← Quay lại trang sách

Phần 14

Thế là nó cưới vào ngày 12/12/1992, Nó là thằng cưới vợ đầu tiên trong lứa bằng trang vì vậy đương nhiên sẽ là đông và đủ anh em nhất, rồi thì bố mẹ, chị cùng họ hàng cũng rất đông nên cuối cùng mọi người thống nhất cưới được tổ chức 3 ngày cụ thể như sau:

- Ngày đầu tiên là khách khứa của bố nó tổ chức ở nhà khách chính phủ theo tiêu chuẩn của cụ.

- Ngày thứ hai là khách khứa của mẹ nó tổ chức ở nhà.

- Ngày thứ ba là họ hàng, anh em và bạn bè.

Với lượng khách khứa khủng vậy thì nội việc đưa thiếp thôi cũng đã dứt hết cả hơi rồi. Từ cái thủa ấy mà ăn hỏi và cưới nó đã có hai xe con cùng một xe ca roài, oai như cóc vậy là cái thằng nó sắp có vợ rồi, Ối anh hộ tịch ơi em...................... sướng quá.

Còn một chi tiết nữa Nó quên đây là N, không thể không đưa thiếp được nó hiên ngang như anh Trỗi xuống nhà đưa thiếp, đương nhiên là đi một mình roài.

Đời còn chẳng tiếc nhẽ nào tiếc cái nhẫn nhôm

Lẩm bẩm trong mồm như tiếp thêm dũng khí nó đi trong hiên ngang.

Nó đến nhà N trong một không khí cả nhà cũng đang tấp nập, mọi người đều nhộn nhịp như có việc gì đó thật là trọng đại vậy

- Chào em, mới có một năm không gập vậy mà anh cảm giác như đã 365 ngày vậy.

- Anh ra mà có thèm gập em đâu. Nhưng em cũng xinh nên anh không xuống em cũng ứ thèm. N cũng vừa đùa vừa thật nói lại với nó.

Giờ khi tình yêu đã hết, chỉ còn là bạn tự nhiên hai đứa lại thấy có vẻ gần với nhau hơn nên câu chuyện có phần cũng dễ chịu rất nhiều.

- Thì đương nhiên là để cưa được người xinh như em anh cũng phải đẹp trai chớ. hehehe nó giả lả. Rồi cuối cùng cũng đến lúc cần phải nói chuyện cần nói.

- Em à, anh sắp lấy vợ hôm nay lên đưa thiệp rất mong sự có mặt của em hôm đó.

- Anh sắp cưới à, ngày nào vậy xem em có thể đi được không vì em cũng bận.

- Việc gì bận đến mức có thế níu chân không cho em đi dự đám cưới anh nhỉ, hoạ chăng chỉ là em vẫn yêu anh nên tiếc ứ giám đi thoai.

- Xì, tưởng báu lắm hay sao. Nhận thiếp mời của nó mặt N ngắn tũn.

- Thế là em và anh chúng mình chỉ cách nhau có 1 ngày. Em cưới ngày 13/12/1992 anh ạ.

Chẳng hiểu sau cả hai đứa cùng im lặng nhìn nhau chẳng biết nói gì. Đành rằng là đã xoạch một cuộc tình, đành rằng chẳng còn gì với nhau nữa nhưng sao vẫn một chút bâng khuâng, một chút buồn man mác vậy.

Thế là nó cưới ngày 12/12/1992 thì N cưới ngày 13/12/1992 thật là trùng hợp và kỳ lạ hai đứa chỉ cách nhau đúng một ngày.

Vậy là cả ngày 11/12/1992 nó phải theo bố lên nhà khách chính phủ tiếp khách cả ngày, mệt kinh khủng vị riệu và chúc tụng kèm theo miệng lúc nào cũng phải ngoác ra cười, thấm chí còn chẳng hiểu sao mình cứ phải cười nữa. Nhưng rồi mọi việc cũng hòm hòm

Tiếp đến ngày hôm sau là ở nhà gồm khách khứa của mẹ nó và họ hàng ở quê ra, tiu ta tíu tít cả ngày và cũng mệt đến rã rời. Nhưng cũng chưa ăn thua so với đúng ngày cưới.

Đúng ngày 12/12/1992 là ngày cưới thì thôi rồi, riêng bạn nó đã lên đến hơn trăm người chứng kiến cái ngày mà nó mất "trinh tiết đàn ông". Họ hàng và bạn bè cùng với những người từ hai ngày trước xuống đi đón dâu.

Cái ngày đây người làm cho nó xúc động nhất chính là anh T dính, anh xuống muộn hơn những người khác một chút, đi cùng là anh T béo, anh H đen, anh T con, anh H con (em anh Đ tay vàng) và một loạt anh em ở ngoài ga khác nữa.

Rất ít khi anh em có ngày để tụ lại với nhau nên ngày cưới nó như ngày hội vậy mọi người đều vui vẻ hân hoan, phần vì nó như em út, phần vì nó là đứa đầu tiên

Cứ vậy cuộc nhậu kéo từ trưa cho đến tận lúc đón dâu. Mãi đến sau này cũng không còn đám cưới của thằng nào mà đông đủ và vui như của nó.

Tầm hơn 3h thì anh T dính gọi

- D con ra anh bảo.

- Dạ em đây ạ. Nó đi ra

- Đây là toàn bộ tiền anh thu từ sáng đến giờ ở ga, thay mặt anh em anh mừng chú lấy vợ, tự ngày hôm này chú có thêm trách nhiệm mới là chồng rồi thì phải sống sao cho ổn hơn biết chưa. Dúi vào tay nó là một mớ tiền cả lẻ, cả chẵn không sạch sẽ phẳng phiu như những phông bì khác nhưng nó mặt chát vị mồ hôi và tanh vị máu. Nó run run xúc động. Đến tận giờ nó vẫn không thể quên được cái phút đấy.

Nửa như mong mà nửa cũng không tâm trang rất khó tả khi nó nghĩ về N, nhưng rồi N hôm nay đến ngồi trong một góc thật khuất với áo dài (thời này đi ăn cưới gần như rất ít người mặc áo dài) tha thướt, chẳng hiểu sao mà cả mẹ và chỉ nó lại ngồi ngay gần đó. Cười thật tươi trong nét buồn sâu thẳm nó hiểu hình như cả hai đứa có duyên mà không phận, đôi khi cũng còn do ngộ nhận nữa. Khoả lấp đi mọi việc để cho ngày vui trọn vẹn nó tiến đến

- Hừm em quyết định đọ sắc đẹp với sự đẹp trai của anh đấy à có vẻ hơi bất phân thắng bại đấy.

