Phần III
Phần III
gười ta nói giấc mơ là sự tái hiện những gì mình suy tư trong ngày. Và người ta cũng nói có những giấc mơ nối tiếp những ý tưởng còn dang dỏ trong ngày.
- Đúng vậy.
Tối hôm đó, Khôi mơ thấy Thiên Thanh đứng trước căn nhà lụp xụp cuối hẻm - nhà của thằng Vinh. Còn Khôi, thật lạ lùng là Khôi đang bay... Khôi thấy mình là một con diều nhiều màu sắc có hai cái tai dài lua tua. Thiên Thanh gõ cửa, nói đúng hơn là Thiên Thanh gõ vào bức vách bằng gỗ vì cửa đã mở sẵn, chỉ chắn ngang bằng một hàng song cao tới gối chân giống như những nhà có con nít nên ngăn lại đừng để nó đi ra đường.
Khôi muốn la lên “Coi chừng” nhưng không được, Khôi bay sà xuống trước mặt Thiên Thanh, Thiên Thanh cũng không hiểu. Con chó chồm cái mõm qua hàng song, nhe hai hàm răng trắng ởn nổi bật trên toàn bộ màu lông đen phủ từ tai xuống đuôi. Thiên Thanh lùi lại. Con chó nhún người một cái, bay qua hàng song. Tiếng sủa vang. Thiên Thanh hốt hoảng la lên “Có ai ở nhà không?”. Có tiếng kêu “Mực”. Tiếng sủa chỉ còn là tiếng rít rít ư ử trong cổ nhưng hai hàm răng vẫn hăm he.
Rồi... một tiếng “ớ” và khuôn mặt thằng Đức nhô ra.
Hai chị em nhìn nhau. Có nằm mơ, thằng Đức cũng không bao giờ ngờ chị của nó tới đây. Sau lưng thằng Đức là khuôn mặt thằng Vinh nhô ra.
“Mời chị vô nhà đi chớ” - Con diều vẫy đôi tai.
Không ai nghe cả.
“Anh dạy học trò kiểu gì mà thấy người lớn chẳng thèm chào hỏi gì hết?”, ôi, hai thằng nhóc kia ơi, làm thầy giáo đây bị lỗi rồi!
- Chị tới đây làm gì? - Thằng Đức bật hỏi, nghi ngại và đối đầu, hai tay giấu sau lưng. Đôi mắt thằng Vinh sau vai thằng Đức như một tiếng thở dài.
Con chó chạy tới chân hai đứa, hít hít và vẫy đuôi. Nếu không phải là người rành rẽ, ắt nghĩ cả hai đứa đều là chủ nhân của con chó. Sự thân thiện nó dành cho cả hai là như nhau, chứng tỏ nó coi thằng Đức là người nhà.
Thằng Vinh không biết nói gì, bèn đá nhẹ con chó một cái:
- Đi vô nhà. Nằm im.
Con chó ngước nhìn thằng Vinh rồi ngoe nguẩy đuôi chạy vô nhà. “Xoảng” một tiếng. Rồi một chùm tiếng leng keng tiếp nối nhau vang lên. Hai thằng nhóc ngoái đầu nhìn và cùng kêu lên “Trời ơi” và cả hai cùng ngoắt vô nhà, quên mất Thiên Thanh.
Khôi bay tới cửa sổ - Con chó, có lẽ cái đuôi ngoe nguẩy của nó đã đụng cái chân bàn. Cú chạm mà nếu cái bàn còn đủ bốn chân thì sự cố đã không xảy ra. Đằng này, cái bàn chỉ còn ba chân, cái chân kia chỉ là hai cục gạch chồng lên nhau, mà không chỉ là hai cục gạch, nó còn nối thêm bằng một cái lon sữa bò! Con diều ngẫm nghĩ buồn cười: các trạng nguyên cũng đãng trí và vụng về như ai! Khó gì cái chân bàn nếu chỉ cần chắc chắn mà không đòi hỏi đẹp, ví dụ như một khúc tre. Rồi con diều nhớ ra ký túc xá sinh viên cũng khác gì đâu, những cái đầu đầy ý tưởng dời non lấp biển nhưng cái cửa phòng mỗi lần đóng mở cứ rít lên kèn kẹt mà không đứa nào chịu nhỏ vô đó vài giọt dầu bôi trơn. Con diều bật cười!
Tiếng “xoảng” là nguyên cái lon đựng nắp chai rớt xuống nền, còn tiếng leng keng là những cái nắp chai của căn nhà bị sập lần lượt lăn xuống thành một đống lổn nhổn trên nền.
- Thức dậy hồi nào mà không nói cho người ta biết hả Tý, mày hư quá! - Thằng Vinh quát.
Con diều nhận ra mình đã lầm. Không phải tại con chó. Đó là một thằng cu đang ở truồng ngồi phệt dưới góc bàn nên bị khuất. Cái miệng thằng cu méo xệch.
Thằng Vinh giang tay có lẽ định tát cho thằng cu một cái nhưng thằng Đức đã níu tay thằng Vinh lại:
- Thôi đi, nó biết gì mà đánh nó.
- Mới ngủ mà đã thức dậy rồi là sao?
Thằng Vinh vẫn hét lên và kết quả là thằng cu khóc ré từng hồi, còn thằng Đức thì đứng chết trân giữa bà chị vừa bước vô chứng kiến trọn vẹn cái cảnh tan hoang - Một thằng cu phệt giữa nền nhà khóc lóc, mũi dãi lòng thòng và tè ra một bãi, kinh khủng nhất là bãi nước loang dần tới đống nắp chai đã được lau rửa sạch sẽ. Căn nhà được thầy giáo Khôi khen không tiếc lời giờ chỉ còn là bốn bức tường xô lệch, cái mái bị trốc lốc trở thành một đống dưới nền. Con chó hung hăng vậy mà giờ nằm im re dưới gầm bàn, không thể giải thích tại sao sau khi bị thằng cu níu mép làm đổ nhào mọi thứ ở bên trên mà cái bàn vẫn còn gượng đứng lại được trên ba cái chân lung lay. Và hơn tất cả là thằng bạn thân của nó, cái thằng mà ba má nó lẫn chị nó đều bực bội mỗi khi thấy nó đi chung với. Lúc này nhìn thằng Vinh quá dễ ghét. Nó thấy ghét thằng Vinh vô cùng. Đáng lý ra là phải lo hốt mớ nắp chai lên để gắn lại thì thằng Vinh đổ ra tức giận thằng cu là sao? Rõ ràng tiếng chó sủa làm thằng cu thức dậy mà nhiệm vụ giữ em là của thằng Vinh... Thằng Đức tuyệt vọng nhận ra: lần này là chấm dứt mọi sự. Chấm dứt thật rồi! Nó từng bào chữa cho sự luộm thuộm của thằng Vinh là do nghèo mà thôi. Dù người ta nghèo mà học giỏi, lại tính tình rất dễ thương, hiền lành, lễ độ.
- Nhưng lúc này đây...
