← Quay lại trang sách

Chương 1301 Ép sát 5

Lý Trình Di mở hai mắt, nhìn lại.

Đúng là tráng hán tóc đỏ vừa mới ra tay ngăn cản đầu trọc.

“Có ý kiến gì thế? Con yêu tinh đội lốt người kia?

Cơ thể tráng hán tóc đỏ căng thẳng, một cỗ tà hỏa trong nháy mắt từ đáy lòng vọt ra. Hắn chưa từng thấy người nào miệng thối như vậy! Không, tên kia căn bản không phải là người.

Mạnh mẽ đè xuống gân xanh trên trán, hắn nặn ra một nụ cười.

Rất tốt, lát nữa gặp lại trên võ đài.

Hắn giơ ngón giữa lên.

Ta tên là La Đình, truyền nhân Xích Hà Chưởng của Phi Vân Tự!

“Quy tắc là dùng để ràng buộc kẻ yếu. "Lý Trình Di lãnh đạm nói," Tự báo môn phái là muốn dùng bối cảnh hù dọa đối thủ?

“Ngươi bây giờ cứ thối mồm đi, Sóc con. "La Đình lạnh lùng nói. “Lát nữa ta sẽ xé xác ngươi, lột da làm áo choàng!”

“Anh sợ mày quá cơ, cần gì lát nữa, chơi luôn đi” Lý Trình Di đứng lên, chỉ vào ngực mình.

"Anh đứng ở chỗ này đến đây đi, đánh vào chỗ này của anh đi, anh không thèm phản kháng, nhường cho mày 3 chiêu đấy!"

“Ngươi!! "Trên mặt La Đình cũng bắt đầu sung huyết.

“Đến đây đi, con sâu, dùng toàn bộ sức lực của mày đi! Để anh xem mày bú sữa còn hăng không. "Lý Trình Di cười nhạo.

Tuyển thủ dự thi xung quanh đều mơ hồ bị sự kiêu ngạo của Lý Trình Di chọc giận, mọi người bắt đầu xôn xao.

Nếu không là vừa rồi không phải là cái đuôi khủng bố của con Sóc quét tên đầu trọc khiến hắn ngất đi, chỉ sợ hiện tại cũng đã có người xông lên ra tay.

“Đập chết con Sóc đi!!”

Phi Vân Tự là danh môn liên bang, đánh chết nó đi! Nó dám vũ nhục truyền nhân Xích Hà chưởng!

Giết nó đi La sư huynh!

Chung quanh tiếng la hét sóng sau cao hơn sóng trước, toàn bộ sân vận động dần dần có chút kích động.

“Chúng mày chỉ giỏi gào? Một đám côn trùng! "Lý Trình Di nhếch miệng cười nói," Tới đánh tao đi. Nhanh! Dù sao cũng là một đám rác rưởi, tao cho phép chúng mày cùng lên.

Hắn chỉ vào lồng ngực mình không kiêng nể gì cười nhạo.

Khuê ở phía trước nghe được cả người đổ mồ hôi lạnh, rốt cục nhịn không được, không đợi những người còn lại đáp lại, hắn tới gần, kéo Lý Trình Di bỏ chạy.

Con mẹ nó đánh cho nó một trận!

Đánh chết con Sóc kia đi!

Giết chết tên biến thái kia!

Lần này giống như chọc tổ ong vò vẽ, người dự thi chung quanh nhất thời bắt đầu khởi động, nhao nhao phóng về phía hai người.

Khuê không nói gì lôi kéo Lý Trình Di lao ra khỏi sân vận động, chạy thật xa, mới cắt đuôi được đám người dự thi đuổi theo phía sau.

Trở lại khách sạn, vẻ mặt anh ta toát mồ hôi lạnh buông Lý Trình Di ra.

Tiểu Hôi cậu không thể nói ít đi hai câu được à!?

“Khuê, bọn chúng quá yếu. "Lý Trình Di không giải thích, chỉ đứng dậy đi tới cửa sổ.

