Chương Kết
Những chuyện ta tưởng đã xảy ra, thực chất chưa từng xuất hiện.
Những người ta tưởng đã từng yêu, thực ra vẫn luôn yêu ta.
p>Nhiều khi dạo bước trên con đường rợp bóng rã hương ở Thiển Xuyên, tôi thường nhớ về nơi đây vào mười năm trước. Khi ấy tôi vẫn là cô thiếu nữ lớp 10 đầy mộng mơ và ước vọng, vậy mà giờ đây đã thành vợ người ta rồi, có lẽ chẳng mấy mà lên chức mẹ.
♣ ♣ ♣
Side A: Ngộ Kỉến
Tối nào Thanh Điền cũng sẽ đi dạo cùng tôi. Bất ngờ thay, ánh hoàng hôn vẫn không thay đổi gì so với mười năm trước. Tôi thường tự hỏi phải chăng Thiển Xuyên thuộc về một thiên đường khác. Khi thế giới ngoài kia đang đổi thay từng ngày thì dù mười năm, hai mươi năm, hay một trăm năm trôi qua, nơi đây chắc chắn vẫn sẽ ẩn mình dưới tán rã hương tránh nắng hè.
Nhiệt độ nóng bức, ánh nắng rực rỡ.
Chiếc nhẫn cũ trên tay đã đổi thành một chiếc nhẫn kết hôn nhỏ nhắn tinh tế bằng bạch kim. Chiếc nhẫn bạc trước kia Thanh Điền làm cho tôi đã được cất cùng một hộp với chiếc của anh rồi, tương lai nó sẽ thuộc về con trai hoặc con gái của chúng tôi, chúng tôi sẽ kể cho các con nghe cha mẹ chúng đã tìm thấy hạnh phúc ra sao.
Đôi khi tỉnh giấc, trong ánh nắng ban mai, tôi lại thảng thốt tự hỏi, những chuyện đã xảy ra trong suốt mười năm qua có thật không?
Tôi đã không còn thường xuyên nhớ tới Đoạn Kiều nữa rồi.
Chỉ khi nào đắm mình trong ánh hoàng hôn cô độc, hay những khi chuyển mùa, nhìn từng đàn chim nhạn chao liệng trên bầu trời, tôi sẽ mơ hồ nhớ lại gương mặt của Đoạn Kiều. Đôi mắt to, sống mũi dọc dừa và cả lúm đồng tiền ở hai bên má nữa. Ngươi ta đồn rằng chàng trai nào có má lúm cũng rất giỏi tán tỉnh, nhưng tôi đã chẳng còn nhớ anh ấy từng nói những lời đường mật nào với mình nữa.
Thời gian có thể bao phủ cuộc đời ta dễ dàng như một con sóng.
Ký ức duy nhất về Đoạn Kiều mà tôi còn nhớ chính là câu chuyện về thiên thần. Tôi nhớ mình đã từng nói với anh ấy rằng, tôi nghĩ Thanh Điền là thiên thần của cuộc đời tôi, anh dạy tôi trưởng thành dạy tôi biết yêu. Nào ngờ thiên thần thực sự trong đời tôi lại chính là Đoạn Kiều.
Anh ấy vội vàng xuất hiện trong cuộc đời tôi. Anh ấy đứng sau chiếc bàn thu ngân của cửa hàng tiện lợi, hiện diện trong màn tuyết lớn ở Bắc Kinh, rồi xuất hiện trước cổng quán bar đón tôi tan làm. Đoạn Kiều dạy tôi tình yêu thực sự, dạy tôi cuộc sống tốt đẹp là như thế nào, dạy tôi đừng bao giờ gục ngã chỉ vì xuất thân nơi tỉnh lẻ, dẫu là đứa bé nhà quê cũng có thể trở thành kiến trúc sư tài ba nhất. Những lời ấy của anh ấy, tôi vẫn còn nhớ mang máng.
