← Quay lại trang sách

Hậu ký Tấm bia khắc tên Mùa Hạ

Nàng là nhành rã hương xanh mướt, Đâm sâu cắm rễ trong tim tôi. 1

Trên cánh đồng hoang một màu trắng xóa, xa xa nổi lên một phần mộ, tấm bia đã mờ khắc tên Mùa Hạ phủ mình trong sắc tuyết.

Dường như mùa hạ chỉ vừa mới đi qua, ánh nắng vẫn chưa vơi bớt cái nóng, những cái bóng ban trưa in trên mặt đất trông thật bé nhỏ, vậy mà chỉ thoáng chốc đã tới mùa đông mịt mù hoa tuyết. Đàn chim trốn kỹ trong tán lá, chỉ để lại những tiếng hót văng vẳng xa xôi trong khung trời trong xanh vời vợi như bị đông cứng.

Đã rất lâu rồi tớ không còn nhớ tới cậu nữa - người đã từng sánh bước bên tớ.

Cũng không còn nhớ tới cậu - người đã ở bên tớ bao năm.

Những ngày hạ ấy đã chết lâu rồi.

2

Khi tôi đặt bút viết câu chuyện này là đang độ tháng Sáu nắng mai rực rỡ, ấy vậy mà chỉ chớp mắt đã tới mùa đông lạnh lẽo, cuối tháng Một vốn thuộc về những con gió mùa lạnh buốt thổi từ phương Bắc băng qua đồng hoang, nhưng ngay ngoài cửa sổ kia lại là ánh nắng Hải Nam ấm áp. Mọi người mặc chiếc áo cộc tay để lộ nước da rám nắng, cô nàng vừa lựa hoa quả đang bước tới từ lề đường bên kia. Tôi đứng trên tầng bảy của khách sạn, cảm nhận một mùa hè choáng ngợp mà hoàn chỉnh, không còn vương dù chỉ một chút hương vị của mùa đông. Khoảnh khắc ấy mọi ký tự như được thổi một luồng sống mới, những ngày hè mơ hồ đã qua từ lâu mang theo vị biển nồng đậm xộc thẳng vào mũi.

Chẳng ai cảm nhận được giờ đã sang đông, mà đều nghĩ đây vẫn là ngày hè rực nắng. Mùa hè chân chính đã biến mất từ lâu tại ngã rẽ thời gian, mùa hè ấy chỉ được an táng một cách vội vàng, dựng một tẩm bia qua loa, phía trên chỉ khắc một chữ “Hạ” thật lớn.

3

Những chàng trai ấy dạy tôi trưởng thành.

Những cô gái ấy dạy tôi biết yêu.

Những con người hiện diện dưới ngòi bút của tôi kia thậm chí còn dạy cho tôi nhiều điều hơn. Họ đều là thiên thần trong cuộc đời tôi. Trong bao đêm dài thao thức, tôi nằm nhoài trên sàn, bên cạnh là chiếc laptop đang tỏa ra ánh sáng nhạt màu xanh. Trong mơ họ rất thích trò chuyện cùng tôi.

Lục Chi Ngang nói với vẻ nghịch ngợm: “Tiểu Tứ1, đừng mãi viết về Phó Tiểu Tư như thế nữa, tôi mới là nam chính chứ!”

1: Bút danh của Quách Kính Minh là Tứ Duy.

Phó Tiểu Tư lại lặng lẽ hỏi: “Tiểu Tứ, phải chăng những ngày hè này thực sự sẽ tan biến sao?”

Lập Hạ lại ngây thơ bảo rằng: “Tiểu Tứ, mình không muốn tốt nghiệp đâu.”

Ngộ Kiến lại kiên định thì thầm bảo tôi rằng: “Tiểu Tứ, rồi có một ngày tớ sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng toàn quốc.”

Khi tỉnh giấc, mắt tôi cay xè, ngoài kia tuyết đã bắt đầu rơi, còn Phó Tiểu Tư vẫn đang ngồi trên chiếc xe đạp không có yên sau, khoác lên mình chiếc sơ mi trắng lướt trên con đường mùa hè rợp bóng rã hương, rồi chớp mắt biến mất nơi ngã rẽ.

Hơn nửa năm sau họ thực sự biến mất như thể chưa từng tồn tại trên thế giới này vậy.

Hoặc chăng họ vốn dĩ chưa từng tồn tại ở nơi đây.

