← Quay lại trang sách

Phần 6

Ngày thứ hai cũng vậy. Nhưng cái kinh khủng nhất không phải là ăn uống mà là bắt đầu từ xẩm tối đến khi có ánh sáng mặt trời ngày hôm sau. Chẳng có ma mãnh hay cướp bóc thổ phỉ gì hết mà là muỗi, muỗi nhiều một cách khủng khiếp. Từng đàn muỗi như những đám mây bắt đầu từ xẩm chiều là vo ve khắp rừng luôn và khi gập người thì mình đi đâu nó bay theo đó trên đầu từng đàn đen kịt. Thật kinh dị nó đã để lại trong người em căn bệnh quái ác đến giờ cũng không khỏi được.

Cả ngày hôm trước nhá mỳ tôm với nước lã, hôm nay có vài con cá suối, ít măng luộc, lạc rang cả củ mà sao như đại tiệc, cả hai thằng xác định thêm ngày nữa nên cũng lăn ra vừa tán láo vừa bàn việc.

Ngày cuối cùng cũng là ngày thứ 3 trong rừng, Nó như kế hoạch đi bộ lên Xuân Khao như từ ở bản ra để mua riệu tranh thủ xem qua địa hình và cái nhà Thông Tin thêm một lần nữa. Hơn 2 tiếng sau nó quay về mọi việc bình thường.

Thế rồi việc đến cũng đến, nó vừa quay về chỗ phục thì xe xuất hiện, vừa mừng vừa hồi hộp pha chút lo lắng hai thằng nằm im xem động tĩnh.

Để xe vào hẳn trong Xuân Khao rồi hai đứa bắt đầu hành động. Như kế hoạch bàn trước xe đỗ ngang luôn nhà Thông tin Xuân Khảo và khuất một góc đủ để cho thằng M có thể chèo được lên xe mà trong nhà không ai nhìn thấy.

Chờ cho 3 người yên vị và gọi thức ăn xong nó mới lững thững bước vào, thay bằng chờ ông L phím địa điểm để hàng giả để tráo như kế hoạch nó đi thẳng vào mâm cơm luôn.

- Anh ơi em lên bản thăm đứa bạn đi bộ đội cùng, ra muộn quá bị lỡ mất chuyến xe anh cho em đi nhờ ra Thường Xuân được không ạ.

- Xe anh chở hàng quân sự đằng sau, chú có thấy phủ bạt không, nên không thể cho lên thùng được, chỉ có ngồi cabin thôi mà cabin thì đã đủ 3 người rồi. Chú em thông cảm nhé.

- Thế này em lại phải ở thêm một ngày nữa rồi. Thôi uống 1 chén với các anh rồi em đi về bản vậy. Cái quan trong nhất thông báo cho ông L đây là người đến nhận hàng đã xong nó hết nhiệm vụ.

- Ông chủ ơi làm cho em con gà với, tự nhiên lên đây là gập mấy anh em dưới xuôi coi như đồng hương em mời các anh.

Nó câu giờ và cũng đánh vào lòng chắc ẩn của mấy người kia.

Thế rồi như vô tình nó kéo ghế ngồi cạnh ông L. Em mời anh một chén ạ, chúc anh vững tay lái thưởng lộ bình an.

Chỉ chưa đầy 15 phút sau 3 chén liên tục mọi người đã có vẻ gần nhau hơn. Bỗng nhiên Xoảng, do vung tay cạch chén ông L va vào đĩa cá sốt khiến nó rơi và vỡ toang ra, thôi thì toé loe là nước sốt cá, cá và hành.

- Anh xin lỗi chú nhé, ở nơi này gập người xuôi anh hăng quá. Mà chú làm thế này anh không cho đi cũngthấy ái ngại quá mất thôi.

Mồm nói tay làm chưa kịp phản ứng gì thì ông L đã cúi xuống để gạt nước cá trên dép cho nó, chỉ 1/100 của giây đã có một mảnh giấy gài vào lòng bàn chân nó rồi.

Thôi chú ra rửa chân tay đi, suối bên kia đường kìa rồi vào đây uống riệu với bọn anh, tý dồn 4 vậy.

Nó chếnh choáng lảo đảo bước ra sang bên suối.

- Ông L chuyển cho mày ở đây đọc xong xé vứt đi luôn nhé, múc xong tắt đường vào rừng, mai cuốc ngược về chỗ xuống xe hôm nọ rồi hẵng bắt xe ra, tao chờ mày ở Xuân Khao. Chỉ kíp nóinhanh với M cay là nó phải lập tức vào ngày.

Thế rồi quay vào tiếp tục nhậu với chú L và hai người áp tải hàng, cuộc nhậu với con gà cũng đủ để mọi người cùng lê tê phê và kéo dài đến hơn tiếng theo kế hoạch. Một mình thằng M cay ở ngoài không biết nó xoay sở thế nào đây? liệu có xong không và nếu bây giờ mà Nổ thì sao. Liên tục chai riệu nằm ở ngay xát cạnh người như một vũ khí hữu hiệu của nó lúc này.

Rồi cũng đến lúc phải lên đường, lúc này bóng chiều cũng đã ngả rồi, bốn con người ngật ngưỡng bước lên xe. Xe nổ máy rồi đi., thằng M cay vẫn một mình nằm lại ở Xuân Khao.

Ngật ngưỡng và lắc lư, đường ra ngồi trên xe tải mới thấy cái độ vất vả và kinh dị thế nào của tuyến đườngnày, ra đến Thường Xuân thì cũng đã muộn lắm rồi.

- Anh ơi cho em xuống xe ở đây ạ. Em có ông bạn đi lính ở ngoài này tiện rẽ vào thăm luôn ạ. Nó cắt tốp khách đồng hành.

- Đằng nào chẳng phải raThanh Hoá thôi ngồi luôn đây mà ra, chú em xuống đây mai bắt xe khách vất lắm, mà giờ cũng muộn rồi đấy.

- Biết bao giờ em quay lại được đây đâu, tranh thủ tiện đến thăm nó luôn. Em cám ơn các anh rất nhiều ạ.

Thế là nhẩy xuống xe nó lượn. Lần này thì còn lâu mới chịu khổ. Một mạch nó đi thẳng đến Uỷ ban nhân dân thị trấn Trường Xuân.

- Em chào anh ạ. Nó cười tươi và chào hỏi ông trục ban

- Ơ chú ra rồi đấy à, sao lại ra giờ này.

- Vâng em bị lỡ xe khách may quá mà nhờ được mấy anh giai cho đi nhờ xe tải, xóc mệt gần chết. Nó bắt đầu vào chuyện.

