← Quay lại trang sách

Chương 242 Con chó vàng trung thành

Tiểu đứa trẻ kêu thảm thiết, liều mạng về co về phía sau.

Hai tay con bé vuốt đám lửa lan tới tóc, vất vả dập mới dập tắt ngọn lửa ở mái tóc, em lại che hai mắt.

Đám lửa thốc vào mặt con bé, rồi vật gì đó nổ tung, máu từ gương mặt bé tuôn xuống đất. Cũng may ngọn lửa không tiếp tục tràn vào mà chỉ đốt cháy đồ vật xung quanh em.

"Con.. con không nhìn thấy gì mẹ ơi.. Mẹ.. Mẹ ơi, con không nhìn thấy gì nữa... Mắt con đau quá.."

Iseline khóc dụi mắt, nhưng ngược lại còn khiến những mảnh vụn đâm sâu hơn vào mắt, đau đến mức toàn thân con bé run rẩy, khóc đến mức co rúm người lại dưới gầm giường.

Lý Trình Di bản năng muốn đi lên đưa tay cứu người, nhưng giơ tay lên mới phát hiện chính mình căn bản không có tay.

"Đây là chuyện xảy ra trong quá khứ..."

Trong lòng anh kịp phản ứng.

Anh nhìn xem Iseline giãy dụa, muốn từ gầm giường bò ra, nhưng căn bản tìm không ra phương hướng.

Phốc.

Đột nhiên ngoài cửa một bóng dáng dài hơn một mét vọt vào.

Đó là một con chó vàng to, lông bị đốt cháy khét. Nó ngoạm vào áo Iseline, lôi con bé đang nức nở ra khỏi gầm giường rồi kéo đến một góc gian phòng.

Con chó vàng buông ra đứa trẻ, kéo một cái nắp từ dưới nền nhà ra, bên trong là một đường hầm nhỏ tối đen.

Gâu gâu!

Nó sủa với Iseline, đồng thời cúi đầu đẩy con bé vào đường hầm. Iseline tựa hồ hiểu cái gì...

"A Khâu.. Là mẹ bảo mày tới tìm tao sao?"

Trong giọng nói của cô mang theo một tia chờ mong, tựa hồ lại tràn đầy hi vọng.

Gâu! Gâu!

Con chó vàng lại kêu hai tiếng.

"Tao biết rồi, chúng ta cùng trốn, mày muốn dẫn tao đi tìm mẹ à." Em đưa tay vuốt ve con chó vàng.

"A Khâu ngoan lắm."

Cho dù đau đến phát run, em vẫn run rẩy an ủi con chó vàng.

Con chó vàng phát ra âm thanh nghẹn ngào, tựa hồ là đang đáp ứng em.

Răng rắc.

Bỗng nhiên một thanh xà nhà bị gãy.

Con chó vàng phát giác không ổn, hung hăng đẩy Iseline tiến vào đường hầm, còn mình bị thanh xà nhà rơi trúng người.

Lý Trình Di muốn tới gần một chút, để xem Iseline như thế nào, đi đâu.

"Trình Ý tiên sinh?"

"Trình Ý tiên sinh, anh ở đâu?"

Những tiếng gọi dồn dập, phảng phất từ đằng xa truyền tới.

Hết thảy trước mắt bắt đầu mờ nhạt, tiêu tán, lần nữa khôi phục âm u.

Lý Trình Di đứng tại cửa phòng ngủ, lúc này mới phát hiện toàn thân mình đầm đìa mồ hôi.

Phảng phất vừa mới anh thật sự ở trong đám cháy ấy.

Trên người không ngừng vang lên tiếng tin nhắn.

Anh nhìn một chút chung quanh, không còn nhìn thấy hình dáng đứa nhỏ đâu nữa.

Thế là lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.

"Tôi đây. Thế nào?" Anh trả lời.

"May quá, bên này xảy ra chút chuyện, cần anh ra ngoài xử lý” Elf đáp.

"Nhất định phải ra ngay à?"

"Vâng, nếu không ra sẽ rất phiền phức, rất nghiêm trọng." Elf trả lời.

Lý Trình Di nhìn xem gian phòng trước mặt, anh đã có chút hoài nghi, đường hầm kia khả năng chính mấu chốt để thoát khỏi Góc chết.

“Nhưng bây giờ.... Đến cùng còn cần bao nhiêu thời gian, anh cũng không biết.

"Tôi lập tức ra ngay." Anh hít vào một hơi, từ từ lui ra phía sau, đột nhiên nghiêng người một cái, nhào ra từ cửa sổ tầng hai.

Bịch một phát rơi xuống đất, chạy về phía bên ngoài.

Mấy phút sau, anh một lần nữa trở lại lối chỗ tường đất mà Elf và Livy đang đợi.

Bên tường còn có 3 binh sỹ Lam Lộc trước đó.

Elf nháy mắt ra dấu, tay phải âm thầm làm ký hiệu chi tiền.

Lý Trình Di ngầm hiểu, cấp tốc hạ ba lô xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười, lấy ra một xấp tiền dày cộp.

"Tiền!"

“Tốt tốt”

"Các anh cầm lấy!"

Anh mới học mấy từ đơn giản, rồi đưa xấp tiền cho 3 binh sỹ kia.

Cầm tiền, ba người sắc mặt dịu dàng xuống, họng súng cũng hạ thấp.

“Được rồi, bên này chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện của mấy người nữa. Thôi đi về đi. "Tiểu đội trưởng khoát tay sảng khoái nói.

Dù sao xung quanh cũng không có người, không bằng để cho chúng tôi đưa khách hàng đi vào dạo một chút được không? Chỉ cần không ai nói thì cũng không ai biết..."Livy ở một bên cẩn thận cười cười nói.

"Không được, phía trên có lệnh cấm rồi, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào nơi này!" Gã tiểu đội trưởng nhấn mạnh.

Lý Trình Di nheo lại mắt, cảm giác có chút quái dị.

Nơi này đều đã hoang phế 30 năm, vì cái gì hay là không cho phép người khác đi vào?

Kẻ chủ mưu phía sau Lam Lộc rốt cuộc cho ý định gì?

Nhưng nơi này đối phương có sức mạnh vũ trang, số lượng thành viên lên tới hơn 1 ngàn, trước khi tới anh đã kiểm tra qua tư liệu

Không nên đắc tội.

Ban ngày không để cho đến, anh buổi tối tới cũng được.

Anh cũng không tin nơi này sẽ hai mươi bốn giờ một mực có người trông coi.

Lúc này, anh cùng Elf hai người khẽ gật đầu.

"Hiểu! Chúng ta lập tức liền đi, lập tức!" Elf cấp tốc đáp ứng.

"Lần này mấy người may gặp tổ chúng tôi, nếu gặp phải tổ khác thì chả cần hỏi đã ăn cả băng đạn, dù sao sau khi chết rồi đồ vật trên người của mấy người cũng thuộc về chúng tôi, ai bảo chúng tôi lương thiện quá cơ." Tên tiểu đội trưởng chân thành nói.

"Đúng đúng đúng..."

Ba người không ngừng đồng ý.

"Xem ra ra mấy người hiểu chuyện đấy" Tiểu đội trưởng nở nụ cười, "Hai ngày nữa bên này có khi lại được đi vào"

Ba người ngầm hiểu.

Dưới cái nhìn soi mói của những binh sỹ, nhóm anh lại mặc trang bị phi hành rồi bay trở về

Cho đến khi bóng của bọn họ đi khuất, nhóm binh sỹ mới chậm rãi quay trở ra.

Vừa đi, vừa vui vẻ đếm tiền.