Còn một mảnh ký ức về Đoạn Kiều nữa, đó chính là nơi anh ấy sinh ra. Vĩnh Ninh là một thị trấn nhỏ ven biển, anh được ngắm biển ngay từ nhỏ nhưng chưa bao giờ được ngắm tuyết, khi nhìn thấy trận tuyết đầu tiên ở Bắc Kinh, anh còn bị bạn bè chế giễu nữa. Mà nay có lẽ Đoạn Kiều đã lên thiên đường rồi, trước kia khi giải thích ý nghĩa cái tên của quê hương anh, anh đã nói rằng “Vĩnh Ninh nghĩa là bình yên mãi mãi”, vậy chốn thiên đương cao vời vợi ấy phải chăng là một Vĩnh Ninh khác?
Sau này tôi từng tự tới Vĩnh Ninh một lần, đó là một nơi cực kỳ hẻo lánh.
Nơi đây vẫn giữ nguyên màu sắc nông thôn truyền thống, nơi ruộng lúa bao la xanh ngắt một màu, tản ra mùi hương quen thuộc của mùa hè. Khi tôi đứng một mình bên biển, nghe tiếng sóng vỗ mà như tiếng anh thì thầm với tôi.
Không thể cùng anh đi ngắm biển là điều tôi tiếc nuối nhất trên đời.
Em của hiện tại đã có thể bình tĩnh khi nhớ về anh, khi nhắc tới anh giọng em cũng không còn đượm buồn nữa. Em của hiện tại đã có thể không khóc mà nói rằng anh đã tới thiên đường rồi, và em cũng đã có thể dặn lòng không nhớ về anh trong một khoảng thời gian dài.
Đôi khi gương mặt nghịch ngợm và hai má lúm đồng tiền của anh sẽ chợt xuất hiện trong tâm trí em, giống như trước kia anh rất thích đột nhiên ôm chầm lấy em từ phía sau vậy.
Cũng chỉ là đôi khi thôi, khi đứng trên con đường tấp nập người xe qua lại, em sẽ hơi nhớ vòng tay vững chãi từng bao bọc em trong một thế giới yên bình.
Và cũng chỉ là đôi khi, em sẽ ngây người nhìn vài nam sinh làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.
Anh thấy không, thời gian quả là vị thuốc chữa lành hữu hiệu nhất.
Những vết thương đã tưởng chừng không bao giờ có thể khép miệng, những cơn đau tưởng chừng sẽ chẳng thể nào quên, đều bị mài mòn dần dưới bàn tay của thời gian.
Anh từng nói: “Khi anh yêu em, màn đêm sẽ sáng rực rỡ tựa ban ngày, bởi anh đang thiêu đốt cả sinh mạng để yêu em.”
Anh đã làm rất nhiều chuyện khiến em cảm động, chính điều ấy đã khiến em một lần nữa cảm thấy thế giới này đáng yêu hơn.
Thỉnh thoảng nhìn thấy đám học sinh trường cấp ba Thiển Xuyên số 1 đạp xe lao xuống sườn dốc, khoảnh khắc ấy em sẽ nhớ tới chúng ta vào những năm tháng còn non trẻ, Lập Hạ, em và anh cũng từng đạp xe lao dốc từ cổng trường tới chân núi y như chúng.
Lập Hạ, đôi khi mình lại nghĩ liệu cậu có thật sự tồn tại, hay chỉ là một nhân vật trong trí tưởng tượng của mình? Cậu kéo mình vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, nơi có Thất Thất, Phó Tiểu Tư và Lục Ngang, những con người truyền kỳ như thế thực sự đã từng hiện diện trong cuộc sống của mình sao? Thỉnh thoảng mình lại tự hỏi bản thân như vậy. Ngày đó bước trên đường, thấy gương mặt Thất Thất xuất hiện trên màn hình điện tử cực lớn, mình còn không dám nói với Thanh Điền rằng, anh xem, chúng em từng là bạn thân đấy. Lập Hạ cậu biết không, giờ Thất Thất đã không còn là nữ nghệ sĩ mới xuất sắc nhất mà là nữ ca sĩ xuất sắc nhất rồi. Mình mừng thay Thất Thất.
