Chương 488 Khả năng đặc biệt
Em đã tra tư liệu, không ai có thể sống qua hai năm, cho nên em cảm thấy mình nên nhân lúc này, làm nhiều chuyện muốn làm một chút." cậu bé Phan n nghiêm túc nói.
Lời nói của cậu bé khiến Lý Trình Di đang muốn rời khỏi chỗ ngồi hơi sửng sốt.
“Góc chết? "Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Phan n sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Anh biết?”
“Em sợ sao? "Lý Trình Di không trả lời, mà tiếp tục hỏi.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, tiến vào Góc chết.
Tuổi tác như vậy, đi vào cơ bản là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Rất sợ. Nhưng không sao, thói quen là tốt rồi. Có lẽ lần này chết, là có thể đi gặp bố em. "Thân hình đứa trẻ khẽ run lên, hiển nhiên cậu ta không nhẹ nhàng giống như miệng nói.
"Không phải lần đầu tiên em tiến vào Góc chết sao?" Lý Trình Di ngẩn ra, ghé sát lại, cố gắng dùng giọng nhẹ nhất hỏi.
“Lần thứ ba. "Cậu bé Phan n trả lời.
Lần thứ ba!?
Trong lòng Lý Trình Di chấn động.
Hắn đã vượt qua Góc chết nhiều lần, cho nên cũng rõ ràng nhất Góc chết có bao nhiêu nguy hiểm.
Góc chết, vì sao đặt tên như vậy, không phải là bởi vì tên đầy đủ có ý nghĩa là Góc chết sao?
Nhưng một tiểu đứa trẻ chỉ có bảy tám tuổi, cư nhiên có thể vượt qua hai lần Góc chết? Hay chỉ là điềm báo? Không, điềm báo cũng rất mạnh......
Hắn không thể hiểu, cũng không thể tưởng tượng.
Nghĩ tới đây tâm tư hắn vốn chuẩn bị trở về chỗ ngồi cũng nhạt, dứt khoát tìm một chỗ trống ở một bên đứa trẻ ngồi xuống.
Theo anh được biết, Góc chết đều rất nguy hiểm, có thể nói một chút không?"
“Em cũng không biết. Nhưng mỗi lần em đi vào, luôn luôn có một giọng nói nói cho em biết, nên làm như thế nào, nên đi đâu. "Cậu bé Phan n trả lời.
“m thanh? m thanh như thế nào? "Lý Trình Di lại hỏi.
"Em không biết, cũng không có cách nào hình dung, tựa như xung quanh đều là tiếng ồn, đột nhiên bên trong có một luồng âm thanh, rất trong suốt, rất dễ nghe, làm cho em rất thoải mái."
Đứa bé bảy tám tuổi có thể hình dung đến trình độ này, đã rất lợi hại.
Điều này càng làm cho Lý Trình Di cảm giác đứa nhỏ này không đơn giản.
“Em tên gì? "Hắn trầm giọng hỏi.
Phan n.
“Anh là Lý Trình Di. "Lý Trình Di cầm trên người một tấm danh thiếp, đưa cho cậu bé.
Cái này cậu cất kỹ, có lẽ em sẽ có lúc cần.
Cậu bé nhận lấy danh thiếp, đang muốn cẩn thận cúi đầu xem xét.
Đột nhiên cả người cậu bé trong nháy mắt trở nên mơ hồ.
Tốc độ của mơ hồ rất nhanh, tựa như người chớp mắt, ngay cả Lý Trình Di cũng là tố chất thân thể cường hãn mới có thể bắt được điểm biến hóa này.
Chỉ hơi khựng lại một chút, quần áo trên người cậu bé dường như càng nhăn hơn, sắc mặt cũng càng tái nhợt, con ngươi mơ hồ có chút tan rã, trán chảy mồ hôi đầm đìa.
“Xin lỗi. Em làm mất danh thiếp của anh rồi "Phan n cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống trơn trong tay, nói liên tục.
