Phần 5
Uống hết cốc sữa pha bằng nước lạnh Nó tỉnh hẳn và bắt đầu nhìn xung quanh. Nhà giam chiến sỹ là những căn buồng với kiểu nửa trên, nửa dưới mặt đất. Phía trên bằng bê tông cốt thép, dưới là đá hộc xây. Nó kiên cố hơn bất cự cái phòng giam nào mà nó từng biết đến.Toàn bộ phòng giam từ dưới nền lên đên cao hơn 2m không có bất cứ một cái cửa sổ nào hết vì nằm chìm trong đất mà chỉ có 1 của ra vào, sát trên trần mới có ba cái của sổ ở ba cạnh còn lại so với của ra vào mà thôi, nền nhà giam cũng là bê tông cốt thép và láng trên là xi măng đánh màu.
Quá lịch sự và sang trọng phải không các cụ. Đúng thế và mát nữa chứ.
Nhưng không đơn giản vậy đâu, cái nhà kết cấu kiểu này chỉ cần 1 cơn mưa thôi thì chắc chết luôn vì sẽ bì bõm trong nước suốt, chờ cho nước rút đi và khô ráo chắc cũng đến hàng tuần mà ở cái khí hậu Thủy nguyên thì không quá 1 tuần sẽ có 1 trận mưa, vậy là nó chẳng bao giờ khô ráo cả.
Cảm nhận 5 ngày nằm ở trại giam này về điều kiện sống là chuồng cọp của Côn đảo còn gọi bằng cụ luôn.Không thể nằm ngủ được nếu không quá mệt, và khi đã ngã lưng xuống có nghĩa kiệt sực rồi thì chắc chắn một điều là sẽ bị viêm phổi vì cảm lạnh.
Thực là đây mới là địa ngục trần gian. Có những người sau 3 tháng bước chân ra khỏi đây đầu không còn sợi tóc, ghẻ lở và hắc lào đầy người kèm theo viêm phổi mãn tính, việc ho ra máu là hết sức bình thường. Thế này là chấm hết, nó nghĩ và xác định không thể vượt qua nổi.
Nằm miên man nghĩ rồi thì đến đâu nhỉ, chắc chắn họ sẽ quay mình đây vậy mình có khả năng bị quay vì gì nhỉ:
1- Việc mình bắn không sai vì lúc đó chưa đọc lệnh khám tầu
2- Việc tiền nhiều trên tầu cũng không phải của mình vì đúng là không phải của mình thật, lúc đó mình đã thua hết cơ mà.
3- Việc cho người lên tầu mới là nguy hiểm đây, nó liên quan đến tiết lộ bí mật quân sự. Giải trình sao cho hợp lý. Haiza.
Nói chung là cương quyết không nhận đánh bạc, việc nhiều người lên tầu là cư dân khu vực lên xin dọn xà lan và đổi lại nhặt than. Chắc chắn là sẽ khốc liệt nhưng thôi thì chấp nhận, đàng nào chả chết, nó tặc lưỡi.
Nhưng nếu không nhận sẽ không đủ chứng cơ tước quân tịch và ít nhất cũng không ảnh hưởng đến Bác nó và Bố nó. Vậy thôi cuối cùng cũng chỉ đến chết là cùng. Nhưng đúng là Nó chết đi sống lại
Ngày hôm sau cả buổi sáng nó được bình yên, ôi điều thật lạ ở đây vì thường phủ đầu các chiến sỹ đã vào sẽbị quay cấp tập rồi mới nới dần dần,
nó thì ngược lại.
Đầu giờ chiều:
- Chiến sỹ D, đi báo cáo giải trình. Ở trại của quân nhân thì ra vẫn được coi là chiến sỹ. Nó bắt đầu tự tin vì vẫn là quân nhân và vẫn có quyền công dân.
Đi lên khỏi hầm giữa trưa ánh sáng mặt trời bất ngờ ập vào khiến nó hoa mắt và ngã dúi dụi.
Huỵch, hự, hự lập tức gần như biết trước sẽ ngã một cái đá trời giáng vào lưng khiến nó xấp mặt tiếp theolà hai cú như trời giáng liên tục vào mạng sườn khiến nó lịm đi đau đến không thở được.
- Đứng lên giữ nguyên tác phong quân nhân.
Bọn sát nhân chứ không phải là người, giờ mà ngoài xã hội chắc nằm xuống tao cũng phải xin mày tý tiết. Nó nuốt hận đau đớn đứng thẳng.
- Bước đều bước. Tổ cha nó chứ, liên tục hai phát vào một bên mạng sườn mà giờ bắt đi thẳng theo kiểu mốt hai mốt. Đúng là đời sao người với người cứ thích tàn sát nhau như vậy nhỉ.
Rồi cũng đến nhà báo cáo giải trình.
Không có bàn gì hết, chỉ có một phòng trống không với 2 cái nghế đẩu bằng gỗ đối diện nhau mà thôi. Nó bị ném vào đó và bắt đầu cuộc cung.
- Tên, tuổi, ngày tháng năm sinh, đơn vị, số hiệu quân nhân. Tiếng thằng 3 sao, 1 gạch hỏi.
- Nó gượng đau và lắp bắp trả lời.
- Số hiệu quân nhân
....... Nó im lặng
- Số hiệu quân nhân. Thằng thượng úy hỏi lại.
- Hừm mày có biết mày là vết nhơ của quân đội nhân dân không, có cái số hiệu quân nhân mà không nhớ thì sao còn là quân nhân được.
Bốp, bốp, bốp liên tục là ba cái đạp trực diên và liên tiếp vào mỏ ác. Không gian như cô đặc và thời gian cũng như dừng lại đòn quá hiểm bất ngờ và đúng ngay mỏ ác Nó chỉ kịp hự nhỏ là lịm luôn không còn biết gì nữa.
Ào, nước lạnh làm cho nó nhanh tróng tỉnh lại.
- Sao mày ngất vậy, thằng thượng ủy hỏi với vẻ tỉnh khô.
Với kinh nhiệm sống ở xã hội nó quá hiểu cần phải thế nào.
- Báo cáo thủ trưởng em mấy hôm mệt quá vì thức trông phương tiên nên em tự lả đi ạ.
