Phần 13
Tám cái xe hon đa cùng 16 thằng đỗ xịch ngay cổng bến xe Miền, quá quen rồi và cũng biết ngay sẽ có chuyện nên chưa làm gì chúng nó đã tạo nên sự hỗn loạn khắp nơi, cái mầu xanh huyền thoại, cái gương mặt của B kiểm ở đất Sài Gòn, cái sự hùng hổ, hung hãn như c.hó điên của chúng nó đã là câu trả lời rõ ràng nhất cho bất cứ ai còn nghi ngờ đây là bến của ai. Vậy là cứ một tay lê, một tay búa 8 thằng lao vào bến với T ba mắt cầm đầu.
Bốp, Bốp, Bốp cứ thế thôi gần 20 cái xe ô tô đang trong bến thì quá nửa bị bọn kia đập tan hết kính nhưng tuyệt không thấy chủ xe, phụ xe và bọn bảo kê đâu.
- Hôm này Tao chính thức công bố là chủ bến Miền, T ba mắt đứng giữa sân bến công bố. Thằng nào nộp tiền bãi cho ai khác tao biết thì chỉ có nước chết thôi.
Thế rồi cái việc rằn mặt cũng nhanh chóng qua đi chúng nó lại té đi nhanh như khi đến. Từ bến xe miền B kiểm đưa cả đoàn đến thẳng ngay nhà thằng T trước vì nhà nó ngày gần ga Bình Triệu. Dừng xe đầu hẻm B kiểm, Nó, T ba mắt, S sự, cùng 4 thằng đệ nữa đi thẳng vào nhà T, chẳng nói chẳng rằng B kiểm ném mảnh giấy vào nhà, luồn tay vào nách lôi ra một khẩu cưa nòng nó làm luôn đến nửa băng vào nhà thằng T khiến cả cái cổng nhà nó lỗ chỗ như tổ ong vậy.
Ngay sau khi B kiểm phệt tiếng súng xe toang cả cái không gian trưa yên tĩnh của hẻm, thay bằng mọi cuộc huyên náo đều có người xem thì bao nhiêu người đã ngồi dọc hẻm đều hét lên chạy tụt luôn vào nhà và đóng chặt cửa, cả hẻm bỗng nhiên không còn một bóng người. Rất bình tĩnh cả bọn với súng và lê trên tay bình tĩnh đi ngược ra ngoài ngõ để lại lời đe lấy Số thằng T.
Vậy là theo kế hoạch làm thật nhanh và mạnh nhằm áp đảo chúng nó tiếp tục lên thẳng luôn nhà thằng H ở ngay gần khu Thanh Đa, khác với nhà thằng T, nhà H không có cổng vì vậy cách rằn mặt khác hoàn toàn.
Nó, T ba mắt, B kiểm, anh S sự vào để lại 14 thằng kia đứng ngoài. Buổi trưa của nhà thằng H đóng im ỉm, cả khu cũng chẳng thấy bóng người nào.
Cộc, cộc, cộc B kiểm giơ tay gõ cửa.
- Cậu hỏi ai vậy. Một má chắc là mẹ thằng H
- Má ơi cho con gửi cho thằng H cái thư ạ.
- Cậu là ai, nó đi mấy hôm nay đã thấy về đâu. Nhìn ra thấy thêm 3 người đứng ngoài mặt mũi bặm trợn khiến cho bà e dè và lo lắng.
- Con tên là B má cứ nói là con gửi nó cái thư ạ. B kiểm lễ phép và thay đổi đến không ngờ.
Thế là kế hoạch rằn mặt thằng H bất ngờ thay đổi vì người gập là má nó khiến cho B kiểm và chúng nó bỗng nhiên thay đổi.
- Nhà thằng L rất khó chơi vì địa thế nhà nó ở ngay đầu hẻm nhưng lại đối diện với đồn công an nên không thể làm theo các kiểu cũ được, nhưng thằng này mới là cầm cái. Việc phải lấy số nó là bắt buộc phải làm nếu muốn cướp bến. B kiểm nói
- Ông để tôi, *** cái việc này tôi thạo lắm rồi. Nó nhanh nhẹn lên tiếng tự tin với kinh nhiệm đâm chém cùng cắn trộm của mình.
- Ông không làm được đâu, B kiểm tiếp lời và bắt đầu phân chia. Đơn giản là ông không thông thổ nên khi rút sẽ rất rách việc.
- Thằng này chờ tao ở đây xong việc thì dọt thẳng luôn. B kiểm lên tiếng. 1 xe cùng T ba mắt ở lại nếu chúng nó đuổi theo thì chúng mày từ sau úp tiếp lên phang tiếp rồi dọt luôn. 6 xe còn lại thì theo xa luân chiến nếu nó truy đuổi, không được bộc lộ có bao nhiều người và nếu không cần thiết không được ra mặt. Mọi người thống nhất tụ về Thủ Đức nhé.
Vậy là xong mọi người theo kế hoạch, nó ngồi sau tay lái một thằng em của B kiểm với nhiệm vụ cản địa cả 2 nó yên tâm với nhiệm vụ của mình, chỉ hơi tiếc là anh em Hà Nội đều không thể độc lập chiến được vì đâu biết địa hình và quan trọng nhất đồn công an ngay sát cạnh nhà của L.
Nhà L như nhà của T có cổng sắt bên ngoài qua khoảng sân hẹp khoảng bốn, năm mét gì đó thì mới đến cửa chính. Chúng nó quyết định chờ đến 5h30 mới bắt đầu hành sự vì đường đông dễ bề tẩu thoát hơn nhiều.
Tránh việc bị soi cả bọn tản ra mỗi đứa một việc, đúng 5h30 tự khắc mối người đều biết mình cần phải ở đâu.
Nó và thằng L con đệ của B kiểm đứng ở ngã ba cản đường truy đuổi. Chẳng hiểu sao cái lúc đấy nó bình tĩnh và bình thản đến lạnh lùng, thay băng cái mũi cối dễ gây nên sự chú ý quá mức nó thay bằng cái mũ mỹ quả dưa sụp sụp trên mặt, mồm như cái bát hương vậy cứ điếu nó nối điếu thuốc kia không lúc nào dừng. Chưa được 15 phút thì đã nghe tiếng rít lên như xé vải của chiếc xe đua hai kỳ nó không nhớ rõ nữa nhưng hình như hiệu Yamaha vậy, loại xe này sau bị Sài Gòn cấm sử dụng vì dân cướp giật chuyên sử dụng, tốc độ và độ luồn lách đến giờ hình như cũng chưa có xe nào qua được, nó có tên hình như crystal thì phải phân khối 125 máy 2 kỳ phanh đĩa cả hai bánh trước và sau. Toàn bộ chúng nó đều sử dụng một loại xe này.
Veo....... chiếc xe chở B kiểm rú lên vút đi trên là hai thằng nằm rạp, thằng B kiểm tay vẫn lăm lăm súng không bắt mà chỉ dứ về sau đe doạ mà thôi.