Chợt thằng Đức nhận ra mọi sự rối beng này là tại chị Thiên Thanh của nó! Thằng cu thức giấc bất ngờ là tại chó sủa! Con chó sủa là tại chị Thiên Thanh! Thằng Vinh thường ngày vẫn vừa giữ em vừa học bài vừa nấu cơm nước mà vẫn chu toàn mọi sự. Nay nó lúng túng đến quên mất nhiệm vụ giữ em là tại sự xuất hiện của chị Thiên Thanh! Lúng túng đến nỗi cơn với thằng cu là tại chị Thiên Thanh! Và nếu chị Thiên Thanh không tới đây thì căn nhà vẫn nằm nguyên trên bàn. Sau khi thay đổi mấy lần kiểu dáng, hai đứa đã chọn kiểu cuối cùng, cái kiểu mà trước khi bị thằng cu kéo nhào xuống nền, và chuẩn bị phun keo lên những điểm cố định thì...
Mà ngày mai đã là ngày cuối cùng của hạn nộp rồi.
Nếu chị Thiên Thanh không tới đây!
Thằng Đức đưa hai tay vuốt mặt. Mười ngón tay bám đầy bụi bặm để lại mười vết ngoằn ngoèo màu nâu đất từ trán xuống cằm, vết ngoằn ngang qua mắt bị cắt ngang bởi hàng mi nhìn giống hệt mắt của chú hề.
Thiên Thanh bật cười. Tiếng cười giòn tan.
Thằng Đức cắn chặt môi:
- Chị cười cái gì?
Nó thấy chị mình thật ác khi cất tiếng cười trước cảnh tan hoang này.
Thiên Thanh vẫn cười.
Và thằng Vinh cũng cười!
Thằng Đức không hiểu gì cả. Nó cau mặt... Nhưng rồi nó cảm thấy... Một cảm giác mơ hồ là sự việc không bi đát như nó nghĩ. Mơ hồ... Nhưng chị Thiên Thanh cười mà thằng Vinh cũng cười theo được là nhẹ lòng rồi.
Thế là thằng Đức cũng cười.
Thằng cu khóc một hồi mệt quá nên cũng thôi. Rồi thấy mọi người cười, nó cũng bắt chước nhoẻn ra mấy cái răng chuột. Rồi nó với tay vịn bàn chắc là để đứng lên nhưng cánh tay nhỏ xíu vừa vươn ra thì thằng Vinh la lên “Thôi thôi, tránh ra chỗ khác giùm anh với”.
* * * * *
Con diều bay lên... bay... bay... Và Khôi thấy mình đang mặc áo sơ mi trắng, cổ thắt cà vạt kẻ sọc đang ngồi ở ghế giám khảo của cuộc thi có chủ đề bảo vệ môi trường. Căn nhà bằng nắp chai đặt trên bàn, đẹp lộng lẫy như một lâu đài. Căn nhà được dựng lên bằng đôi tay của hai thằng nhóc giàu ước mơ và được hoàn chỉnh bởi một sinh viên xuất sắc của khoa kiến trúc. Ban tổ chức mời hai tác giả của công trình lên sân khấu. Hai thằng nhóc bẽn lẽn bước từng bước, thằng Vinh ngoái đầu mấy lần khiến ban tổ chức tưởng mình nhầm lẫn mời còn thiếu một đồng tác giả nữa. Bọn nhóc xóm hẻm hoan hô vang dội còn bà tổ trưởng - cô giáo về hưu - thì đưa khăn mùi xoa lau những giọt nước mắt hạnh phúc.
Sáng ra, Khôi thấy lòng lâng lâng. Vừa tự cười mình hão huyền quá vừa vui vui vì trong giấc mơ có xuất hiện Thiên Thanh. Cảm giác này theo Khôi tới xóm hẻm. Như thường lệ, trong giờ lao động thì thằng Xây và con Cúc là sếp. Hai đứa trong tư thế chỉ chờ Khôi mở cửa ra là sẽ ra tay đâu vào đó. Thậm chí đôi mắt một mí của thằng Xây còn nhìn chăm chăm vô đôi cà kheo:
- Hôm nay anh để em cạo trên cao cho.
- Không được. - Khôi lắc đầu.
Con Cúc cười cười:
- Chiều hôm qua nó đã tập đi được rồi đó anh Khôi.
- Anh đã nói không là không.
Khôi trả lời cương quyết. Thằng Đức và thằng Vinh nhìn Khôi bằng ánh mắt bồn chồn.
Đợi bọn nhỏ đi vô nhà và cầm dụng cụ đứng vào vị trí của mình xong, Khôi đi ra vỉa hè, nghiêng ngó làm như đang đợi đội trưởng Thắng. Đúng như Khôi đoán, thằng Vinh và thằng Đức chỉ chờ dịp gặp riêng Khôi, hai đứa nối theo sau Khôi ngay lập tức.
- Có chuyện gì vậy hả? - Khôi hỏi, vẻ la mắng.
Thằng Đức hạ giọng sau khi đã liếc vô trong và thấy tất cả không đứa nào nhìn ra:
- Anh tới nhà em một tí đi.
Trong tất cả những giấc mơ màng, Khôi cũng không thể tưởng tượng... Có phải mình vẫn còn đang ngủ không?
- Để làm gì?
Thằng Vinh nì nèo:
- Anh cứ tới rồi sẽ thấy mà. Hay lắm.
- Cả thằng Vinh cũng...
- Nếu hai đứa không nói rõ là có chuyện gì thì anh không đi đâu. Công việc bề bộn mà bỏ đi sao được.
- Việc này cũng quan trọng lắm, anh Khôi!
- Chỉ mấy phút thôi! - Thằng Đức nói.
Thằng Vinh thiết thực hơn:
- Có gì trưa, tụi em ở lại làm bù với anh.
Khôi bật cười. Lòng không khỏi hồi hộp. Thằng Đức đâu thể bỗng nhiên mà rủ tới nhà nó... mà lại với ánh lóng lánh trong mắt thế kia. Đã có điều gì đó rất tuyệt vời xảy ra chăng?
- Để tới trưa được không? - Khôi cố chống lại sự hấp dẫn dù biết mình sẽ thua ngay thôi.
- Trưa thì không kịp, chị Thiên Thanh đang chuẩn bị đóng gói để gởi đi ngay cho kịp ngày.
Vậy là đã rõ! Khôi thở mạnh, tim tràn trề nhịp đập hân hoan. Ôi, tiểu thư...
Khôi lấy giọng tự nhiên nhất trần đời:
- Nhưng chị Thiên Thanh đóng gói cái gì vậy?
Thằng Đức nheo tít mắt lại:
- Căn nhà của hai đứa em.
Khôi giọng ngạc nhiên:
- Chị Thiên Thanh cũng biết hai đứa làm căn nhà dự thi à?
Thằng Vinh hồ hởi:
- Chiều qua chị Thiên Thanh tới nhà em trúng ngay lúc mọi sự lung tung lắm, thằng Tý nó kéo cái bàn làm đổ ùm căn nhà xuống đất, mấy sợi dây kẽm bị tuột mối văng tùm lum hết. Mà ngày mai tức là ngày hôm nay là hạn cuối cùng phải nộp rồi. May sao chị Thiên Thanh nói để chị giúp cho chứ nếu gắn kết theo kiểu tụi em thì trên đường vận chuyển sẽ dễ bị rời rụng. Rồi chị nói làm theo cách của chị thì mất thời gian lắm mà trời tối chị không thể ở lại nhà em để làm được nên chị đem nó về nhà để làm...
Giọng thằng Đức tràn ngập tự hào:
- Chị Thiên Thanh thức suốt đêm qua luôn.
- Em cũng thức suốt đêm hay sao mà biết?