- Tốt, thôi cố gắng bình phục, giờ tôi đọc số hiệu quân nhân cho anh biết và phải nhớ rõ đấy: xxxxx. Rồi đọc lại cho tôi xem nào.
- Dạ báo cáo anh em chưa nghe........
- Hự, ngay lập tức một cú vả trái vào mạng sườn khiến cho nó cảm thấy như lồng ngực muốn nổ tung.
- Sao không nhớ nổi à, cố mà nhớ số hiệu quân nhân đi nhé. Hôm nay báo cáo đến đây thôi.
Giờ thì nó như cái dẻ rách vậy, việc đi hơn 100m từ nhà báo cáo về đến phòng giam sao mà xa thế, nó cứ lê bước mà như vô định. Đau thì chịu được nhưng hận mình, hận đời, hận người thì nhiều quá.
Về phòng là nằm vật nó như xác không hồ vậy, đúng là c.ho má may sao còn có anh em đùm bọc, nó bỏ luôn bữa tối đấy vì không thể nào ăn được.
Hôm sau ngày thứ ba vào nhập trại lại đi báo cáo giải trình.
Lần này thì nó biết cần phải nhắm mắt và mở ra từ từ rồi và cũng là buổi sáng khiến nó không còn bị hoamắt nữa.
- Thằng này thông minh mà khỏe nhỉ, mới có 1 lần đã học điều lệnh tốt rồi. Thằng áp giải lên tiếng.
Rồi lại đến buồng báo cáo.
- Thằng này thông minh và khỏe lắm anh ạ nên nó ngoan cố không nhân là chắc chắn, anh phải kiểm tra điều lệ của nó. Con c.hó dẫn Nó nói với thằng thượng úy hôm qua.
- Thằng này thì kinh rồi,giám bắn cả cán bộ công vụ cơ mà.
- Hôm này mày có nói được số hiệu quân nhân không.
-........... nó đọc được 2 số rồi im tịt
Lại 3 phát đá như hôm trước nhưng lần này nó đã tỉnh rồi. Ngay khi dính phát 1 đến tắc thở thì nó đã dùngchân đạp thẳng xuống sàn nhà cùng lúc đó dính phát 2 thì nó cũng ngã ngửa luôn đập đầu xuống đất, thế là nó cũng tránh được 2 phát sau. Mẹ chứ thằng c.hó có ngày tao móc mắt mày. Nó nằm im bất động dưới sàn với mép sùi đầy nước bọt.
- Cấp cứu, chiiến sỹ bị cảm.Nó hô vang
Không quá 3 phút đã có hai thằng cùng cáng vào đưa nó đi. À thì ra chúng mày vẫn đ.éo giám đánh chết đâu mà. Bố biết võ rồi.
Thế rồi nằm trên cáng khiêng ra y tế, phần vì quá mệt, phần vì đã có võ Nó ngủ thiếp luôn đi lúc nào không biết.
- Bốp, bốp, bốp liên tục là những cái tát lên mặt khiến nó choàng tỉnh lúc này cũng đã hơn 6h tối rồi.Thế là bù lại cả một thời gian thực đêm hôm cờ bạc trác táng, rồi bị bắt kiệt sực hôm nay trong lúc nguy khốn nhất nó lại có giấc ngủ ngon nhất, hehehe thật là kỳlạ.
- Dậy ăn cơm, thanh niên gì mà yếu vậy.
- Anh cho em hỏi em đang ở đâu vậy. Ngơ ngác như nai nó hỏi
- Ông đang ngồi cung thì cảm ngất xùi hết cả bọt mép anh em đưa vào đây ông đã bất tỉnh rồi. Thôi dậy ăn tạm bát cháo đi.
- Vâng em cám ơn, Anh có cách nào nhắn giúp về nhà em hoặc bạn em ở đơn vị được không.
- Không được đâu ông ơi, tất cả quân nhân đã bị bắt vào đây đều thuộc dạng đặc biệt nguy hiểm và đang trong quá trình điều tra. Tôi làm thế chắc mai về cùng phòng với ông luôn.
Không hiểu sao tự nhiên trong cái chỗ bọn thú mặt người này lại có con người vậy. Nó nghĩ thầm trong bụng.
Giờ là lúc phải nghĩ tiếp cách đối phó, mà nói cho thực cũng đến chết là cùng chứ gì. Nhưng cái vụ nằm trạm xá không thể kéo lâu được nếu không rồi sẽ lộ mà như thế thì hậu quả chắc sẽ nghiêm trọng hơn vì khác gì lừa chúng nó.
Một quyết định nhanh chóng được đưa ra để chứng minh nó rất ngây thơ.
Nó xin về phòng mà không ở lại trạm xá nữa. Sự ngược đời ngây thơ trong tính toán.
Liếc nhìn thấy thằng thượng úy đang ngồi uống nước ngoài sân cùng một số người nữa nó cất tiếng gọi
- A ơi, nó vừa rên vừa gọi. Im lặng không thấy ai trả lời nó lại gọi to hơn
- Anh A hết ca trực về tôi trực ca này.
- Anh ơi cho em về phòng em đỡ nhiều rồi
- Mày bị làm sao thế, anh nói thực chú đỡ rồi thì cứ nằm đây sáng mai về phòng, nằm ở đấy làm sao mà ngủ được.
- Thôi anh ạ, anh cứ cho em về cho nó đúng với cái tội của em, đằng nào thì em cũng không muốn sống nữa,sống mà để ảnh hưởng đến ông em, bác em và nhiều người khác thì em chết còn hơn.
- Thế ông và bác ông là ai, làm gì mà sao lại vào đây.
Chân lý đôi khi đường thẳng không phải là gần nhất đã được chứng minh là đúng, hehehe nhanh tróng nó tranh thủ tình cảm rê dắt ông trực ban trạm xá nhưng trên hết nó đã gửi lời đến cho mọi người biết ông nó là Viện trưởng việt kiểm sát quân sự tối cao và bác nó cũnglà cán bộ cao cấp trong quân đội.
Thực là ăn năn, thực là trong sáng và thực là ngây thơ.
