← Quay lại trang sách

Chương 241 Bi kịch của những đứa con gái

Mẹ, con gọi thì mọi người đến cứu con phải không?"

"Đúng vậy, baby thân yêu của mẹ" Người đàn bà tóc vàng nhẹ nhàng cúi đầu hôn đứa trẻ một cái.

"Con chỉ cần trốn ở chỗ này, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ trở về đón con." m thanh người đàn bà dịu dàng nói.

"Con sẽ ngoan." Đứa trẻ ngửa đầu mở to hai mắt.

"Em con thì sao? Em ở cùng một chỗ với con được không?" cô bé nhìn cậu em đang đeo balo đứng ở cửa ra vào hỏi.

"Em con phải đi khám bệnh, chỗ đó trước kia con cũng đi rồi đấy" Người đàn bà an ủi.

"Thôi, đi nhanh lên, không có không kịp" Ngoài cửa vọng đến tiếng người đàn ông tiếng thúc giục, mang theo một tia sợ hãi.

"Để em nói nốt những câu cuối cùng với Iseline." Người đàn bà âm điệu có trong nháy mắt có chút biến hóa, nhưng vẫn cố gắng dịu dàng như cũ.

Cô cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ.

"Iseline."

"Mẹ, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ mọi người trở về." Đứa trẻ chân thành nói.

"Mẹ biết đến." m thanh người đàn bà nhẹ xuống tới, "Mẹ biết, con ngoan nhất.... ngoan nhất."

"Đi nhanh thôi!" Người đàn ông ở bên ngoài thúc giục.

Người đàn bà buông ra đứa trẻ, quay đầu.

"Jersey! Có thể mang...?"

"Không được! Tiền của chúng ta không đủ!" Người đàn ông cấp tốc trả lời.

"Nhưng...."

"Đến rồi! Bọn chúng tới rồi, nhanh lên chút! Chúng ta nhất định phải lập tức đi!" Người đàn ông lớn tiếng kêu lên.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, còn cả tiếng la hét, kêu khóc

“Mẹ....” Iseline ngẩng đầu nhìn người đàn bà tóc vàng có chút không hiểu.

“Mẹ phải đi đây...Iseline nhớ phải ngoan đấy” Người đàn bà tóc vàng rời bàn tay cô bé, bước nhanh ra khỏi cửa, bế cậu em

Bụp

Cánh cửa khép lại

Người đàn bà đi như chạy, nhanh chóng đi theo người đàn ông hòa vào dòng người đi về phía xa

Không bao lâu, truyền đến tiếng xe ô tô.

Hết thảy từ từ an tĩnh lại.

"Đáng chết, nơi này đều không có người! Đám mất dậy kia chạy hết rồi!"

Một lát sau một giọng nói thô lỗ truyền đến.

"Vậy đốt hết đi, nơi quỷ quái này, tao không muốn ở đây một chút nào."

Oanh!!!

Vô số đám lửa từ cửa sổ tràn vào.

Màu cam, màu vàng đất, đỏ sậm, đám lửa nương theo khói đen trong chớp mắt bao phủ khắp khu nhà.

...................

Lý Trình Di bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, phảng phất có một tia ánh sáng hiện lên, anh lấy lại tinh thần.

Chính mình đang đứng ở trên tầng hai đầu bậc thang.

Vừa mới chân đạp trên đi bậc thứ nhất bậc thang lúc, trong nháy mắt anh đã mất đi cảm giác. Sau đó thấy được cảnh này.

Phù...

Anh cúi đầu hung hăng thở dốc một hơi.

Vừa mới đó là cái gì? Ký ức quay lại? Là ký ức Iseline?"

Anh ngẩng đầu, nhìn xem chung quanh.

Trên bậc thang lát bằng gạch men sức màu vàng nhạt, phía trên có hoa văn hình chim.

Trên mặt đất từng bậc bậc thang đầy cát bụi, đất vụn, chân anh đạp lên, lưu lại dấu chân rõ ràng.