- Dạ đâu có - Thằng Đức cười - Sáng dậy em nghe má hỏi đang nghỉ hè, thi cử cái gì mà suốt đêm không ngủ.
- Chị Thiên Thanh khéo tay lắm anh Khôi, hôm nay anh mà nhìn thấy nó là không nhận ra đâu, khác hẳn cái hồi anh tới nhà em - Giọng thằng Vinh tươi rói - Đi nhanh đi anh Khôi.
- Nhưng lỡ chị Thiên Thanh cũng muốn bí mật với anh thì sao?
- Không, em đã nói với chị Thiên Thanh là anh cũng biết rồi mà... - Mặt thằng Đức nghiêm trang - Tối hôm qua chị hỏi em biết nhà anh ở đâu không để kêu anh tới làm cái gì đó...
Thằng Đức dừng lời huơ tay lên trời vẻ ân hận. Thằng Vinh vặn vẹo những ngón tay:
- Em chạy tới nhà bác tổ trưởng để hỏi mà bác cũng nói không biết nhà anh ở đâu.
- Anh ở ký túc xá trường đại học, nhớ chưa? - Khôi tiếc hùi hụi - Lần sau có việc gì thì cứ tới đó hỏi anh, nghe chưa?
Lâng lâng, Khôi đi theo hai đứa nhỏ. Tối hôm qua chị Thiên Thanh hỏi em có biết nhà anh ở đâu không để kêu anh tới làm cái gì đó... Thật vậy sao?
Ngôi nhà ba tầng màu hồng hiện ra trong tầm mắt, và Khôi chợt tỉnh cơn mơ màng. Tấm bảng trên cao bệ vệ hàng chữ nổi “Tiệm vàng Hoàng Gia”. Bà Hoàng đang đi lại giữa những cái tủ kính lấp lánh những món nữ trang sang trọng, cái chổi lông gà trong tay bà phơ phất phủi phủi bụi. Những cái vòng nơi cổ tay bà thỉnh thoảng lại lóe sáng.
Khôi thấy ớn lạnh. Nhưng phải đối diện với bà Hoàng thôi. Thằng Đức kéo tay Khôi về phía đường luồng:
- Mình đi đường này nè anh Khôi.
- Mình không thể luồn qua đường luồng như thằng Vinh được dù thật tình thì cũng thấy lối đi đó vừa nhanh vừa yên ổn.
Khôi gỡ tay thằng Đức ra, mỉm cười:
- Để anh chào bác đã em.
Thằng Vinh lè lưỡi ra... Chẳng lẽ mà chia làm hai nhóm? Nó đành đi theo Khôi. Và thằng Đức trở lại là chủ nhà. Không còn cách nào khác. Nó đi vô cửa chính:
- Con chào má.
Thằng Vinh liếc nhìn Khôi rồi liếc nhìn thằng Đức. Vẻ đường hoàng của Khôi đã làm thằng Vinh ngẩng cao đầu hơn. Rồi tim nó thót lại khi nhìn thấy phản chiếu của mình và thầy giáo bên kia tấm gương lớn - Hai bộ quần áo lao động thùng thình và hai đôi dép nhựa cũ mèm trên nền gạch hoa sáng loáng.
- Cháu chào bác! - Thằng Vinh lí nhí.
- Cháu chào bác! - Khôi nói.
- Không dám, chào thầy giáo! - Cây chổi lông gà vẫn không ngừng phủi bụi, giọng đanh lạnh hướng về thằng Đức - Chuyện gì nữa đây?
Thằng Đức vừa nói vừa kéo tay thằng Vinh đi vô trong:
- Chị Thiên Thanh nói con mời thầy giáo tới.
Bà Hoàng kinh ngạc đến nỗi cây chổi lông gà khựng lại, những cái vòng tay nằm im lìm. Khôi nhanh chân đi theo thằng Đức trước khi bà Hoàng tỉnh lại. Nhanh vậy mà vẫn không bằng thằng Vinh. Nó đã lên tới tầng hai và dừng lại đợi Khôi với nụ cười của kẻ đã nhiều lần qua cầu khiến Khôi muốn bật cười mà phải cố nín. Thật ra thì tim Khôi cũng đang đập những nhịp lộn xộn mà không phải chỉ vì một lý do.
Thằng Đức đã vèo lên tầng ba từ trước. Có lẽ lần này được sự hậu thuẫn của chị Thiên Thanh nên tâm trạng kẻ luôn bị mắng mỏ đã thay bằng thái độ của một chủ nhà rất ra dáng. Nó lăng xăng chạy ngược xuống tầng hai để đón Khôi lên. Tới chiếu nghỉ của tầng ba, nó đứng lại kín đáo thò đầu nhìn xuống tầng trệt khiến Khôi cũng liếc mắt theo - Khuôn mặt bà Hoàng đang ngước lên vẻ như nãy giờ bà đếm từng bước chân của bọn khả nghi.
Nhưng thôi, không còn gì quan trọng bằng cánh cửa phòng Thiên Thanh đang rộng mở, Thiên Thanh đang đứng bên bàn, đôi mắt thức đêm quầng thâm ngước nhìn Khôi, và đôi môi mỉm cười. Trái tim Khôi nhoi nhói, vì nụ cười hay vì quầng thâm?
- Xin chào người biến giấc mơ thành hiện thực!
Cả Thiên Thanh và Khôi cùng thốt lên câu chào cùng một lúc. Cả hai cùng cười. Thằng Đức và thằng Vinh hồ hởi.
Thằng Vinh “ô” lên một tiếng rồi lặng người.
Dẫu đã nhìn thấy trong cơn mơ mà vẫn không khỏi khâm phục. Căn nhà, so với lần trước Khôi nhìn thấy ở nhà thằng Vinh thì quả là một trời một vực. Những cái nắp sắp xếp theo từng hàng cùng màu chạy sọc ngang chung quanh nhìn như một cái áo thun thời trang thể thao.
Thiên Thanh chỉ vào chỗ sắp hình ô ca-rô ở bức tường sau lưng:
-Đến chỗ này thì còn gì làm nấy chứ không đủ màu nắp để chọn lựa như ý được.
Khôi nói, thật lòng không nịnh:
- Nếu Thiên Thanh không giải thích thì mình cũng tưởng đây là ý đồ của tác giả vì ô ca-rô nhìn cũng rất bắt mắt.
Cửa ra vào và cửa sổ là những mẩu kính trong veo, dễ dàng quan sát phòng ốc bên trong được ngăn bằng những bức tường thấp. Nhưng đẹp nhất chính là cái mái hiên nhô ra hình vảy cá rất điệu đàng.
Thiên Thanh xoa xoa hai bàn tay và gỡ cái gì đó dính trong lòng bàn tay. Khôi muốn hỏi suốt đêm với đống nắp chai này chắc hư da tay hết phải không nhưng rồi thấy hỏi vậy không thanh lắm nên thôi.
- Khôi thấy được không?
- Đẹp lắm Thiên Thanh. Thú thật là mình mắc cỡ - Khôi nói, nói thật lòng - Lần trước nhìn thấy mình chỉ biết khen suông hai đứa mà thôi. Mình không nghĩ ra một điều gì để nó được hoàn hảo hơn. Quả là Thiên Thanh có chuyên môn nên khác hẳn.