- Chẳng giám. N nguýt nó dài. Tưởng báu lắm đấy, thường thôi.

Chuyện trò một lúc rồi N cũng xin phép ra về

- Chúc anh hạnh phúc, mai nhớ xuống em đấy nhé.

- Dĩ nhiên rồi, dù sao anh vẫn muốn gập lại em. Nó thực sự bối rối trước N.

- Có lẽ nào tại anh dữ dằn quá mà chúng mình chia tay không nhỉ. Nó kẽ nói với N

- Em cũng chẳng biết nữa. N ấp úng. Nhưng có thể nói là số phận, em vẫn nhớ về anh cho dù mình đã không còn yêu nhau nữa.

- Đúng em nói đúng quan trọng nhất chúng ta có duyên không phận và tất cả là số phận, anh sẽ sẽ vẫn nhờ về em như một người bạn tốt nhất trong đời mà mình từng có. Lặng lẽ và mạnh mẽ nó nắm tay dắt N ra ngoài.

Mọi người từ K cận, T điên, H đồ tể, T bạc, T tù (Anh K trắng đi cùng T tù đến nhưng lại nhanh chóng đi luôn vì có việc chỉ kịp uống một chén riệu mừng mà thôi)..... rồi ơ kia T con, kekeke hôm nay nó dẹp sự giận dỗi để đến ăn cưới nó kìa. Mọi việc của nó và T con cũng xí xoá từ đây. Nửa như nhờ nửa như ép thằng bạn ghen nhăng T con buộc phải đèo N về nhà ở Tông Đản.

Bữa nhậu cứ thế kéo dài đến tận 4h thì mới tan để tiếp vào bước 2, đón dâu và làm lễ Hạ trầy. bao nằm lén lút hôm này thì.......... chắc xong cũng đến ngủ thôi, mệt bỏ mệ ý ba ngày liên tục còn gì, có là người sắt cũng phải gục chứ nói gì đến nó.

- Một xe con đi trước chở chú rể là nó

- Một xe chở các cụ

- Vài xe con khác là đi theo đoàn

- Họ hàng và những người khác đi xe ca kiểu như hải âu vậy.

Cuối cùng là tất cả bạn nó đi xe máy, cứ hai người 1 cái lượng xe máy lên đến gần trăm cái, roành roành cùng nó đi đón dâu mà như đi ăn cướp, mà nhìn lúc đấy thật là hết sực buồn cười vì ông thì ga cả cây còn ông thì compel cà vạt nói chung chẳng ra cái kiểu gì hết.

Đón dâu nó hôm đấy là vào lúc 5h, đúng giờ tan tầm cực kỳ đông, đoàn đón dâu vừa đến đầu ngã ba ô Đống Mác thì đã tắc cứng hết cả rồi, lay hoay mãi họ nhà trai mới vào được nhà gái.

Chưa kịp được vào nhà tất cả mọi người phải đứng ngoài đã để đốt pháo

Đùng, đùng, đùng thế là đốt pháo như bắt được cả nhà trai lẫn nhà gái cứ như đấu pháo trên biên giới vậy đường đã tắc càng thêm tắc.

Nhưng phải công nhận cưới có tiếng pháo với xác hồng bay lả tả nó rất ấn tượng và đầy cảm xúc khiến cho không khí đã háo hức càng thêm háo hức, phá tan đi mọi ưu phiền sầu não mà nó mang lại cái cảm xúc rất lạ. Có lẽ cái quyết định cấm pháo là dở hơi nhất trong tất cả cái quyết định ở xứ ta.

Mùi pháo thơm lan toả khắp nơi, khói mịt mù, tai như ù đặc mãi sau này nó mới hiểu cái đốt pháo có lý do rất tế nhị công nhận các cụ nhà mình thâm thuý thật

Ma chê cưới trách thể nào trong tổ chức, lời nói hay hành động cũng để lại sự không bằng lòng của ai đấy, chi băng đốt pháo cho nghễnh ngãng để nếu phát biểu không vừa ý thì tai cũng điếc đặc không nghe được nữa vì vậy cuộc vui sẽ trọn vẹn hơn. Tài các cụ nhà ta tài thật.

Bố nó đứng lên phát biểu, rồi chú nó tiếp theo, người già hai bên chào hỏi lễ nghi. Cuối cùng là cho phép cô dâu chủ rể lê lễ gia tiên hài nhất là cái lúc này, hai đứa đứng lễ mà cứ như bổ củi vậy mồm thì lắp ba lắp bắp.

Sau màn này rồi mới đến mục ra mắt hai họ và đi chào mọi người, lại riệu và thuốc lá chẳng hiểu lóng ngóng thế nào nó đổ nguyên luôn cả cốc riệu vang đỏ lòm vào găng tay của cô dâu khiến cho N.A cởi ra không được mà đi cũng chẳng xong.

Lúc này đường đã tắc lại càng thêm tắc, rồi cũng đến cái lúc cướp dâu viền nhà, nhưng đường thì tắc kín rồi làm sao mà đưa dâu về được đây. Đúng là đông bạn nhiều lợi thế, trong cái lúc hai họ làm thủ tục thì bạn nó đã ra dẹp đường, cả đoạn đường gần 200m được lũ bạn đứng thành hai hàng dọc tạo nên một hành lang cho cô dân chú rể đi. Nó đi bên trái, N.A đi bên phải đằng sau là hai họ và bạn thì cứ đi đến đâu lại tự cuốn mở đường đến đó, giờ chỉ còn trong nó cái nhớ nhất là đông khủng khiếp và sự đối lập rõ ràng vì bạn nó chỉ có hai loại

1- Là phỉ (ăn mặc theo đúng kiểu quân khu)

2- Hồng quân (ăn mặc đúng theo lịch sự compel cà vạt đầy đủ)

Còn bạn của N.A thì phần lớn là người đi làm nên mặt mũi hiền lành đúng dân công sở và lương thiện. Hehehe

Ps: Nó viết không rõ làm mọi người hiểu cũng khác đi vâị do phải rút ngắn vì quá dài.

Việc gập lại T bọng là ở ngoài Xã Hội lúc này T bọng vẫn đang chốn nã và nó đã thành công dân lương thiện. Nhưng cái việc nó giúp T bọng. S cao thì chúng nó rất đàng hoàng đã bắt T đồng lúc này vẫn đang ngoài xã hội phải thu xếp sử lý khoản tiền đấy. Nhưng T đồng sau cũng dính và vào Trại, cái người nó gập trong trại làm Tự giác là T đồng năm 1995.