- Thôi ông nằm đây tôi kiếm cho cái gì cho vào bụng rồi tính sau.
Thế là nó có bát mỳ bằng bột mỳ cán với miếng thịt lợn to bằng bàn tay.
Trong lúc nó ăn thì cũng là lúc thông tin về nhân thân nhà nó đã được bắt theo đường vòng theo kiểu tâm sự đến toàn cán bộ trại giam rồi.
Haizza thế là thoát hiểm, nó mỉm cười trong một bộ mặt thiểu não phía ngoài.
- Anh ơi, cho em về phòng ạ, em tự thấy mình đã đỡ rồi và việc phải chịu hình phạt hoàn toàn là cần cho em để còn biết tìm về với danh dự quân nhân ạ. Nó lại gọi và tiếp tục bồi thêm.
- Thôi được, anh muốn giúp mà chú không muốn thì thôi, về buồng thì cố mà dựa lưng ngủ thôi biết chưa.
- Vâng em nhớ rồi anh, em biết ơn anh rất nhiều. Nó cám ơn và cám ơn hết sức thật lòng.
Thật là hiệu nhiệm, chắc chắn một điều cái mưu hôm qua của nó đã có tác dụng rồi.
Sáng ngày thứ 4 nó không phải đi báo cáo giải trình thể là có thêm nửa ngày để phục hồi sức khỏe. Nhưng phải có võ gì thoát ra được đây chứ không thì cuối cũng có khác gì nhau đâu.
Lúc này thủ trưởng đơn vị nó đã báo hung tin về Bình đoàn, việc bác nó biết là đương nhiên sau này Nó chỉ nghe kể lại mà thôi.
Bác nó lập tức điện cho Quân khu để nhằm gỡ rối nhưng cũng không được do toàn bộ lời khai của những người liên quan đã được bên công an làm xong và chuyển cho bên Quân khu rồi, việc tước quân tịch hay không chỉ còn là thời gian và phụ thuộc vào lời khai của nó có khớp hay không mà thôi. Một lần nữa sự gan lỳ đã giúp nó thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Thế rồi chỉ còn một cách duy nhất là nói cho Ông nó biết. Sau rất nhiều tức giận và cuồng nộ, rất nhiều người xúm vào xin vì danh dự của cả họ ông nó lại phải trực tiếp ra mặt để cứunó mà thôi.
Haiza thế là hóa ra nó sống là nhờ vào sự hy sinh không cái này thì cái khác của người thân ư. Hèn, quá hèn và quá vớ vận.
Chiều ngày thứ tư tiếp tục đi báo cáo giải trình, lúc này mọi việc đã khác hoàn toàn, nó không còn vào phòng báo cáo nữa mà vào ban chính trị. Tại đây nó được hỏi và ghi lại toàn bộ báo các giải trình.
Trưa ngày thứ 5 nó được ra khỏi cái nơi địa ngục trần gian đó và tiếp tục đi về đơn vị.
Cầm trên tay lúc này là đề xuất cho xuất ngũ trước thời hạn. Nhục, Nhục thật nhưng biết làm sao đây mọi việc đã xẩy ra rồi, thôi thì còn mạng thì còn làm lại được. Nó lặng lẽ đi và nghĩ chấp nhận thôi cuộc đời mà.
Về đến đơn vị lúc này đã là đầu tháng 4 rồi, Nó lặng lẽ thu dọn hành trang, khám sức khỏe trước khi ra quân và tự gậm nhấm lại cuộc đời đầy sai lầm nghiêm trọng.
Buồn, buồn khủng khiếp luôn cho dù cười rất tươi với mọi người khi đến chúc tụng tai qua nạn khỏi và cuối cùng lại vẫn được ra quân. Bạn bè nó liên tục đến thăm và động viên mọi người đều ngầm hiểu cái ra đi của nó đã cứu cho cả đoàn không bị kỷ luật và hải trình vẫn tiếp tục được ra khơi.
Rồi cái ngày nhận quyết định ra quân vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nó giấu kín tất cả mọi người không cho ai biết.
Đêm 25/04/1989 nó lặng lẽ rời đơn vị sau khi sang chào thủ trưởng với tấm lòng trân thành và biết ơn nhiều nhất.
ĐỜI QUÂN NGŨ NÓ CHẤM DỨT TẠI ĐÂY.
Ps: Sau khi nó ra quân tháng 6 năm 1989 một vụ cờ gian bạc lận bị lộ tẩy, khiến dẫn đến một cuộc đánh nhau long trời lở đất lúc đó ở Km9. Toàn dân xã hội khu vực kéo đến truy sát T đàm, T đen. Trong bước đường cùng để cứu mọi người T đàm đã nổ súng bắn chết G Say (em anh Bình và chí Tám) bằng 2 phát đạn AK47 xuyên qua bên trái đầu khiến bay luôn nửa đầu G say chết ngay tại chỗ, mọi người tiếp tục tràn lên nó tiếp tục nổ súng và bắn què chân tiếp một người, xuyên phổi một người nữa nhưng rất may không chết.
Hoảng loạn mọi người bỏ chay. Lúc này T đen mới nhao ra giật súng quay nòng lên trời chỉ thiên tiếp 6 phát và vứt súng dẫn T đàm đi chốn.
1 tháng sau T đàm bị bắt tước quân tích. Khi ra tòa án binh chi tiết của T đen đã giúp cho T đàm thoát án nặng và chỉ còn là Tự vệ quá giới hạn khi bị xâm nhập vị trí bảo vệ mà thôi. T đàm đi 3 năm tại Đèo Phà Rừng trại cải tao quân đội. Nó và T đen vẫn tiếp tục bao bọc cho đến khi T đàm ra trại quay về xã hội.
Lúc này T đen vỡ lô đề và Nó thì bắt đầu chốn Nã. Vòng xoáy lại tiếp tục cuốn nó vào những vòng tròn tội lỗi mới.
Ra quân quay về Hà Nội với tờ Quyết Định ra quân trước thời hạn vì hoàn cảnh gia đình khó khăn Tôi âm thầm không cho ai biết.
Ta đang có gì và cần cáigì?
Giờ mình phải làm gì nhỉ?