Ps: các cụ đừng nói tại sao và đừng phán xét nhé, mọi chuyện đã là quá khứ và trên hết nó không có thật

- Em chưa có gì vào bụng, hay anh chỉ em chỗ mua gì về anh em mình làm chai riệu rồi nói chuyện cho vui nhỉ.

- Chú không biết chỗ mua đâu. trực thay cho anh, để đấy anh đi mua cho, tiền gọi luôn thêm ông anh nữa xôm he.

- Vâng thế còn gì bằng ạ.Vừa là khách quen vừa là bộ đội xuất ngũ nó nhanh chống chiếm được cảm tình của người đối diện.

Rồi mua đồ, rồi lúi húi chưa đầy 1h sau một mâm cơm thịnh soạn lại được bầy ra, thôi thì đủ thứ chuyện trên đời từ kim chi cổ không còn gì không kể, rồi cái việc nó cần cũng phải đến.

Vùng này có vẻ nhiều Bạc hoa xoè ảnh nhỉ, mà không biết nó có đắt không anh. Nó nói vô tình trong chủ ‎ý. Tiên hạ thủ vi cường,hậu hạ thủ vi ương thầm nghĩ trong đầu nó bắt đầu:

Nếu thằng M cay lấy được thì việc mớ hàng nếu về đến nơi chắc chắn sẽ lộ ra là hàng đều. Cả ông L, nó và thằng M sẽ ngỏm nhất là với mấy thằng buôn kiểu này có gì không giám làm. Nếu M cay không múc được thì việc chặt đuôi sau này vu vạ không biết gì cũng là nên làm. Nói chung đăng nào cũng có lợi và an toàn hơn cho cả tốp.

- Ờ chủ yếu trong đồng bào dân tộc thôi. Khề khà và chếch choáng ông UB nói

- Đắt lắm không anh, mà anh nói thế nào ấy chứ em thấy đầy chứ đâu mà hiếm.

- Đầy, ống nói đầy ở đâu chứ ở đây làm gì có, mà mua bán cái đấy cũng là phạm pháp đấy.

- Phạm pháp anh nói thế nào ấy chứ, lè nhè nó nói như đã say lắm rồi, em vừa đi trên xe thấy mấy ông nói chuyện toàn hàng 100 với hàng 1000 đồng một lúc lấy đâu ra mà hiếm.

- Chú chỉ nói bậy, lấy đâu ra.

- Em lên đây anh em biết nhau là qu‎ý rồi, mà cũng có liên quan gì đâu mà em nói dối các anh. Cứ lè nhè nó say trong kiểm soát.

- Này chú nói thật không đây. Ông công an thị trấn lúc này mới lên tiếng.

- Khổ lắm, thôi không nói chuyện đấy nữa mất vui, anh em mình uống cho say rồi đi ngủ, trưa mai chờ thằng bạn em ra sau rồi anh em mình đánh chén tiếp rồi, các anh nói lái xe một câu cho bọn em nhé, chứ cứ bám của như hôm vào thì chết.

- Việc này không đùa được,chú nói cụ thể xem nào.

- Việc gì cơ, việc bạc xoè á anh, thì đây em gà gật thấy mấy ông nói chuyện với nhau gom được mấy trăm hay nghìn đồng gì đấy, đang chuyển về Thanh Hoá. Không phải việc nên em cũng có quan tâm đâu.

Các cụ nhớ đây đang là thời điểm đầu tháng 11 năm 1989 nhé, lúc này dola, vàng, bạc là sở hữu của nhà nước, tư nhân tàng trữ là vi phạm pháp luật có thể bị tịch biên thậm trí truy tố bất cứ lúc nào.

- Ông uống tiếp đi nhé, tôi phải đi có tý‎ việc. Rất say nhưng nó vẫn nhìn thấy động tác nháy mắt của ông Công an với ông ủy ban.

Việc sau đó thế nào em không cần kể nữa vì các cụ cũng đã đoán ra. Chỉ biết việc đã chìm vào quên lãng và sau đó chú L vẫn lái xe đến năm 1990 thì nghỉ. Năm 1991 vượt biên và hiện đang định cư tại Úc.

Ngày hôm sau nó khắc khoải trong chờ đợi, việc tính M cay ra buổi trưa là nhầm vì xe chạy từ Yên Nhân ra Thường Xuân là chuyến buổi chiều và phải tầm 5h30 đến 6h Mới đến Thường Xuân.

Cả ngày hôm sau là sự căng thẳng, căng thẳng và sốt ruột đến tột cùng luôn, luôn là mấy câu hỏi:

- Nó có lấy được hàng không?

- Nó có té ngược lên chỗ xuống xe để bắt xe ra hay không?

- Nó có bị hớt tay trên hay không?

Thôi thì đủ mỏi tình huống và được Nó đặt ra. Cứ chờ và chờ mà thôi. Nghĩ lại bây giờ mới thấy cái điện thoại di động nó quan trọng thế nào. Vào cái thời bấy giờ điện thoại mẹ con không dây cũng đã là viễn tưởng rồi.

Thế rồi cũng đến giờ xe ở Yên Nhân về bến, nó đứng im một chỗ thật xa nhìn theo hành khách xuống xe. Mãi rồi cũng đến, thằng M cay kia rồi, trên tay vẫn cái túi còn nguyên. Có thể nói sao nhỉ, như ma đói và đúng chất dân bản. hehehe.

Nháo nhác nhìn trước nhìn sau M cay tìm nó.

- Ê ông, ra rồi đấy à, từ sau nó giật giọng. M cay giật bắn người

- Cười đ.éo gì, mày lên gối tao bắt nằm rừng đi bộ nhục như con c.hó.

- Cái gì mà khiếp thế, thôi đi về uỷ ban đã nói chuyện sau.

- Mày điên à, giờ tính võ bon ra luôn ở trong này để gotylo à.

- Mày nhìn cả cái khu này đi xem có cách nào đi ra được không. Hừm. Giờ về UB rồi tính tiếp.

- Tao đang cầm hàng đây này, mẹ chứ về đấy để xong à.

- Mày ngu nó cũng vừa vừa chứ, cứ về đấy đi rồi mày sẽ thấy là tuyệt đối an toàn.

Thế rồi hai thằng quay về UB rất nhanh một mâm riệu lại được bầy ra, lại các thành phần như hôm qua, chỉ khác thêm thằng M cay mà thôi.

Mọi việc cứ thế diễn ra như bình thường, mọi thằng riệu thịt no say đến nửa đêm thì giải tán, sáng hôm đấy là phiên chợ, vứt túi hàng ở uỷ ban hai thằng thản nhiên ra phiên chợ vừa ăn sáng vừa nghe ngóng tình hình.