Rét....... tiếp theo ngay sau là xe của anh S sự cũng đang gào rít lên nối tiếp ngay sau, khác với B kiểm để cản sau thì S sự lại nổ súng chỉ thiên để cản địa. Lúc này phía sau xe của anh S sự có khoảng 3 xe khác đang đuổi theo nhưng do xe vừa không ngon bằng lại rời vào thế bị động nên khoảng cách ngày càng xa.
Theo đúng kế hoạch nó là tốp thứ 2 cản địa, chờ đúng khi 3 cái xe sau đang cố vít ga đuổi theo thì thằng L con lúc này mới từ vệ đường thốc ga chạy cắt ngang đầu xe cái đầu tiên và gần nhất rồi bất ngờ nó bẻ quặt tay lái như đánh võng và lại quạt ngược lại luôn, cú cắt của ở tốc độ cao như vậy khiến cho Nó ngồi sau chỉ muốn văng ra khỏi yên xe, cả người theo quán tính cứ quật đi rồi quật lại, toát mồ hôi vừa nể tài lái xe mà cũng vừa ghê hết cả răng vì kiểu cắt đường và ngáng xe của dân nam. Cái này thì chắc dân Bắc Kỳ còn xa lắm mới có thể là đối thủ được. Nếu một lần được chứng kiến dân giật đồ thể hiện lái xe giờ cao điểm giữa thành phố Sài Gòn chắc chắn không một ông đua xe nào còn giám huyênh hoang. Quay đầu nhìn lại sau ba phát cắt đường như vậy thì đã có 2 xe văng vào vệ đường rồi, chỉ còn lại một xe mà thôi nó tiếp tục quay súng ngược lại chỉ thiên thị uy thế là ba cái xe như ba mũi tên thay nhau đánh võng và luồn lách trên đường lúc này đã ra đến đường lớn phía ngoài rồi, tuy không còn xe nào truy đuổi nhưng vẫn cần thoát ra hẳn khu vực gây án vì vậy B kiểm xe đầu tiếp tục nổ súng dẹp đường.
Pằng, pằng ngay giữa ngã tư đường lớn B kiểm nổ súng khiến cả quãng đường đang đông đúc thế nay bống thoáng đãng vì mọi người đều khiếp đảm dẹp hết vào hè.
Thời này Sài gòn đã qua rồi các vụ cướp giật nhưng bù vào đó nó còn kinh hoàng hơn bởi các vụ thanh toán nhau giữa các nhóm xã hội bởi Sài Gòn thời đấy giang hồ chưa có chủ, việc này tạo nên phản xạ không điều kiện cho người dân thời đó nên mọi người rất nhanh chóng hiểu cần phải làm gì để không bị tên bay đạn lạc.
Nhập được vào trục đường lớn coi như đã thoát cả ba xe chúng nó vun vút lao đi trong trời chiều nhập nhoạng của đất Sài Gòn. Lòng vòng và đúng 9h thì đủ cả 8 xe tụ về Thủ Đức, việc thịt L thành công nhưng vẫn chưa mỹ mãn.
Đoạn này là do anh em kể lại vì lúc đó nó đang ở ngã 3 làm cản đường 2.
Khi B kiểm vào bấm chuông thì một thằng to con lừng lững ra mở cửa, chẳng hiểu sao ông B kiểm gà hoá quốc, thấy dáng người là phách luôn L lớn vậy là tay đẩy cửa tay siết cò nó ốt thẳng 3 viên một vào đùi, một vào sườn và một thị uy, thấy thằng kia gục thế là nó vọt trong đầu vẫn nghĩ thằng L đã xoá sổ rồi. Nhưng nó nhầm thằng đấy cũng tên là L nhưng là L nhỏ đệ cứng của anh L từ dáng dấp đến lời nói đều rất giống.
Khủ xong B kiểm té, thằng L nhỏ gục xuống thì trong nhà 5 đứa chạy xô ra, lúc này T ba mắt đang từ phía sau ào lên chém liên tiếp hơn chục phát vào bọn chay ra khiến cho cả 5 thằng đều dính, máu me toe toét và cũng dọt xe luôn. Lúc ra đầu đường thì gập xe anh S sự cạn đường bắt chỉ thiên uy hiếp đồng thời thu hút sự quan tâm của các xe đuôi, T ba mắt cho xe rẽ ngang đi luôn đường khác. Thế là cuối cùng cả 4 xe cản địa tiếp theo còn không phải làm gì coi như chúng nó đi chơi ngắm cảnh.
Cho dù việc chưa xong vì anh L chưa dính và T cũng không sao nhưng sự việc đã làm cho cả bọn bảo kê bến xe Miền vãi hết đ.ái ra quần rồi. Chúng nó biết động vào B kiểm và dân bắc kỳ là cực kỳ rách việc. Sau sự việc này B kiểm cũng bị anh em trong đó tẩy chay một thời gian vì liên kết dân Bắc kỳ giật số má và chiến với dân bản xứ. Chính cái tẩy chay này lại khiến cho B kiểm kết thân với vô số anh em Bắc Kỳ chủ yếu từ Hà Nội, Nam Định, Hải Phòng vào đây tìm nơi chú bão để rồi từ đó làm nên một tên tuổi của giang hồ sứ nam là B kiểm.
Sau ngày sẩy ra sự vụ thì T điên cùng T bạc vào đến Sài Gòn lúc này mọi việc cũng chưa đâu vào đâu hết, việc bắn hụt anh L đã khiến cho bên nó thì cay đèn vì chưa dằn mặt được còn anh L ít nhiều gì cũng là ứng cử của ngôi đầu ở Sài Gòn. Sự việc cứ thế bị đẩy dần lên cao trào và một trận thư hùng là đương nhiên sẽ sẩy ra.
Hôm đó cả bọn nó lúc này đã thêm T điên và T bạc đang ở Đột Đất để ăn tối thì thằng út H từ đâu chạy về người bê bết máu, sau này đếm lại thì nó dính đến dăm nhát nhưng rất may toàn vào phần mềm.
- Út, út ơi mày bị sao vậy. B kiểm lay thằng Út gục ngay ở cổng nhà.
- Thôi đẹp ra ông cho nó vào nhà đã, thằng nào đi mời bác sĩ về đây. Anh S sự lên tiếng
Thế là mỗi việc thằng Út sau khi được tiêm, rửa vết thương đã tỉnh dần lại.
- Ai chém mày vậy út. B kiểm hỏi ngay khi thẳng út tỉnh.
- Em bị đệ thằng H quây, chúng nó đông quá nên em không chạy kịp đánh vứt xe bo bộ về đây.
- Đ. mẹ mai tao lấy số thằng này. Mắt vằn lên, hàm bạnh ra B kiểm thực sự cay cú vì ở đất Sài Gòn này có đứa giám vuốt râu hùm.
Sự việc này đẩy chúng nó lên cao trào và càng ức chế hơn khi không thể nào đối đầu trực tiếp được nhưng cứ xé lẻ là bị thịt. Cả bọn không nghĩ ra được cách gì đối phó khiến việc này đã rối lại càng thêm rối.
