← Quay lại trang sách

Chương 486 Gặp gỡ bà cô

Là bến tàu trên không khổng lồ do thiết bị chống trọng lực lơ lửng trên bầu trời, quy phạm tất cả các thiết bị bay ra vào thành phố Triều Ngữ.

Hoặc là nói cảng hàng không thì chính xác hơn.

“Rất đẹp phải không? "Một bà cô đeo kính ngồi đối diện hơi tự hào hỏi.

“Vâng, rất đẹp. Rất đồ sộ. "Lý Trình Di gật đầu thành khẩn nói.

“Đúng vậy, sự hoành tráng của Thiên Hà bắt nguồn từ hệ thống sản xuất công nghiệp khổng lồ của thành phố Triều Ngữ. "Bà cô nghiêm túc nói.

“Hệ thống công nghiệp? "Lý Trình Di kinh ngạc nói. Triều Ngữ thị có sản phẩm công nghiệp gì không?

"Tất nhiên là có, và rất nhiều."

Bà cô mỉm cười.

Bà cô nhìn qua được xử lý rất tinh xảo, mái tóc đen ngang vai hơi xoăn lại,

Mặt được bôi một lớp dưỡng ẩm tinh tế, phản chiếu ánh sáng lờ mờ.

Trên người là một bộ áo dài dệt kim màu xám, phối hợp với quần dài màu đen.

Hai tai còn đeo khuyên tai trân châu sáng lấp lánh ánh tím.

Nhìn ra được lúc còn trẻ cô nhất định rất có nhan sắc.

Nhưng bây giờ, nếp nhăn bò lên khóe mắt, chỉ còn lại đường nét mơ hồ.

"Nói đến hệ thống công nghiệp, thành phố Triều Ngữ có chuỗi sản xuất Tiên Cung của bốn hệ thống trang bị lớn. Bất kỳ mô-đun trang bị nào của hệ thống Tiên Cung, sau khi bị hư hỏng, phải được gửi đến đây để sửa chữa."

“Hệ thống Tiên Cung. "Lý Trình Di đối với danh từ này có chút xa lạ.

“Người trẻ tuổi bình thường không biết cũng không lạ. "Bà cô cười nói," “Người địa phương chúng tôi hiểu rõ nhất”.

Cô cố ý thêm trọng âm vào ba chữ người địa phương.

"Cậu khí chất rất tốt, dáng người cũng rắn chắc, thoạt nhìn cậu là người Phong Nam phải không?"

“Ánh mắt này của cô rất chuẩn! "Lý Trình Di thoáng kinh ngạc, hắn đúng là người tỉnh Phong Nam, không nghĩ tới liếc mắt một cái đã bị nhìn ra.

“Có thể giúp tôi đặt cái rương xuống không? "Bà cô nói. Đưa tay kéo một cái vali màu đỏ từ phía dưới chỗ ngồi tới, chuẩn bị đặt vào trong giá hành lý trên đỉnh đầu.

“Dạ được ạ"Lý Trình Di một tay xách vali, nhẹ nhàng nhét vào giá hành lý, sau đó đóng cửa lại.

"Cám ơn, lại nói tiếp, tôi trước kia khi còn trẻ, cũng sống một thời gian ở tỉnh Phong Nam, nơi đó tốt. Địa linh nhân kiệt, không khí tốt, hoàn cảnh tốt. Cuộc sống cũng thoải mái" bà cô cười nói.

“Thật ra cũng chỉ như vậy, nhịp sống chậm, không thể so với thành phố lớn như Triều Ngữ. "Lý Trình Di cười nói.

Hắn lần này đi ra, cũng chỉ có ba người hành động, còn lại cái gì cũng không mang theo, Chu Tinh Đồng cũng ở lại trong nước xử lý tạp vụ.

Ba người phân tán chỗ ngồi, trà trộn trong khoang phổ thông, giả làm du khách bình thường, như vậy hệ số an toàn cao nhất.

"Mẹ, mẹ lại đang cùng người ta tán gẫu lung tung rồi à?" một bên hành lang, một cô gái tóc dài mặc váy liền thân màu nâu nhạt đi tới, trong tay bưng hai ly nước nóng, ngồi xuống cạnh bà cô.

Cô gái có mái tóc dài màu nâu, trang điểm tinh xảo. Trên cổ tay còn đeo một chuỗi vòng tay bảo thạch màu cà phê nhìn qua cũng rất đắt.