"Xem ra nơi này, rất có thể chính là nguyên mẫu Góc chết Bàn Tay Nắm Chặt..."

Ánh sáng tím trên mu bàn tay Lý Trình Di lóe lên, Hoa Lân Y Tử đằng tiến hóa lần thứ hai lập tức dung hợp trên các chỗ của thân thể.

Đồng thời hoa ngữ Lực trường rực rỡ cũng tự nhiên hiển hiện, tản ra, bao trùm bên ngoài thân.

Việc mặc Hoa Lân Y cùng sử dụng hoa ngữ, đều sẽ tiêu hao thể lực cùng tinh thần.

Nhưng tại thời điểm này không phải là lúc để tiết kiệm.

Mặt khác, trước kia sức khỏe anh không tốt, duy trì không được bao lâu liền sẽ thể lực khô kiệt, tinh thần uể oải.

Nhưng bây giờ thể chất tinh thần đều mạnh hơn rất nhiều so với trước kia, sử dụng hai thứ cùng một lúc ít nhất cũng duy trì được nửa tiếng.

Thu hẹp bớt Lực trường rực rỡ, giảm bớt tiêu hao, chỉ dán lên bên ngoài thân, Lý Trình Di lúc này mới tiếp tục đi từng bậc lên bậc thang.

Lên tầng hai.

Trong đại sảnh tối đen như mực, chỉ có bàn ghế đổ sập, nứt toác và cây dương cầm cháy đen, đầy tro bụi.

Trên mặt đất một mẩu thanh gỗ cháy đen, không biết là rơi từ đâu xuống.

Răng rắc.

Một tiếng vang nhỏ khiến Lý Trình Di chú ý phía bên trái.

Anh nhìn theo nơi phát ra tiếng động, nhìn thấy trong gian phòng ngủ bên trái có một bóng váy trắng từ từ biến mất, tựa hồ là đi vào trong phòng ngủ.

Anh nheo lại mắt, chậm rãi từng bước một đi về phía căn phòng ngủ kia.

Tới gần nhìn, anh thình lình phát hiện, gian phòng này căn bản là trước đó anh nhìn thấy trong ký ức thoáng hiện.

Ký ức thoáng hiện của Góc chết có rất nhiều loại loại, tại Grius, anh rất nhiều lần gặp phải tình huống hiện thực cùng Góc chết xen kẽ.

Không nghĩ tới bây giờ lại gặp được.

Nếu như nhìn từ ký ức thoáng hiện, Iseline khẳng định là đã chết. Bị thiêu sống trong căn nhà. Như vậy cứ như vậy, thì bắt đầu từ đâu để tìm cách thoát khỏi Góc chết?

Đi đến cửa phòng ngủ, Lý Trình Di không tiếp tục đi vào.

Anh tới đây, không phải là vì tìm kiếm chân tướng, mà là muốn tìm cách thoát khỏi Tay Nắm Chặt kia.

Chần chừ một lúc, trong lòng của anh không có đầu mối.

Có lẽ, mình phải rời khỏi nơi này sau đó ngồi xe cùng với những người cách đây 30 năm kia, rồi cấp tốc chạy khỏi nơi này?

Nhưng theo tư liệu của Thải Hồng Đường, người Gilkini đã cơ bản diệt tuyệt. Chỉ có số rất ít mấy cái người sống sót, cũng mất tích bí ẩn.

Dừng lại, Lý Trình Di cắn răng một cái, hay là đi về phía trước.

Anh ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây, cũng không phải cứ đứng ngẩn người ở cửa. Thu hoạch càng nhiều chi tiết Góc chết, bất kể như thế nào cũng sẽ không sai.

Đùng.

Ngay khi bước chân anh vừa bước vào gian phòng.

Oanh!

Hết thảy trước mắt trong nháy mắt hóa thành một đám lửa.

Đám lửa quét sạch hết thảy.

Anh phảng phất như người bàng quan, đứng ở một bên, nhìn xem đám lửa cháy rừng rực bao trùm căn phòng, tràn vào gầm giường nơi Iseline ẩn núp.

A!