- Này hôm qua Công an bắt được vị buôn lậu to lắm ở Vạn Hà đấy, nghe đâu đến hơn nghìn đồng bạc Hoa xoè có cả thuốc phiện và vàng nữa, chắc chuyển lậu ở Lào về.

Cả cái chợ quê xôn sao vì cái tin vụ buôn lậu bị bắt đấy.

Nó chỉ cười thầm và im lặng chẳng nói gì. Thằng M cay thì lo lắm những vẫn nghi ngờ vì hàng thì đúng nhưng khác hoàn toàn với những gì nó biết chỉ có duy nhất bạc hoa xoè mà thôi, mà lấy đâu ra hơn 1000 đồng. Toàn bộ số lượng có 292 đồng mà thôi.

Cái bữa riệu đấy, cái tiên hạ thủ vi cường đó mãi nằm trong bí mật và mãi mọi người vẫn nghĩ nó là tự nhiên. Chỉ biết sau này cả chú L và M cay đều mừng vì chuyến hàng đó bị bắt mà thôi. Nghe đâu chú nó bị giữ mất hơn 3 ngày mới được thả vì chở hàng không rõ nguồn gốc còn hai ông kia bị thu toàn bộ hàng và hình như cũng bị nằm 3 tháng vì tội đồng loãnhưng không phải chủ hàng mà chỉ là người áp tải. Sau vụ đó việc gom bạc tại khu vực này cũng bị xoá sổ luôn.

Trưa hôm đó hai thằng bắt xe nhẩy ngược ra Thanh Hoá. Đến ga Thanh Hóa lúc này cũng đã hơn 6h rồi.

Thận trọng hai thằng ăn uống no say rồi đi bộ đến hơn gần cây số mới giám ngồi ngay cạnh đường tầu chờ đợi. Hơn 10h thì tầu đêm chạy qua, bám cửa bật tầu hai thằng một mạch leo lên nóc.

Cứ vậy từ Thanh hoá về đến Hà Nội cả hai thằng nằm trên nóc. Trời hôm đấy trong và nhiều sao thế. Cũng chẳng nhớ nổi là nghĩ gì lúc đó nữa chỉ biết rằng mỗi thằng đi vào một dòng suy nghĩ khác nhau, cả hai thằng đều im lặng. Nó cũng hiểu rằng không ổn cho cách sống thế này và tự rằn lòng cần phải giã từ con đường dân Xã Hội.

Thật ngây thơ đúng không các cụ, con đường này bước chân vào thì rộng thênh thang nhưng đường về với mẹ và gia đình thì trùng khơi bão tố. Chỉ có thể nói hãy tỉnh táo trước khi làm bất cứ việc gì.

Phi vụ đầu để trượt lại vào xã hội tạm dừng ở đây, hẹn các cụ mai tiếp nhé.

Tầm gần 6h thì tầu về đến ga Hàng Cỏ, hai thằng nhẩy xuống tầu ngay đoạn tránh Khâm Thiên, thế là đã về đất của mình. Mỗi thằng một luồng suy nghĩ cả hai cùng rít thật sâu những hơi thuốc vừa để chống lại cái lạnh đầu mùa những cũng là một cách đểtự trấn an tinh thần cho tự mỗi thằng.

Tranh thủ ăn sáng luôn rồi về nhà, cực kỳ mệt mỏi vì cả đêm nằm trên nóc tầu, gió lạnh và luôn phải gồng mình bám chắc cho đỡ rơi, người nó mệt rã rời tưởng như nếu đặt lưng xuống có thể ngủ một giấc mà say thật là say.

Nhưng không, Nó lại thao thức không ngủ được, hình ảnh thằng T đàm cứ lởn vởn mãi trong đầu nó, cần phải tìm cách thật nhanh không giúp nó ra được cũng phải cho nó đỡ khổ hơn.

Không nghỉ ngơi gì nữa nó lại vùng dậy đi thằng xuống nhà T đen. Lúc này T đen cũng đã kịp xây dựng xong vài đường dây lô đề và cũng thuộc hàng khủng ở đầu cái khu Cầu Giấy rồi.

- Này sắp tết tây rồi,tao tự nhiên nhớ thằng T đàm quá. Bên chén nước chè nó nói với T đen.

- Anh em bao năm sinh tử ai mà không nghĩ, không áy náy. Giờ nó mới ra trại Phà rừng có gần 2 tháng nên cũng khó. T đen nói.

- Hay tao với mày lên vừa thăm nó và bơm tiền luôn thầy thợ anh em xem đỡ nó ra tự giác nhỉ. T đen nói tiếp

- Tao thấy việc mình phải làm thì đương nhiên rồi, nhưng không phải cứ bơm tiền ào ạt, càng bơm chúng nó càng đào nếu thấy có cơ. Thôi việc này để tao nghĩ đã chỉ biết tuần sau anh em mình sẽ đi lên đây.

Nó về và tiếp tục miên man trong suy nghĩ phải giúp T đàm bớt khổ, nhưng cải tạo Quân đội thì cũng như tù thôi, đôi khi văn phải đi cùng võ nếu không khéo rất dễ tạo nên tự những thầy đỡ sẽ tỳ nhau vì lợi ích, cuối cùng người lĩnh hậu quả lại là bạn Mình.

Không được phải tru toàn và bền vững mới phi tiền. Rồi kế hoạch cũng hìnhthành.

- T đen ngày kia tao với mày đi nhé, tao đã thuê xe rồi.

- Thằng điên, nhẩy mẹ xe khách mà đi còn qua phà Bình mày đi kiểu gì. (Lúc này chưa có cầu Bính). cón hón hai thằng cũng bầy đặt xe, mà đi xuống đấy nó thấy điều kiện càng vợt khoẻ.

- Yên tâm đi, tao đã có võ rồi, thống nhất ngày kia 5h sáng mày ra đầu khu, xe chạy qua hót rồi đi luôn.

- Thằng hâm đ.éo biết mày nghĩ gì nữa. T đen làu bầu.

Thế rồi cái ngày đi cũng đến, từ trên xe tải nó đã nhìn thấy T đen đang ngồi hàng nước rồi.

- Đi thôi ông ơi. Thò cổ ra cửa sổ xe nó gọi.

- Sao lại đi xe tải, mày có táng ít thuốc phiện với hàng lậu nào không đấy.

- Em chào anh ạ. bước lên Cabin nhìn thấy chú nó là K bạc nó T đen lễ phép chào trong dè dặt.

- Đây là chú tao người có mối quan hệ liên quan đến trại đấy vì vậy tao phải nói chú đi cùng. Toàn người nhà mày không phải nghĩ. Chú tên K biệt danh K bạc người tao đã nói chuyện với mày từ hồi trước đó.