- Chưa hoàn hảo lắm đâu! - Thiên Thanh lắc đầu - Thanh nghĩ là nên mắc một vài bóng điện bên trong nữa và một bóng điện ngay dưới mái hiên, loại bóng điện trái ớt nhỏ xíu. Khôi tưởng tượng khi nó được thắp sáng thì sẽ ra sao?
- Tuyệt vời. Vậy thì tại sao...
- Không kịp. Lúc chợt có ý tưởng này, Thanh muốn nhờ Khôi nhưng không biết Khôi ở đâu. Cũng đã gọi điện nhờ một vài người bạn nhưng lúc đó tối quá rồi nên ai cũng hẹn để sáng mai. Mà hạn cuối cùng là ngày hôm nay. Định là nếu mắc bóng điện thì Thanh sẽ đợi khoan lỗ một số nắp rồi luồn dây xâu qua, giống như người ta giấu dây điện ngầm trong tường vậy. Nhưng cuối cùng thì chỉ được thế này thôi.
- Ngay bây giờ mình làm thì có kịp không?
- Không! - Thiên Thanh nhìn đồng hồ - Hỏi bưu điện rồi, chuyến xe trong ngày nay chạy lúc chín giờ. Thanh đã phun keo để cố định tất cả lại rồi.
- Mắc dây điện nổi bên ngoài được không?
- Đang đợi cho nó khô rồi còn đóng gói nữa. Keo mới phun chưa khô hẳn mà đụng tới thì rất nguy hiểm. Đành vậy thôi! - Thiên Thanh chỉ tay tới cái hộp các tông đã được lót giấy mềm chung quanh.
Khôi tặc lưỡi tiếc nuối. Lần này không chỉ vì lỡ dịp làm cùng với Thiên Thanh mà thật sự tiếc cho một công trình xứng đáng hoàn hảo hơn. Chẳng biết bày tỏ thế nào, Khôi quay qua cốc đầu thằng Đức:
- Hồi đó mấy đứa thay vì khoe với anh thì hãy khoe với chị Thiên Thanh thì có phải là được giúp đỡ kịp lúc rồi không.
Thằng Đức hếch mũi lên:
- Chị Thiên Thanh cũng có lần nhìn thấy hai đứa em làm rồi chớ đâu phải là không.
Thằng Vinh há miệng ra định hùa theo thằng Đức nhưng rồi vội ngậm miệng lại. Thiên Thanh cười:
- Hồi đó chỉ nhìn thấy nắp chai bày đầy ra nhà, lại có những cái nắp dính đầy thức ăn làm kiến bò lung tung.
- Từ những cái nắp làm kiến bò lung tung mà có kết quả như vầy là tốt đẹp quá rồi.
Khôi nhìn căn nhà thêm một lần nữa rồi tỏ ý tạm biệt. Rất muốn ở lại để nhìn Thiên Thanh đặt căn nhà vào cái thùng cạc tông và mình được giúp nàng cột sợi dây lại, có cái mà kể lể sau này, nhưng phải về ủy ban ngay thôi, công việc đang chờ, lũ nhỏ, nhất là thằng Xây. Khôi giật mình nhớ tới đôi cà kheo. Thôi rồi, lúc nãy đi mà quên không nói cấm không được đụng tới đôi cà kheo. Thế nào cũng...
Khôi đi nhanh xuống ba tầng lầu. Thằng Đức và thằng Vinh theo sau. Mãi lo nghĩ tới đôi cà kheo có thể đang gây tai vạ Khôi quên không nhớ tới phút giây giáp mặt bà Hoàng. Đùng một cái, Khôi thấy mình đi đến giữa căn phòng lấp lánh, lấp lánh những món nữ trang, lấp lánh bốn bề tủ kính phản chiếu nắng trời chiếu qua, lấp lánh cổ tay bà Hoàng chặn thằng Đức lại:
- Đức, sắp tới giờ học tiếng Anh rồi mà con còn đi đâu nữa?
- Hôm nay em có giờ học tiếng Anh à? - Khôi quay nhìn thằng Đức - Sao em không nói cho anh biết?
Thằng Đức xị mặt. Còn bà Hoàng thì tái mặt. Nếu Khôi đọc được ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu bà Hoàng - Nó không xưng hô thầy giáo mà là anh và em! Ánh mắt lo lắng của bà quét qua người Khôi. Khôi lại hiểu ra nghĩa khác - Tại đang lao động mình mới ăn mặc như thế này chứ!
- Cháu chào bác!
Bà Hoàng mím môi.
Khôi bước ra đường, buột miệng huýt sáo. Thằng Vinh đi như chạy theo sau:
- Anh Khôi, chị Thiên Thanh tài quá phải không?
Khôi gật đầu.
- Anh có nghĩ là căn nhà nắp chai của mình sẽ đoạt giải thưởng không?
- Căn nhà nắp chai không phải của mình mà là của hai đứa em thôi.
Thằng Vinh nhìn Khôi để cân đo câu nói có mấy phần đùa rồi nhoẻn cười:
- Hai đứa em không bao giờ làm đẹp được như vậy.
- Ý tưởng đẹp là tốt rồi.
- Nhưng nếu không có chị Thiên Thanh thì... - Giọng thằng Vinh bất bình.
Khôi cốc đầu thằng nhóc vô tư, nó có biết mỗi lời khen Thiên Thanh của nó khiến kẻ đang nghe sung sướng đến thế nào?
Thằng Vinh rùn vai né cái cốc và lặp lại câu hỏi:
- Anh có nghĩ là căn nhà nắp chai của mình sẽ đoạt giải thưởng không?
- Anh nghĩ là nó đáng được giải nhất.
- Em thấy giải nhì cũng được.
Khôi phá lên cười. Thằng Vinh đỏ bừng mặt. Nhưng im lặng được mấy bước nó lại không thể nín cơn háo hức trong lòng:
- Nếu mình mà đoạt giải thì...
- Thì sao?
- Thì chị Thiên Thanh vui lắm há?
- Một mình chị Thiên Thanh vui thôi hả?
Mặt thằng Vinh ngớ ra.
Khôi bật cười. Nhưng Khôi không cười được lâu. Uíy ban phường hiện ra dáng bà tổ trưởng, và đội trưởng Thắng. Khôi dài bước, niềm vui lùi lại cho nỗi lo.
Cái điều Khôi đã lo ngại là con Cúc! Không phải một thằng con trai nào mà là một đứa con gái. Con Cúc. Đúng vậy, con Cúc đang ngồi dựa lưng vô tường, mặt mày xám ngắt, chân trái co lại còn chân phải thẳng đơ như khúc gỗ. Gối quần bên phải toạc một đường xuống tận ống quyển đang đẫm máu.
Giọng thằng Xây cũng xám ngắt:
- Em đang đi đôi cà kheo của anh thì nó cứ đòi. Em nói con gái không làm trên cao được đâu. Nói rồi mà nó vẫn cứ đòi. Em không cho thì nó cứ giỡn gạt chân cho em té. Em phải để cho nó đi. Rồi... em cũng chỉ giỡn với nó như nó giỡn với em thôi. Tưởng nó né được... đâu ngờ nó té thiệt... mà đụng ngay chỗ đang để mấy lưỡi dao cạo...
Thắng nhìn Khôi:
- Với một lũ con nít như thế này mà mày bỏ đi đâu?
Bà tổ trưởng nhìn cặp cà kheo rồi nhìn Khôi, vẻ thông cảm sâu xa.