4

Tôi đã quên mất ý tưởng ban đầu khi viết câu chuyện này rồi, mọi thứ đều khác hoàn toàn theo những diễn biến về sau. Mọi giả thiết trước kia đều bị đảo ngược, cuối cùng câu chuyện bi kịch này lại được tôi kết thúc một cách rất nhẹ nhàng.

Tôi không biết nên giải thích ra sao, cũng chẳng mấy mặn mà với lời giải thích kiểu tôi đã trưởng thành rồi hay đã thấu triệt sự đời, đơn giản chỉ là bao ý tưởng bi kịch đã tồn tại từ lâu trong đầu tôi bỗng tan biến. Câu chuyện này dường như còn bi kịch hơn cả “Hoa rơi trong mộng bao nhiêu đóa1”, thế nhưng kết cục lại không thảm khốc bằng. Câu chuyện này được tôi tấu lên một âm kết lặng lẽ, miên man mà dịu dàng, rồi bị cơn gió mùa thổi tung thành những tiếng gào thét vang vọng một góc nào đó trên thế gian.

1: Một tác phẩm khác của Quách Kính Minh ra mắt tại Trung Quốc năm 2003.

Lời kể tựa ảo ảnh trong nửa đầu câu chuyện thoạt trông thật dài dòng, nhưng thực ra đó là một cái bẫy do tôi tạo ra. Khi mọi người người đều đang say giấc nồng trong giấc mơ ngày hè ấm áp mà dài đằng đẵng ấy, chỉ riêng tôi biết mùa đông tới sẽ có một trận tuyết lớn kéo dài mãi không dứt. Trong trận tuyết lạnh cóng ấy, mọi gốc rã hương, mọi cánh phượng vĩ, mọi chú chim, mọi yêu hận đều sẽ từ giã cuộc đời.

Đột ngột đẩy nhanh tiết tấu, đột ngột nhảy sang một thế giới khác, đột ngột chuyển bánh răng, đột ngột nảy sinh bao biến cố hỗn loạn dâng trào phá toang bề mặt.

Sau đó hết thảy sẽ hóa thành nham thạch nằm yên trên hoang mạc, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió rít dưới ánh mặt trời trắng lóa trên nền tuyết.

Năm tháng bị xé tan thành từng mảnh theo gió bay về phương Bắc.

5

Nơi ấm áp của trần gian bị chia cắt, ánh nắng len vào tựa dòng nước bạc lấp đầy mọi khoảng trống. Sau khi ngưng tụ sẽ phản chiếu ánh sáng trên mặt kính, soi rọi trăm ngàn thế giới.

Cuối cùng tớ cũng có thể thôi nhớ về cậu, nhưng mỗi khi nhìn thấy áo sơ mi trắng vẫn sẽ nhắm mắt lại mà nghĩ, kiểu áo ấy chỉ cậu mới tôn được thôi.

Tớ cũng có thể thôi buồn trong những ngày tuyết rơi, nhưng khi bước ngang qua cửa hàng tiện lợi vẫn sẽ nhìn thấy những cậu nam sinh khoác lên mình chiếc áo đồng phục thẳng thớm, lúc ấy tớ lại mơ hồ nhớ cậu.

Tớ cũng có thể thôi ngây người mỗi lần gọt bút chì, nhưng khi ngòi chì đột nhiên gãy trên trang giấy, tớ sẽ chợt nhớ tới khoảnh khắc này năm xưa, chàng thanh niên là cậu cũng từng quay người xuống vươn đôi bàn tay sạch sẽ mà nhanh nhẹn về phía tớ.

Tớ có thể ngủ riêng mà không còn sợ nữa rồi.

Tớ cũng có thể yên lặng lật xem tập lưu bút dưới ánh hoàng hôn, nhìn nụ cười của cậu trong ảnh mà không òa khóc nữa.

Tớ của hiện tại đã có thể bình thản đối mặt với những chuyện xa xưa ấy rồi.

Đó đều là những thất bại của chúng ta trong quá khứ, tình bạn, tình yêu của chúng ta, ân oán hận thù của chúng ta đều bại dưới tay thời gian. Khi đối mặt với thanh xuân thất bại của chính mình, tớ cũng sẽ xót xa, thế nhưng đó đều là chuyện đã rồi. Chính nhờ có các cậu trong quá khứ, chính nhờ có những điều các cậu mang lại cho tớ, mới khiến tớ trở thành một người tình cảm hơn, chín chắn hơn, trở thành một trong số những người hạnh phúc trên thế gian này suốt quãng đường về sau.