- Chào em, mà thôi ra ngoài thằng D cũng bỏ gọi chú đi cho nó dễ xưng hô.

- Ấy chết cháu đâu biết nó có nói gì đâu. Thôi cứ giữ nguyên thế đi chú ạ, từ giờ cháu cũng gọi là Chú cho dễ ạ. T đen nói trong nụ cười tươi rói.

Mày sao lại đi xe tải vậy, thuê à.

- Không xe đơn vị chú, chúng mày toàn gây việc động trời rồi bắt người khác cuốn theo, lần này là nốt lần cuối tao giúp đấy nhé. Chú K bạc lên tiếng.

- Không xe chú K, tao về nghĩ kỹ rồi, việc mình bơm tiền thì không biết bao nhiêu cho đủ. Không ăn chia rõ ràng có khi lại phản tác dụng. Nên tao tính cùng một công như thế mình mua 3 cái bàn bóng bàn, vợt, bóng, lưới ủng hộ phong chào thể thao của trại. Ngoài ra vẫn có một số tiền lấy cớ là phát triển thể thao đơn vị chuyển cho trại còn nó phát triển đến đâu thì kệ cụ nó.

- Ừm hay đấy. T đen tiếp lời Nó

- Vấn đề là chưa xong,mình vẫn phải có tiền cho cá nhân nhưng đừng nhiều chỉ làm sao để người ta hiểu mình chân thành mà thôi. Việc tao nhờ chú K đi để vừa áp lực về ngành dọc, vừa đảm bảo quyền lợi cho cá nhân, tập thể có gì mà mình không đạt được.

- Quá hay, mày mưu cao thật. Chú vất vả quá cháu cám ơn nhiều lắm ạ.

Tầm trưa thì xe mới đến Hải Phòng, chạy qua Km9 và đơn vị cả hai thằng bồi hồi im lặng, một cảm giác thật lạ, thật quen chợt ùa đến, biết nói sao nhỉ một nỗi buồn man mát mà không sao lý giải được, kỷ niệm của một đời quân ngũ như thế đấy.

- Giờ việc thế này, lên đấy chú K sẽ đứng ra thay mặt TC HC tặng trại trang thiết bị thể thao, tao sẽ lo việc thông các cửa.

- Thế tao làm cái gì. T đen chen ngang.

- Yên để tao nói đã, sau đó sẽ làm bữa cơm để giao lưu, tao cấm mày uống say biết chưa, Mày phải tỉnh vì sẽ thi đấu giải của trại về Bóng bàn luôn (Thời đó phong chào bóng bàn đang lên rất cao ở khắp các cơ quan nhà nước, doanh trại quân đội. Thằng T đen là thằng đánh bóng bàn cực giỏi, một thời chuyện đánh phủi ăn tiền)

- Vấn đề là mày phải đánh hết mình để cho mọi người cũng thấy mình lên là chân thành không cần văn vở gì hết. Được chưa.

Mọi người bàn bạc cùng thống nhất xong cũng là lúc xe vào đến cổng trại Phà rừng.

Mọi người cứ nói trại nọ trại kia khốc liệt, riêng tôi ở đó nhìn cái trại Phà Rừng mà rởn hết cả gai ốc rồi.

Trại Phà Rừng là trại cải tạo Quân Đội với các tội danh thuộc hàng nghiêm trọng, thôi thì đủ cả các thành phần từ hiếp dâm, cướp, trộm cắp...... nhưng chỉ dành cho cấp chiến sĩ và hạ sĩ quan mà thôi.

Bao quanh trại là từng dẫy núi đá cao sừng sững khiến trại gần như cô lập hoàn toàn với bên ngoài, mùa đông thì lạnh lẽo còn mùa hè thì nóng khủng khiếp cho dù mưa liên tục. Cái trại này cũng cướp đi sinh mạng của không biết bao người vì ốm đau, lao lực, vì kiệt sức và tai nạn lao động rồi.

Lúc này trong nó chỉ còn lại sự ái ngại cho T đàm mà thôi. Quyết tâm càng cao để kéo T đàm ra khỏi nơi địa ngục.

- Chào đồng chí. Chú K bạc lên tiếng. Tôi bên TC HC lên thăm và kiểm tra trại theo đề nghị nâng cấp. Đề nghị cho gập anh K thủ trưởng đơn vị.

- Vâng mời các anh vào. Sau khi kiểm tra thẻ Quân nhân của chú K chúng tôi được vào trong trại Phà Rừng.

Ngồi chưa qua 30 phút thì anh K đã suất hiện với vẻ vồn vã ổn ào và chân thành đúng của một quân nhân chuyên nghiệp.

Anh K đấy à, chào anh lâu lắm rồi không gập, ông nhìn chẳng có chút gì lính cả thay đổi quá. À hoá ra hai người biết nhau.

- Ừm hôm này tôi lên lấy cớ vì việc công nhưng mà để gập ông có việc.

- Việc gì đấy, ông có thể nói luôn được không. Quay sang nhìn tôi và T đen anh K lên tiếng.

- Giới thiệu luôn với ông đây là thằng cháu họ tôi, đây là bạn nó. Hôm nay tôi lên đây vừa là thăm ông nhưng cũng vì việc của hai đứa.

- Có bạn cải tạo ở đây hả em. Anh K đoán ngay ra việc gì rồi

- Vâng ạ, bạn em do phòng vệ quá giới hạn nên phải về đây mất 3 năm, chúng em là bạn với nhau, sống với nhau như anh em, việc bạn em phải chấp hành hình phạt là đương nhiên rồi nhưng là bạn thì những lúc này mới là quan trọng. Nó lên tiếng.

- Em lên đây không phải vì xin cho bạn được an nhàn mà chỉ mong được các anh quan tâm giúp đỡ để bạn em có ngay về thôi ạ.

- Ông à, mấy thằng nó có lòng mà lại là cháu tôi, không đi không được. Đọc cái xin nâng cấp trại của ông có nói vấn đề văn hoá thể của đơn vị, tiện xe mấy chú cháu chở luôn lên cho trại ít thiết bị thể thao. Việc nào đi việc đấy,ông giúp được đến đâu thì giúp không vẫn là đồng đội có vấn đề gì đâu. Thôi thằng D đi ra ngoài mua cái gì về đây làm mâm cơm đi, Chú đói quá rồi.

- Ấy chết ông lên đây là khách để tôi. Anh K lên tiếng.

- Anh để bọn em, em lên đây gập được anh đã là may mắn rồi, chỉ xin anh tý nữa cho phép gập T một chútthôi ạ. Em hứa ngay khi anh có lệnh nó sẽ nhập trại luôn.