Đúng lúc này thì do có lời từ các anh em Vĩnh Xuân ngoài Hà Nội vào lò cụ V, một lò võ tương đối lớn ở Sài Gòn ngày ấy nên nhanh chóng anh em ở đây đã tìm ra nó cùng mọi người nhưng cuối cùng cũng không ai đưa ra được phương án nào mà có thể khiến cho sự việc đi đến kết cục tốt đẹp hết. Cuối cùng tất cả mọi người đành đưa ra phương án biểu dương lực lượng rung trà cá nhẩy để L, H, T ra mặt.
Ngày hôm đấy toàn bộ chúng nó gần 20 thằng trên xe máy lại quay lại bến xe miền nhằm quyết bình định cho xong, nhưng đâu phải muốn chiến là chiến được, cái cách của bọn bến Miền là cứ dằng dai hở ra là khợp khiến chúng nó cực kỳ mệt mỏi, càng lồng lộn, càng hung hăng và hùng hục thì càng nhanh tăng sông mà chết, khi mục đích không đạt được sẽ sốt ruột làm liều vậy là tự ngỏm và chủ cuối cùng của bến vẫn sẽ là chúng nó. Biết là vậy mà lực bất tòng tâm vì không có đủ lực lượng giải ra đành chịu chết.
Vừa dừng ở bến Miền chưa kịp động đậy gì thì cả công an, dân quân và bảo vệ đã từ đâu kéo đến rồi. Cộng lên theo kế hoạch anh em từ lò cụ V cùng đến cứ 10, 15 phút lại một tốp chẳng mấy chốc cả bến xe Miền như một biển người nhưng toàn ta với ta cùng với chính quyền làm gì có ai mà chiến chẳng nhẽ tự chiến với nhau. Thế rồi lại giải tán vì chẳng đi đến đâu hết chúng nó giờ từng thằng như những con thú điên và cái việc luôn phải đề phòng khiến cho cả bọn tai không giám tản ra bởi đệ của anh L, H, T cực đông và có thể thịt những đứa lẻ bất cứ lúc nào và quan trọng nhất chúng nó chẳng biết mặt ai ngoài 3 người cầm cái hết. Cả cái bến Miền nhờ đó mà thành vô chủ và cả hai bên đều thèm thuồng cái miếng mồi béo bở trong mệt mỏi.
Anh nói thiệt các chú muốn cướp bến thành của riêng nên rất khó và không thể làm được đâu, nếu cứ thế này rồi cả hai bên cùng chết thôi. Lúc này anh G ở lò cụ V lên tiếng sau vài lần cùng chúng nó nhậu nhẹt.
- Nhưng làm gì còn cách nào khác ông. Anh S sự lên tiếng.
- Tôi đã ngập ngừng vài lần nhưng sợ anh em đang nóng nên không nói, giờ nếu mọi người bình tĩnh thì tôi sẽ bầy cách để các bên cùng có lợi chứ thế này không sớm thì muộn cũng chết tất thôi. Tôi không phải dân Giang hồ và cũng không sống vì nó nhưng là người ngoài nên thấy sao cho mọi người cùng có lợi là được, giờ đầu còn thời của anh hùng nhất khoảnh nữa đâu
- Ông nói đi xem nào. Anh S sự lên tiếng, bọn chúng nó và B kiểm cũng đã quá mệt mỏi rồi nên lúc này ai cũng đều muốn thoát ra khỏi cái mớ bòng bong.
- Nói thực là giờ để dàn xếp chỉ có cách phân chia lợi nhuận mọi người cùng có lợi, bất cứ ai định độc chiếm đều sẽ chết thôi vì tôi biết không đối đầu cùng các ông không phải L, H, T nó sợ đâu mà vì đấy không phải là thế mạnh, chúng nó sẽ dùng thời gian và quân số để tỉa dần.
- Chúng tôi quá biết rồi và vào đây chỉ để chú bão làm ăn nên thế nào ông nói thẳng ra đi.
- Cả ba thằng L, H và T thì có thằng L và thằng H đều là đệ cũ của anh L chín ngón. Giờ nếu các ông đồng ý tôi sẽ đưa đi gập anh L chín ngón. Chỉ cần anh ý đứng ra dàn xếp thì mọi việc sẽ xong nhưng bến sẽ là sở hữu chung mọi người cùng có lợi. Các ông thấy sao.
- Thấy sao nữa, nếu đôi bên cùng bắt tay với nhau là anh em thì quá ổn rồi còn gì. Mọi người đều nhìn thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm
Thế là thông qua anh G chúng nó lần đầu tiên được gập huyền thoại của giang hồ Sài thành tên tuổi lẫy lừng cùng danh vang bốn cõi: L chín ngón.
Riêng cái tên L chín ngón đã đủ làm nên một thiên tiểu thuyết cùng các huyền thoại bất hủ của Giang hồ sài thành rồi.
Khác với dân Bắc Kỳ người nam cho dù là Giang hồ du đang nhưng vai vế được phân chia rất rõ ràng, anh là anh và em là em, nó chỉ mất đi khi tự mình làm hoen ố mà thôi thôi, tôn ty trật tự không bao giờ thay đổi, nếu anh L chín ngón đồng ý đứng ra giàn hoà thì mọi việc sẽ cực kỳ êm xuôi, đôi bên cùng có lợi và bảng số chúng nó cũng khác hoàn toàn luôn trong cái đất Sài Gòn này. Đây có lẽ là cách chu toàn nhất cho tất cả mọi người.
Sau cơn mưa chiều hè cái nóng Sài Gòn như bị đẩy đi, không khi dịu hẳn lại. Theo anh G dẫn đường chia làm 2 tốp B kiểm, S sự, Nó, T ba mắt, anh G và một thằng đệ B kiểm đi 4 xe trước, Toàn bộ bọn còn lại đi phía sau bọc hậu đề phòng bị cắn trộm chúng nó lên đường đi gập anh L chín ngón.
Bước vào một quán Nhậu ở góc phố Cao Thắng cắt đường 3/2 chúng nó gập con người huyền thoại viết nên lịch sử của Giang Hồ đất Sài Thành.
Là người có gốc gác cũng là miền Bắc di cư vào nam nên khác với những người khác anh L lại rất có thiện cảm với anh em bắc kỳ, có lẽ đây là cái yếu tố quan trọng nhất để anh đồng ý đứng ra. Cảm nhận của nó sau duy nhất một lần gập anh L chín ngón là một người cực kỳ bản lĩnh, nhanh nhẹn và gần như không biết sợ là gì. Viết lên nhiều trang tình sử cũng đúng thôi bởi ở anh hội tụ sự lãng tử, kiêu bạc, bản lĩnh nhưng lại rất chân tình và đầy nghĩa khí.
- Em chào anh ạ. Từ anh S sự đến tất cả chúng nó đều lễ phép chào anh L chín ngón.
- Ừm anh em ngồi đi, cứ theo luật bắc 3 chén đi rồi chuyện gì tính sau. Anh L chín ngón lên tiếng.
Vậy là đúng luật 3 ly
- Chén 1 kính công cha, nghĩa mẹ
- Chén 2 nghĩa Thầy
- Chén 3 là tình anh em nghĩa khí giang hồ.