"Không sao" Lý Trình Di lần nữa đưa cho cậu bé một tấm, "Vừa rồi em lại đi vào?"
"Đúng vậy, nhưng em cũng không chắc lắm, giống như một giấc mơ, em đi theo âm thanh và bước ra ngoài," Phan n nói tiếp.
Lý Trình Di đưa tay sờ mu bàn tay của cậu bé, giống như khối băng.
Trong lòng hắn nghiêm nghị, nhanh chóng kích phát lực trường rực rỡ, mềm mại bao trùm trên người đối phương.
Ước chừng hơn mười giây, nhiệt độ cơ thể cậu bé mới chậm rãi khôi phục, con mắt một lần nữa mới có thần trở lại.
Cậu bé bắt đầu buồn ngủ và có vẻ mệt mỏi
Lý Trình Di không quấy rầy cậu bé nữa, để cậu bé an tâm ngủ.
Hắn đứng dậy trở lại chỗ ngồi của mình, liệt cậu bé Phan n vào đối tượng chú ý trọng điểm, gửi cho Thải Hồng Đường điều tra.
Tuy rằng rời khỏi bản địa đi ra nước ngoài, không có bao nhiêu ưu thế tình báo, nhưng điều tra trên internet, Thải Hồng Đường làm hacker vẫn dễ như ăn gỏi.
Rất nhanh, bất quá năm phút đã có hồi âm.
Phan n: Nam, tám tuổi. Người huyện Nam Sách thành phố Triều Ngữ, bố Phan Tuấn Hải là người Nghi Quốc, mẹ Dimasalta là người bản địa Sultan. Lần này về Sultan chính là đến nương tựa ông ngoại.
Trên mạng, ngoại trừ bố cậu bé là Phan Tuấn Hải tòng quân chết trận, mẹ Dimasalta cũng bị u thần kinh giai đoạn cuối, cùng lắm chỉ còn sống được 2 tháng, nên bọn họ rời khỏi Nghi quốc để nương tựa ông ngoại là bất đắc dĩ. "Thải Hồng Đường trả lời rất tường tận.
“Cha mẹ Phan Tuấn Hải đâu? "Lý Trình Di nhíu mày đánh chữ.
Là trẻ mồ côi, không có cha mẹ.
Tôi nghi ngờ Phan n có năng lực thiên phú đặc biệt vượt qua Góc chết một cách an toàn! Đường Đường em phải cẩn thận quan sát. Đứa bé này, rất đặc biệt! "Lý Trình Di nghiêm túc nói.
“Năng lực thiên phú!? "Thải Hồng Đường hiển nhiên cũng giật mình.
.............
Trong người Góc chết, có người có thoáng hiện tần suất cao, có người là cảm ứng cao cấp, vì thế cũng có những người có những thiên phú khác mà chưa được phát hiện.
"Phan n nói với anh rằng nó có thể nghe thấy âm thanh kỳ lạ trong Góc chết và chỉ cần đi theo âm thanh là có thể rời đi thành công. Lúc đầu anh không tin lắm. Nhưng ngay trước mặt anh, cậu ta đột nhiên đi vào Góc chết một lần! Sau đó trong nháy mắt đã đi ra!"
Lý Trình Di nghiêm túc nói.
“Lợi hại như vậy!? "Thải Hồng Đường rung động. "Nếu như năng lực này của cậu bé là thật, như vậy chẳng phải là tất cả Góc chết, đều có thể dễ dàng thoát khỏi?!
“Anh nghi ngờ cậu ta giống anh, cũng thuộc quần thể năng lực đặc thù của người Góc chết. "Lý Trình Di nói.
"Hiểu rồi, chờ xuống máy bay lấy về thiết bị, em sẽ theo vào quan sát!" Thải Hồng Đường biết tình huống quan trọng, lúc này đáp ứng.