Lúc này bối cảnh xã hội cũng đã thay đổi rất nhiều rồi, đời sống đã đi lên do những người đi xuất khẩu lao động từ những năm 1985 đến 1988 bắt đầu gửi hàng về, chính sách mở cửa thị trường cũng dần thành hiện thực. Về tổng thể có thể nói là dễ thở hơn.
Suốt cả những năm từ 1985 đến 1989 là sự bùng phát của phong trào quân khu khiến cả xã hội như một cái chảo lửa, tinh thần luôn bất an và cuộc sống là chuỗi ngày lo sợ. Việc phải dẹp bỏ phong chào quân khu đường nhiên phải làm nhằm thanh lọc và làm sạch môi trường trước khi mở của hẳn năm 1990 là điều tất yếu
Dấu mốc 1990 là dấu ấn cực kỳ quan trọng nó là sự mở của, là luồng gió mới và là nền tảng xây dựng nên cái gọi là cơ chế thị trường biến thái để rồi tạo nên một xã hội hỗn độn như những gì chúng ta đã, đang và sẽ thấy.
Lúc này vì nhu cầu cũng như đi theo sự phát triển, quy mô các bến bãi đã thay đổi, Hà nội lúc này thay bằng 3 bên chính là: bến Nứa, bến Kim Mã, bến Kím Liên và chợ Đồng Xuân thì được thay bằng
Bến Kim Liên thay bằng xe Phía Nam ở tại cuối đường Giải Phóng
Bến Nứa được thay bằng bên xe Gia Lâm
Bến Kim Mã thì muộn hơn nhưng đến nay cũng được di chuyển về Mỹ Đình
Đây là các bến chính của HN có quy mô lớn tập trung lượng xe và người, hàng hóa cũng lớn. Kèm theo đó còn hàng loạt các bến nhỏ khác.
Chợ Đồng Xuân sau khi bị cháy 1994 cũng được nâng cấp xây dựng và mở rộng hơn hiều.
Tuy nhiên do tính chất đặc biệt của luồng hàng vận chuyển về HN lúc đó chủ yếu từ TQ vì vậy hai nơi Nóng nhất là Ga Hàng Cỏ và chợ Đồng Xuân - Bắc Qua là khủng nhất. Chợ Long Biên là hình thành sau đó.
Bến xe phía nam vào giai đoạn này cũng chưa phải là điểm thực sự sốt so với các nơi kia.
Cơn bão Heroin theo cơ chế thị trường cũng kéo vào Hà Nội, chỉ trong vòng từ năm 1990 đến 1995 toàn bộ bạn nó những đứa đi bộ đội, đi nước ngoài, vượt biên thì phần lớn thoát số còn lại đến 4 phần chết vì Heroin và SIDA, 2 phần chết vì đâm chém, tử hình, 4 phần còn lại sau này đều hoàn lương hoặc về quy ẩn.
Sự thay đổi đó tác động lên toàn xã hội và nó cũng làm thay đổi các quan điểm khái niệm ngay trong cái giới mà chúng ta vẫn gọi là dân Xã Hội.
Lúc này các đồ quân khu cứng cựa chỉ còn phần lớn bộ đội già hoặc lưu manh kiểu trộm cắp sử dụng mà thôi, phần lớn dân xã hội đều hiểu muốn tồn tại cần phải ẩn mình cho kỹ, dùng thủ đoạn, tiền và quyền lực để tiêu diệt hoặc thu phục hoặc chiếm đoạt cái mình muốn thay bằng bạo lực.
Nói chung về cơ bản dân Xã Hội cũng tăng cấp và thay đổi theo bước tiến của xã hội đương thời, các nhóm bộ đội thuộc dạng nhóm hoặc phi đội, khu dần tan rã thay vào đó là các tập đoàn, tổ chức với nhiều gương mặt mới nổi lên.
Quay lại chuyện của Tôi lúc này nó là thằng không nghề không nghiệp, trình độ học vấn là tốt nghiệp lớp12, tiền mặt không nhưng tiền sự thì vô kể nhưng bù lại nó đã có một cái Quyết định ra quân, khi đó như tấm bùa hộ mệnh giúp nó lại thành trắng tinh như chưa hề có vết.
Giờ phải làm gì đây, haiza đơn giản mà sao khó vậy.
- Thôi ngắn hạn trước mắt cần phải làm sao có tên trong một trường đại học đã, rồi thư thư sẽ tính tiếp. Nghĩ về gia đình và bố nó đầu 1990 sẽ về nó quyết tâm phải làm bằng được.
Không thể ở nhà mà không tiếp tục quan hệ với bạn bè bởi như thế có nghĩa là tự mình chặt hết chân tay và dẫn đến sự hiểu nhầm không đáng có. Phải có lý do chính đáng để tạm tránh mặt đi và đó là ôn thi Đại Học.
(Đến giờ tất cả bạn xã hội của tôi vẫn coi tôi là bạn hoặc anh em. Chỉ khác tôi không tham gia các việc nếu thấy không phù hợp với mình nữa mà thôi. Trên tất cả họ vẫn là anh em và bạn của tôi)
- Mẹ à, con cần phải thi và phải là sinh viên ngay trong năm nay trước khi bố về, con muốn bố nhìn thấy con là một người đã trưởng thành.
- Ờ nhưng từ bao lâu nay con có sờ đến bài vở đâu mà đòi thi với cử, liệu ngay năm nay có gấp quá không, tự lượng sức mình đi còn con cứ học thì thế nào mẹ cũng đồng ý hết.
- Không con phải thi nếu được thì là tốt, nếu không được cũng có thêm kinh nhiệm nhưng con tự tin là con thi được. Nó cương quyết nói.
- Vậy giờ con định thế nào.
- Ở nhà thế này chắc là con sẽ không thể tập trung học được đâu, có khi con sẽ lên nhà cô N để ở và ôn thi luôn. Trước khi thi con sẽ quay về.
- Ừm thế mẹ thấy cũng được đấy.
Ngày hôm sau nó tay túi quần áo, tay va ly sách vở lên nhà cô em bố nó ở trạm Thú ý ngay đằng sau bệnh viện Bạch Mai và trên trục đường Giải Phóng bây giờ.