* * * * *
Tiền công cạo tường vừa đủ đưa con Cúc đi bác sĩ bó bột. Mà nói vậy thôi chứ chưa bó bột ngay được, còn đợi điều trị vết thương bên ngoài cho lành hẳn đã. Ba má con Cúc cũng biết con của mình là con gái nhưng tinh nghịch không kém con trai nên không trách móc gì ai. Chỉ có điều con Cúc là cánh tay đắc lực của má nó trong công việc nhà cửa bếp núc nên nó nằm im một chỗ là cả một vấn đề.
Thường ngày, ba con Cúc đi làm thợ gò hàn ở nhà người ta suốt từ sáng tới tối, má con Cúc sáng bán xôi chiều bán đậu hũ. Một tay con Cúc đi chợ, cơm nước, giặt giũ và chỉ huy bốn đứa em tuổi từ hai tới mười hai. Đứa mười hai tuổi bây giờ thay Cúc nấu cơm, nhưng cái cách nó thổi lửa làm hàng xóm ai cũng sợ hỏa hoạn. Từ ngày nó biết nấu cơm, chiều nào dân hẻm tụ lại chỗ mấy cái sạp cũng có chuyện tiếu lâm để kể. Tiếu lâm mà không phải hoàn toàn đùa cợt. Lại thêm thức ăn thì chưa biết nấu, và đi chợ lại càng không. Cái chợ đầu hẻm nhìn dễ vậy nhưng nếu không phải là đứa rành rẽ đi mua thì cũng nhiều chuyện lắm. Má con Cúc phải bớt hàng lại, mọi ngày nấu đầy nồi bán tới trưa tới tối khi nào hết mới về, nay giảm còn một nửa để về sớm lo công việc nhà. Thu nhập tất nhiên phải giảm theo. “Ăn uống thì mắm muối qua ngày nhưng còn tiền trường lớp tiền sách vở... Nay không kiếm ngày một chút để dành thì mai khai giảng lấy gì mà nộp cho mấy đứa đây?”. Ba má con Cúc than thở.
Thằng Xây buồn rũ. Nó nói với mấy đứa vậy là kế hoạch trung thu tan thành mây khói rồi.
- Em buồn rầu thì ích gì? - Khôi an ủi - Không còn tiền công cạo tường nhưng anh em mình vẫn có cái đầu lân thật đẹp, anh hứa.
Thằng Xây vẫn buồn. Đâu phải chỉ là con lân. Mỗi lần nhìn má con Cúc hối hả gánh gánh về sớm, mấy đứa nhỏ chạy ra đón đứa khóc đứa cười... thằng Xây thấy áy náy ghê gớm. Ngang qua ủy ban phường đã sơn sửa xong, nhìn mới tinh, thằng Xây thở dài.
Khôi cũng thở dài. Những ngày hè của đội sinh viên tình nguyện đã sắp kết thúc. Lớp học vắng con Cúc, vắng những câu đành hanh, cũng buồn.
Buồn nhất là dù ba má con Cúc không trách móc nhưng uy tín của Khôi cũng bị sứt mẻ nhiều. Mà chẳng phải chỉ uy tín của Khôi, còn là của toàn đội sinh viên tình nguyện nữa. Khuyên thằng Xây đừng buồn mà Khôi cũng chẳng vui được. Chẳng còn mấy ngày nữa để nghĩ ra cái gì đó có thể cứu vãn được tình thế.
Đội trưởng Thắng rầu rĩ:
- Chỉ có một cách hay nhất là trúng số rồi ngày khai giảng đưa ba má con Cúc nộp tiền học cho mấy đứa con. Từ nay tới ngày khai giảng, tụi mình thay phiên nhau nhịn ăn mà mua vé số đi.
Bọn nhóc đứng quanh nhìn xì xầm. Thằng Vinh lầu bầu:
- Cũng tại thằng Xây mà thôi. Giỡn kiểu gì mà...
Thằng Xây lừ mắt:
- Tao có đổ thừa cho đứa nào đâu mà phải nói.
Khôi ho khan:
- Thôi không cãi nhau. Mấy đứa về nhà đi. Em nào rảnh thì tới nhà bạn Cúc đứa nấu cơm đứa quét nhà đứa giữ em giùm má của bạn đi.
Bọn nhỏ kéo nhau về hướng nhà con Cúc. Thằng Đức tần ngần đứng lại. Đôi mắt thằng Đức... Khôi thấy nhoi nhói - Đôi mắt của Thiên Thanh! Dạo này lu bu quá nên chẳng còn tâm trí mà mơ màng! Nếu không có sự cố rủi ro xảy ra thì sau cái buổi sáng được mời tới nhà, Khôi đã có thể tìm ra cớ để trò chuyện với người ta một lần nữa rồi. Và biết đâu không chỉ một lần! Khôi chợt giật mình - Cái chuyện con Cúc chắc là đã tới tai Thiên Thanh. Mặt mũi nào!
- Anh Khôi...- Thằng Đức hết nhìn Khôi rồi nhìn Thắng.
- Gì vậy em?
- Em nói với anh cái này nghe.
- Nói đi.
Thằng Đức thấp giọng:
- Anh đừng lo lắng nhiều. Nếu mấy chị em con Cúc cần tiền đóng học phí thì em ủng hộ.
- Em làm gì có tiền?
- Em đập heo đất. Hồi Tết em được lì xì nhiều lắm.
- Em không sợ má hỏi sao?
- Má không để ý đâu. Tiền riêng của em mà.
Khôi cảm động. Muốn ôm thằng nhóc vào lòng quá. Đội trưởng Thắng cũng nhìn thằng Đức đầy thiện cảm. Khôi đẩy vai thằng Đức:
- Khi nào cần em giúp, anh sẽ nói. Bây giờ trưa rồi, em về đi.
- Tiền riêng của em thật đó mà. - Thằng Đức lặp lại một lần nữa trước khi bước đi.
Khôi gật đầu:
- Ừ, anh biết rồi.
Thắng nhìn theo thằng Đức:
- Nếu đó không phải là một thằng nhóc thì hay quá.
Khôi ậm ừ:
- Nếu con heo đó là của bất cứ đứa nào trong tụi mình!
Thắng nheo mắt nhìn tấm bảng “Tiệm Vàng Hoàng Gia” trên cao sáng rực trong nắng trưa:
- Công tử sao chẳng giống thân mẫu và tiểu thư? Hay nói một cách khác là sao thân mẫu và tiểu thư không giống công tử?
Căn nhà nắp chai được làm lại đẹp đẽ hơn và đêm thức trắng của Thiên Thanh đủ cho Khôi lý lẽ để biện hộ cho tiểu thư, nhưng lúc này Khôi chẳng muốn nói năng gì. Ngẫm nghĩ lại lần tới thăm, ngoài mấy trái cam, Khôi tặng con Cúc quyển “Tuổi trẻ của các nhà bác học nổi tiếng thế giới”. Lúc cầm theo để tặng, Khôi thấy mình làm một điều có ích là con Cúc nằm một chỗ có cái hay hay mà đọc. Và biết đâu khoảng thời gian tưởng chừng vô tích sự này lại là... Nhưng bây giờ mói thấy hão huyền quá. Sách vở không giúp được má con Cúc khỏi phải về sớm! Giá như từ trong quyển sách ngày ngày bước ra một cô Tấm, nấu nướng dọn dẹp giữ em lau nhà giặt áo quần... Cũng chỉ là mơ thôi.