Vẫn nhớ việc chưa làm cho bạn ngaoì xã hội nên T đồng đúng nghĩa anh em giúp nó muôn lần khi trong trại với danh nghĩa của T bọng. Lúc này H tiga, H lác chưa ra làm tự giác và T trố em anh K trắng đang trực Y tế. TRong môi trường trại nó khác rất nhiều ở ngoài nên không pphải cứ số ở ngoài mà số trong đấy. Cứ từ từ rồi Nó sẽ đưa mọi người cùng vào trong trại để phần nào hiểu thế nào là Tù và tại sao sau khi ra tù hoặc sẽ là công dân gương mẫu với cục sỏi trong đầu hoặc sẽ tiếp tục lao sâu hơn.

Đoàn đón dâu chạy theo đường Lò Đúc rồi quặt ra Bờ Hồ, theo đường hàng ngang, hàng Đào rồi thắng tiến về Nhà nơi có cái giường để................................ Ngủ, mệt bỏ bu roài lại còn phê nữa, còn sức đâu động đậy mà động phòng, sốt mề.

Xong hết các thủ tục và dọn dẹp nhà cửa cũng đến hơn 10h mới xong, kệ N.A cùng Mẹ và chị làm các việc còn lại Nó lăn ra ngủ miết bù lại ba ngày liên tục bị quay như niềng niễng mệt đến cực độ luôn. Làm một giấc đến hơn 9h hôm sau nó mới tỉnh dậy:

- Dậy về ra mắt nhà ngoại đi anh. N.A gọi nó.

- Gì mà sớm thế em, để anh ngủ thêm tý đã. Nó cố nướng thêm chút nữa rồi mới dậy.

Ăn sáng xong rồi nhanh chóng thay quần áo nó với N.A lên đường chinh phạt nhà ngoại, cái thành trì này cũng kinh ra phết đấy. Nó đã có mưu trả thủ bõ những ngày mà để nó vất vưởng ngoài đường hò hẹn.

Từ nhà xách con gà trống thật to, cây giò lụa rồi một đống các đồ ra mắt, đèo N.A hai đứa về lại mặt.

Nhưng chưa phải đi thẳng xuống luôn, hai đứa chạy qua Tôn Đản, lại dừng xe gửi ở quán quen nó đi lên nhà N mà tuyệt không để ý N.A cũng gửi đồ theo sau vì theo như giao ước N.A chờ ở dưới 30 phút sau nó sẽ xuống.

- Chào em, chúc em luôn hạnh phúc. Nó nói với N

Gọi N ra ngoài ngồi hai đứa tâm sự với nhau vừa đỡ vướng người vừa tránh những cái nhìn không thiện cảm của mọi người hai đứa ngồi khuất sau mấy cái bàn uống nước.

- Thật đáng buồn là anh lại không đủ bản lĩnh để tự vượt qua bản thân mình, nhưng có lẽ thế lại có cái kết tốt hơn, may mắn vẫn mỉm cười khi chúng ta vẫn còn là bạn và cả hai cùng bằng lòng với hạnh phúc của mình phải không em.

- Vâng có lẽ vậy, em không đủ sự cứng rắn, bình tĩnh trước các việc của anh và điều quay trong nhất anh khác quá nhiều so với cái em biết về anh. Nếu ngay từ đầu chúng mình chịu khó hiểu về nhau hơn có khi........ bỏ lửng câu nói cả hai đứa đều im lặng.

- Thôi anh về đây chúc em hạnh phúc. Đưa phong bì cho N nó đứng lên đi về chuẩn bị đưa N.A về lại mặt.

Không hiểu nghĩ gì mà N lại nắm chặt lấy tay của nó nữa khiến cho Nó đã bối rối lại càng thêm bối rối.

- Anh mình về thôi em sợ muộn giờ. Bất ngờ N.A đã ở sau từ lúc nào rồi lần thứ 2 cả ba người lại đối mặt nhau. Sự việc đẩy nó vào một thế tiến thoái lưỡng nan khi lúc này tay N vẫn còn đang nắm chặt lấy tay của nó và ở kia là N.A đang nhìn chằm chằm.

- Ấy chết anh xin lỗi. Nó thả rơi cái phong bì xuống đất để có cớ gỡ tay N ra.

- Một lần nữa anh chúc em hạnh phúc. Anh về đấy, lúc nào xong xuôi thì xuống anh chơi nhé.

Thế là nó và N.A chia tay N đi về lại mặt gia đình nhà vợ.

- Con chào bố mẹ ạ. Thường các cặp mới cưới cái vụ xưng hô này rất hay nghịu hoặc ngập ngừng nhưng nó khác, cứ trơn tuột như thịt mỡ vậy.

Sau màn chào hỏi đến đưa lễ lại mặt, nào giờ nào bánh, nào kẹo, nào cau, nào trầu..... và có cả con gà Sống thiết thật to. Chẳng hiểu sao cái ngón tay nó lại móc tay vào dây buộc chân gà khiến cho dây bị tuột ra nên khi đưa cho mẹ vợ nhận quà thì cũng là lúc cái dây bị tuột.

Mà con gà khôn thế không biết nó vùng vẫy, mồm thì gào lên cánh đập phành phạch. Bất ngờ nên khi còn gà giẫy đã vùng ra được luôn và bay vọt luôn lên gác xép.

hehehe cả nhà nháo nhác bắt gà vui ra phết cả nó cũng lao vào như thủ môn vậy.

Sau bữa trưa rồi hai đứa cũng đi về từ đây là đến giai đoạn cố gắng để làm công dân gương mẫu nhưng đâu có dễ, đã chót ngấm máu xã hội rồi thì đâu phải thích là có thể rút ra.

Nó hàng ngày lại đi học tiếp tục cố gắng để cho xong cái đời sinh viên đi, với ảnh hưởng của bố nó việc xin đi làm là cực kỳ đơn giản thậm chí lúc này nó đã có một số lời mời làm thiết kế các dự án rồi. Nhưng có hiểu gì đâu mà làm và đồng thời máu phiêu lưu vẫn nguyên trong người vì vậy nó cũng chẳng quan tâm, việc học chủ yếu để cho gia đình bằng lòng vui vẻ và cũng vì tâm nguyện mà thôi chứ nó đâu có hào hứng.

N. A thì vẫn ở nhà và chẳng làm gì. Sống trong hành phúc nhưng thật buồn tẻ rồi nó cũng tìm ra việc cho N.A

Thời đấy việc kinh doanh bán và cho thuê băng video đang mang lại nguồn thu nhập cực ngon. Nhưng thị trường cho thuê băng đã có từ cuối những năm 80 rồi nên để chen chân vào sẽ là cực khó nếu muốn làm lớn ở Hà Nội.