Cái đường ngách nhỏ ngay sát bên trái bệnh viện Bạch Mai đấy ngày đó sao mà heo hút thế, mọi thứ sau 14 năm kết thúc chiến tranh vẫn điêu tàn và hình như chưa có gì thay đổi. Theo con đường nhỏ đi hút vào trong qua dẫy cầy xà cừ rồi rẽ phải tiếp tục đi sâu vào là khu tập thể Thú Y.
Khu này lúc đó cũng là ven ngoại ô của Hà Nội rồi, toàn bộ dân cư khu vực là cán bộ thuộc viện Thú Y và là những người có học, đây cũng là môi trường lý tưởng cho nó ôn thi Đại Học.
Rồi miệt mài nó ôn thi bất kể ngày đêm với quyết tâm cao nhất phải đỗ Đại Học. Thay bằng chỉ ôn thi thì giờ đây nó phải ôn lại toàn bộ kiến thức cấp III, được 1 tháng thì như hiểu con mình đã có quyết tâm và thực sự muốn quay đầu mẹ nó đã thuê gia sư cùng lúc 3 người dậy cả ba môn với 1 thầy và một trò. Khi còn nửa tháng cuối cùng thì nó tiếp tục đăng ký ôn thi trực tiếp tại trường. Cả đời nó có lẽ đây là lúc hiếu hoc và chăm học nhất, thật vất vả mệt mỏi. Thế mới biết cái sự học của Bố nó đáng trân trọng làm sao.
Thế rồi ngày thi cũng đến. Hôm đó là một ngày thời tiết cực kỳ oi nóng, hình như nó là ngày nóng nhất của cả cái hè năm 1989 hay sao vậy, nó bước vào phòng thi Đại Học với sự tư tin và lòng quyết tâm cao nhất vì gia đình, vì sự nghiệp và vì cả Nó luôn.
Rồi kỳ thi đại học cũng qua, suốt cả thời gian chờ báo điểm nó cũng im lìm ở nguyên trên nhà cô nó mà không về nhà nữa, nó muốn chờ kết quả để quyết định mọi thứ và trên hết nó muốn làm chủ cuộc đời của chính nó.
Thế rồi cũng vào cái ngày đó nó bắt đầu quay lại thú đọc sách thủa xưa. Lục tủ sách mà chẳng có gì toàn sách tiếng anh, nga và sách chuyên ngành Thú Y chán thật.
Ở một góc sâu nhất, một quyển sách cũ nhầu nát bẩn nhất nó rút ra và đọc.
Đắc Nhân Tâm của DaleCarnegie. Vài chuyện tầm phào của vài ông mọt sách, biết quái gì về đời mà viết, Nó thầm nghĩ. Nhưng làm gì còn lựa chọn nó đành phải đọc vậy
Ờ sao lại có quyển sách hay thế này nhỉ, hay, hay thật và từ đó quyển sách luôn nằm trong tủ của nó trong suốt hành trình còn lại. Giờ thì nó đã được nó tặng lại con trai đúng khi cháu nhận giấy tốt nghiệp Đại Học một sự bất ngờ lớn nhất của nó trong năm nay.
Đọc đi đọc lại và nghiền ngẫm Đắc Nhân Tâm khiến thời gian trôi đi vùn vụt thoắt cái đã tháng 8 rồi.
- D ơi mẹ cháu điện thoại đến cơ quan cô nhắn về đấy.
- Vâng mai cháu về ạ. Nó trả lời cô mà vẫn suy tư vì những mẩu truyện nhỏ trong sách Đắc Nhân Tâm.
Hôm sau chào cô và các em nó không quên xin luôn quyển Đắc Nhân Tâm cầm về đọc tiếp. Nhìn nó với anh mắt ngạc nhiên vì làm gì có đứa nào như nó lại thích đọc sách này, cô nó đầy nghi ngờ những vẫn gật đầu.
Nó lại một túi quần áo, lại va ly sách vở lên đường về nơi nhà cũ.
- Con có giấy báo đỗ đại học rồi này, mẹ nó rơi nước mắt và nấc lên vì hạnh phúc.
- Mẹ nói sao. Rất tự tin nhưng nó vẫn hoài nghi.
- Đây này giấy báo đây này. Chị H con nhận trưa nay mới điện thoai lên cơ quan cho mẹ biết, mẹ vội báoc on về ngay là vì vậy.
Niềm vui vỡ òa khi Nó cầm giấy báo 23 điểm cùng giấy nhập học. Nó lặng đi không còn biết nói gì, tự nhiên lúc này nó lại nghĩ về ông Nội, ông ơi thế là cháu cũng đạt được cái ông muốn,cháu là sinh viên Đại Học rồi.
Tháng 9 năm 1989 nó bắt đầu nhập học. Lại chỉ có thể nói tự an ủi cho những sai lầm nó là SỐ PHẬN.
Với cái thằng nó, lao động thì không biết, trình độ cũng không, ngoài đánh nhau coi như chẳng biết làm gì nhưng tiền tiêu như nước, việc chịu đựng 2 tháng ôn thi liên tục và tháng 1 tiếp tục ngoan ngoãn đi học quả là một cực hình. Nó lại tính kế, một lần nữa nó lại dùng Tiền để thuê người học hộ. Vậy là 2 năm đại cương của nó hoàn toàn không học tý gì.
Cũng phải tính võ nào ra tiền chứ nhỉ? Giờ ngoài cái nhu cầu bản thân của nó còn thêm một cái nợ ân tình xương máu không thể không có tiền được đó là T đàm vẫn con đang trong trại. vò đầu bứt tai nó nghĩ.
- Nay D phi, mày lượn đâu mà bặt âm vô tín từ hôm ra quân vậy.
- Lượn đâu ở nhà, nằm bẹp như con gián chán bỏ m.ẹ ý.
- Mày có đùa không đấy mày mà thế thì chắc tao chết m.ẹ nó rồi. Tiếng M cay.
- Mà này có vụ này hay lắm nhưng toàn đứa đ.éo đủ độ nên tao không nói. Mày có muốn nghe không.