Khôi buồn. Thất vọng về bản thân và bỗng thấy mọi điều đã tan thành mây khói.
Thắng vẫn nhìn tấm bảng đường bệ trên cao:
- Tao đâm ra lây bệnh mơ màng của mày rồi nghe Khôi.
- Mày mơ gì?
- Mơ thân mẫu của tiểu thư là bà tổ trưởng.
Khôi thở dài.
Thắng nheo mắt:
- Sao tao muốn có chìa khóa tủ của thân mẫu quá.
Khôi xuôi xị:
- Tao cũng vậy.
Thắng khẽ cười:
- Chớ không còn muốn “động tới thân mẫu thì phải bước qua xác ta” à?
Khôi không hưởng ứng nổi câu đùa. Thật không ngờ lúc chia tay với xóm hẻm lại buồn như thế này. Và cũng chẳng mặt mũi nào nói lời chào tạm biệt với Thiên Thanh nữa, dù chỉ lời chào gởi qua thằng Đức.
Buổi sáng cuối cùng, đội sinh viên tình nguyện tập trung tại nhà bà tổ trưởng. Trong tiếng cắn hạt dưa tí tách, Khôi im lặng lắng nghe lời cảm ơn mà bà thay mặt người dân xóm hẻm nói với đội. Thắng hích nhẹ vai Khôi:
- Đừng ảo não nữa. Mày khuyên thằng Xây đừng buồn mà sao chính mày ỉu xìu vậy?
Khôi làu bàu:
- Để tao yên.
Giọng bà tổ trưởng đầy hiểu biết:
- Cầu toàn là điều ai cũng mong muốn nhưng thực tế thì không bao giờ - Bà nhìn về phía Khôi - Đội chúng ta đã làm được nhiều việc mà chỉ không may xảy ra một sự cố. Vậy nên chúng ta có quyền nói chúng ta đã chiến thắng - Bà lại nhìn về phía Khôi - Chiến thắng nào mà không thương vong, phải không nào? Thay mặt nhân dân xóm, tôi xin cảm ơn các cháu đã về đây với chúng tôi trong những ngày hè và đã giúp đỡ...
Tiếng vỗ tay. Khôi buồn rầu đập hai bàn tay vào nhau. Bọn nhóc thấp thoáng bên ngoài cửa. Có cả con Cúc! Con Cúc chống nạng đi tập tễnh ở cuối cùng. Mới tập đi nạng nên dáng con Cúc nhúc nhắc cứng đơ đơ. Cả bọn vừa đi vừa ngoái đầu lại đợi con Cúc nhưng rồi chỉ chậm lại được một chút thì theo thói quen lại đi nhanh dần, con Cúc vẫn là đứa sau cùng. Nó mím môi thấy mà thương.
Khôi xin phép ra ngoài. Định sẽ cùng đi chậm với con Cúc nhưng rồi không hiểu sao Khôi lại giữ một khoảng cách xa. Bọn nhỏ dừng lại. Khôi cũng dừng lại.
Cả bọn chưa thấy Khôi đã ra ngoài và đang đứng nhìn mình, cả bọn đùn đẩy nhau một cái gói dẹp hình chữ nhật bao giấy trang kim và cài cái nơ màu vàng rực. Thằng Xây đặt cái gói vào tay thằng Đức:
- Mày học giỏi nhất lớp. Mày nhận nhiệm vụ đưa quà cho anh Khôi là đúng nhất.
Thằng Đức giấu tay ra sau lưng:
- Tao chỉ là đứa lúc có mặt lúc không. Mày nói thằng Vinh đưa quà mới là đúng nhất.
Thằng Vinh lắc đầu quầy quậy:
- Tại sao không phải là mày hả Xây?
Thằng Xây nhướng đôi mắt một mí lên khiến nếp nhăn nhíu trên trán như ông cụ:
- Tao làm con Cúc bị như vậy thì làm sao xứng đáng đại diện bọn mình được?
Câu thú nhận của thằng Xây làm tất cả chùng lại. Chưa bao giờ, lần đầu tiên không đứa nào đổ thừa cho đứa nào, lần đầu tiên có đứa tự nhận lỗi về mình mà là thốt lên công khai thành lời. Con Cúc nói át đi:
- Thôi đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Lỡ rồi thì thôi.
- Mày là đúng nhất! - Thằng Xây chìa gói quà cho thằng Vinh,
Thằng Vinh lùi lại và đẩy một đứa khác lên trước mình khiến gói quà vô tình dí vô mặt nó, nó ngửa mặt về sau và nhảy lùi. Cả bọn cười rúc rúc. Thằng Xây gắt lên:
- Tụi mày con trai mà dở quá! Nếu con Cúc mà không bị... thì... - Giọng thằng Xây xìu xuống.
Con Cúc “ờ” lên một tiếng:
- Tay mắc chống nạng nên... chẳng lẽ mà tặng quà một tay thì sợ anh Khôi trách mình không lễ phép chớ...
- Tặng quà là kỷ niệm chớ dính dáng gì tới con Cúc bị hay không bị - Thằng Vinh lầm bầm rồi đột ngột giơ tay ra - Đưa đây! Để tao tặng anh Khôi cho.
Thằng Xây đưa gói quà cho thằng Vinh với tiếng thở nhẹ nhõm:
- Mày nghĩ ra câu nói nào cho hay hay mà làm anh Khôi cảm động nghe.
Thằng Vinh nảy hai vai:
- Nói nữa hả? Thôi thôi, tao không biết nói gì đâu. Tưởng đưa quà cho anh Khôi cầm là được rồi chớ.
Thằng Vinh ấn lại gói quà vô tay thằng Xây. Mặt thằng Xây thuỗn ra:
- Tụi mày bữa nay sao kỳ vậy? Thôi, Đức mày ăn mặc đẹp nhất. Mày là đúng rồi.
Nói kiểu lý lẽ ra lệnh vậy nhưng mắt thằng Xây nhìn thằng Đức đầy năn nỉ. Khôi đi tới gần bọn nhỏ. Đúng, ăn mặc đẹp nhất đám chính là thằng Đức - Áo thun trắng, quần hộp màu xanh và giày xăng đan Biti’s. Bộ đồ nổi hẳn giữa những màu áo cháo lòng và quần ngắn dài lỏng chỏng.
Khôi ho lên mấy tiếng. Bọn nhỏ quay lại. Mặt thằng Xây đỏ nhừ, gói quà trên tay nó rung rung. Rồi nó đi tới gần Khôi:
- Anh... tụi em... tặng anh....
Khôi cầm gói quà. Đôi mắt một mí chớp chớp. Thằng Xây chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt ai. Khôi cầm tay thằng Xây, những ngón tay sạm nâu và nhiều vết chai gượng cứng rồi chợt mềm xìu trong lòng bàn tay của Khôi.
- Anh sẽ rất nhớ mấy đứa! - Khôi nói, sống mũi cay.
- Tụi em cũng vậy! - Thằng Xây cúi gằm đầu xuống.
Thằng Vinh nhìn Khôi từ phía sau vai của một đứa khác. Thằng Đức cũng vậy. Ánh mắt hai đứa lấp lánh... Giấc mơ vẫn còn đó... Khôi ngước nhìn lên tấm bảng “Tiệm Vàng Hoàng Gia”, và cao hơn nữa... Mây trời bềnh bồng... Những đám mây như những con diều cùng bọn nhỏ chạy đua với gió. Giọng phát âm điệu đàng của con Cúc “Yes, nghe thầy?”... Kìa, đậm mây hình bồ câu... Con diều đưa thư của Khôi vẫn còn dang dở...