Sau màn này mới đến mục giới thiệu tên tuổi và nhân vật cuối cùng bất ngờ anh L chín ngón lên tiếng:
- Đây là S sự phải không, thằng D pallet đâu rồi em vẫn ở Long An chưa về cơ à, nghe chuyện ngoài bắc nhiều anh em cũng muốn gập nhau cho biết.
Thực là kinh hoàng vì việc anh D pallet ngoài chúng nó ra làm gì có ai biết đâu mà còn biết tường tận luôn mới đang là khiếp.
- Dạ D nó chưa về vì động quá anh ạ, bọn em muốn đến chào anh lắm nhưng kẹt nỗi không có người giới thiệu nên cũng chưa dám kinh động ạ. S sự vừa lịch sự vừa khéo trả lời anh L.
- Anh em chúng mày vào lâu chưa zậy mà quậy tung cả đất Sài thành quá trời vậy. Anh giờ cũng già rồi nên không ham hố nữa, mấy thằng em phải tự chia quyền lợi ra chứ chúng mày cứ zậy thì cuối cùng cả hai cùng tiêu thôi.
Cảm nhận sự chân tình, cái hảo sảng quân tử cũng như cái cùng sống cùng chết của mọi người cuối cùng anh L chín ngón cũng bị chúng nó thuyết phục đứng ra dàn xếp.
Theo lời anh L chín ngón thì chỉ những người trực tiếp mới nên có mắt tránh sự chú ý không cần thiết cũng như hiểu nhầm nên không phận sự thì nên tự rút vì vậy từ đây nó đã không trực tiếp tham gia nữa.
Mọi việc sau này cuối cùng cũng được chung kết với chủ bến là một người phải đủ tầm, đủ bản lĩnh, đủ uy tín và đủ cả danh để cầm cương các bên: anh L chín ngón.
Đây là hoạt động đầu tiên của anh khi quay về làm dân xã hội sau một tăng miệt mài trong trại.
Tuy nhiên giờ anh L chín ngón đang trong vai người đã giã từ vũ khí rửa tay gác kiếm để chờ thời cơ cũng như củng cố lại lực lượng, anh em cho một bước lên vị trí mà sau này anh N cam ngồi.
Vì việc lớn nên anh L chín ngón sẽ chỉ là người ở đằng sau chỉ đạo mà thôi, các việc đứng ra ở bến Miền giờ sẽ do T ba mắt đảm nhiệm điều hành, lợi nhuận được chia làm 4 phần với:
- Anh L chín ngón 1 phần.
- Anh L và tốp H, T một phần
- T ba mắt một phần
- B kiểm, anh S sự một phần.
Thế là nhờ có anh L chín ngón đứng ra việc bến xe Miền đã song, tên tuổi của B kiểm sau vụ này thực sự đã thành khủng rồi, T ba mắt chính thức thành chủ bến Miền và cũng thực sự có số má đàng hoàng.
Quyết định trong lòng sẽ quay ra Hà Nội của nó được N.A đồng ý, Bố mẹ nó sau thời gian 6 tháng thấy mọi việc cũng êm êm kèm theo vụ ốm của nó từ dịp trước nên cũng muốn nó quay ra Hà Nội.
Ở lại trong nam T bạc thành con bạc khát nước, thưởng xuyên chơi ở các sòng của anh N cam và chính đây là cầu nối khiến anh N cam biết đến T ba mắt từ đó tạo nên se ri 1 của bảo kê Phi Thuyền rồi sau đó khi H bánh được dựng lên thì T ba mắt lui lại hậu trường thành con bài dấu mặt rất ít khi xuất hiện.
B kiểm thành khủng và đủ cơ để thành người sẵn sàng thay thế vị trí anh N cam khi cần, rất nổi và vì vậy cũng dễ vớt hơn.
Anh S sự ở lại cùng B kiểm một thời gian nhưng thấy không hợp vì vậy sau này khi anh D palet từ Long An đi về Khanh Hoà chú bão thì anh S sự cũng đi cùng, cả hai tên tuổi cũng đi vào thành huyền thoại của đất Nha Trang.
Anh L chín ngón do thừa bản lĩnh nhưng lại thiếu lực lượng và quan trong nhất lấy cách của người quân tử để đo lòng của giới giang hồ khiến cho anh thêm một làn ôm hận và lần này thực sự buộc phải rửa tay gác kiếm.
Đến đây cũng là chấm dứt giai đoạn làm Xã Hội trong Sài Gòn để quay ra Hà Nội lấy vợ và bắt đầu cũng rút dần chân ra khỏi Xã Hội. Khi mà tưởng rằng cái máu c.hó đã hết thì cũng là lúc nó hành động bằng một trái tim lạnh cùng đầu bị nóng dẫn đến hậu quả khôn lường. Đến giờ không phải biện minh nhưng đúng là chỉ có thể nói là: SỐ PHẬN.
Nhưng cũng chính nhờ cái trái tim lạnh và đầu nóng đấy lại giúp nó một quãng thời gian nhìn nhận lại và để thay đổi hoàn toàn từ cách nghĩ, cách sống, cách làm việc để rồi tiếp tục làm những việc từ đây thành công dân gương mẫu.
Nhận được quyết định chuyển học từ cơ sở 2 tại Thủ Đức về Hà Nội nó mừng như phát điên lên, bắt xe quay ngược về Đồn Đất gọi mời tất cả anh em trong Sài Gòn đến nhậu chia tay nó lên đường quay về Hà Nội để lại Sài Gòn bao anh em cũng những lời chúng chân thành và cũng không ít lời khuyên rút chân ra khỏi cũng bùn khi quá muốn.
Ngày lên đường hơn hai chục anh em đưa nó ra ga Bình Triệu, lên tầu mà trong lòng đầy tâm trạng mâu thuẫn giữa sự lưu luyến cả anh em và trong lòng thì lại muốn về.
Không điện cũng chẳng báo gì cho ai ở Hà Nội biết là mình sẽ ra hết, nó muốn tạo sự bất ngờ.
Sau ba ngày hai đêm tầu về Hà Nội đúng giữa trưa mùa hè trời nắng kinh khủng, cùng là nắng thì cái nắng của Hà Nội nó cũng khốc liệt hơn hẳn cái nắng Sài Gòn đúng thật của làm sao người chiêm bao là vậy. Cái nóng của mùa hè và cái lạnh đến cắt thịt của miền bắc như sự khốc liệt nhưng rất chân thành và đầy quyến rũ của con người Hà Nội vậy, có thể là không thích, có thể là không muốn cũng có thể chẳng ưa nhưng thực sự rất khó quên và lâu không gập lại tất nhiên phải nhớ.
Để lại hết đồ cho T ba mắt, nó đi người không ra Hà Nội nên việc ra khỏi ga gần như người đầu tiên vậy.
Tầm giữa trưa này là giờ chẳng có chuyến tầu hàng nào về nên chắc chẳng có ai ở đây đâu, thầm nghĩ trong đầu nó rảo bước với cái mũ cối sụp trên đầu.
Bốp. Bất ngờ một cái đập tay khiến chiếc mũ trên đầu úp thẳng luôn vào mặt. Như phản xạ có điều kiện nó xoay ngang người cùng cái vả ngược gần như tức thời được vung ra, nào đã nhìn biết là ai đâu.