- Nó ở đội nào chú.

- Nào em có biết đâu ạ. Nhưng nó nhập trại được 2 tháng nay rồi ạ, chuyển từ trại tạm giam Cát bi sang ạ.Thôi em đi đây

Thế là hai thằng đi mà trong lòng đã có chút yên tâm, thế là đã qua một bước đầu cam go nhất giờ chỉ còn tùy thuộc vào sự khéo léo của mình mà thôi.

Sau hơn 1h chạy ngược ra dân mua đồ chúng nó cũng khuân về được 1 con lợn hơn 40kg và gần chục con gà, lễ mễ bề về và giao lại cho anh nuôi, quay lên nhà khách vừa đến bồn hoa cảm giác như có gì xuyên thấu sau lưng Nó quay phắt lại:

- T đàm, nó và T đen hét lên trong sung sướng

T đàm đứng nguyên trong im lặng, nó không nói gì mà chỉ có hai dòng nước mắt tuôn rơi. Cả ba thằng ôm trầm lấy nhau, xúc cảm dâng chào, tự nhiên ngay lúc này mọi kỷ niệm đời lính lại ùa về.

- Chúng mày vượt đường xa lên đây được với tao, tao còn gì để nói được không nhỉ. Cứ thế T đàm đừng khóc trong tay của cả nó và T đen.

- Thôi hôm nay là ngày mới, tất cả là quá khứ tại sao cứ phải nhắc chuyện cũ nhỉ nói chuyện mới đi. Nó cắt ngang dòngsuy nghĩ của cả ba và hâm nóng lại không khí.

Lúc này cơm đã làm xong,nó và T đen được gọi lên ăn cơm, thế này thì phải thay đổi kế hoạch rồi không thể để T đàm lại một mình ăn cơm tù được. Nó quyết định nhanh.

- Chỉ sợ mình không đủ chân thành, chỉ sợ mình không đủ lòng tin và chỉ sợ mình thiếu khéo léo thôi chứ có gì không được. Nghĩ thầm trong bụng vì hiểu việc để T đàm lên ăn cùng là không thể, nhưng việc để nó xuống ăn cùng T đàm là có thể dĩ nhiên chưa báo lịch thăm phạm nhân để T đàm ra đây gập nó cũng đã là rất khó rồi.

Lặng lẽ vào phòng khách của đơn vị nó cùng T đen im lặng. Mâm cơm dọn ra với thành phần: Chú K, Anh K, Chính trị viên, một người nữa hình như phụ trách hậu cần, Phó trại, Nó và thằngT đen.

Thế rồi nhanh chóng vào bữa riệu nhưng:

- Em xin phép các anh em đủ rồi ạ. Lúc này mọi người còn chưa nhấc bát.

- Thằng này mày làm sao thế ngồi xuống đây ăn đi. Chú K lên tiếng.

- Cháu xin phép, cám ơn các anh rất nhiều vì đã cho em gập T, thực sự em nhìn nó không cầm lòng được.Có khi em ở đây sẽ làm cho việc cải tạo của nó sẽ không tốt hơn được đâu ạ. Em xin phép các anh sau bữa cơm giao lưu cho phép bọn em về.

@all: theo em đây là chuyện tầm phào và tất cả đã đi vào quá khứ. Đọc để chơi thôi ạ, các cụ không cần quá quan tâm đến các chi tiết khác đâu, tất cả các ảnh em chỉ post lên cho nó có chút sinh động và sẽ xóa ngay sau một thời gian vì vậy cũng mong các cụ đừng phải lưu tâm đến cội nguồn, gốc gác bởi như thế sẽ làm cho em bị áp lực nhiều hơn vì những gì trước đây đã gây ra cho gia đình, xã hội và phải trả giá đắt.

Em bận rồi vì vậy phải đi đã, chào các cụ tối em về hầu tiếp ạ

Chú sao phải thế, có các anh ở đây việc đâu có đó. Mà thằng K, quay sang chú nó anh K nói (lúc này đã thay đổi xưng hô rồi) lần sau có việc cỏn con thế này thì điện thoại cũng được sao phải xuống.

- Anh nói cho các chú thế này, phạm nhân thì cũng có nhiều loại trong đó có rất nhiều người vì nhiều lý do và còn phải xét đến điều kiện hoàn cảnh lúc đó nữa. Không phải cứ vào trại giam và có tội là con người vứt đi. Thôi các chú uống với anh em ở đây mấy chén rồi xuống cùng bạn đi. Người sống có tình như các chú anh lại thấy hay.

Nhanh chóng một mâm cơm như trên phòng khách được nhanh chóng dọn ở phòng báo cáo. Lần đầu tiên phòng báo cáo lại thành nhà ăn. Mọi tính toán và đưa đẩy cuối cùng giờ đây cũng đã đạt được. Có lẽ đây là bữa riệu chân và ân tình nhất trong đời của nó.

Thế rồi đêm đó cả nó và T đen, T đàm được ngủ chung với nhau ở căn phòng hạnh phúc của trại. Đây có lẽ cũng là lần đầu phòng hạnh phúc của Phạm nhân có 3 người đàn ông cùng ngủ với nhau.

Cả đêm đó là thức trắng nhưng để nhớ lâu hơn, để luôn không bao giờ phai nhạt chúng nó không uống riệu mà là nướcchè đặc cùng với thuốc lào. Đúng những gì như thời ở Lính.

Ngày hôm sau chia tay T đàm, hai thằng quay vào và làm các việc tiếp theo như đã định chỉ không có vụ đánh bóng mà thôi. T đen cũng mất một lần thể hiện sở trường.

Sau khi uống một trận ngất ngây, cả 3 chú cháu lăn ra ngủ đến 2h thì bắt đầu lên đường với một điều hứa như chắc chắn: T đàm sẽ được quan tâm đặc biệt.

Hết tuần đó T đàm được lên làm tự giác khu y tế và thể thao trông mấy cái bàn bóng, nhặt bóng ở đúng cái bàn mà chúng nó cầm lên.

Sau việc này cả nó và T đen đều cảm thấy thanh thản lạ. Mọi việc về T đàm tạm khép ở đây để đi đến những bước chân vào vũng lầy Xã Hội mới.

Về Hà nội lúc này sức khoẻ nó gần như kiệt quệ sau cái vụ bạc xòe và lo việc cho T đàm, thế rồi nó đổ bệnh, một căn bệnh mà cả đời lính không dính, giờ ở nhà lại bị: Sốt rét.

Những người khác thế nào không biết nhưng nó thì thấy thật là kinh khủng nó đeo bám đến tận bây giờ. Nếu đã bình thường thì không sao nhưng người yếu mà sốt thì chí có sốt rét mà thôi.