Thực lực trong chiến đấu mới có thể thăng hoa. Bọn họ quá yếu, thay vì để cho bọn họ lên võ đại gặp nguy cơ sinh tử, không bằng ta ngay từ đầu liền đào thải bọn họ, cứu bọn họ một mạng.

Hắn tự nhiên không có khả năng giải thích mình cần tiêu hóa Vĩnh hằng sinh cơ, cùng với hấp thu ác niệm.

Nhưng cậu làm như vậy cũng quá khoa trương. "Khuê không phản bác được.

“Khoa trương sao? Tôi là sóc, tôi không biết gì cả. "Lý Trình Di thản nhiên nói. Tôi chỉ biết, cường giả vì sao phải nhượng bộ kẻ yếu?

Khuê nhìn hắn, trong lúc nhất thời hận đến không còn lời nào để nói.

.................

Bất kể như thế nào, Khuê đều cho rằng giống như Tiểu Hôi sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người hợp lực đánh chết.

Cho nên hắn cố gắng thuyết phục Lý Trình Di, nhưng tiếc nuối chính là, cuối cùng kết quả là hai người tách ra trong bầu không khí không vui vẻ

Lý Trình Di một mình thuê phòng, khoanh chân ngồi xuống đất, thở dài.

Hiệu lực tổ hợp thức cường hóa trong cơ thể hắn còn đang phát huy tác dụng, hiệu quả Vĩnh hằng sinh cơ là bùng nổ, mặc dù bởi vì hắn lợi dụng kỹ xảo cảm ngộ của bản thân, điều chỉnh phân đoạn, chia làm mấy khối hấp thu, nhưng hiệu lực vẫn có thể so với gien dược vật chồng lên nhau lúc trước.

Lúc này ngắn ngủn hơn mười phút, trong cơ thể hắn mật độ cơ bắp, liền lại tăng lên ba thành.

Loại khủng bố này tăng lên, khiến trong lòng Lý Trình Di không ngừng dâng lên ngọn lửa mãnh liệt.

Mình cần đối thủ có thể gây áp lực cho mình chứ không phải kẻ yếu vô nghĩa.

Lỗ mũi Lý Trình Di hung hăng phun ra hai luồng nhiệt khí, hai mắt hơi đỏ lên.

Đứng lên, hắn nhìn ra xa, tính toán khoảng cách từ nơi này đến rừng rậm dã ngoại, lập tức xoay người nhảy xuống từ cửa sổ mở ra, phóng về phía ngoại ô nội thành.

Một hơi chạy như điên mấy chục dặm, hắn rất nhanh đi tới trước một công trường xây dựng, một máy xúc đang đào đất.

Lý Trình Di không nói hai lời, xông lên mặt đất phía dưới máy xúc.

Bùm!

Lực khổng lồ cao tới hai tấn, hung hăng đập trúng lưng hắn.

Lý Trình Di toàn thân lún xuống, hai chân cắm sâu vào mặt đất.

Nhưng cùng lúc đó, một cỗ cảm thụ vô cùng khoan khoái từ sâu trong cơ thể hắn trào ra.

Hiệu quả tiêu hóa.

Hơn nữa thoáng cái tiêu hóa ba thành.

Có tác dụng! Trong mắt Lý Trình Di hiện lên một tia nghiêm nghị.

“Sóc ở đâu ra thế! Mày không muốn sống nữa sao? "Tài xế lái máy xúc vừa sợ vừa giận, nhảy xuống xe mắng Lý Trình Di một trận.

"Tiếp tục." Lý Trình Di thần sắc bình tĩnh vừa mới bỏ lỡ cơ hội hấp thu ác niệm, hiện tại hôm nay máy xúc hữu dụng, vậy trước tiên lợi dụng máy móc nhân loại rèn luyện bản thân, tiêu hóa đến cực hạn.

“Mày điên rồi hả? "Tài xế phẫn nộ nói.

‘Đập tôi thì tôi cho một trăm đồng! "Lý Trình Di thuận miệng nói, từ trên người móc ví tiền Khuê đưa ra, lấy một trăm bên trong đưa cho đối phương.

Tài xế sắc mặt kịch biến, nhìn đưa tới tiền, nuốt nuốt nước miếng.

..........