Vút, tay nó nhưng đánh vào khoảng không vậy, mũ vẫn úp vào mặt nó đã nhẩy ngay ra quán chè chén phía ngoài cổng ga để vớ đồ rồi. Cả sân ga nhốn nháo chẳng biết việc gì, lúc này gạt được cái mũ ra, trong tay là cái chai bia tầu nhoáng nhoàng cứ gần là phang để thoát đã mọi việc tính sau. Nghĩ sao làm vậy nó vung tay phệt ngay người gần nhất.
Veo, bốp cái chai như vụt vào khoảng không cùng với cú đá theo khiến cái chai văng khỏi tay nó vỡ toang dưới đất. Lui lại lúc này nó mời nhìn xem đối thủ là ai.
- Em..... em..... xin lỗi anh ạ. Nhưng sao lại là anh. Nó lắp bắp không nên lời
- Ra bao giờ mà không báo cho ai biết vậy. Đánh nhau có vẻ giỏi nhỉ. Trước mặt nó lại chính là anh L lõ. Người nó vừa kính, vừa sợ.
- Bất ngờ quá em đã kịp biết ai đâu, nhưng sao anh lại ra đây ạ.
- Anh ra đón người nhà về chuyến này, chú phá chán Sài Gòn rồi giờ lại ra Hà Nội đấy phải không.
Thế là từ khi nó bước chân vào xã hội đến khi rút chân ra chẳng bao giờ cái tâm được yên cả, lúc nào cũng như bị rình rập, đâm chém, lúc nào cùng đề phòng săn và bị săn đôi khi ngồi nghĩ lại không hiểu sao Nó có thể ngu muội đến thế được.
Hai anh em đứng nói chuyện thêm một lúc rồi nó cũng đi về.
Ê xích lô, cho về Ngũ Xã. Nó gọi xe rồi nhẩy tót lên ngồi, xích lô đưa nó về theo đường Lê Duẩn, Điện Biên rồi dọc theo đường Hoàng Diệu qua Đăng Dung chợ Châu Long Trúc Bạch rồi về nhà. Thời đó vẫn chưa có phố Trấn Vũ và vào "làng" Ngũ Xã vẫy chỉ có duy nhất một đường với địa danh thường gọi là "Đầu Cống". Mới đi có hơn 6 tháng mà sao các con đường quen thuộc bỗng nhiên đẹp thế, không gian, nếp sống, khung cảnh và đặc biệt con người Hà Nội làm cho nó tự nhiên thấy chùng xuống, lòng như cũng dịu đi và hình như phần người nó cũng tăng lên được vài phần.
Khác hoàn toàn Sài Gòn vào thời đó, Hà Nội vẫn có nét gì đó rất đặc thù theo đúng nghĩa của đất Kinh Kỳ. Không xa hoa lộng lẫy, ồn ào và náo nhiệt như Sài Gòn (Thời đấy vào Sài gòn nhìn vài cái nhà cao tầng, đi xa lộ Biên Hoà, vào trường Lục Quân, lên Caraven...... đã thấy như bước vào một thế giới khác rồi) nhưng Hà Nội vẫn luôn là Hà Nội cho dù bao nhiêu biến cố đã sẩy ra, trong nó Hà Nội luôn là nơi sâu lắng nhất, đẹp nhất, thân thương nhất, đi đâu nó cũng vẫn tự hào mình là người Hà Nội cho dụ thực tế Nó cũng chẳng ra gì.
Bạn bè í ới gọi thế là lại dừng lại cà kê uống nước, hết nước lại đến bia khiến cho nó gần 6h mới về đến nhà.
Mẹ, Bố, Bà mừng đón nó trở về trong tình thương máu mủ, mọi người đều quan tâm đến nó, chăm sóc cho nó từng ly, là đại diện cho một dòng họ từ Ông nó, đến Bố nó đều ít nhiều để lại những dấu ấn trong xã hội từng thời vậy mà Nó........ Không còn gì để nói cả tự nó hiểu trong lòng như vậy.
- Cần phải thay đổi lại mọi thứ thôi. Cuối cùng thì mình cần cái gì nhỉ.
- Tiền: Mình đã có đủ nếu không nó nhiều so với đa số người cùng tuổi.
- Học hành: À mình cũng đang là sinh viên năm thứ 3 rồi đấy chứ, cho dù rất tệ nhưng về hình thức thì mình vẫn cứ là sinh viên đại học, ít nhiều gì cũng vẫn đạt được cái mong muốn của gia đình cho dù mới là một nửa.
Mang theo rất nhiều lời khuyên của gia đình, họ hàng trong đó có cả anh em xã hội những người biết về nó một cách rõ ràng: Hãy rút chân đi, hãy dừng lại trước khi lấn quá sâu vào con đường tội lỗi, chỉ cần quay đầu là bờ và chỉ có cách đây mà thôi.
Rồi đến lúc nó cũng ngộ ra một phần đường đang đi là sai lầm, các giá trị là ảo tưởng và cái đích nhắm đến khi đạt được cũng là khi về cát bụi, vô nghĩa, vô tình và vô định.
Ở nhà ăn bữa cơm với gia đình sau sáu tháng bây giờ nó mới lại được cất lời mời Bố, Mẹ, Bà ăn cơm. Ăn cơm xong thì cũng là lúc Anh rể và chị nó cũng xuống chơi thăm thằng em mới ở Nam ra, ngày hôm đấy nó đã hứa với mọi người là bằng mọi giá sẽ học xong đại học, không còn làm các việc bất nhân, phi pháp, không còn bỏ nhà lang thang và cố gắng nhất để có thể trở thành người sống có ích cho gia đình, xã hội, làm chỗ dựa cho bố mẹ cũng như sẽ làm được những việc như Ông và Bố nó đã làm và còn một trong trách lớn hơn là trưởng Tộc nó cần phải hoàn thành.
Cả đêm hôm đó nó nằm mà mắt cứ thao láo không sao ngủ được, hình ảnh giấc mơ ngày ông nó mất lại quẩn về khiến nó trăn trở khôn nguôi, rồi việc Bó nó, Mẹ nó, Chị nó, N.A cùng bao người khác khổ sở đến cùng cực khi cứ phải chạy theo mà xử lý các hậu quả cho nó.
Cả ngày hôm sau nó ở nhà tiếp bạn bè đến chơi, thế rồi đến tối ăn cơm xong nó mới xách xe tạt qua Hàng Đậu chào thầy và các anh nó xin phép đi trước và thẳng tiến Lò Đúc. Nó muốn dành cho N.A một sự bất ngờ.
Vun vút trên đường chẳng mấy chốc nó đã đến nhà của N.A rồi, thời đấy dọc theo cả tuyến đường đê Trần Khát Chân có bao nhiêu cái bóng đèn đều bị bọn nghẹo ở đây đập hết khiến cho cả con đường đông nghịt nhưng cũng tối um, ánh sáng chỉ leo lét hắt qua cửa mở và một vài quán xá mà thôi.