Tại Hà Nội thời đấy có mấy đầu nậu lớn về băng hình như V, P ở Thái Phiên, C Hàng Điếu có cô con gái xinh, rất chơi và phủi...... nói chung là rải rác mỗi người nắm và chi phối một khu vực, các mối này đều rất nổi và quan hệ cực tốt với cơ quan pháp luật miếng to và chân rết cắm sâu khiến cho vững như bàn thạch. Biết đặt chân vào gần như không thể vì mình thua cả về kinh nhiệm, mối quan hệ và quan trọng nhất là tiền nên tốt nhất cần phải tìm một cách khác hoàn toàn và cần phải tận dụng sức mạnh đang có của người khác để làm nên cái của riêng mình, mọi việc tuyệt không đơn giản chút nào đặc biệt là nguồn phim vì thời đó chưa có mạng Internet nên để có phim gốc chỉ có thể bằng từ đường vận tải nước ngoài mà thôi.

Ngay như việc để có được cái giấy phép kinh doanh băng hình đã là cả một vấn đề rồi vì thủ tục rất lằng nhằng mà chi phí cũng rất khủng, thời đấy bán và cho thuê băng hình thuộc ngành nghề nhậy cảm hạn chế kinh doanh, nó như cái giấy đăng ký mở karaoke hay mát sa cầm đồ bây giờ vậy.

Qua các mỗi quan hệ anh em cuối cùng nó cũng ép đẻ ra được cửa hàng bán và cho thuê băng Video cho N.A làm nhằm lấp thời gian trống cũng như ngăn chặn các điều tiếng nếu có thể sẩy ra không tốt cho N.A.

Thực tế của hàng làm ăn rất ngon và thu nhập cũng ổn nhưng nếu nói như mọi người tưởng thì không vì thời này thanh tra văn hoá, an ninh làm việc rất khủng khiếp và là nỗi kinh hoàng của tất cả các cửa hàng kính doanh băng hình và văn hoá phẩm.

Thu nhập cho thuê băng cuối cùng cũng chỉ đủ cho ăn tiêu thoải mái cùng với phong bì phong bao rồi cũng hết mà thôi. Phải tìm cách khác hoàn toàn không thể thế này được, không nói gì với N.A nhưng nó nghĩ nhiều lắm. Tự hiểu đây là nghề có tính thời điểm, nếu đã làm phải cấp tập thật nhanh rồi rút nếu không tự nó rồi cũng kéo mình chìm theo mà thôi.

Tại sao mình cứ tự trói mình trong cái ao đục ngầu Hà Nội này nhỉ, đục thì sẽ phải ngoi lên mà như thế chỉ làm mồi cho một đống cò đang chờ trên bờ mà thôi, suy nghĩ mông lung nó đi đến quyết định cần phải mở rộng ra các tỉnh khác và địa bàn là toàn khu miền bắc cứ ở đâu ra tiền đấy sẽ là địa bàn. Nghĩ là làm nó vội vàng chuẩn bị hành trang cho một chuyến đi mới như sợ cơ hội sẽ qua đi vậy.

Lại một lần nữa nó lên đường nhưng lần này là đi tìm hiểu thị trường, nguồn hàng và giá. Lang thang thang khắp Sơn Tây, Hải Dương, Vĩnh Phúc, Thái Nguyên...... bằng xe máy một mình, để lại N.A ở nhà cuối cùng nó cũng có được những cái cần có cùng với hàng loạt câu hỏi cần phải giải đáp. Đúng cái ngày nó đi về thì cũng là ngày mà hàng nó lại bị bên an ninh kiểm tra, mọi việc đều hết sức bình thường.

- Này em lúc nào rỗi qua chơi nhé. anh Q an ninh văn hoá lên tiếng.

- Vâng chiều tối em ra ạ. Chẳng hiểu sao mà nó lại có cảm tình với bên an ninh và thanh tra mới chết chứ.

Vậy là đến tối cơm nước xong xuôi đi chơi nó qua luôn nhà anh Q.

Nói về anh Q tuy là xxx nhưng anh lại sống rất anh em xã hội, tính thâm trầm nhưng vô cùng bản lĩnh và nếu cần cũng sát ván tức thì ngay. Lúc này anh Q đang bị kỷ luật vì vụ bắn nhau dưới ngõ Thổ Quan, nhưng do là trong ngành lại đầy kinh nhiệm xã hội nên cuối cùng do không có chứng cớ rõ ràng sự vụ cũng chỉ dừng ở mức treo sao mà thôi.

- Em chào anh ạ. Gập anh Q đang ngồi trước nó vào luôn.

- Ờ thằng em vào đây chơi.

Hai anh em ngồi một lúc thì do nhà đông người quá nên quyết định ra ngoài ngồi uống cafe.

- Cửa hàng kinh doanh ổn không em.

- Dạ ổn gì đâu anh, em cho vợ làm ý mà mấy khi ở nhà quan tâm đâu ạ.

- Anh nói thực là thời này là thời của Tiền và Quyền qua lâu rồi cái thời trước của chú. Chú dừng lại vậy anh thấy chuẩn đấy.

- Anh nói sao cơ ạ, em bộ đội xuất ngũ đang đi học lý lịch hơi bị nét đấy ạ. Nó lấp liếm và giả lả.

- Nét cái gì, mày có muốn tao kể chân tơ kẽ tóc không. Hừm

- Anh thấy mày cũng là thằng được nên gọi ra để mở cửa cho mày tính mà làm ăn dẹp dần vài vụ trộm cướp xã hội đi.

- Vâng em đang nghe đây ạ.

- Thế thì thế này nhé............. Vài hôm nữa anh em mình sẽ ngồi cùng chúng nó.

Dưới sự sắp xếp của anh Q nhanh tróng một cuộc nhậu được tổ chức tại một quán Karaoke ở Bà Triệu với thành phần là đội thanh tra sở Văn Hoá, An ninh và vài thành phần khác.

Giới thiệu với mọi người đây là D, là em tôi. Giới thiệu Nó với mọi người anh Q tiếp tục

- Còn đây là anh B béo, đây là anh T xoăn, đây là chị.... cứ thế từng người được anh Q giởi thiệu chỉ mặt tận nơi vủa để nó nhớ và cũng để cho mọi người thấy luôn nó đúng là em thật.

Cứ thế riệu rót liên tục cùng tiếng keng cũng liên hồi chẳng mấy tuần riệu không khi đã được hâm nóng rồi.

