Chương 487 Cậu bé kỳ lạ
Người phụ nữ áo đen ngượng ngùng đứng dậy xin lỗi hành khách xung quanh.
“Không trông được trẻ con thì đừng mang ra ngoài được không? Ảnh hưởng mọi người nghỉ ngơi! Cô không biết xấu hổ à!”
Có phải đói bụng hay không, cho nó chút đồ ăn xem?
"Ở đây có đồ chơi thử xem?"
Hành khách xung quanh rốt cục có người bắt đầu lên tiếng.
Lý Trình Di nhìn tầng mây ổn định ngoài cửa sổ, suy nghĩ nếu như độ cao này rơi xuống, mình sẽ như thế nào?
Có thể hoàn toàn sống sót hay không?
Không biết Hoa Lân Y Tử Đằng phi hành có thể kiên trì thời gian dài như vậy hay không.
Tuy rằng hắn có thể phi hành, nhưng đó chỉ là cự ly ngắn, độ cao không tính là cao. Thời gian cũng không có cách nào kéo dài.
Tiếng khóc vẫn còn đó.
Tiếp viên hàng không đưa cho cậu bé vài món đồ chơi, còn có đồ ăn ngon, nhưng đều vô dụng.
Mẹ con ngồi đối diện Lý Trình Di cũng có chút chịu không nổi.
Một người cúi đầu cầm điện thoại di động lật xem tin tức, người còn lại dứt khoát lấy tai nghe nhét tai cách âm.
Kẹt kẹt.
Hắn mở khóa an toàn, đứng dậy nhìn xuống, từ chỗ ngồi đi ra.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy, đứa bé trong lòng người phụ nữ mặc đồ đen khóc đến nước mắt nước mũi giàn dụa.
Ba tiếp viên hàng không và hai hành khách khác ở một bên, tất cả đều cố gắng làm cho em bé nín, nhưng tất cả đều vô ích.
Lý Trình Di đến gần.
Có lẽ hắn chỉ muốn an ủi. Không phải an ủi như món đồ chơi.
Hắn vừa nói, vừa đưa tay nhẹ nhàng điểm trước người đứa bé một chút.
Bộp.
Một tiếng búng ngón tay trong trẻo vang lên.
Đứa bé ngừng khóc, tựa hồ bị ngón tay hắn hấp dẫn lực chú ý, mắt to kinh ngạc nhìn hắn.
Mọi người xem, hiện tại tốt rồi.
Lý Trình Di cười cười, lực trường rực rỡ vô hình ngưng tụ thành một đường thẳng, nhẹ nhàng vuốt ve đứa bé.
Dần dần, ánh mắt trẻ con nheo lại, đầu hơi nghiêng qua, sau đó không đến mười giây, liền an tĩnh chợp mắt ngủ.
Mấy người vây quanh đều phát ra tiếng hô kinh dị.
Đứa bé khóc dữ vậy mà chỉ đơn gian bằng một cái búng tay liền giải quyết được.
Ba tiếp viên thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cúi chào Lý Trình Di, tỏ vẻ cảm ơn.
Người phụ nữ mặc đồ đen cũng dùng ánh mắt cảm kích.
Mấy hành khách vây xem tuy rằng tò mò hắn dùng phương pháp gì, nhưng phần nhiều là may mắn được giải thoát. Bất kể là cách nào, chỉ cần đạt được mục đích là được.
“Anh làm sao làm được thế? "Đứa bé trai ngồi ở lối đi nhỏ đột nhiên lên tiếng.
Cậu bé chỉ khoảng 7,8 tuổi nhưng thần sắc nghiêm túc làm cho người ta cảm giác chính là một tiểu đại nhân.
Cậu bé mặc áo khoác đen, bên trong áo sơ mi kẻ caro, quần jean, tóc ngắn màu đen có chút ố vàng, còn có mấy mụn trứng cá lưu lại trên mặt.
Lúc em trai em khóc, chỉ có ba em mới có thể trấn an nó. Anh là người ngoài đầu tiên, cũng là người duy nhất có thể làm được. "Cậu bé nhẹ giọng nói.