Lòng thì nao nao, tâm trạng nửa hứng khởi nửa bồn chồn nó ngập ngừng nửa muốn gọi N.A ra ngoài vì sợ gia đình của N.A, nửa lại muốn vào vì nó biết sẽ có lúc vẫn phải công khai, đối diện và quyết liệt. Càng để lâu chỉ càng thêm khó và phức tạp mà thôi.
Ơ kìa, từ ngoài nhìn vào nó thấy có đến 3 thằng đang ngồi trong nhà của N.A, thằng thì dậy em học, thằng thì đang lúi húi làm gì đấy, còn một thằng đang ngồi gần tán tỉnh chắc kể chuyện cười khiến mọi người nghiêng ngả. Hừm thế này là thế nào đây, vào hay không và nếu vào mà không ổn thì nghe chừng còn dở hơi hơn nữa.
Thoáng nghĩ nhanh trong đầu nó cười nhạt quay đi. Lao xe máy ngược về chợ hôm nó làm túi hoa quả, đường phổi, vài đôi dép và mảnh vải đúng hàng sài gòn luôn nó nhếch mép quay lại nhà của N.A
- Con chào bố mẹ ạ, các em có ngoan không? nó vồ vập chào hỏi như đúng rồi vậy, cứ như là mặc nhiên chuyện tình cảm giữa nó và N.A đã được cả hai gia đình chấp thuận vậy.
Chính cái bất ngờ, sự đột ngột và cách tiếp cận của nó nhanh chóng đẩy ba ông đang chủ động thành bị động vì sự ngỡ ngàng đột ngột, nhanh chóng nó chiếm thế thượng phong. Nhìn ánh mắt long lanh rực lên của N.A nó hiểu nó đã thành công, đúng là sự từng trải trong một số việc nó cũng giúp cho Nó có những quyết định rất khác người và nhanh chóng. Đã có đà rồi thì phải lấn át ngay tạo thế chủ động chứ.
- Em đi pha nước đi sao khách đến nhà lại uống nước lọc vậy. Nó nói với N.A
- Con mới ở trong kia ra có chút quà cầm xuống biếu bố mẹ và các em, còn đây là quàn của Bố Mẹ con gửi thăm sức khoẻ ông bà ạ. Nó lấy ra hộp trà sâm để biếu riêng Bố Mẹ vợ tương lai.
Cách hành động, lời nói và sự bất ngờ khiến nhanh chóng tất cả mọi người bị đẩy vào thể bị động không ai còn biết làm sao ngoài cách như nó sắp đặt sẵn trong đâu.
Hehehe, đến giờ gấu nó mỗi khi nhắc lại cũng chỉ biết ôm bụng cười mà thôi.
- Chào các bạn, xuống chơi nhà N.A muộn thế. Mình mới ở trong nam ra nên hôm nay mới biết mặt. Hút thuốc uống nước đi.
Cứ khơi khơi như đúng rồi nó khiến cho cả ba thằng nhanh chóng dồn vào thế bị động, mất tự tin và không thế nào cất tiếng nói lên được nữa, 15 phút sau là
- Cháu chào bác cháu về ạ. Hôm sau anh xuống nhé. Cả ba thằng buộc phải chuột rút trong cay cú. Hehehe mày cứ cay cú đi còn quay xuống thì ông cho mày còn điêu đứng. Nó thầm nghĩ trong đầu và thực sự không thèm chấp, nó rất tự tin và bản thân cũng như thành trì N.A sẽ là của nó vài chuyện thủ đoạn vặt này nó chấp.
Vấn vương trong đầu cái câu hôm sau anh xuống nó đã thầm nghĩ cần phải dẹp bỏ, đâp tan cái ý nghĩ và sự quyết tâm trong đầu mấy thằng này rồi
- Này H toác tao nhờ tý. HƠn 10h từ nhà N.A về nó đi thwngr ngày sang nhà thằng H toác.
- Ơ mày ra rồi đấy à, ngoài này anh em biết tin tưởng mày tử nạn trong đấy roài.
- Ừm tao vừa ra hôm qua trong thủ qua nhà vợ chơi tạt qua mày luôn.
Thế là hai anh em ngồi với nhau ở quán nước ngay đầu ô Đống Mác, kể lại một phần các việc trong kia cho H toác cuối cùng nó mới nói
- Này tao có việc này nhờ mày tý có được không. Nó ướm thử lời H toác.
- Cái thằng này anh em với nhau có gì nói mẹ nó ra cứ rào đón tao ghét thế không biết.
- Việc tao và N.A mày biết rồi nhưng nhà N.A có chú làm trên công an thành phố nên tao giờ bị nhà cấm không cho quan hệ nên thằng chú nó mới giới thiệu mấy thằng xuống đây để cưa cẩm.
- Tưởng cái gì mày xem nhà nó ở đâu tao xuống cho vài phát là xong chứ đ.éo gì phải lo.
- Không được đâu, giờ ảnh tao đang bị tối om rồi làm thế thì khác gì vạch áo cho người xem lưng. Giờ tao chỉ cần thế này thôi, nhà mày thì ngay đầu này nên từ mai cứ 6h30 thì mày bắc ghê ngồi đây cho tao đến 9h nếu mấy thằng kia xuống thì mày cho vài thằng em ra đâm xe và chạm rồi cứ thế này nhá...... nhá......
Xong ông không phải nghĩ. H toác nhận lời mà không chút lăn tăn, ở cái đâu ô Đống Mác này có ai lạ gì thằng H toác đâu, nhắc đến nó lại buồn rất đẹp trai, bản lĩnh và chơi với anh em cũng được vậy mà nghiện để rồi si da mà chết.
Thế rồi theo lời Mỵ Nương N.A hai hôm sau B hẹn xuống chơi, đúng là con gái dễ tin thật, nghe nó hót kiểu nhạc vàng:
- Anh chẳng có choé gì hơn người khác ngoài yêu em chân thành và nhiều nhất thôi, nhưng anh vẫn là thằng đàn ông đúng nghĩa vì vậy sẵn sàng nên chấp nhận một sự cạnh tranh lành mạnh và em luôn là người được quyền ra quyết định cuối cùng, nếu em có nói không yêu anh nữa thì anh sẽ ra đi cho dù lòng không muốn bla.....bla......
Cấp báo ngay cho H toác chúng nó lên kế hoạch cho cái vụ cạnh tranh lành mạnh.
Tối hôm đấy H toác gabardine cả cây ngồi trong quán nước và cho 3 thằng ôn con đi xe đạp phục trước ngay đâu ngã ba, tầm hơn 7h thì chú kia bắt đầu xuống chắc tâm lý hứng khởi hay sao nên vừa đi còn vừa khe khẽ hát cùng với tự đệm bằng sáo mồm, bống đâu
Xuỳnh, oạch ba thằng ôn con đi xe đạp từ ngõ lao ra đâm roành ngay vào xe của chú kia. Cả hai xe đổ kềnh ra đường, xe máy thì không sao còn xe đạp của ba thằng ôn thì vành như hình số 8 vậy. Thế là đôi bên cãi nhau ỏm tỏi chẳng ai chịu nhường ai hết cuối cùng là nhẩy vào đánh lộn, cũng chỉ tay chân thôi mà chú kia mặt mũi đã như hình bình hành rồi. Lúc này thì dân ở đấy cũng đã ùa ra túm lấy chú kia bắt phải đền xe và bắt phải đền cả người, sự việc đang căng thẳng thì nó đèo N.A đi ra, nhìn thấy việc thế nó nhẩy xuống chay ra can, theo đúng kịch bản dàn xếp bang thằng nhõi con kia quay ra táng luôn thằng Nó giám can tôi can đểu, quá tay nên mặt nó cũng sưng vếu lên nhưng chấp nhận vì tình Yêu chứ, hehehe tội cho cả N.A vừa sợ vừa sót người yêu mà lại cũng mừng vì bỗng nhiên nó lại đi tu hiền như thỏ vậy. Chú kia thì mặt đã sưng vếu rồi và chắc là cũng cóng thật.