- Sao rồi tình hình bên anh thế nào rồi anh.

- Bọn tao đang cuống cà kê hết lên vì cái thành tích năm đây, căng quá. Tiếng anh T xoăn thanh tra nói với anh Q. Giờ làm khó quá

- Anh cứ vào chộp em đảm bào 90% các cửa hàng có phim mát. Q lên tiếng.

- Mày xxx mà cũng *** biết gì cả pháp luật lẫn cả hành vi phạm tội cả. Tao đương nhiên biết nhưng hỏi mày là có đứa nào để ở của hàng không. Chỉ cần nó để ở trong nhà thôi biết cũng không thể làm gì được.

Cứ thế đôi bên qua lại về truyền thành tích với bắt tội phạm.

- Haiza anh ơi uống đi đã, việc đâu có đó anh muốn có bao nhiêu thành tích ạ. Nó chen ngang tham gia.

- Chú thì biết đ.éo gì mà cứ cẩn thận đấy anh vào chộp chú lấy thành tích đầu tiên luôn.

- Thì anh cứ uống đi đã, em hứa có đủ thành tích cho anh ạ. hề hề cười nó nói. Một điều rất lạ là ai cũng căng mình để ngay ngắn và nghiêm túc, cố dấu đi con người thật nhưng rồi khi có điều kiện thì mọi thứ lại khác hoàn toàn.

Keng, ực thế là cả ba cùng cạn. giật áo báo hiệu cả ba nó, Q và T xoăn ngồi riền ra một chỗ.

- Ồn ào em không muốn nói nhưng tại sao mình không tạo nên chứng cớ để lập thành tích ạ.

Há hốc cả mồm cả hai ông đều không hiểu và có có lẽ cũng không nghĩ cái thằng nó lại liều đến vậy, dùng võ giang hồ trong làm ăn nhất là trong mạng văn hóa phẩm có lẽ đây là điểm bắt đầu

- Mày nói rõ xem nào.

- Thì em hỏi anh nhé, trời mùa mưa có cháy nhà vào mắt giờ để đồi phòng cháy chữa cháy có thành tích thì đành tay đốt nhà tay cứu hóa thôi chứ sao anh.

- Hừm không thế phệt người ngày được. Cả hai cùng hiểu cái việc của nó cùng với cách làm nhưng vẫn còn gợn lên việc gắp lửa bỏ tay người.

- Oan là oan thế nào, đương nhiên là đúng người đúng tội chứ ạ. Anh yên tâm đi em có cách để anh luôn chuẩn.

Cuộc riệu hôm đây thật là sảng khoái anh em hết mình cả uống lẫn gào, thôi thì từ áo em chưa mặc một lần đến sóc bom bo nói chung rất là vui vẻ và đầy tình chiến hữu. Sau trận riệu đấy thì cũng là một cách làm ăn mới được bầy ra cho nó.

Để cho hiểu nó là người nói được làm được nhanh tróng một kế hoạch được xây dựng nhằm lấy điểm cho đội thanh tra và anh em xxx phụ trách mạng văn hóa.

Lập tức một bọn nhâu nhâu em được điều động đến với nhiệm vụ khẩn trương đi thuê ngay phim sex (thời đấy gọi là phim mát) về cho nó, phải thuê bằng được giá bao nhiêu không quan trọng đồng thời tiến hành thuê thật nhiều băng phim bộ cứ xem trả liên tục khiến cho chủ hàng không thể kiểm soát được nữa.

Sau khi có được băng mát trong tay nó lập tực được in sang lại và lại được nhồi ngược vào trong một cuốn băng khác của đúng của hàng đó, một cuốn băng sex y hệt đã được hình thành với nguyên tem, mác, nội của đúng cửa hàng đã có trong tay nó. Cuốn băng sẽ bằng nhiều đường khác nhau âm thằm lại nằm ngược ngay trong của hàng mà chủ nhân nó không bao giờ biết được tại sao lại có cuốn băng đó ở đây và đôi khi vẫn nghĩ có thể do sơ xuất trong quá trình kinh doanh

Vậy là chỉ trong vòng 1 tháng phần lớn các cửa hàng cho thuê băng hình Hà Nội nếu có cho thuê phim Mát mà rơi vào tầm ngắm đều bị chúng nó nắm giữ tang chứng, còn việc phang hay không hậu xét sau khi các bên ngồi cùng nhau bật đèn xanh là coi như cửa hàng đó đã xóa sổ

Nhờ việc đấy mà vào những năm 1993 hà nội có hàng loạt vụ kinh doanh văn hoá phẩm đồi truỵ được phanh phui cũng thành tích cũng lẫm liệt của ngành Văn Hoá.

Ngày đó băng hình luôn bị kiểm tra rất gắt gao về nội dung, tất cả những băng hình ngoài luồng từ phim hành động bạo lực, tâm lý tình cảm, trưởng bộ đến trưởng lẻ đều bị giám sát rất chặt chẽ và có thể bị thu bất cứ lúc nào. Chính đây sẽ là nguồn lợi chính chứ đâu.

Thế là từ nay nó là người chính sẽ mua lại lượng băng bị thu hồi và hoá giá ở xxx, sau khi thuê người tháo tung ra có thể thay vỏ có thể cắt nối băng, có thể thay lõi mới một cuốn băng mới sẽ ra đời với nội dung được sang in trái phép.

Tất cả các cửa hàng băng ở Hà Nội nếu không nằm trong danh sách đánh dấu đều có thể bị phang bất cứ lúc nào, nếu ngoan và chấp nhận thì còn có cơ còn không đôi khi sẽ cho sát ván ngay. Không ngại ngần từ việc sử dụng các chiêu trò để hạ thủ các đối thủ nó thừa thủ đoạn để chơi sát ván nếu cần, vậy là kinh doanh theo kiểu xã hội nâu trong mảng văn hoá phẩm được nó áp dụng triệt để.

Cứ vậy việc làm trên mang lại lợi ích cho tất cả mọi người ngoài đối tượng bị nhắm đến tiêu diệt:

- Thanh tra và xxx thì có thành tích, tiền cùng uy phong ngày một mạnh mẽ hơn

- Nó có hàng với giá siêu rẻ đảm bảo không ai có thể cạnh tranh được, thị trường và quan trong nhất mối quan hệ sâu sắc hơn rất nhiều so với những người khác.