Thế nhưng điều ấy lại chẳng còn liên hệ gì với các cậu nữa rồi. Chúng ta đều đã lạc mất nhau trong bão táp thời gian, khi ngoảnh đầu lại, những vết tích chứng minh ta từng bên nhau đã biến mất hết rồi... Dẩu là những dấu vết ta từng ra sức khắc ghi.

6

Các cậu đều là những huyền thoại của thế giới này,

Câu chuyện của các cậu đã khiến bao người rơi lệ.

7

Trái tim tôi như được rót đầy nước, chỉ cần bóp nhẹ cũng khiến tôi không tài nào chịu nổi. Sức lực ấy đủ để ép tôi bật khóc.

Tôi không muốn nhắc lại việc cuốn tiểu thuyết này chất chứa tâm tư tình cảm, chứa đựng bao ngày tháng rực rỡ, đong đầy bao nỗi bi thương mỗi khi hoàng hôn buông, chất chứa bao buổi sớm tinh mơ đứng trên sân thượng ngắm nhìn đàn chim bay của tôi.

Tôi đã viết cuốn sách này trong một khoảng thời gian dài, từ tháng Sáu năm 2004 đến tháng Một năm 2005. Nhiều lúc tôi cảm thấy câu chuyện này sẽ kéo dài mãi. Chúng ta vẫn sẽ luôn lặng lẽ mỉm cười trong năm tháng của họ, nhìn Phó Tiểu Tư mà khẽ đỏ mặt, nhìn Lục Chi Ngang mà thấy vui vẻ, nhìn Lập Hạ mà muốn khoác nhẹ tay cô, nhìn Ngộ Kiến mà muốn kéo tay cô nàng chạy như bay về phía trước. Những con người với nụ cười tựa cánh hoa đào ấy, tất cả đều tồn tại trong ký ức của tôi, chưa từng rời xa.

Nhưng câu chuyện nào rồi cũng phải có hồi kết.

Trước giờ chưa từng có một cuốn tiểu thuyết nào khiến tôi đau đáu nỗi buồn khi viết. Trong những tác phẩm khác, tôi luôn lặng lẽ đứng ở vai trò người xem hoặc là một nhà biên kịch tài ba và tận tâm với nghề, mỉm cười viết nên kết cục bi thảm nhất. Thế nhưng khi viết xong chương cuối của “Hạ chí chưa tới”, tôi lại phải đưa tay gạt những giọt nước mắt đã rơi.

Dù là một vở kịch hoành tráng, hay bộ phim điện ảnh dài hai mươi tư tiếng, hoặc bộ phim truyền hình dài cả trăm tập, tất cả rồi cũng sẽ phải kết thúc, hội trường trống không, ghế ngồi vắng ngắt, lon Coca và túi đựng bỏng ngô vương đầy trên đất. Những con người vừa rơi lệ trong bóng tối, những con người vừa rút khăn giấy từ trong túi xách, những cô gái mới vừa nãy thôi còn nắm chặt tay chàng trai ngồi kế bên trong bóng tối, những chàng trai vừa chợt nhớ ra trong cuộc đời mình cũng từng có một người con gái tồn tại lặng lẽ và ấm áp, tất cả họ đều dần biến mất khi ánh đèn bật sáng, chỉ để lại khán phòng trống vắng. Tôi đứng giữa nơi ấy để mặc hàng lệ bỏng rát tuôn rơi.

Tôi sẽ không bao giờ nhớ các cậu như thế này nữa đâu.

Tôi cũng sẽ không bao giờ lo lắng vì số phận của các cậu nữa.

Bởi vì tôi biết các cậu đều đã trưởng thành rồi, các cậu đã trở nên tuyệt vời hơn sau những thất bại đau đớn, tuyệt vời tới mức tôi có thể nhìn thấy các cậu mỉm cười lặng lẽ, tuyệt vời tới mức khiến tôi thích các cậu đến bao lần tim nhói đau.

Đó chính là lý do vì sao tôi ở lại đến cuối, đứng ở một nơi rộng lớn, không một bóng người, khóc đứt ruột đứt gan.

8

Tôi biết các cậu đã biến mất cả rồi.

Nhưng nếu có một ngày, chỉ là nếu thôi.

Nếu có một ngày tôi thấy buồn, các cậu có thể đến thăm tôi không?