Đúng lúc này thì H toác đi ra dáng vẽ cực kỳ quân khu khệnh khạng miễn sao cho mọi người thấy nó là lưu manh chuyên nghiệp
- Ơ ông đi đâu đấy, sao lại đánh nhau ở đây vậy. H toác nhìn thấy nó và lên tiếng. Còn em sao bạn bị mà không nói với anh mà lại để thế này. Quay ra N.A H toác nói cứ như thân lắm vậy khiên chú kia tròn mắt không hiểu sao N.A lại có thể chơi với người Quân khu như cái thằng H toác.
- Ờ tôi đi qua đây thấy bạn bị va chạm xe, định xuống xem việc thế nào chưa kịp nói gì đã bị mấy thằng này đánh rồi.
- Cút ngay, chúng mày định chăn bạn tao đấy à. H toác chỉ mặt thẳng mấy thằng kia quát nạt.
Chưa đầy vài phút sau không kịp nhận tiền mấy thằng ôn vật một điều đại ca, hai điều đại ca rồi cút thẳng.
- Thôi mấy anh em vào đây uống nước đã. H toác đon đả mời cả bọn.
- Mình xin phép mình về trước vì nhà có việc bận. Chú kia nhanh chóng chuồn để lại Nó, N.A, H toác cả ba vào uống nước một lúc rồi giải tán nó với N.A đi chơi.
Sau vụ này thì còn thêm 2 lần nữa một lần chú kia đâm vào thằng bé đang đi mua mắm tôm khiên cho cả bát mắm tôm hất nguyên vào người thế là về. Lần thứ 3 vẫn vậy nhưng là nước mắm lại cũng về. Hehehe nó cạnh tranh lành mạnh như vậy đó. Chưa đầy một tháng nó về lại Hà Nội đã quét sạch bóng thù mà N.A mãi không bao giờ biết được tại sao mấy thằng kia mất tích không bao giờ quay lại.
Sau này khi đi ăn cưới lúc đón dâu thì cả H toác và mấy thằng cu kia đều ra mừng vì vậy đã bị N.A cùng mấy chú kia phát hiện ra trước đây bị nó dê dắt nhưng cũng chỉ cười trừ thôi vị mọi việc đầu quá muộn rồi.
Thời gian cứ trôi rồi sự việc lại đến vào một ngày tháng 8 năm 1992. Ngày đó đang có phong trào cafe video phim chưởng, cả phố Phan Đình Phùng là dẫy bán cafe. Hôm đấy nó và N.A đi ăn ở ngã tư Nguyễn Trường Tộ cắt cửa Bắc rồi về quán cafe đầu hàng Bún cắt với Phan Đình Phùng uống nước lúc này cũng đã muộn muộn rồi chắc cũng phải hơn 10h đêm hai đứa chuẩn bị đứng lên thì bỗng
Đoành, đoành, đoành liên tục là sự huyên náo và tiếng súng nổ ở phía vườn hoa Hàng Đậu khiến cho mọi người nhốn nháo. Theo phản xạ nó đẩy N.A vào trong ngõ, vứt lại chìa khoá xe:
- Tý em đi xe về nga tư hàng Bún, Quán Thánh đón anh nhé, anh đi xem có việc gì không.
- Thôi anh đừng đi, em sợ lắm. N.A nói nó.
- Bạn anh làm ở bến Lạng Sơn nhiều lắm, với cả đây toàn người quen anh chỉ ra chút xem có gì không rồi về ngày nên em yên tâm.
Thế rồi không để N.A trả lời nó lao ngay lên vườn hoa Hàng Đậu. Chạy ra đến nơi thì lúc này sự vụ đã xong rồi một vụ bắn người và cả hai bên đều nó biết.
Sự vụ trước đó cũng xuất phát từ cái việc gái gú mà thôi, cũng chẳng khác mấy cái việc của Nó với N.A nhưng cách giải quyết thì lại khác nhau hoàn toàn. Thay bằng Nó theo kiểu thỏ non ngây thơ vô tội kết hợp với tung hoả mù khiến cho đối thủ không thể biết đâu là thật đâu là giả, hoang mang cực độ. Chẳng hiểu N.A người định tán tỉnh thế nào lại chới với thằng như H toác, rồi cùng với văn bẩn cuối cùng nó loại tất cả lũ nhâu nhâu kia một cách nhẹ nhàng ra đi mà chẳng hiểu tại sao thì T bọng lại dùng sức mạnh.
Thằng T bọng (sau này anh em gập lại nhau trong trại T bọng cảm cái ơn ngày đấy mà đã giúp nó ra khỏi K sau 9 ngày nằm) yêu con H ở Hoè Nhai, Cùng lúc này thằng T đốc cùng cưa cẩm còn bé H, đụng mặt nhau vài lần ở Hoè Nhai khiến cho cả hai thằng đều nóng mắt. Để tỏ vẻ anh hùng cùng với lấy điểm với H hai thằng đã đôi lần phang nhau nhưng cũng chỉ dừng lại ở đánh đấm mà thôi, nói chung và chạm nhẹ. Nhưng cả T bọng và T đốc đều không phải loại vớ vẩn vì vậy nếu không có đứa tự rút việc đụng độ sẽ là tất yếu.
Hôm đấy T bọng lại xuống nhà H chơi, khi về thì đụng độ với T đốc không thằng nào chịu thằng nào cuối cùng là phang nhau. Nhưng vì T đốc ở ngoài rình trước nên chủ động vì vậy đã phệt nguyên cái chai vào đầu T bọng khiến nó toé me. T bọng vớ được con dao pha thịt lợn hàng ngày đầu phố liền đuổi chém thì T đốc chạy được. Cay đèn lắm nhưng T đốc té rồi vì vậy T bọng quay về gọi thêm thằng S cao cùng vác đồ đi tầm. S cao chơi với Nó từ ngày trước thông qua thằng N đậu chính là cái thằng nó phang ở cái thủa vào đời khi ở Khu lần đầu đó, thực lòng trước nay nó không nghĩ S cao lại gấu thế vì nó cũng rất bình thường ít khi bộc lộ gì nhiều cả.
Số thằng T đốc bốc c.ứt nên hôm đấy bị thằng T bọng cùng thằng S cao chộp được. Lĩnh nguyên một nhát kiếm vào lưng của T bọng cùng vài phát xiên hụt T đốc lại chạy thoát và quay về gọi bọn bạn đi phục hận nhưng cứ bọn này đi lên thì bọn kia đi xuống khiến chúng nó không gập nhau.