- Có giề nói mẹ nó đi, tính tao ghét nhất úp úp mở mở. Nó bốp luôn
- Nhưng mày có làm không, việc này tương đối ngon nhưng phải đi và tương đối vất vả.
- Nói đi đang thèm tiền đây, sốt hết cả ruột.
- Tao biết có một nơi có rất nhiều bạc hoa xòe, chúng nó đang tập kết để chuyển về xuôi. Giờ mình vào vừa là đi chơi kết hợp cùng tiện là làm luôn nếu gợn thì chẩu. Mày thấy sao.
- Để tao nghĩ đã, nhưng mà ngon thì đã đ.éo đến lượt mình đâu. Nó nghi ngờ về cái việc thằng M cay vừanói
Nhưng phải nhanh, 5 ngày nữa chúng nó chuyển đi rồi.
- Gấp vậy, từ đâu mày biết.
-Chú tao lái xe quá cảnh nhận chuyển hàng cho chúng nó, hôm qua ông ý mới nói với tao, đắn đo mái mới giám nói với mày.
- Nhưng của chú mày hay ai, và nguồn gốc cái mớ đấy nó thế nào, đường đi ra sao, kế hoạch thế nào. Nói cụ thế chứ phang chết người hoặc bỏ mạng thì tao cũng đ.éo chơi đâu.
- Yên tâm đi tao đã bàn kỹ ông y rồi. Hiện bọn buôn đang gom hàng ở Bản chiềng, Thanh Hóa, như ông ý nói cũng phải có tầm gần 300 đồng bạc hoa xòe rồi, chờ ông ấy lên là chuyển về thôi.
- Rồi thế bay giờ cần phải làm thế nào để có cái mớ hoa xòe đấy. Nó gặng
- Giờ anh em mình sẽ đi tầu vào Thanh Hóa, bắt xe khách chạy đi Xuân Khao rồi chốt ở đấy. Ông ý sẽ trở chúng nó từ Bản Chiềng ra và nghỉ ở Xuân Khao mình sẽ tráo hàng ở đấy cho ông ý rồi ôm hàng bon về Hà Nội thế thôi.
- Thế còn ăn chia sao. Xanh chín này tao không thích mập mờ.
- Thế này nhé, toàn bộ chia làm 3 phần sau khi trừ tiền ông ý bơm cho mình đi và hàng cháo, nếu mày đồng ý ngày mai ông ý bắt đầu đi thì tao với máy cũng bắt tầu đi vào đấy luôn.
- Để tao nghĩ đêm nay đã. Nó lơ lửng và cân nhắc lựa chọn.
Cả đêm đấy nó lại mất ngủ vì cân nhắc giữa con đường hướng thiện hay quay về xã hội. Thực sự việc T đàm làm nó luôn day dứt. Thôi chỉ duy nhất một lần thôi vậy, mình sẽ dứt khoát với con đường đã chọn.
Lôi bộ quần áo đã cất sâu dươi tủ nó bồi hồi nhìn và do dự, có lẽ nào mình phải làm vụ này không nhỉ. Không vẫn phải làm vì T đàm, sống hay chết cũng phải lo cho nó việc khác tính sau.
Vậy là nó lại khoác lên người bộ quần áo thủa nào để lao vào một phi vụ mới, bắt đầu cho bước trượt dài của nó vào cái mà mọi người vẫn gọi là dân Xã Hội.
8h tối hai thằng hẹn nhau ở ga Hàng Cỏ lên chuyến tầu chợ 9h đêm và bắt đầu một hành trình mới. Đầu tháng11 về đêm tiết trời đã bắt đầu se lạnh nhưng sao nó thấy nóng vậy.
- Hahaha, tao tưởng mày không ra đã định đi một mình rồi. Làm sao hôm nay nhìn mày như thằng thổ thế. M cay vừa nói vừa cưới khi nhìn thấy thằng bạn mặc quần xanh công nhân với áo cái áo thổ tràm.
- Cười cái gì, Mày định báo cho mọi người đi ăn cướp à. Nhìn cái biết ngay mày là thằng ăn cắp rồi. Rít sâu hơi thuốc nó nói với thắng M cay. Ngu lắm chìm khó mò, nổi rễ vớt. Mày thay vứt cái áo Ponpot đi, lấy cái áo khác ở trong ba lô tao mà mặc.
- Mày dạo này có vẻ cẩn thận nhỉ, đúng là đi bộ đội về có khác.
M cay lại cười khì rồi đi thay cái áo bộ đội của Nó vào, giờ hai thằng lúc này như hai hành khách bình thường. Chúng nó nhanh tróng nhẩy lên tầu. Thời đó tầu rất loạn nhất là tầu chợ và bất cứ ga nào cũng đố hết. Chật trội, bẩn thỉu, ngay gian lẫn lộn là cái cảm nhận mà đến giờ Nó cũng không thể nào quên được.
Cứ người này chen người kia như cá hộp lèn nhau, trộm cắp thì nhiều ngang với người lương thiện.
Té lên nóc đi ông ơi, dưới này ngột ngạt quá. M cay lên tiếng.
- Mày lên đi rồi tao lên.
Tầu chưa Phủ Lý thì hai đứa đã chèo lên đến nóc tầu rồi, trời thì tối đen như mực, gió ào ào quất vào mặt.Nghĩ bụng không có ai nhưng lên nóc tầu mới thấy là đông cũng chẳng kém gì dưới toa hết. Hút chưa hết điếu thuốc vừa rét vừa ong hết cả đầu vì gió và tiếng bánh xe rít xuống đường ray ken két cùng tiếng giật cục liên hồi, hai thằng lại đành mò xuống dưới toa.
Thời đấy trên tầu từ cờ bạc,hàng ăn, hàng nước rong bán như ở vỉa hè Hà Nội vậy, thế là cứ thuốc lá rồi lại nước trè, nước trè rồi lại thuốc lá hai đứa cũng trụ được đến Nam Định, lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ vậy là dựa lưng vào thành thành của WC toa và ngủ ngon lành trong cái mùi mà đực biệt khó tả này. Tầm hơn 6h 7h gì đấy thì tầu đến ga Thanh Hóa.