Cả ngày cứ như bình thường nhưng cứ đến tầm 4h30 trở đi thì cơn sốt rét lại đến, cặp nhiệt độ thì cao nhưng ngươi thì rét run cầm cập cho dù có đắp bao nhiêu chăn cũng là không đủ. Lạnh phát run lẩy bẩy trong cái nóng hừng hực ở ngoài chỉ ai bị mới hiểu nó khủng khiếp thế nào.

Cứ thế là ba bốn cái trăn đắp lên người quấn chặt, mồm ngậm cái đũa cả để tránh khi rét quá khiến cơ hàm run mà tự cắn lưỡi nghiến răng nó vẫn chưa hiểu được đời có nhân có quả, làm việc xấu không thành thì chết mà có thành thì cũng phải chịu một cái giá nào đó thường là đắt hơn rất nhiều những gì mình được.

Sau ba ngày cầm cự đến ngày thứ tư nó gần như kiệt sức và tưởng rằng không qua nổi, lúc này mọi người ở nhà mới phát hiện ra vì nó dấu. Lập tức Mẹ nó, chị Nó lập tức đưa đi viện mà cũng không ai biết bệnh gì.

Nhận xét nhiệm sốt siêu vi trùng và nôm na là bị sốt rét từ viện Sanhpon nó bị chuyển lên bênh viện Thanh Nhàn điều trị. Lại bạn bè các nơi kéo đến thăm nom nó hàng ngày nhưng không ai có thể biết tại sao nó lại bị sốt rét khi ở giữa thủ đô.

Rồi căn bệnh sốt rét cũng đã được điều trị tương đối rồi, sức khoẻ cũng đã phục hồi nó xuất viện.

- Dạo này tu à thằng em,H đồ tể hỏi khi nó đang ngồi uống nước.

- Tu gì đâu anh, sau cái chặp sốt rét em tự nhiên người cứ chiều là nổi hết gai ốc.

- Thôi mày cứ ngồi một chỗ thế này thì toi, riêng sốt rét càng ngồi một chỗ sẽ càng dễ bị lại hơn. Tao cũng bị nhưng nhờ tập một phần và tao cũng hay vận động. Mày thì chẳng bao giờ thấy động tay chân.

- Anh bảo em làm cái gì bây giờ, có biết làm gì đâu mà làm. Còn tập thể dục trên bộ đội em còn cho qua nữa là về nhà. Nó vừa trả lời vừa lắc đầu chán ngán.

- Đi tối nay hai anh em mình đi chơi, mày sẽ thấy đây là một việc mới hoàn toàn.

Thế là tối 7h hai anh em lên đường, lòng vòng chán trê rồi ra Hàng Đậu.

Vào đây thằng em. H đồ tể gọi nó.

- Em chào các anh ạ. Nó lễ phép chào mọi người và lững thững đi vào, đập vào mắt lúclà gần chục người và ai cũng đều lớn tuổi hết rồi và hình như Nó là người nhỏ tuổi nhất. Nhưng nổi bật lên trong đám đó lại là một người tầm tuổi trung niên dong dỏng cao, tóc hơi hung hung với vóc dáng thư sinh, ánh mắt cực sắc và lạnh, mặt có nét gì như người lai vậy.

- Ngồi đây uống nước em.

Ngồi trong phòng khách sâu phía trong mà nó vẫn chưa hiểu t‎ý gì hết. giờ nó mới chú ‎ý đến không gian xung quanh.

Ngồi ngay ghế ngoài cùng sát với cửa ra vào và giáp với sân nơi có một cái cây được cắm xuống dưới đất với ba cây gỗ ở trên. Đối diện với bàn nước là một hình Âm dương được treo ngay ngắn trên tường và hình một ông già với nét mặt lạnh lùng pha chút gì đó bí ẩn. Nhưng sao nó nhìn quen thế nhỉ, nhất thời nó không thể nhận ra được đấy là ai. Dưới là bát hương và bàn thờ.

- Uống nước đi em, em gần nhà H à.

- Vâng em gần nhà và là em anh H ạ. Nó lễ phép trả lời.

- Làm gì chưa em hay vẫn ở nhà vậy em.

- Dạ em chưa làm gì ạ, vừa ra quân xong ạ.

Rồi đến gia cảnh, chuyện anh em, chuyện xã hội. Cũng chẳng biết sao khi nó vừa cầm chén nước lên uống thì bất ngờ nhanh đến không tưởng một bàn tay chớp nhoáng đã vụt đến trước mặt rồi.

Vừa bất ngờ, vừa đột ngột nó nào đã hiểu gì đâu nhưng là phải xạ của thằng hay đánh nhau thôi chứ tài giỏi gì đâu, nó ngã ngửa ra sau luôn. Chưa kịp đứng lên thì đã nghe ha hả tiếng cười rồi, rồi tất cả cùng cười nó cũng cười nhưng là cười gượng.

- Uống nước đi em, anh thấy mày có vẻ cũng không hiền như nhìn đâu nhỉ, có vẻ cũng va chạm nhiều đấy.

À thì ra ông ‎ý kiểm tra mình, nhìn người thì ngã xuống sân lấm lem hết cả nó lại gượng cười.

- H ra đánh thử anh xem nào

Ngồi ngay đấy nó chứng kiến các đàn anh tập, đánh cái cây mà chẳng hiểu gì, sau đó lại đến cứ hai ông chạm tay vào nhau mà quay. Nói chung chẳng để lại nó một chút ấn tượng nào.

Khác hoàn toàn với đấm đá huỳnh huỵch, rồi tung quyền, rồi tung cước, hét lên trấn áp tinh thần hay cơ bắp cuồn cuộn thì món này chẳng khác gì xem múa cả, chẳng có chút lực nào. Nói chunglà chán.

Thế rồi nó đi về nhưng từ đây nó cũng đã có một nơi có thể đi về mà mọi người chấp nhận nó như là em út.

- Sao mày thấy sao. Anh H đồ tể hỏi nó.

- Thấy cái gì, em chẳng thấy gì cả chán bỏ mẹ ý nhìn chẳng khác gì mấy con mẹ lên đồng. Mà cái món này gọi là gì đấy.

- Vĩnh Xuân, mày đã nghe thấy bao giờ chưa.

- Chưa đây là lần đầu tiên nhưng nói thực em không thấy ấn tượng gì hết. Nó nói thực lòng mình.

- Ừm thôi cứ từ từ đã rồi sẽ có lúc mày ngộ ra, anh nói giờ cũng khó.