9

Tiểu Tư, Lập Hạ, Chi Ngang, Ngộ Kiến, Đoạn Kiều, Thanh Điền, các cậu biết không, trong tim tôi các cậu ai cũng đáng yêu, thậm chí tôi còn nghĩ mình đã đồng hành cùng các cậu suốt mười năm tròn trĩnh.

Mười năm ngắm mùa hè, ngắm tán rã hương sum suê tỏa bóng từng góc trong thành phố.

Mười năm ngắm tuyết rơi, trường Trung học phổ thông Thiển Xuyên số 1 lạnh vô cùng, trong phòng nước mọi người cầm phích xếp thành hàng dài từ ngoài cửa, chúng ta đứng trước ba vòi nước nóng, đứng trong làn hơi nước nghi ngút vui vẻ trò chuyện hoặc cười đùa ầm ĩ, thậm chí còn giật nảy mình khi bị nước sôi bắn vào.

Mười năm nhìn các cậu trưởng thành, Lục Chi Ngang đã mặc đồng phục cỡ XL từ sớm. Dù cậu chỉ khoác lên mình bộ đồng phục học sinh bình thường nhưng vẫn tỏa ra phong thái bất phàm. Nhưng cậu nghịch ngợm là vậy, dẫu đã trở nên chín chắn hơn sau khi du học Nhật về thì đôi khi vẫn mặc vest, bất cần ngồi lên lan can vỉa hè khiến Phó Tiểu Tư cũng phải nhíu mày.

Mười năm quan sát từng lần khóc thút thít tới dữ dội, lần nào Lập Hạ khóc tôi cũng cảm thấy vô cùng chân thực. Cô nữ sinh yên lặng đó, mộc mạc đó đã dùng chính thời thanh xuân mỏng manh của mình, dùng toàn bộ sức lực của mình để chống đỡ cả một bầu trời thấp, vô cùng thấp cho Tiểu Tư. Dẫu Lập Hạ biết bầu trời của Tiểu Tư cao xa vời vợi, nơi mà mây bay chẳng thể vượt qua, nhưng cô vẫn âm thầm cố gắng. Mùa hạ tới cô giúp Tiểu Tư là chiếc áo thẳng thớm, và rồi chuẩn bị những chiếc tất lông cừu ấm áp khi mùa đông về.

Mười năm trời nghiến chặt hàm răng. Trong những ngày tháng vất vả, trong cuộc hành trình đầy trắc trở của Ngộ Kiến, cô ấy vẫn thật mạnh mẽ. Đôi khi thoáng nhớ về cô ấy, lần nào tôi cũng cảm thấy nhói lòng. Không phải vì số phận nghiệt ngã của cô ấy mà vì cô ấy vẫn luôn kiên cường dù gặp khó khăn tới đâu. Một Ngộ Kiến như thế cực kỳ giống tôi trước đây.

Các cậu đã già rồi chăng? Các cậu đang ở đâu thế?

Những vần thơ ta từng ngâm nga đang dần sống lại dưới ánh nắng, cánh đồng cỏ lau mênh mông phủ kín đồi cát và tầm mắt ai, chỉ để lại câu chuyện dài các cậu khắc trên tấm bia mộ và những khúc ca không giai điệu lan tỏa trong gió.

10

Lily Chou từng hát một bài có tên “Tấm bia khắc tên Hạ chí”.

Rất nhiều năm sau, thế giới của các cậu sẽ một lần nữa bắt đầu đâm chồi nảy lộc, tạo thành một bức tranh tuổi trẻ rực rỡ ánh sáng.

11

Khi mọi thứ đã qua, cậu sẽ mang tâm trạng nào khi nhớ về mình?

Đó là câu hỏi đã cuốn lấy tâm trí mình suốt mùa đông năm nay. Thời gian trôi tựa áng mây lững lờ, tuổi trẻ ngắn ngủi của chúng ta vươn lên bầu trời xanh.

Trước kia mình từng viết một câu, nhưng nếu đặt trong hoàn cảnh này lại có phần tàn nhẫn: Chúng ta đều quên rồi, tương lai quá dài, dài tới độ ta có thể thích một ai khác như mình đã từng thích cậu.

Nhưng có thực thế chăng?

Mình không tin.

Chỉ cậu mới có thể dùng đôi chân giẫm lên dấu vết hằn sâu trong ký ức.

Chỉ nụ cười của cậu mới có thể soi sáng cho màn đêm tăm tối dài đằng đẵng.

Chỉ chiếc áo khoác của cậu mới có thể khiến mình yên tâm trốn ngày bão tuyết, chẳng khác nào một chú sóc chẳng hề biết phong ba bão táp bên ngoài hốc cây.