Để đáp ứng cho cả một thị trường khổng lồ là các tỉnh giáp ranh Hà Nội nó tung tiền mua vài chục đến cao điểm là hàng trăm đầu video để ghi sang trái phép. Nguồn phim lậu nhưng độc thì chủ yếu được lấy từ Hải Phòng lên, các phim do Việt nam phát hành thì nhập thẳng băng gốc từ Fafim, nguồn khác là thuê lại băng góc từ các đầu nậu khác để ghi thu. Các đầu video của nó luôn chỉ sử dụng không quá 3 tháng sẽ lại đóng thùng bán ngược lại thị trường.

Vậy là nó có một nguồn băng với giá siêu của rẻ vào thời đó, đủ để dùng giá đè bẹp bất cứ ai nếu muốn nhẩy vào. Nhưng tuyệt không ở cái ao đục là Hà Nội nó chỉ bán và kinh doanh ra các tỉnh, toàn bộ mọi việc nhanh chóng được nó xây dựng thành một mạng lưới chân rết phủ khắc các nơi, dùng tiền và giá để độc tôn mảng thị trường vẫn còn để trống.

Guồng quay của việc này ngày càng rộng lớn và lôi kéo theo hàng loạt anh em cùng làm dưới sự cầm cái của nó còn N.A vẫn chỉ thuần tuý bán và thuê băng ở của hàng mà thôi.

Mọi việc cứ thế ngon trớn và nó cũng dần chuyển dao cho N.A toàn bộ đường dây in sang và kinh doanh băng hình cho đến tháng 6 năm 1993 lúc này N.A bắt đầu có bầu đứa thứ nhất. Cũng vậy nó hiểu các việc đang làm không thể là mãi được bởi cái mỏ nào, miếng mồi nào ăn mãi rồi cũng phải hết thôi, nhưng để tính ra một cách làm khác đâu phải dễ, nó phải bắt đầu bước mới ngay khi vẫn còn đang mạnh mẽ.

Từ đây nó và Q thành anh em mà có thể nói đến máu cũng có thể chan vì nhau được, Q thành một trong những người nó tôn trọng nhất trong tất cả anh em và cũng là mối quan hệ gần như ít người biết nhất. Vào cái thời đấy nó và Q đi cùng nhau nhiều đến mức có lời đồn hai đứa là Gay. hehehe may mà không phải.

Lúc này trong vai một SInh viên đang đi học và được bảo chợ của xxx cùng bên thanh tra nó đã tấp tểnh thành hình thức gương mẫu rồi, mọi việc từ điều hành em út, vận chuyển hàng, giao và bán đều là những người khác làm nó tuyệt không ra mặt, một góc độ nào đó nó đã thao túng được thị trường băng đĩa của khu vực rồi. Quá thành công với lượng vốn, mối quan hệ và thời điểm khi nó làm băng hình vào lúc đó.

Rút một nửa chân ra ngoài xã hội giờ nó đã nâu nâu rồi, ít nhất cũng không cồn cái cảnh nó cứ bước chân ra ngoài đường là mọi người lo nơm nớp vì chẳng biết sẽ có chuyện gì sẩy ra. Ngay trong thời gian này cũng hàng loạt các lời mời tham gia bảo kê các sàn nhẩy, làm bến, bãi vẫn được anh em gửi đến, không phũ phàng từ chối nhưng nó bằng mọi cách cũng xin rút với nhiều lý do khác nhau. Duy nhất chỉ một lần vì quá nể T ti bạn nối khố và cũng là anh em sống chết mà nó tham gia bảo kê cho khu matssa VTU nằm sát ngay với khách sạn Kim Liên.

Thời đấy khu Matssa VTU cực nổi ở Hà Nội với dàn nhân viên toàn bộ từ miền tây được tuyển ra, dưới sự bảo chợ và có cổ phần của xxx VTU hoạt động gần như công khai và miễn dịch với các vụ thanh kiểm tra của xxx cũng lắm chỉ có một vài cái của liên ngành mà thôi.

Nằm đối diện với Cánh Buồm khi xưa, VTU cũng có đầy đủ các ưu thế về vị trí địa điểm nhưng nó cũng lại bị chi phối bởi dân xã hội khu vực làng Kim Liên và Đại Cồ Việt. Liên tục các vụ quỵt tiền, đánh nhau, phá diễn ra mà không sao dẹp dứt điểm được cuối cùng bắt buộc chủ VTU cũng phải thuê bảo kê.

Rất nhiều tốp anh em cứ đến một thời gian lại giải tán không vì xích mích cũng vì cặp kè với vài con hàng mà dẫn đến giải tán. Người cuối cùng được thuê là anh T thép đứng ra làm và chỉ định T ti ở dưới đấy cùng thằng L mán.

Nhưng cả T ti cùng L mán đều không phải người thuộc địa bàn này vì vậy việc va chạm lại càng dầy đặc hơn do anh T thép đứng sau cũng như cả hai thằng đều là dân có số thật sự. Cuối cùng T ti chợt nghĩ ra Nó

- Này D phi, mày dạo này dỗi không. Ướm lời T ti hỏi nó

- Ừm thì mọi việc vẫn vậy thôi, có việc gì vậy ông.

- Mày đi làm cùng tao ở VTU cho vui đi, đi một mình chán quá. T ti rủ nó.

- Có cái gì hay không, mấy con phạch đấy chán bỏ mẹ ý.

- Riệu bia gái miễn phí ngày chỉ cần mày xuống từ 5h chiều đến 9h tối thôi. 1/5 lượng tiền hợp là của mày.

- Hehehe, tao là đ.éo gì cái việc của mày làm nữa, nói nét luôn nhé nó là bảo kê chứ cái giề mà. Nhưng tạo bận lắm vì vợ có bầu rồi không đi được. Nó lấy vợ ra làm cái bùa từ chối.

Vài hôm sau đang ngồi uống nước ngay đầu phố thì ở đâu anh T thép cùng T ti cùng xuất hiện

- Thằng em, khoẻ chứ hả. Anh T thép lên tiếng.

- Em vẫn vậy thôi anh ơi, giờ tu ở nhà với vợ nên cũng lành ạ.

- Em nói với nó rồi nhưng mà nó chê làm cái này không đáng. Thằng T ti khích.

- Này mày ăn nói cẩn thận nhé, tao vả cho cái vụn sương mặt bây giờ. Hừm nửa đùa nửa thật nó nói với T ti.

- Thôi không đùa nữa, mày xem thỉnh thoảng tạt qua đấy chơi với anh em cho vui. Hàng đấy của thằng H bạn anh nó mở nhưng bị vài thằng nó nhiễu quá. Anh T thép nói. Mấy thằng này nó xuống thay bằng dàn xếp lại cứ táng nhau, cứng quá dễ gẫy lắm.