“Mẹ chỉ cần nhắm mắt cái là tới. Đừng nói chuyện với người không quen biết. Rất nguy hiểm. "Cô gái nhỏ giọng nói bằng tiếng Triều Ngữ.

“Mẹ cũng không nói lung tung, không việc gì đâu"Bà cô cũng dùng tiếng địa phương trả lời.

“Nghe con nói không sai đâu. "Cô gái vừa nói, vừa dùng ánh mắt cảnh giác quan sát Lý Trình Di một lần.

Tựa như con sóc chỉ mới chui ra khỏi hốc cây, ôm đuôi cảnh giác.

“Mấy người giáo sư Ngô đâu? Vị trí ở đâu? "Bà cô nhỏ giọng hỏi.

"Ở hàng G-35 phía sau, ba người bọn họ đi cùng nhau, vẫn ổn", cô gái nhanh chóng trả lời.

Sultan bên kia rất lạc hậu, không có cái gì, chúng ta cho dù toàn bộ quá trình có hướng dẫn viên du lịch sắp xếp, cũng phải tùy thời cam đoan thiết bị liên lạc trên người có thể liên lạc, gặp phiền toái có thể trực tiếp gọi điện thoại cho đại sứ quán."

Cô nói liên miên cằn nhằn ở một bên, đều dùng tiếng Triều Ngữ bản địa nói, Lý Trình Di cũng nghe không hiểu.

"Các vị lữ khách thân mến, hiện tại xin lỗi phải thông báo tới quý vị, chuyến bay Shalinfa T7762 đi Sutan lần chuyến bay, bởi vì thời tiết nên sẽ delay nửa tiếng"

“Sao lại muốn delay nữa? "Bà cô bất mãn nói.

Shalinfa bên kia là như vậy, thường xuyên bởi vì bão cát kéo dài, không vội, hôm nay nhất định có thể đến được là được. "Cô gái ở một bên an ủi," Sau khi đến, cứ mặc kệ hướng dẫn viên du lịch, anh con ở bên kia đã sắp xếp hành trình xong. Đi qua là có thể lập tức vào ở khách sạn”.

Vẫn nên ở cùng với giáo sư Ngô thì tốt hơn, mẹ cảm thấy thế an toàn hơn. " Bà cô lo lắng nói.

“Không có việc gì, anh Nghiêm rất tốt, lúc trước con đi cùng bạn thân, anh ấy chiêu đãi rất tốt. Nếu không muốn chơi vui vẻ hơn, con cũng không đến mức lần này dẫn mẹ đi cùng. "Cô gái nghiêm túc giải thích.

“Chỉ là mẹ cảm thấy gây thêm phiền phức cho người ta, mình cũng giải quyết được thì đừng nên làm phiền họ.

“Ai nha mẹ cứ yên tâm đi! Hơn nữa con nhân tiện đi thăm anh ấy”.

Hai người ở đối diện cứ thì thà thì thào nói chuyện.

Rất nhanh, nửa giờ trôi qua, radio máy bay lại bắt đầu, thân máy bay chậm rãi bắt đầu trượt.

Theo tiếng radio vang lên.

Từng hành khách lần lượt ngồi xuống.

Máy bay từ từ nghiêng, chạy, giang rộng cánh.

Ầm!

Phần đuôi phun ra các hạt màu xanh.

Dưới lực đẩy cực lớn, toàn bộ thân máy bay đột nhiên bay lên không, nhằm phía chân trời phương xa.

Whoa!

Những chấn động nhỏ dường như khiến những đứa trẻ trong cabin sợ hãi.

Ngồi ở hàng ghế phía trước bên phải Lý Trình Di, một người phụ nữ áo đen có chút tiều tụy, đang không ngừng nhẹ nhàng trấn an đứa bé trong lòng, dỗ nó ngừng khóc.

Ngồi bên cạnh cô, cậu bé đi cùng cúi đầu chơi rubik, không rên một tiếng. Bọn họ ngồi ở vị trí gần lối đi nhỏ, nhìn qua là người một nhà.

Nhưng cậu bé cũng không ngẩng đầu lên, dường như đã sớm quen với tiếng khóc của trẻ con.

Tiếng khóc vẫn tiếp tục.

Ước chừng nửa giờ vẫn vang dội như cũ.