Chỉ vòng ôm của cậu mới có thể tiếp thêm sức mạnh cho mình vào những lúc yếu mềm nhất. Chỉ cần được ở trong vòng tay ấy, mọi vết thương dù nghiêm trọng tới đâu cũng có thể từ từ hồi phục.

Chỉ cậu mới có thể mang những năm tháng chứa chan tình cảm ấy đến cho mình.

Cũng chỉ cậu mới có thể cùng mình ngắm tán rã hương sum suê kia.

Thiển Xuyên là thành phố do tôi tưởng tượng nên, thành phố ấy chứa đựng mọi hồi ức của tôi.

Mà nay thành phố ấy cũng đã xuất hiện trước mắt bạn để lại dấu ấn trong lòng bạn.

Tôi không dám hy vọng xa vời rằng nhiều năm sau các bạn vẫn sẽ còn nhớ những nhân vật tốt bụng ấy và cả câu chuyện của họ. Thế nhưng chỉ cần khi các bạn bước trên con đường rợp bóng rã hương vào ngày hè, khi ngẩng đầu nhìn những mảnh vụn ánh sáng, khi nhìn thấy một cậu nam sinh khoác lên mình chiếc sơ mi trắng cùng mái tóc rối sạch sẽ, ngồi trên chiếc xe đạp một yên đợi đèn đỏ; khi nhìn thấy hai cô gái dắt tay nhau chạy xuống cầu thang, gương mặt ngập tràn nụ cười hạnh phúc; khi nhìn thấy một cậu nam sinh lặng lẽ bơi quanh bể hết vòng này tới vòng khác; khi nhìn thấy hai chàng trai tuấn tú dắt chú chó chăn cừu to lớn dạo bước trên những con phố lớn; khi nhìn thấy hai chàng trai nằm trên thảm cỏ tràn đầy ánh nắng tựa dòng nước màu bạc, bên cạnh là hai chiếc giá vẽ... Khi ấy liệu các bạn có thể nhớ đến các chi tiết trong sách không?

13

Thời thanh xuân ta từng cho là bi thảm, những năm tháng ta từng cho là đen tối, những sự việc ta từng thấy uất ức, đều trở thành những điều có thể thứ tha trong câu chuyện của người khác.

Có thể vì trước đây chúng ta trẻ dại ngông cuồng, luôn cảm thấy thế giới này thật tăm tối, thật không thể tha thứ, nhưng khi mặt trời đần chuyển bóng, khi mưa rơi tầm tã trên con đường đèo, khi ngọn lửa bùng cháy dữ dội lan ra cả cánh đồng hoang, khi mỗi năm một lần gió mùa về mang theo cơn mưa, mọi thứ tựa như chiếc vỏ sò trải qua bao năm tháng mất đi lớp vỏ cứng cáp, để lộ phần ruột mềm mại thai nghén nên những viên ngọc trai sáng lấp lánh.

Đó là trưởng thành ư?

Đó chính là thế giới của người trưởng thành mà tôi những tưởng là đen tối ư?

Vì sao nó cũng có những góc đẹp và lương thiện thế này?

Bởi vậy trong một khoảng thời gian dài sau khi viết xong bản thảo, tôi cảm thấy những nhân vật xuất hiện trong sách của tôi thực ra không phải do tôi tưởng tượng nên, mà vốn dĩ họ đang tồn tại ở một nơi rừng sâu rậm rạp hay trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng. Họ không hẹn mà cùng hiện diện trong cuộc đời tôi, dạy tôi biết thứ tha và khoan dung, dạy tôi dù gặp phải khó khăn đến nhường nào, dù thất vọng tới nhường nào, thì vết thương đều có thể lành lặn trong bàn tay năm tháng và sự đổi dời của thời gian.

Đó là một điều rất thần kỳ.

Cũng chỉ có những huyền thoại như các cậu mới có thể dạy cho tôi biết những điều mình chưa từng biết trước kia.

Thế nhưng các cậu đã đi hết rồi, các cậu chẳng khác nào những thiên thần quay trở về nơi thiên đường xa xôi.

14

Chương kết của câu chuyện này được viết cuối cùng, vốn dĩ kết cục đã được định ở cảnh bi thảm nhất.

Thế nhưng sống qua bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện, tôi đã không còn là cậu bé chẳng chịu lớn, tôi đã không còn là con người yếu đuối mau nước mắt như xưa nữa, và tôi cũng không còn đau lòng vì những người xa lạ và những sự việc chẳng liên quan.