Vậy mà giây phút này là chia tay!
Quay về trường, việc học tập năm cuối cộng thêm những cua dạy kèm kiếm tiền trang trải cuộc sống khiến ý định về thăm bọn nhỏ xóm hẻm cứ bị lùi lại. Đó là Khôi phân bua với Thắng vậy thôi. Thật ra, Khôi rất muốn quay lại thăm bọn nhỏ xóm hẻm nhưng nỗi bứt rứt về con Cúc khiến Khôi chần chừ - Với hoàn cảnh của gia đình con Cúc mà tới thăm suông thì thật ngại ngùng, Khôi muốn có cái gì đó khả dĩ giúp được ba má nó. Nhưng cái gì đó thì Khôi lại không có. Chưa có. Những lúc mông lung, Khôi ước gì mình có thể mượn trước của tương lai để có trong hiện tại được một số tiền đủ nộp học phí cho con Cúc và thêm phần học phí của các em nó trong mùa khai giảng này. Nhưng chỉ là mông lung thôi. Món quà bọn nhỏ tặng Khôi là một cái khung ảnh. Có lẽ tụi nó nghĩ với tấm ảnh của Khôi đặt bên trong thì tụi nó và Khôi luôn ở bên nhau chăng? Anh, Khôi có vài cái, nhưng Khôi vẫn để cái khung trống như vậy trên chồng sách vở ở đầu giường.
Một buổi tối, Khôi đang ăn bữa cơm chiều, muộn như thường lệ vì cua dạy kèm kết thúc lúc hai mươi giờ. Giờ này, ngoài vài kẻ hay ăn muộn như Khôi quán không còn ai. Bà chủ quán thường phân trần về sự nguội lạnh của cơm canh là vì quá trễ, tiếp tục giữ lửa hong nóng mọi thứ chỉ cho một vài thực khách bình dân thì bà sẽ bị lỗ tiền củi. Còn Khôi thì không bao giờ nói cho bà biết việc cơm canh nguội lạnh đã được đền bù một cách tuyệt vời là Khôi được coi ti vi trong yên tĩnh, cái điều mà những kẻ ăn cơm đúng giờ chẳng bao giờ có được. Chưa kể là được thoải mái chọn lựa chỗ ngồi có khoảng cách tối ưu cho đôi mắt!
Khôi bới chén thứ nhất khi màn hình hiện ra dòng chữ nổi hai màu xanh dương và xanh đậm: Chung kết cuộc thi “Môi Trường và Cuộc sống”.
Khôi giật mình chợt nhớ căn nhà bằng nắp chai. Có phải cuộc thi đó không?
Dòng chữ biến mất. Thay vào đó là khung cảnh sân khấu và cô dẫn chương trình có giọng nói nhẹ như tơ:
- Thưa quý khán giả có mặt tại đây hôm nay và thưa quý khán giả đang ngồi trước màn ảnh nhỏ! Cuộc thi “Môi Trường và Cuộc sống” phát động cách đây sáu tháng đã nhận được sự hưởng ứng sôi nổi của các bạn trẻ khắp nợi. Ban tổ chức đã nhận được ba trăm chín mươi... Trong số đó, chúng tôi đã chọn ra mười sản phẩm xứng đáng được gọi là những tác phẩm nghệ thuật để đưa vào chung kết. Và trong mười tác phẩm ấy, chúng tôi đã làm việc rất nghiêm túc và thưa quý vị, không phải là dễ dàng để chọn lựa một lần nữa, được ba tác phẩm xuất sắc nhất để trao giải thưởng...
Chén cơm trong tay Khôi lơ lửng! Ống kính quay về phía khán giả đang có mặt ở trường quay. Thằng Đức và thằng Vinh đang ngồi ở đó và đang hồi hộp chờ đến tên mình? Khôi bất giác nín thở.
Nhưng rồi Khôi nhanh chóng nhận ra... Bất cứ cuộc thi nào, người đoạt giải đều được ban tổ chức phải gởi giấy báo trước. Nếu thằng Đức và thằng Vinh được giấy báo thì không thể không báo cho Khôi biết. Hiểu vậy, nhưng rồi Khôi vẫn chăm chăm từng khuôn mặt được ống kính lia qua... Tim Khôi nhói lên. Thiên Thanh? Không, chỉ là một cô gái có khuôn mặt giống Thiên Thanh mà thôi.
Khôi thở ra một hơi dài. Và một miếng cơm vô miệng. Nguội. Và lạnh.
Khôi bỏ ngang bữa cơm, đi về ký túc xá. Buồn như chính mình thi rớt. Khôi nhớ lại giấc mơ của mình... Thật là ngớ ngẩn. Khôi nhớ mình đã ủng hộ hai thằng nhóc như thế nào, đã cố gắng thuyết phục Thiên Thanh như thế nào, và đã... Giá như tối nay bà chủ quán đừng mở ti vi, cho Khôi quên hẳn nó đi.
Ôi, những ước mơ...
Có những khi người ta chợt nghĩ lại tất cả những gì mình đã làm và thấy thất vọng hoàn toàn. Đó là tâm trạng của Khôi tối hôm đó. Leo lên cái giường tầng và ngửa mặt nhìn trần nhà đong đưa tơ nhện, đầu óc Khôi lễnh loãng rỗng không. Giấc ngủ buồn không mơ, không bay bổng, không giật mình thức giấc nửa đêm choàng dậy vội tìm giấy bút ghi nhanh một ý tưởng vì sợ sẽ quên... Vậy thôi. Chỉ vậy thôi. Chẳng có gì khác hơn.
Sáng ra, Khôi lên giảng đường với cái đầu đặc cứng những u ám.
- Mấy đứa tìm ai?
Phòng tập thể nằm ngay đầu cầu thang không ngày nào là không có kẻ ngang qua dừng lại hỏi han gì đó, và có khi là thò đầu vô nhìn một cái chần chừ rồi đi thẳng, nên trừ khi câu hỏi được thốt lên bởi giọng con gái, còn lại có hét lên cũng không làm ai thèm nhỏm nhìn ra.
- Hả? - Giọng của cái giường ngoài cùng đã cáu lên vì bị cắt ngang giấc nghỉ trưa ngắn ngủi - Mấy đứa hỏi ai?
- Dạ... đây có phải là phòng của anh Khôi không?
Giọng nói của thằng Vinh. Khôi muốn nhỏm dậy ngay nhưng không hiểu sao cơ thể cứ ì ra, cái đầu dính chặt xuống gối.
Giọng khác:
- Đôi dép của anh Khôi kia kìa.
Thằng Xây. Điều gì đó trong tim Khôi cục cựa.
Giọng thì thào:
- Anh Khôi đang ngủ kìa.
Khôi hình dung ngón tay trỏ trắng trẻo của thằng Đức chỉ lên cái giường mình đang nằm. Mới tới lần đầu mà nó biết ngay giường nào của Khôi. Mà Khôi đang ở trần, không có cái áo quen thuộc để nó dễ nhận ra như đôi dép.
Thằng nhóc này... Tại sao mỗi lần gặp luôn làm Khôi phải nhoi nhói lòng?
- Khôi! - Cái giường ngoài cùng gần cửa làu bàu - Có khách!