Thế rồi thời gian trôi đi cứ cách ngày nó lại ra đấy một ngày vừa là chơi với đống bạn quanh khu vực đó vừa là nói chuyện vì thực lòng anh L có cách nói chuyện rất ấn tượng, thu hút khiến người nào đã giao tiếp một lần không bao giờ quên được. Riết rồi thành quen, đến một ngày

- Anh thấy chú có căn cơ đấy, phản xạ rất nhanh chắc chinh chiến cũng nhiều. Anh L nói

- Em thì có gì đâu thỉnh thoảng va chạm t‎ý anh quan tâm làm gì. Giờ thì nó đã biết tên.

Theo em thì cực âm và cực dương cái nào mạnh hơn.

- Em chẳng hiểu gì hết nhưng nói thực là em nghĩ sẽ là cực dương.

- Sai chẳng có cái nào mạnh hết, Phàm ở đời cái gì quá đều không tốt. Cực dương cứ tạm coi như tảng đá đi,cực âm cứ tạm coi như hồ nước đi. Giờ nếu lấy viên đá ném vào ao nước thì sao và ném vào miếng đậu phụ thì sao. Anh nối tiếp

- Miếng đậu phụ sẽ nát toét ra luôn. Vì đá cứng hơn và mạnh hơn và vì miếng đậu chưa đạt đến cực âm.

- Nhưng cũng vậy nếu ném vào ao nước viên đá chỉ chìm nghỉm mà thôi và nước không những không suy suyển mà còn nhiều hơn, tại sao vậy. Vì nước là cực âm.

Ờ nhỉ việc đơn giản mà lại hay. Nó bắt đầu chú ý lắng nghe.

- Giờ em coi như đang đi lên núi, rồi một khối gỗ lao thẳng vào người em phải làm sao. Nếu đỡ thẳng thì em sẽ bay luôn xuống núi đơn giản là khối gỗ rất to và nặng, lực lao xuống là cực mạnh, trong khi để muốn không văng xuống thì em buộc phải mạnh hơn khối gỗ rất nhiều lần, việc này là không tưởng. Nhưng anh giả thiết đưa ra là em thắng được khúc gỗ đi thì em cũng bị tổn thương và mất sức.

Quá hay việc đơn giản mà sao không bao giờ mình nghĩ đến nhỉ.

- Muốn thắng nó mà mất ít sức nhất thì phải lựa theo nó, hiểu chưa.

- Vâng giờ thì em cũng hiểu hơn chút rồi ạ.

- Trên đời này hình hoàn hảo nhất, đặc biệt nhất là hình Tròn, nó không có điểm đầu và cũng chẳng có điểm cuối. Như dòng nước vậy liên tục chẩy đi mãi nhưng cuổi cùng vẫn hoà về biển....... còn nhiều lắm nhưng bắt đầu vào những cái thuộc về kiến thức của Vĩnh Xuân khi chưa được phép em không được nói.

Ngộ ra thế là nó bắt đầu lao vào một môn võ mới toe ở Việt Nam lúc đó VĨNH XUÂN.

Đầu tiên để khẳng định luôn Vĩnh Xuân nếu không có thầy không bao giờ học được, đây là một môn võ có thể nói lý thuyết và thực hành quan trọng như nhau, nó là môn võ thuộc âm nhu. Được đưa vào Việt Nam qua tôn sư Tế Công và Tôn sư đã chuyền dậy tạo nên một lớp võ sư có thể nói riêng về Vĩnh Xuân là xuất sắc nhất thế giới luôn thậm chí vượt trội hơn hẳn ở chính cố quốc là Trung Quốc. Chi tiết các cụ có thể tìm hiểu trên mạng vì khi chưa được sự đồng‎ý thì tuyệt không được nói đấy là nguyên tắc của môn phái.

Lại nói về nó, thế là giờ bắt đầu nó lao vào tập với bước đầu là: Kìm dương Tấn hay còn gọi là Kim dương di chân trụ. Rồi đến tiểu niệm quyền hay còn gọi là Thủ đầu quyền,108 động tác đối kháng, Ngũ hình (Long, Hổ, Báo, Xà, Hạc)...... Linh giác và cuối cùng là Mộc nhân.

Thế là từ này nó đã bắt đầu bước chân vào con đường tập võ, phải nói Vĩnh Xuân có sức hút kỳ lạ khiến ai đã hiểu được nó một phần sẽ không bao giờ rứt được. Đấy con đường nó đến với Vĩnh Xuân như thế đấy.

Rồi cũng từ Vĩnh Xuân và các mối quan hệ phức tạp từ Xã hội trước đây nó tiếp tục lại lao sâu thêm vào con đường tội lỗi.

Thời điểm này Việt Nam bắt đầu mở cửa hoàn toàn khiến cho tất cả mọi thứ từ đang bó nghẹt giờ được mở bung và cảm nhận của Nó là mở quá nhanh khiến cho phần lớn người dân không theo kịp với tốc độ phát triển của Xã Hội nữa.

Theo trào lưu đó là Heroin, bảo kê. Một sản phẩm dịch vụ mầu mỡ ra đời là tiền đề cho các Vũ trường bar ngày nay đó là sàn nhẩy. Thời đó sàn nhẩy có thể mở ở bất cứ đâu có thể là một khách sạn, có thể là một khu đất trống và cũng có thể ngày trong một sân trường học. Thật là điên rồ đúng không các cụ, đừng nghĩ rằng tôi nói sai vì nó đúng là như vậy. Kèm theo các sàn nhẩy đó là vô vàn tệ nạn từ đánh, chém, hiếp dâm, đĩ điếm.....cũng từ đó mà ra, nó chính là đầu mối của mọi phức tạp về đêm ở Hà Nội thời đó.

Để duy trì trật tự đương nhiên chỉ có thể dùng dân Xã Hội mà thôi, vậy là một bộ phận dân xã hội ngửi thấy mùi thơm tách ra làm bảo kê các sàn nhẩy và duy trì trật tự, Nó trong nhóm đấy.

Theo trong cái mớ hỗn độn đấy sàn nhẩy Cánh Buồm nằm trên mặt hồ 7 mẫu được dựng lên ngay trong công viên Thống Nhất.

Với địa điểm cực đẹp lại nằm trên mặt hồ và trong công viên, việc nó nổi đình nổi đám là đương nhiên. Tuy nhiên nó lại nằm ở vị trí cực kỳ phức tạp khi kẹt giữa là Đại Cồ Việt và làng Kim Liên. Liên tục sàn nhẩy bị phá khiến cho không thể làm ăn gì được. Rồi việc đến cũng đến.