Lập Hạ, cậu còn nhớ những kỷ niệm thời cấp ba không? Có những kỷ niệm tới nay vẫn in rõ mồn một trong tim mình. Nếu khi ấy không có cậu thì quãng thời gian học cấp ba đã chẳng khiến mình lưu luyến đến thế. Trong những đêm mưa ấy, vì có cậu nên bước trên đường mình chẳng còn sợ hãi. Khi phía trước có người đợi ta, ta sẽ trở nên dũng cảm, vào những lúc ấy, mình chỉ muốn nắm tay cậu chạy đi như bay. Mà nay mỗi khi nhớ tới hình ảnh nắm lấy tay cậu, mình sẽ cảm thấy mình như trở lại thời thiếu nữ, vẫn là cô gái nổi loạn hư hỏng tràn đầy hy vọng về tương lai, dẫu rằng giờ mình đã là vợ người ta.
Lập Hạ, giờ cậu đang ở nơi đâu?
Người ta thường nói gái ngoan lên thiên đường, gái hư lạc tứ phương. Thế nhưng một Ngộ Kiến đã từng là gái hư nay đã trở về Thiển Xuyên bắt đầu một cuộc sống bình yên, còn cậu, giờ cậu đang dừng bước ở phương trời nào?
Nhiều khi đứng đợi bên đường hay xách túi to túi nhỏ ra khỏi hàng tiện lợi, khi mình rảnh rỗi đứng lặng dưới tán rã hương trong trường cấp ba Thiển Xuyên số 1, mình sẽ mơ hồ cảm thấy như cậu đang kề bên, chưa từng đi đâu.
Cậu vẫn luôn ở đây, chưa từng xa rời.
Side B: Lục Chi Ngang
Trước kia tớ chỉ đọc những dòng chữ miêu tả bầu trời sau bốn bức tường nơi trại giam trong tiểu thuyết, nhưng khi được thấy tận mắt rồi mới biết, hóa ra nó không nhỏ hẹp như thế.
Bầu trời vẫn rất bao la với những áng mây trôi lững lờ.
Tiểu Tư, phải chăng cậu đang tức giận vì tớ mãi không chịu nhận yêu cầu thăm viếng của cậu? Nếu vậy tớ rất xin lỗi, thế nhưng tớ rất sợ phải nhìn thấy gương mặt đau đớn của cậu. Thực ra tớ biết, chắc chắn cậu luôn nghĩ tớ bị cậu liên lụy đúng không? Phải chăng cậu vẫn sống với tâm trạng tự trách ấy?
Tớ biết cậu là người như thế.
Tớ chỉ muốn nói với cậu, tớ chưa từng hối hận, nếu được làm lại lần nữa, có thể tớ sẽ bình tĩnh hơn, lý trí hơn, nhưng điều đó không có nghĩa rằng tó hối hận.
Nếu buộc phải chỉ ra điều gì khiến tớ buồn lòng, thì có lẽ là không được nhìn thấy cảnh cậu kết hôn, không thể nhìn thấy gương mặt sung sướng khôn tả của cậu khi lên chức ba, không được nhìn thấy cậu bước tới từng đỉnh cao danh vọng trong sự nghiệp của mình, không thể giúp cậu tạo dựng một tương lai ngày càng tươi sáng, không thể bên cậu hằng ngày cho tới khi mắt mờ tay chậm, không thể tâm sự với cậu về những năm tháng thanh xuân của chúng ta khi về già. Chỉ những điều ấy mới khiến tớ cảm thấy buồn đau.
Vì ả ta không chết nên tớ không bị phán tử hình.
Lúc mới bắt đầu, tớ cảm thấy thời gian ở tù chung thân quá dài, dài tới mức không thể diễn tả bằng từ “dài” nữa. Cái gọi là dài đều có một điểm đích, nhưng “chung thân” lại là một khái niệm như thế nào đây.
Nhưng một ngày nọ tớ chợt nhận ra rằng, cậu xem khoảng thời gian từ lớp 10 tới bây giờ chỉ như một cái chớp mắt, mười năm đã qua rồi, mà đời người liệu được mấy lần mười năm nữa? Nếu tớ thọ được sáu mươi lăm tuổi, vậy tớ còn bốn lần mười năm để sống. Mà bốn lần mười năm cũng chỉ như bốn cái chớp mắt mà thôi.