Tìm chán cả hai bên không gập nhau thì về cất đồ và đi ăn tối. Đúng cái lúc này thì chúng nó lại va nhau, cũng may mà cả hai bên đều không có đồ nên sự vụ chỉ làm bát đĩa, ghế chai phang nhau mà thôi nhưng đôi bên cũng chẳng để lại hậu quả gì nghiêm trọng hết. Đúng kiểu anh hùng quân khu ngày đó chúng nó cuối cùng hẹn nhau ngày hôm sau tử chiến ở bến xe Lạng Sơn được ăn tất ngã về không, Sát Ván.
Hôm sau là đúng cái thời điểm Nó và N.A uống nước thì cũng là ngay chúng nó hẹn nhau. Nhưng để chắc ăn thay vì chờ ở chỗ hẹn thì bọn T bọng, S cao và T.A đi lên đầu nga ba tam giác quỷ phục bem trước bọn T đốc.
Theo đúng lịch lúc này tầm hơn 9h tối T đốc cùng T móm, T con đại khái gần chục thằng với kiếm lê lên đường chiến. Vừa đi đến tam giác quỷ thì đôi bên gập nhau vậy là chiến luôn, cả hai bên đầu nhẩy vào tuốt đồ và đâm chém loạn xà ngầu bất biết sống chết ra sao.
Lúc này công an đồn Trung Trực ùa ra, T bọng đã bị bem 1 phát vào vai, S con thì thị phát vào tay, T con thì dính phát vào tay, và T móm một phát vào sườn.
Do ít người hơn lại bị công an xô ra cả bọn thằng nào thằng nấy vớ xe phóng, lúc này bọn T đốc đuổi bọn T bọng chạy đến đầu Vườn hoa Hàng Đậu thì xe của thằng T.A bị đổ kéo theo cả bọn T bọng buộc phải dừng lại chiến tiếp.
Không quá 5 phút thì bọn T bọng bỏ chạy và S cao là thằng chạy cuối cùng. Liên tục ăn vài phát chém với sau lưng S con biết không thể chạy được nữa rồi nên chui tụt vào ngõ nhỏ kéo theo cả thằng T móm và T con lao vào chuy sát. Lúc này thẳng S cao mới móc súng ra, liên tục nổ súng nó khiến cho cả hai thằng kia tiễn khách luôn sau đó cả bọn bỏ chốn.
Sau khi té khỏi vườn hoa Hàng Đậu thì chúng nó lại theo đường đê xuống thẳng khu Trần Khát Chân bỏ lại hiện trường hai cái xác không hồn là thằng T móm và T con.
Lúc này nó đến thì mọi việc đã xong, kể ra mà biết trước thì có thể nó ít nhiều cũng không để sự việc diễn ra như thế vì ít nhất cả hai bên đều là bạn nó.
Gọi xích lô quay về ngã tư Quan Thánh, Hàng Bún nó đưa N.A về nhà rồi vòng xe đi về mọi việc tưởng chừng chẳng có gì. Nhưng không mới vòng xe đến nga ba thì nó đã bị gọi giật lại rồi
- D phi, D phi ơi tao bảo này. Tiếng mấy thằng ngồi trong bóng cây tối ven đường gọi.
- Sao mày ở đây, té nhanh mẹ nó ngay đi. Thảng thốt nó nói vội với S cao và T bọng.
- Mày biết rồi à. Cả mấy thằng cùng hỏi. Tình hình sao rồi mày
- Cả hai thằng chết mẹ nó rồi chứ sao, tao *** hiểu sao chúng mày chết vì gái như thế được. Giờ tính sao đây. Chán thật cả hai bên đều là anh em và bạn của tao nên tao chẳng biết làm sao. Thôi việc đâu có đấy chúng mày cần gì cứ nói tao sẽ hết mình.
- Bọn tôi định té hét luôn nhưng giờ về chắc cũng không được nữa rồi. Ông xem có thể giúp bọn tôi được không.
- Nếu chúng mày chờ đến mãi chắc là không ổn, mà tao giờ cùng không có nhiều ở đây, thôi thì trước mắt chúng mày cầm tiền đi mua quần áo thay hết đi rồi lượn. 1h sau gập nhau tại đây tao đi xoay tiền.
Thế là cả bọn tản ra nó đi thẳng sang luôn nhà H toác ngay gần đấy, thông qua H toác nó đặt cái xe DD được một mớ thế là đưa cho bạn hết luôn nó đành lại xích lô đi về nhà.
Không ngờ đây cũng là lần gập cuối với S cao khi nghe tin lại thì nó đã dựa cột rồi, còn thằng T bọng sau này anh em gập lại nhau ở Hoà Lò nó làm tự giác nói chung cũng dễ thở hơn nhiều.
Quay lại chuyện nó và N.A lúc này nhà N.A vẫn phản đối kinh lắm, nhưng rồi chẳng hiểu sao đúng là số phận chủ N.A là làm ở một trường đại học. Do công việc mà buộc phải đến xin kiến riêng của Bố nó nhằm tạo điều kiện thông qua một việc gì đó về giáo dục. Cái hôm chú N.A xuống nhà thì chẳng hiểu sao nó lại ở nhà vì vậy đương nhiên là gập nhau
- Cháu chào chú ạ.
- Ơ D đấy à, cháu đi đâu vậy sao lại ở đây. Chú N.A ngạc nhiên vì sự có mặt của nó ở nhà VIP.
- Dạ đây là nhà cháu ạ, chú xuống chơi hay có việc gì đấy ạ. Nó ngập ngừng hỏi vì lo có lẽ nào xuống vì việc của nó.
- Thế cháu là thế nào với thầy Đ vậy.
- Dạ đấy là bố cháu ạ.
Há hốc mồm và đầy bất ngờ chú N.A không thể tin được cái thằng lý lịch đen nhẻm lại có thể là con một VIP đáng kinh vậy. Sự việc nhanh chóng được chú N.A về nói chuyện lại với tất cả mọi người bên ngoại cùng ảnh nó lúc này đang Sinh viên chăm học, bộ đội xuất ngũ làm nó nhanh chóng lấy lại được uy thế tuyệt đối.
Không còn tham gia trực tiếp vào giới Xã hội nữa nhưng nó vẫn giao du và chơi với anh em bạn bè. Mọi việc không còn gì là ghê gớm nữa nhưng bố mẹ nó vẫn lo nhiều lắm.
Chẳng hiểu nghe ai mẹ nó đi xem bói và quyết định được đưa ra cho nó 2 con đường lựa chọn:
1- Lấy vợ, tiếp tục đi học thì ở ngoài Hà Nội.
2- Lại vào Nam đi học tiếp bao giờ xong thi ra ngoài Hà Nội đi làm lấy vợ.
Đương nhiên là nó chọn một rồi. Thế là đám cưới của nó với N.A được tổ chức. Ngày đấy đám cưới chưa có các dịch vụ như bây giờ tất cả mọi thứ đều phải tự làm hết từ A đến Z nó có một cái đám cưới với N.A có lẽ cũng thuộc loại to vào thời đấy.