mất trong cuộc thảm sát, truyền thuyết về Búp bê cô độc không biết tại sao đột nhiên được lưu truyền. Rất nhiều người cho rằng, bọn nhỏ đã chết của người Gilkini luôn thích trốn ở dưới giường, thừa dịp người khác không chú ý, vươn tay, một tay kéo người xuống.

Khi lần theo nguyên mẫu ban đầu, tôi phát hiện trong tư liệu, người Gilkini cũng không phải hoàn toàn biến mất, trong số bọn họ vẫn có một ít người chạy thoát ra ngoài.Chỉ là những người này cũng không xuất hiện ở bất cứ nơi nào của Zoltan, bọn họ hình như đã mất tích. Có lẽ là mai danh ẩn tích thay đổi dung mạo, không ai rõ nữa.

“Nhưng trong số những người này, có một cô bé...... Cô bé này, anh chắc chắn không xa lạ gì”. Phía dưới tiếp tục một hàng chữ mới.

Lý Trình Di nheo mắt lại, tiếp tục xem. "Tên cô ấy là Iseline”

Két.

Trong nháy mắt, chân Lý Trình Di dừng lại. Một loại cảm giác khó hiểu xông lên trong lòng anh.

Anh một lần nữa lật qua phía trước, nhìn xem niên đại của phần tư liệu này. 30 năm trước.

“Cùng tên sao? " Anh tiếp tục xem tiếp

Phía dưới là một số hình ảnh về Iseline.

Xoẹt một cái.

Một bức ảnh màu sắc cổ xưa đập vào mắt anh. Đó là một cô bé tóc vàng mặc váy ngủ màu trắng.

Sắc mặt cô bình tĩnh, đứng ở giữa bức ảnh, hai mắt trống rỗng đen ngòm. Sau lưng là một tòa nhà màu vàng đất yên tĩnh không người.

Hình như nó được chụp ở thị trấn Mukesha.

Khoảnh khắc Lý Trình Di nhìn thấy tấm ảnh, tay khẽ run lên.

Giống nhau như đúc!

Anh hồi tưởng lại ở Góc chết gặp được Iseline, hai người cơ bản chính là giống nhau như đúc!

Răng rắc.

Đúng lúc này, bên trái truyền đến một tiếng giòn vang. Lý Trình Di nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ bên trái.

Trên bệ cửa sổ hoang vu tràn đầy cát bụi, một bàn tay đen tuyền, đang đẩy cánh cửa, sau đó từng chút từng chút rụt vào bên trong.

“Ai ở đó? "Lý Trình Di nhanh chóng lên tiếng, dùng Ngôn ngữ Bạch tinh hỏi. Không trả lời.

Tay hoàn toàn rụt vào, rụt vào cửa sổ đen thui.

Vị trí anh đứng, là giữa tòa nhà chật hẹp chỉ rộng hơn một mét.

Hai mặt đều là tường đất trước sau cứ cách vài mét, sẽ có vô số cửa ra vào và cửa sổ tối om. Sóng nhiệt bắt đầu khởi động, làm cho tất cả mọi thứ giống như đang vặn vẹo, trào dâng.

Lý Trình Di cất điện thoại di động, nhìn xuống vị trí cánh cửa, mạnh mẽ một bước dài, tăng tốc, nhằm phía cánh cửa bên trái tòa nhà.

Phù!

Mới vừa đi vào, anh liền nhìn thấy vẻ âm u trong phòng khách, chỗ rẽ cầu thang, một cô bé tóc vàng mặc váy ngủ màu trắng đang đứng.

Cô từ xa nhìn về phía này, sau đó xoay người đi lên tầng hai.

"Nơi quỷ quái này cũng đã 30 năm không có người...... Làm sao có thể còn có cô bé một mình một cái ở chỗ này?"Không cần nghĩ Lý Trình Di liền hiểu được, nơi này rất có thể chính là nguyên mẫu của Góc chết!

Anh không lập tức xông qua.

Bàn tay nắm chặt của Góc chết nguy hiểm vượt xa những Góc chết lúc trước. Chỉ cần chạm vào là có thể biến mất. Vì vậy, giữ khoảng cách là điều quan trọng nhất.

Anh từng bước một đi về phía trước, chậm rãi đi về phía đầu cầu thang.

Mà kỳ quái chính là, xung quanh rõ ràng là mặt trời chói chang, bên trong lại âm u dị thường, phảng phất không chút ánh sáng bên ngoài ngoài nào lọt vào đây.

.............................

Bên ngoài thị trấn Mukesha.

Hướng dẫn viên du lịch Elf cùng Livy hai người đang nhàn rỗi tựa vào tường đất bên ngoài chờ đợi.

“Sao anh không vào? Không phải anh nói muốn đi cùng sao? "Elf dùng tiếng Zoltan hỏi Livy.

“Không phải lúc trước cô nói chúng ta phải ở cùng một chỗ sao? "Livy trả lời cô bằng một câu hỏi.

“Tôi không muốn quấy rầy sự riêng tư của khách hàng"Elf tranh luận.

“Tôi cũng vậy. "Livy vỗ ngực.

“Tôi thấy anh sợ chết thì có” Elf châm chọc

“ Tôi....” Livy còn đang định đáp trả

Bỗng nhiên từ nơi xa, 3 binh sỹ mặc quân phục màu vàng đi tới, trên người bọn họ đều ký hiệu hươu đực màu lam.

Chính là ba người vừa rồi.

"Các người!" Tiểu đội trưởng dẫn đầu chĩa súng vào hai người.

"Vừa mới nhận được thông báo, nơi này không cho phép tiến vào. Đi nhanh lên!"

"Ai? Không phải chứ, chúng tôi vừa mới tới, không phải nói là cho phép đi vào một giờ sao?" Elf tranh thủ thời gian biện bạch.

"Phía trên nói là không được. Đi nhanh lên!" Tiểu đội trưởng không nhịn được nói.

"Nhưng khách hàng của chúng tôi còn ở bên trong." Livy ở một bên bồi thêm một câu.

"Chờ anh ta rồi đi có được không?” Anh ta bước lên lấy một xấp tiền Zoltan đưa cho tiểu đội trưởng.

"Khách hàng? Hắn vào trong rồi hả?" Đội trưởng kia hơi sững sờ.

"Vào rồi, mới vừa đi vào." Livy gật đầu.

Tiểu đội trưởng sắc mặt có chút thay đổi, không chỉ là hắn.

Hai họng súng còn lại cũng bắt đầu có chút nâng lên, tay cũng xiết chặt cò súng

"Vậy thì hai người vào gọi hắn ra đi" Tiểu đội trưởng trầm giọng gật đầu.

"Nhớ là phải nhanh lên đấy."

"Được rồi, lập tức đi ngay.Livy anh chạy vào gọi đi" Elf đẩy đẩy Livy.

"Hai người cùng đi đi" Tiểu đội trưởng quát lớn.

"Được, chúng tôi đi ngay" Elf xoay người, cùng Livy từ trong ba lô lấy ra bộ đàm, khởi động máy.

.............