Khôi trở mình như mới thức giấc, rồi thò đầu xuống vẻ ngái ngủ:
- A, mấy đứa đó hả?
- Dạ!
- Dạ!
- Dạ!
Sau ba tiếng dạ cất lên cùng lúc, Khôi thấy thằng Đức ngay lập tức kéo tay thằng Vinh và thằng Xây đi khuất ngay. Chắc nó đã từng có kinh nghiệm về việc làm người khác mất giấc ngủ trưa rồi.
- Hôm nay mày kèm học trò tại phòng này hả? - Cái giường ngoài cùng gần cửa vừa càu nhàu hỏi vừa ngồi dậy.
Khôi cười:
- Cứ nằm xuống yên tâm ngủ tiếp đi. Thầy giáo sẽ dạy học ở căng tin.
Thằng Vinh bối rối nói thích cam vắt. Thằng Xây vừa bối rối vừa chĩnh chệ nói thích cà phê đá. Còn thằng Đức... ánh mắt liếc cẩn thận tờ list ở cột ghi giá tiền rồi gọi một ly sữa chua.
Ba đứa nhìn nhau rồi nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn nhau, và nhìn Khôi, vẻ lúng túng của một điều gì đó mà cả ba đã bàn luận trước khi đến đây nhưng bây giờ không biết bắt đầu thế nào. Khôi thấy buồn cười. Và Khôi thấy áy náy, lẽ ra mình phải trở lại thăm xóm từ lâu mới phải. Tự trách, nhưng đồng thời xuất hiện cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ. Khôi không tìm được tên gọi cho sự nhẹ nhõm mới mẻ này.
Thằng Vinh lúng búng:
- Lúc nãy tụi em hỏi, chắc cái anh đó mất ngủ bực mình lắm phải không anh Khôi?
- Em không phải lo chuyện đó. Anh cũng định về thăm mấy đứa nhưng bận quá nên...
Nhận ra mình đang phân bua Khôi ngừng lại. Có bao giờ Khôi phải phân bua đâu! Khôi, một kẻ mơ mộng và quyết biến ước mơ thành sự thật! Một kẻ dám làm và thích thuyết phục người khác, một kẻ dám đối đầu với khó khăn... Mà bây giờ phải nói lời phân bua! Lại là với mấy đứa nhóc! Sao lại vậy?
Khôi cúi mặt xuống mặt bàn quét lớp sơn bóng, phản chiếu mờ mờ khuôn mặt gã con trai mũi dài cằm nhọn tóc rủ. Là Khôi? Đúng là Khôi, nhưng tại sao... Không thể thế này được. Lại là trước mặt bọn nhỏ!
- Mấy đứa tới anh chơi thôi hay có chuyện gì không?
- Dạ có! - Thằng Xây đáp khẽ, mắt lia qua thằng Đức và thằng Vinh.
Khôi cười:
- Thôi, đừng nhìn nhau nữa. Nói cho anh biết chuyện gì? À, trước tiên là cho anh biết bạn Cúc ra sao rồi?
- Dạ... nó không sao. - Thằng Vinh nói nhỏ.
- Không sao là sao?
- Là đã tháo bột rồi. Bữa nay nó đã đi đứng bình thường.
- Má bạn Cúc có còn phải về sớm nữa không? - Khôi liếc nhìn tở lịch trên tường. Đã cuối tháng Tám rồi.
- Dạ... - Thằng Đức ngập ngừng - Tụi em tới đây cũng vì chuyện con Cúc...
- Sao? - Khôi lo lắng - Em vừa nói đi đứng bình thường rồi mà.
- Dạ thì đi đứng bình thường nhưng... Anh Khôi... cuộc thi... cuộc thi đó... Căn nhà bằng nắp chai... không được giải nào hết.
- Những cuộc thi luôn có kẻ thắng người bại - Khôi nói nhanh, nói mà không tin vào điều mình nói một tí nào - Ban giám khảo bị cận thị hết rồi, bị cận thị mà lúc chấm điểm lại không đeo kính! Có buồn thì buồn một chút thôi nghe. Sẽ có nhiều cuộc thi khác. Thiên Thanh biết tin này chưa?
Khôi lắng nghe xem giọng của mình có khác đi không.
- Chị Thiên Thanh nói... Nhưng không phải vì vậy... - Thằng Vinh ấp úng liếc thằng Đức.
- Chị Thiên Thanh nói sao?
- Chị nói... quên đi! - Lần này thằng Vinh nhìn thằng Xây.
Khôi lạ lùng nhìn ba đứa. Chợt nhận ra một điều, thằng Xây chưa bao giờ đi chung với thằng Vinh và thằng Đức. Giữa thằng Xây và thằng Đức thằng Vinh là một khoảng cách. Nhưng hôm nay ba đứa cùng tới đây?
Có chuyện thật rồi! Nhưng chuyện gì? Chuyện gì liên quan tới Khôi chăng?
- Có gì nói với anh nhanh lên, đừng ấp úng nữa. Khó nói quá thì viết ra giấy cho anh đọc cũng được.
Câu nói đùa của Khôi làm ba đứa tươi tỉnh hơn và bạo dạn hơn. Thằng Vinh tuôn một tràng lủng củng:
- Tụi em định nói với anh... số là bạn Xây định làm phụ hồ kiếm tiền cho con... cho bạn Cúc nộp khai giảng nhưng...
Thằng Xây đỏ mặt nhìn xuống ly cà phê. Khôi muốn nắm lấy bàn tay sớm chai sần của nó. Thằng Đức khe khẽ:
- Em nói em có tiền nhưng hai bạn nhất định không chịu lấy tiền của em.
Thằng Vinh nhăn mặt:
- Anh nghĩ đi, làm sao mà lấy tiền của bạn Đức được phải không? Thật ra tụi em hy vọng căn nhà bằng nắp chai được giải thưởng. Nếu... thì sẽ tặng cho bạn Xây để đưa cho con... cho bạn Cúc. Nhưng cũng...
-... Anh hiểu rồi! - Khôi dịu dàng - Bây giờ ba đứa định làm gì để có tiền giúp bạn Cúc?
Thằng Xây quả quyết:
- Sắp Trung Thu rồi, anh Khôi. Nếu có một con lân thật đẹp, em sẽ kiếm được tiền.
Khôi thấy xúc động và thích thú. Nhìn phản ứng của Khôi, mặt thằng Xây tươi rói:
- Bác tổ trưởng nói nếu anh đồng ý tham gia thì bác sẽ vận động những hộ khá giả trong phường mời đội lân xóm mình tới múa.
Khôi ngớ người ra, và bật cười. Bà tổ trưởng ủng hộ ba thằng nhóc đầy trách nhiệm này! Bà thật là... Bà đã đi guốc vào bụng Khôi nữa. Cô giáo về hưu tuyệt vời của em!
Thằng Vinh thở phào:
- Vậy là anh chịu rồi phải không?
Khôi lại bật cười. Mảng u ám đông đặc trong đầu tan ra. Ôi, nếu ba chú nhóc biết cái kế hoạch này cũng cần thiết với Khôi biết chừng nào. Các “trạng nguyên” của anh!
- Anh sẽ làm cho mấy đứa một cái đầu lân thật đẹp. Và anh sẽ cùng có mặt với đội lân trong đêm trung thu nữa. Chịu không?
Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 1 tháng 6 năm 2016