Anh T thép đã nói thì sao không đi được. Haiza vậy là nó đồng ý với tính chất xuống để giải quyết các việc ở VTU theo cách mềm mỏng và là giúp chứ không phải để bảo kê.

Đúng là cái số c.hó ngay ngày đầu đi xuống VTU thì đã sẩy ra sự vụ rồi. Nó đang ngồi ngoài sân ngày chỗ ghế đá sát cạnh vài cái cây bon sai nhâm nhi ly cafe thư dãn, theo đúng thoả thuận ban đầu nó xuống để giàn xếp nếu có sự vụ tuyệt không phải tay chân đâm chém vì vậy về cơ bản trong nó rất bình thản và tuyệt không căng thẳng đề phòng.

- Đ. mẹ côn đĩ này mày có thích tao đốt mẹ nó quán đi không hả. Tiếng một thằng khách mồm nồng nặc mùi riệu quần thì vẫn mặc nhưng đã cởi trần.

Mồm thì chửi tay thì túm tóc nó lên gối giữa mặt con T một trong nhưng nhân viên cũng thuộc hàng chim mồi ở VTU lúc đó.

Lúc này việc bất ngờ quá nên con T ăn nguyên cái gối vào mặt khiến cả mũi lẫn mồm đều toe toét máu, nó chỉ kịp ực lên một tiếng rồi bật ngửa lại đằng sau nằm sõng xoài thôi.

Từ chỗ ngồi nó lao vút ra chắn ngang giữa con T và thằng khách.

- Anh có gì từ từ nói sao lại đánh nhân viên của hàng như vậy. Nó lên tiếng hết sức điềm đạm.

- Đ mẹ con phò này lại còn cành cao với bố mày à, hô nay bố giết mày chết.

- Bình tĩnh đi anh, nhưng anh đang say và mất bình tĩnh nên cứ vào kia có gì rồi mình sẽ nói chuyện sau được không ạ. Nó vẫn nhẹ nhàng.

- Đ mẹ cả thằng c.hó này nữa, mày bảo ai say đấy hả, bó vả cho rơi răng bây giờ.

- Ơ con c.hó này mày có thích chết không hả, ông lui ra. từ sau thằng T ti xô bật nó ra và lao lên nguyên cả cái bát cùng muối ớt chúng nó chắc đang ăn gì đấy ốp thẳng vào thái dương thằng kia. Máu lại toé loe luôn.

Lúc này thì bọn con gái matssa hét lên bỏ chạy hết rồi, ở sân VTU chỉ còn lại có mấy thằng con trai mà thôi. Bị thằng T ti xô ra chưa kịp đứng vững nó cũng ăn nguyên luôn cái điếu cày vào sau đầu khiến lại một lần nữa máu loang kín cả cái lưng áo đang mặc.

Hoá ra thằng này đi tất cả 5 thằng, thấy bạn bị cái bát chúng nó nhẩy vào táp lô luôn và nó là người dính cũng đầu tiên luôn.

Cứ thấy máu là phần con lại ngùn ngụt bốc lên, chẳng có còn can với giàn xếp gì hết bố cho chúng mày chết luôn. Lao vút ra bê nguyên cái chậu hoa cảnh đập thẳng vào đầu thằng gần nhất, Nếu chúng thằng kia không ngỏm luôn đảm bảo cũng sẽ thành siêu nhân. Lách được cái đập thẳng vào đầu thì thằng kia cũng dính cả cái chậu hoa vào vai khiến nó quỵ xuống luôn.

Bốp, lại một thằng nữa bị nó đập nguyên cái cốc cafe vào đầu cũng toé me, bên kia thì thằng T ti cùng thằng L mán đã rút được đâu cặp túp nước rồi, thế là cả ba thằng dần cho năm thằng khách một trận no đòn.

Quay lại chỗ thằng phang nó cái điếu cầy bị T ti tương cho cái bát đang ngồi bệt đ.it dưới đất nó vung chân đá, chắc cũng phải đến hai, ba mươi phát vào mặt vậy. Dừng đá thì thằng kia mặt cũng như cục tiết luôn và đổ gập người xuống, đúng lúc đấy thì lại

Bốp, nó dính tiếp một viên gạch nửa vào lưng, đau đến tức thở và mắt thì hoa lên nó quỵ xuống tại chỗ chắc vào đúng phần hiểm. Chưa định hình là ai thì cả năm thằng kia vùng bỏ chạy để lại lời đe sẽ lấy mạng của cả mấy thằng và xoá sổ khu VTU.

Cay cú lắm nhưng không biết làm sao nó bắt đầu lại nổi máu c.hó lên cứ gầm gừ như thú bị thương vậy. Ra mua bộ quần áo mới, thuốc lào rịt vào vết thương nó đi về với lý do riệu say bị ngã xe với Vợ và gia đình. Cả đêm đấy nó đau ê ẩm cả người vợ nó lại là người ngồi bóp và chăm sóc nó.

Cũng được vài hôm thì mọi việc bình thường, mang trên đầu vết thương cùng nguyên sự hung hăng nó lặng lẽ quay xuống VTU ngồi phục chỉ mong sao bón c.hó chết kia quay lại.

Cũng phải đến hơn tuần sau thì bọn kia quay lại với một bọn phải hơn chục đứa vũ khi đầy đủ chủ yếu là phơ và tuýp nước, chúng nó tràn vào đập phá cả khu VTU, gập bất cứ ai cũng đều phang hết, khốn cho thằng T ti và L mọi thân cô, thế cô đành thúc thủ chui vào trấn cửa. Lúc này nó vẫn còn chưa xuống đến nơi. Hôm đấy không biết sao nó lại mặc đúng cái quần công an và áo trắng chân đi gò vì vẫn tính sẽ chiến trả thù bằng được bọn kia nếu quay lại.

Ngay từ ngoài nó và thằng G cơm đã nhìn thấy cảnh tan hoang rồi, nhanh chóng nhận ra đúng bọn hôm nọ nhưng chúng nó đang quá đông và hung hãn, giờ phải làm sao đây.

- Mày lao thẳng vào đi, chúng mình giả làm công an giải vây cho bọn kia nhé. Nó nói với G cơm.

Đoành, Nó nổ súng chỉ thiên đứng giữa sân hiên ngang thét:

- Tất cả đứng im, các anh đã bị bắt. Ai manh động sẽ bị pháp luật nghiêm trị.

Cả lũ đang hùng hổ bỗng nhiên thấy công an xuất hiện kèm theo tiếng súng nổ khiến cho hoang mang cực độ. Nhanh chóng chúng nó bỏ chạy tán loạn không kịp biết có phải công an thật hay không và có bao nhiêu người.