Cái sàn Cánh Buồm là của anh V hùn vốn cùng một ông nữa, anh V là anh của ông anh tên L rùa cũng là một đệ tử Vĩnh Xuân đồng thời cũng là dân Xã Hội, vì sàn bị phá liên tục vì vậy anh L được nhờ xuống dàn xếp và dẹp. Nhưng vấn đề ông L rùa cứ dưới đấy thì bọn phá lại không đến mà không có đấy thì lại bị phá. Lần đó như mọi lần anh L rùa lại phải xuống Cánh Buồm và lần này Nó, H đồ tể, Q điên, V con xuống. Nhanh chóng một hợp đồng Bảo vệ được đưa ra giữa hai bên, vậy là từ nay nó trong tốp bảo kê của sàn nhẩy Cánh Buồm.

Gần như ngày nào cũng có sự vụ không ở vài ông khách cùng đoàn nhậu say phang nhau thì cũng là tốp nọ với tốp kia, rồi tranh gái, rồi thể hiện mà như thời đấy gọi là sĩ gái chúng nó đều phải đứng ra dàn xếp, nhưng chưa có vụ nào phải động đến tay chân dao kéo hết.

Thế rồi ngày đấy cũng đến, hôm đó là một ngày thứ bẩy, như thường lệ sàn nhẩy mở từ lúc 8h30 và kết thúc là 12h đêm. Ngay từ 8h khi đang bán vé vào cửa thì đã đông nghìn nghịt rồi, mọi việc diễn ra hết sức bình thường. Đến bài cuối của giờ giải lao một sự xung đột giữa hai tốp khách diễn ra:

- Con c.hó này mày thích cái gì. Tiếng thằng đầu lên tiếng

- Mày thích cái gì, thích đánh nhau à, sàn nhẩy thì bố cứ nhẩy liên quan đ.éo gì đến mày

- Con c.hó này mày thích chết à.

- Thôi tôi xin các ông, thằng này đi ra kia. Một thằng nữa ở tốp thứ hai đi ra can với giọng rất nhẹ nhàng. Nay lúc này bọn nó đã biết có biến nên ập vào rồi, chỉ cần nghe giọng can đã hiểu chắc chắn là sinh chuyện, Nó lao vào định giữ thằng can vì biết chắc nó sẽ phang đây là linh cảm của những thằng chuyên va chạm nên rất khó diễn tả thành lời.

- Bốp, bốp y như rằng lao vào mà không kịp, thằng tiến vào can cũng là thằng vơ chai đập thẳng luôn vào đầu thằng tốp kia, thật may mắn lúc đó nó đã kịp xô ngã thằng đập rồi không chắc cả cái chai nham nhở mà đâm không biết hậu quả thế nào

Không thể phang nhau trên sàn được cho dù lúc đó toàn bộ đội nó đã dàn ra toàn sân với cũng gần chục mạng đầy đủ vũ khí trên tay. Con gái, đàn bà và những người không liên quan lúc này cũng đã bỏ chạy hết ra khỏi cầu phao, cả sàn nhẩy giờ là sự hỗn loạn trong ánh đèn xanh đỏ chớp vẫn liên tục.

- Tất cả anh em bình tĩnh. H đồ tể hô lên. Bật đèn sàn lên

Lúc này mọi người mới nhìn rõ bao quanh sân lúc này là 8 thằng bên nó với từ phay, lê, côn, tu‎ýp nước bọc chọn toàn bộ hơn 5 chú bên kia vào giữa. Ông bị phang thì toác đầu và nằm bẹp luôn một chỗ.

- T con, mày đưa ông này đi viện khám trấn thương cho anh. H đồ tể nói để giải thoát cho người bị nạn. Còn tất cả anh em bình tĩnh có gì ra ngoài kia nói chuyện.

- Nói chuyện đ.éo gì chúng mày biết bọn bố là ai không.

- Vâng bọn em đến đây cũng chỉ là bảo vệ thôi, việc sẩy ra là ngoài ‎ý muốn. Nó đứng ra nhẹ nhàng nói. Tất cả anh em cất hết đồ đi, trước lạ sau quen có gì nói chuyện sau giờ giải tán vì đến giờ tiếp tục rồi.

Cứ thế bất chấp bên kia chửi bới chúng nó kiên nhẫn kéo ra bằng được phía ngoài sàn. Để toàn bộ khách vào trong sàn, nhạc bắt đầu nổi lên thật to nó lặng lẽ ra tháo khóa cầu phao đảm bảo toàn bộ khách vào sàn đã được an toàn. Lúc này chỉ chờ phao bị xô ra, cái nháy mắt của nó cùng cái gật đầu của H đồ tể một trận chiến dằn mặt những không sát vánnhanh chóng sẩy ra, chưa đây 3 phút toàn bộ cả 5 thằng nằm bẹp tại chỗ với vô số vết thương tích khác trên người nhưng tuyệt không có đâm và chém. Toàn bộ thương tích là vết đập, vụt mà thôi. 3 thằng bỏ chạy, 2 thằng còn lại chúng nó khiêng và ném luôn xuống hồ 7 mẫu giữa trời đông của tháng 1 năm 1990.

Việc rồi cũng xong nhưng chúng nó biết chắc cuộc chiến chưa dừng. Từ đây những ngày đi làm là những ngày khốc liệt

Ngày hôm sau chúng nó tiếp tục đi làm như bình thường nhưng không con là 8 thằng nữa mà gần 30 thằng với đầy đủ đồ đạc. Toàn bộ anh em chia làm 3 nhóm. Một nhóm nằm rải rác trong các lùm cây xung quanh, một nhóm thì uống bia đầu cầu phao phía ngoài nó ngồi ở tốp này, một tốp cuối cùng ở ngay trực tiếp trong sân H đồ tể ở tốp này.

Đúng như dự đoán vừa bắt đầu vào giờ thì cũng là lúc bọn kia kéo đến, nói thật là cũng không thể ước lượng được bao nhiêu nhưng chắc chắn nó phải gấp đôi cái số lượng của chúng nó.

Cả cái sân trước cổng sàn Cánh Buồm giờ hừng hực sự bùng nổ, mọi người đều cảm nhận được cuộc chơi sát ván. Lập tức H đồ tể dẫn toàn bộ người chạy ngược ra ngoài trấn thủ đầu cầu phao, nó tháo cáp cắt cầu đảm bảo an toàn cho khách.

Cảm nhận được sự sẵn sàng chơi sát ván nên bên kia biết nuốt cũng hoàn toàn không đơn giản. Thế rồi bống nhiên lúc đó là sự im lặng, im lặng đến bất ngờ như báo hiệu chuẩn bị cho nhữngsự bùng nổ tiếp theo. Tất cả dân cư toàn khu vực đã bỏ chạy hết.