Bởi vì nơi sâu thẳm trong trái tim tôi đang chất chứa quá nhiều câu chuyện êm đềm. Chúng liên tục tràn vào cơ thể tôi theo từng hướng gió khác biệt của bốn mùa, lấp đầy khoan dung và độ lượng trong máu thịt tôi.

Đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của tôi mà nhân vật phản diện không bị vạch trần, dù Thất Thất đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Lập Hạ và những người khác, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể nhẫn tâm lật tẩy cô ấy.

Tôi như một ông già tuổi xế chiều mang theo ý niệm “Người sắp chết nên lương thiện”, do đó tất cả những sự việc từng được xem là bi thảm sau cùng lại hóa thành một cảm giác đau đớn thoảng qua.

Không ai khóc, không ai gào thét, không ai tựa vào bia mộ thương nhớ người đã mất như Lâm Lam đối với Lục Tự1. Ai nấy đều mang theo sự tĩnh lặng sau cơn bão tan, đứng trong một ngày hè yên ả mà đằng đẵng, ánh mắt sâu thẳm tới mức có thể nhìn xuyên qua tiết khí khắc tên Mùa Hạ ngày càng đậm nét trên tấm bia mộ.

1: Lâm Lam và Lục Tự là hai nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết “Hoa rơi trong bao nhiêu đóa” của Quách Kính Minh.

15

Đây là tình tiết cuối cùng xuất hiện trong giấc mơ của tôi nhưng không được viết vào sách.

Lục Chi Ngang tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo nơi tù ngục, tay cầm lá thư Phó Tiểu Tư viết. Những nét chữ chỉnh tề và quen thuộc ấy mang theo mùi hương thân thương của mùa hè ánh lên từng vầng sáng mơ hồ trong mắt cậu.

Ngoài kia trời đã vào độ giữa thu, bao đàn chim nối đuôi nhau bay ngang bầu trời. Lục Chi Ngang biết chúng đang bay về nơi mặt nước bao la ở tận phương Nam, nơi có hàng cỏ lau sinh trưởng trên mặt nước lay động uyển chuyển, nơi cửa biển phía sau hàng cọc gỗ lấp lánh gợn sóng. Mùa hè dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, nhiệt độ giảm dần với tốc độ cực nhanh như thể mùa đông đã xé tan tấm bình phong nóng bức, cậu bước thật chậm trên cái bóng mặt trời hắt xuống nền đất.

Lục Chi Ngang nhắm mắt lại, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống trang giấy khiến dòng mực ướt nhòe.

Tiểu Tư, tớ có rất nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng lại chẳng còn cơ hội để nói nữa rồi. Ở nơi bị vây quanh trong bốn bức tường này, tớ thường một mình ngắm hoàng hôn tắt dần, tù nhân ở đây đều có hội nhóm của mình, họ cùng ăn cùng chơi, chỉ riêng tớ đã quen sống một mình rồi. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với cô đơn mà chẳng qua tớ chỉ muốn sống trong một thế giới yên lặng mà thôi. Trước kia tớ luôn cảm thấy cậu như đang sống ở một thế giới khác, chẳng ai có thể bước vào, nào ngờ tớ của hiện tại lại có thể cảm nhận được suy nghĩ của cậu khi ấy một cách rõ ràng. Đó là thế giới mà chỉ bản thân mới có thể đứng giữa nơi hoang vắng ngắm nhìn mây bay in bóng đậm nhạt dưới nền đất. Tớ vẫn hay nhủ thầm rằng mình không buồn, nhưng mỗi khi nhìn ngắm mùa thu ngày càng trở nên rõ nét, ánh nắng cũng bắt đầu chạy trốn, trái tim tớ vẫn thầm xót xa.

Nếu có một ngày kỳ tích bỗng xuất hiện, thời gian được đảo ngược, hoặc sẽ được sống lại một lần nữa, chúng ta hãy cùng nằm trên thảm cỏ như ngày xưa, để mặc nhành cỏ đâm vào da thịt ngưa ngứa, để hương cỏ non ru ta say ngủ, để ánh nắng ngày hè hơ bỏng những vành mắt đang nhắm.

Tiểu Tư, cậu nghĩ ngày ấy sẽ đến chứ?

Quách Kính Minh

Ngày 29 tháng 1 năm 2005 tại cửa biển.