Thoát được cái tầu nhẹ hết cả người hai thằng lò mò đi xuôi đường tầu và trèo rào ra ngoài ga.
Ngay cổng ga Thanh hóa là cái bến xe khách đi về các huyện. Tìm đến toét mắt cũng không có xe chạy về Xuân Khoảng, hỏi han mãi cuối cùng đành phải bắt xe đi thị trấn Thường Xuân đến đây mới được 2/3 đường đến Xuân Khao mà thôi, lúc này Nó bắt đầu thấy quá mạo hiểm vì không có người quen, không biết đường và cũng chẳng có gì để chắc chắn việc cướp cái đống bạc hoa xòe kia là chắc chắn, một chút nao núng trong lòng:
- Nghe chừng cũng xanh chín quá mày ơi, nó nói và thăm dò thái độ thằng bạn.
- Tao hỏi ông ý rồi, Từ thị trấn Thường Xuân mỗi ngày chỉ có một chuyến xe chạy đi Yên Nhân thôi, mình bắt chuyến đấy rồi giữa đường xuống Xuân Khao nằm đấy phục, yên tâm đi tao đảm bảo với mày mà.
- Ừm, nó trả lời khô khốc với ý nghỉ đầy hoài nghi và do dự trong đầu.
Tranh thủ xe đi Thưởng Xuân đến hơn 12h mới chạy hai đứa vội vàng ra làm bát mỳ hai tôm (cái loại bằng giấy xi măng có in hình mấy con tôm đấy ạ), quất xong bát mỳ và nhồi thêm vài quả trứng gà luộc lòng đào hai thằng hồi phục, giờ thì lại buồn ngủ khủng khiếp.
- Thôi mày ngồi uống nước nhé, tao ngả lưng phát tý giậy. Thế là vứt lại cái Ba lô cho bạn nó tạt luôn vào bên thềm bậc lên xuống của ga ngủ ngon lành.
- Giậy uống nước chuẩn bị đi mày, M cay lay gọi nó.
- Ừm đi thôi. Hai thằng chuẩn bị lên đường thì chợt nhớ đến cái balo
- Cái ba lô đâu rồi mày
- Ơ tao tưởng mày cầm đi gối đầu.
Thôi thế là bị múc rồi,cay thật may mà tiền hai đứa đều để trong người không chắc cũng đến quay về.
Vội quay ra mua tạm cái túi, vứt vào mấy gói mỳ tôm, vài gói kẹo lạc, thuốc lá và quan trọng nhất là hai cái bật lửa cối tầu thế là lên đường.
Lên cái xe khách đi Thường Xuân có thể nói thế nào nhỉ, các cụ cứ tưởng tượng thế này này, nó là một cái kho chở đồ tạp phẩm di động có kèm người, người thì có vài mống nhưng toàn hàng là hàng, chặt kín cả xe luôn. Đủ các loại mùi từ xà phòng đến bánh mứt kẹo thôi thì đủ thứ.Đường về Thường Xuân đã ngoắt nghéo lại toàn ổ gà ổ voi, chuyến đi thực sự đã vắt kiệt hết cả gói mỳ tôm và hai quả chứng rồi.
Tầm hơn 5h thì xe vào đếnThường Xuân. Mệt mỏi và kiệt sức hai thằng lê gót tìm tung cả thị trấn cũng không có nổi một cái nhà trọ hay quán ăn nào.
Haizza giờ phải làm sao đây.
- Ông ý hẹn tao phải chốt ở Xuân Khao ba ngày tính từ ngày mai ở quán ăn ngay cạnh nhà thông tin.
- Ừm nếu thế thì sáng mai mình bon vào trước còn nghỉ ngơi cho đỡ mệt, tao oải quá rồi.
- Thôi đằng nào sáng mai cũng đi nằm luôn đây mà ngủ, lính gì mà công tử thế ông. M cay lại nói. Giờ đi ăn đã.
Hai thằng lại lò mò khắp thị trấn mà không kiếm được một cái hàng ăn nào, thị trấn gì mà vắng tanh, nhà cửa thưa thớt đìu hiu.
Cuối cùng hai đứa mò vào nhà dân nói mãi cũng mua được con gà, rồi nhờ làm luôn một món duy nhất là luộc. Đây có lẽ là con gà ngon nhất trong đời nó được ăn.
- Cô ơi cho cháu hỏi xe đi Yên Nhân mai mấy giờ chạy đấy ạ.
- Hai đứa đi Yên nhân à, xe chạy lúc 6h vào và 1h chạy ra. Nhưng đường đấy khó đi lắm, chẳng may mà sạt đường thì nằm cả tuần luôn.
Nghe đã choáng hết cả váng rồi cái cấp độ nguy hiểm nó cứ ngày càng tăng lên. Nhưng giờ vào được đến đây mà bỏ thì không được, phải làm đến cùng thôi. Nó nghĩ bụng.
- Vâng cháu cám ơn cô ạ.Chào cô chúng cháu đi ạ.
Hai đứa lững thững ra bến xe, nói bến xe cho oai chứ còn nó là cái bãi đất tuần họp chợ 3 lần từ 5h đến 12h đồng thời là cái bến xe luôn. Ra bến xe lang thang vạ vật mãi rồi chúng nó cũng dựa lưng vào cột ngủ, vạ vật đúng như ma đói. Nghĩ lại giờ cực thật.
- Này, này, này đang thiu thiu thì có người lay dậy. Hai anh ở đâu đến tại sao lại ngủ ở đây đề nghị cho kiểm tra giấy tờ.
- Em là bộ đội xuất ngũ đi thăm bạn ở Yên Nhân, chưa bao giờ đi nên vất quá. Các anh thông cảm.
- Giấy tờ các anh đâu cho chúng tôi kiểm tra.
- Vâng đây, cả hai thằng đưa chứng minh thư nhân dân cho 3 ông chắc là an ninh thị trấn.
- Anh nói anh bộ đội xuất ngũ vậy anh đóng quân ở đâu, thuộc quân binh chủng nào
- Vâng em là lính đơn vị xxxxthuộc bình đoàn 11.... thôi thì thẩm vẫn một đóng các câu hỏi cuối cùng.