“Có lẽ là bởi vì, cậu bé thích anh hơn? "Lý Trình Di cười cười.
“Không thể nào. Trên tay anh chắc chắn có thứ gì đó? "Cậu bé suy đoán.
“Có lẽ vậy. "Lý Trình Di nói," Kỳ thật anh là một ảo thuật gia hạng ba, sắp đi Sultan biểu diễn luân hồi. Cho nên dỗ trẻ con gì gì đó, đối với anh mà nói quá dễ dàng.
Ảo thuật gia? Trông anh không giống. "Cậu bé lắc đầu," Ảo thuật gia đều có rất nhiều đạo cụ, ăn mặc cũng rất cầu kỳ, cần để lại khoảng trống che giấu đạo cụ. Nhưng em vừa rồi thấy rất rõ ràng, trên tay anh không có cái gì, còn chưa có tay áo”.
“Sao em quan sát kỹ thế "Lý Trình Di có chút kinh ngạc. Một đứa trẻ bảy tám tuổi, có thể có lực quan sát như vậy, quả thật không tệ.
"Không, chỉ vì bố em cũng là một ảo thuật gia," cậu bé trả lời.
“Vậy sao? Vậy thì thật trùng hợp. "Lý Trình Di nở nụ cười. "Vậy tại sao bố em không đi cùng cả nhà?"
“Sau đó bố em không làm ảo thuật gia nữa. "Cậu bé nói. “Bố em gia nhập quân đội. Đi giết người xấu ở Bạch Tinh”.
“Vậy sao? Vậy cũng không tồi. "Lý Trình Di cười nói. Bất quá Sultan bên kia cũng không phải là địa phương an toàn gì, mọi người hẳn là có thêm một người lớn đi cùng.
“Thật ra bố em cũng đi cùng chúng em. "Cậu bé nhún nhún vai, vỗ vỗ cái hộp đen đang ôm trong lòng. Này, bố em ở chỗ này”.
Nụ cười trên mặt Lý Trình Di chậm rãi nhạt đi, liếc nhìn cái hộp trong lòngđứa trẻ, đó tựa hồ là một bình tro cốt kim loại tinh xảo.
Hắn không nói nữa, chỉ xoa xoa mái tóc ngắn của đứa trẻ.
"Anh có thực sự biết ảo thuật không?" cậu bé lại hỏi. "Có rất ít áo thuật gia mạnh mẽ như anh."
“Em cảm thấy thế nào? "Lý Trình Di đột nhiên vươn tay phải ra, lật một cái.
Bộp.
Một cái ly giấy trắng đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Chén giấy ném lên, được hắn đặt trên đầu ngón trỏ, khẽ run lên.
Xì.
Toàn bộ chén giấy đột nhiên bị cắt thành ba khối đều đều, rơi xuống.
“Lần này thấy rõ chưa? "Hắn cười nói.
Đây chính là vài trò ảo thuật nhỏ mà hắn đặc biệt thiết kế để ứng phó với biểu diễn.
Kỳ thật đều là dựa vào tốc độ tay và kim kiếm nhọn của Hoa Lân Y mà thực hiện.
"Đây không phải là ảo thuật!" cậu bé từ từ mở to mắt, khẳng định.
“Không! Đây là ảo thuật. "Lý Trình Di khẳng định. "Đó là phép thuật, miễn là em tin."
Được rồi Phan n, đừng quấy rầy chú, con nên ngủ một giấc thật ngon, thức giấc là có thể đến Sultan. " Người phụ nữ mặc đồ đen bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.
“Con sợ. "Cậu bé trả lời," Nhắm mắt lại con liền cảm giác sẽ đi vào nơi đó.
“Không sao đâu, mẹ sẽ ở bên con, mẹ ở ngay bên cạnh con, con cũng thông minh như ba con, nhất định có thể không sao. "Người phụ nữ áo đen an ủi thằng bé, trong mắt lại lộ ra sự khổ sở.