Đoành, nó nổ súng tiếp phát thứ hai thị uy để tăng thêm độ nghiêm trọng. Lúc này T ti và L mán ở trong đã nhìn ra thấy nó rồi, cả hai thằng cùng lao ra chúng nó nhanh chóng chộp được một thằng trong khi bọn kia té hết.

- Con c.hó này, mày không khai rõ ở đâu, làm gì thì..... hừm. Áp dụng lại đúng chiêu của K cận ngày xưa nó lại tháo đạn gí vào đầu thằng bị tóm.

Nhanh chóng nó biết toàn bộ bọn này đều là công nhân xây dựng thuộc Cty 3. Thế là được rồi, bố mày sẽ bắt chúng mày trả đủ cả gốc lẫn lãi.

Sau khi cho gẫy 2 cái răng cửa cùng người như miếng bít tết nó thả cho thằng nhõi con về hẹn sẽ có ngày gập lại. Thống nhất là đụng độ là do khách tự đánh nhau và đã bỏ chạy hết rồi nó cũng té luôn vì nổ súng sợ công an sẽ đến.

Để cho vài ngày sự việc tạm đã êm êm cùng với việc cần phải điều tra xem cái Cty 3 đấy ở đâu, lãnh đạo là ai và quan trọng nhất 5 thằng hôm đấy là ai chúng nó lên kế hoạch.

- Mày xuống đấy bảo dàn xếp mềm mỏng để làm ăn, giờ là lúc nào mà lại ầm ĩ thế. Anh T thép trách nó.

- Anh yên tâm đi em đã có cách đồi cả gốc lẫn lãi rồi. Nó nói với anh T thép.

- Mày không định để nó thành điểm của thành phố đấy chứ. Hừm cẩn thận mất chỗ làm ăn là chết hết đấy.

- Em biết cty chúng nó làm rồi, trong 5 thằng đấy thì 2 thằng là người ban quản lý dự án, 3 thằng còn lại là nhà thầu. Tất cả chúng nó đều là nhân viên công chức. Em sẽ có cách để nó phải bắt buộc bồi hoàn toàn bộ anh tuyệt đối yên tâm đi ạ.

Thế là xong ngày hôm sau Nó cùng thằng L mán cùng với giấy khám chứng thương và biên bản thiệt hại tài sản của VTU lên đường.

Nằm ngay trên con phố giáp ranh với Nội đô thành phố (giờ thì nó thành trung tâm rồi) CT 3 có địa điểm ngay ngoài mặt đường với quy mô tương đối hoành tráng. Sát ngay cạnh trụ sở CT 3 là bãi để thiết bị thi công với sân bãi mặt bằng tương đối rộng.

- Em chào anh ạ, anh làm ơn cho em gập giám đốc CT 3. Trong bộ quần áo như công chức xịn nó nhẹ nhàng nói với bên bảo vệ.

- Cậu từ đâu đến liên hệ công tác vậy. Ông bảo vệ với dáng vẻ cũng là dân xã hội lên tiếng hỏi và nhìn nó với cắp mắt dò xét.

- Dạ em ở chỗ anh D đá ạ, anh D bảo em sang gập Giám đốc để có chút việc ạ.

- Này anh H có nhà không nhỉ, có người bên cung cấp vật liệu sang hỏi đây này. Ới vào phía trong hỏi rồi nó nhanh chóng vượt được qua ải bảo vệ để lọt thẳng ngay vào phòng giám đốc Cty 3 như một người đi liên hệ công tác vậy.

- Em chào anh ạ. Nó nhanh tay khép cửa sau khi vừa bước chân vào phòng.

- Ừm, cậu đến gập có việc gì đấy hả.

- Anh có cái thư gửi đến ạ, em chỉ chuyển hộ thôi ạ. Lễ phép bằng thái độ khúm núm với hai tay nó đưa phong bì cho Giám đốc.

- Của ai đấy, đưa tôi xem nào.

Mở phong bì và đọc thật nhanh bỗng nhiên thái độ thay đổi đột ngột, Ngài Giám đốc bỗng nhiên bừng bừng nổi giận với quyền uy của một người lãnh đạo

- Các anh muốn gì đây, việc chẳng liên quan gì đến tôi và Cty tôi cả.

- Dạ báo cáo anh giờ đang là 9h30 vì vậy em đến để gập anh làm việc theo tính chất việc công chứ không phải là tư ạ.

- Đây là việc cá nhân ngoài giờ tôi không biết, tôi xin lỗi tôi không có thời gian tiếp anh mời anh về.

- Vâng nếu anh nói thế thì em cũng sẽ thôi làm việc theo kiểu công để quay sang kiểu tư ạ. Nó vẫn nhẹ nhàng như không có chuyện gì.

- Nhưng tôi nói luôn ông sẽ vô cùng ân hận vì quyết định này đấy. Sẽ cố nhiều người trả giá rất đắt cho cái quyết định này.

- Mày định đe doạ tao đấy à thằng ôn con.

- Con chó này nhé mày không phải chờ lâu đâu khi mày không muốn hợp tác vơi tao, mọi việc sẽ rất nhanh đến thôi. Ghé sát tai nói thật nhỏ nhưng đủ nghe rồi nó lặng lẽ quay lưng đi luôn.

- Em chào anh ạ, thế là cứ thống nhất thế anh nhé, em sẽ về báo cáo lại ạ. Mặt tươi hớn hở chân trong chân ngoài cửa nó chào thật to trong cái thái độ hầm hầm như muốn ăn thịt của Ngài Giám đốc.

Cứng họng vì tức giận chưa kịp phản ứng gì thì cánh cửa đã đóng sầm lại rồi nó thản nhiên đi ra lễ phép chào mọi người và đi về.

Ngay chiều hôm đó không hiểu sao 3 cái máy ủi của Cty 3 đều bị vỡ toang kinh trước, 3 thằng ở công ty thi công đầu bị va chạm giao thông và ăn những trận đòn thừa sống chí chết.

Ngày hôm sau toàn bộ công trình đang thi công không còn một xe đá nào được chuyển đến, đơn giản là cứ lái xe đá chuyển đến công tình là bị đánh hoặc phụt sơn kín lên kính lái. Cả cái Cty 3 gần như phát điên lên vì chẳng biết là ai.

Sự việc được báo với chính quyền nhưng cũng chẳng đến đâu vì làm gì có chứng cớ, cứ vậy thôi bất ngờ phang một phát làm cho tê liệt rồi lại bình thường, khi nào hồi hồi thì lại phang tiếp cho phát.......