- Nếu vậy mời các đồng chí về uỷ ban nhân dân thị trấn khai báo nơi đến và tạm trú, sau đó ngủ luôn lại ở uỷ ban sáng mai chúng tôi sẽ có người gọi và báo lái xe. Bộ Đội là cứ phải ưu tiên.
Sao mà con người trong đấy họ tốt thế không biết, ngu thật cái bản tính xã hội lại làm việc không lương thiện khiến Nó luôn đề phòng, biết trước đến ga Thanh Hóa vào báo cáo có khi đã đỡ nhọc cái thân rồi.
Nhanh chóng khai báo nơi đến (thời đó đi ra khỏi tỉnh nơi cư trú phải khai báo nơi đến) và khai báo tạm trú hai đứa được bố trí cho ngủ trong một căn phòng, nằm lên đặt lưng là ngủ như chết luôn cả hai không còn biết gì nữa.
- Dậy đi hai chú đến giờ đi rồi đấy.
Nghe có tiếng gọi lập tức hai thằng bật dậy. Vệ sinh cá nhân nhanh chóng hai đứa ra bến xe, đúng là Bội đội có khác, cả hai đều được ưu tiên ngồi ngay ghê trên đầu, đây cũng là lần duy nhất trong cả phi vụ này mà nó được ngồi ngay ngắn trên xe.
Đường thì ngắn tý nhưng xe chạy chắc nhanh hơn xe đạp một chút lắc lư ỳ ạch cứ từ từ lê. Ngồi trên xe cái cảm giác tù túng vô cùng mệt mỏi. Sát về đường là cái biển gỗ nứt toác bé tí với hai chữ XUÂN KHAO cũng hiện ra bằng chữ viết tay chắc chắn một điều nó chẳng giống bất cứ cái biển nào hiền giờ đang có.
M cay nhổm người định bảo dừng xe, hừm nó hắng giọng rồi nói khẽ
- Tao nhìn thấy rồi ngồi yên đấy.
Thằng M cay ngơ ngác định mở mồm nói thì ăn tiếp cái hích củi chỏ nó im bặt. Thế rồi xe cứ lăn bánh, qua thêm cái dốc đường đất rồi quặt ngang và cứ thế lắc lư chạy tiếp thằng M cáy cứ nhấp nhổm, còn nó thì im lặng quan sát hai bên đường.
- Anh ơi cho em xuống đâyvới.
- Sao các chú lại xuống đây tưởng đi Yên Nhân cơ mà.
- Vâng nhà bạn em ở ngay bản kia rồi, nó chỉ vào vài mái nhà thưa thớt ở xa xa.
Thế là hai thằng xuống xe. Xe vừa lăn bánh thằng M cáy đã lập tức làu bầu.
- Ông làm sao thế giờ đi bộ ngược lại chắc chết luôn vì mệt.
- Ông đúng là lưu manh dở, giờ ông vào đấy phục mà ông xuống đấy, xe thì ngày một chuyến nổ ra nó không biết ngay là ông thì cứ chặt mẹ đầu tôi đi. Nó nói.
Thế rồi hai thằng cắm cúi ngược đường đi về Xuân Khao, tưởng là gần thế mà cũng mất đến gần 2 tiếng đồng hồ mới quay gần về Xuân Khảo. Xa xa đã thấy cái biển với lúp xúp chắc được hơn chục nóc nhà thằng M cay hăm hở bước tới. Nó vội ngăn
- Từ từ đã, bây giờ còn cách đấy có 100m thôi, tao với mày vào rừng nằm nghỉ tạm đã rồi tính tiếp.
- Mày làm sao thế, mẹ chứ mệt đói muốn chết đây. Mày thích nhai mỳ tôm với lương khô thì tuỳ tao vào đấy một mình. Thằng hâm.
- Từ từ đã mày, nghe tao đi vào đây tý đã. Nó kéo dật M cay vào rừng.
- Giờ mày nói cái kế hoạch cụ thể ra đi, ở nhà tao không muốn hỏi vì sợ mày lại lưỡng là tao đi hay không rồi nhỡ làm sao anh em cũng khó nói. Giờ cả hai anh em vào đây rồi thì mày biết rõ ràng tao đồng máu, vậy nói ra kế hoạch cụ thể xem nào.
- Việc rất đơn giản, tao với mày ở đây chờ xe đến, trên xe sẽ có 3 người là ông L và hai thằng áp tải hàng. Hàng chúng nó sẽ để trong túi bạt vứt trên thùng xe dưới cái lốp sơ cua.Hàng đểu để tráo thì mình phải vào quán ăn ông L sẽ có cách báo chỗ để, sau đó mình chỉ việc chút hàng nó ra rồi đổ hàng đểu vào và té, thế thôi.
- Thê thôi là thế nào, m.ẹ chứ mày có biết nếu nổ thì ông L toi trước nhưng nó cũng sẽ biết ngay tao với mày hiểu chưa cả khu có mỗi 3 thằng Hà Nội mới toe đến ngu như lợn nó cũng đoán ra.
- Thế bây giờ máy tính sao. M cay hỏi lại, làm gì có cách thứ hai đâu.
- Theo tao bây giờ vẫn còn đồ ăn, hai thằng tạm dạt vào trong rừng nằm, nếu hôm nay xe đến luôn thì mình múc xong rồi té. Nếu nó không đến thì mai mình Mày mò vào hàng ăn thôi rồi mua về cho tao luôn, chờ đến khi xe ô tô qua thì bắt xe như nhẩy ra Thường Xuân như bình thường, vài chục mét khuất thì nhẩy xuống đi bộ ngược trong rừng quay về đây, hôm sau đến lượt Tao. Hiểu chưa.
Thế rồi hai đứa lọ mò ở rừng ven đường, Món chính lại là mỳ tôm nhai sống uống với nước lã. Ôi nghĩ lại đã thấy vãi hết cả lái ra rồi. Vì là xe tải và lại chạy độc lập nên việc xe có thể đi bất cứ lúc nào khiến chúng nó liên tục rơi vào tình trạng căng thẳng vì phải cắt cử nhau trông. Cư thế hết ngày thứ nhất cũng chẳng thấy gì.