Nhiều khi nhớ tới cậu, tớ sẽ thấy xót xa. Chúng ta quen nhau từ nhỏ, cùng học tập, cùng nuôi cún cưng. Tiểu Tư cậu biết chăng, chính nhờ có cậu nên một thằng bé với thành tích lẹt đẹt thời tiểu học mới có thể thi đỗ vào trường cấp ba Thiển Xuyên số 1, nhờ có cậu mà đứa bé đó mới ngày càng ưu tú. Vì đã quen với việc có cậu ở bên ngay từ nhỏ, nên tớ rất sợ phải rời xa cậu, tớ vẫn luôn muốn theo sau cậu, nhưng không được tụt lại quá xa, cậu số một, tớ phải là số hai.
Nào ngờ ông trời lại bắt ta chia xa, cậu biết không, trong những ngày tháng học tập ở Nhật Bản, tớ quen một cậu bạn cùng lớp, tên cậu ấy là Asaiki Fujiki. Cách cậu ấy nói, ngữ điệu, cử chỉ, thần thái đều giống cậu như đúc. Bởi vậy mỗi lần thấy cậu ấy tớ đều nhớ tới cậu, sau đó buồn bã chạy về ký túc xá viết thư.
Tớ buồn cười lắm đúng không.
Đôi khi tớ nghĩ, phải chăng tớ vì cậu nên mới tới thế giới này. Nghe rất sến đúng không, nhưng cũng giống như người ta thường chế giễu rằng tớ chưa thực sự quen một người bạn gái nào, chưa từng thực sự yêu một lần, chưa kết hôn, chưa làm cha, những điều đó chẳng hề khiến tớ nuối tiếc. Những ngày tháng được ở bên cậu khiến cuộc đời tớ trở nên muôn màu muôn vẻ, điều áy náy duy nhất là không thể cho ba tớ ôm cháu, nghĩ vậy tớ lại nhớ tới mẹ ở thiên đàng. Có điều mẹ tớ vẫn luôn quý cậu mà, chắc chắn mẹ sẽ không trách cậu đâu.
Trước kia tớ từng nói sợ cậu buồn chán nên tớ mới ở bên cạnh, dù sao hai người cùng chán thì sẽ không còn chán nữa. Nhưng thực ra khi ấy tớ vô cùng tự ti, tớ cảm thấy tương lai của cậu sẽ như biển cả mênh mông, còn của tớ chỉ như một dòng sông dễ dàng cạn khô dưới ánh mặt trời. Bởi vậy tớ rất muốn ở bên cậu, điều đó khiến tớ nghĩ, nếu có thể sóng vai cùng cậu, phải chăng tương lai của tớ cũng sẽ mênh mang tựa biển cả?
Những ký ức tuyệt vời và cảm động trong đời, những điều tiếp sức mạnh cho tớ trong đêm đen đa phần đều có sự hiện diện của cậu. Cậu còn nhớ truyện Harry Potter trước kia tớ yêu thích không, khi Sirius Black bị giam trong ngục Azkaban, nhờ niềm tin luôn tràn đầy, nhờ đức tin kiên định, ông ta mới không bị lũ giám ngục hút cạn sinh khí, từ đó có thể dũng cảm sống tiếp.
Tớ vẫn nhớ câu chuyện về thiên thần mà cậu từng kể, đôi khi ngẫm lại tớ thực sự không biết, rốt cuộc là tớ biến mất trong cuộc đời cậu hay là ngược lại nữa.
Nhưng dù thế nào tớ thấy những điều cậu dạy cho tớ còn nhiều hơn cả thiên thần.
Ngoài kia trời lại trở gió, thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã tới cuối năm 2005.
Người ta nói thời gian là vị thuốc trị thương hữu hiệu nhất, nhưng Tiểu Tư, cậu biết không, mỗi lần nhớ lại những ngày tháng hai ta đạp xe rong ruổi khắp Thiển Xuyên, nhớ bao lần hai ta trèo tường trốn học đi chơi, nhớ những bức phác thảo tuyệt đẹp mà tinh tế của cậu vương vãi khắp phòng vẽ, nhớ những lần tớ chơi đàn còn cậu nằm ngủ bên cạnh, hoặc khi cậu chơi ghép hình tớ sẽ bắt đầu ngồi ngáp.
Mỗi khi nhớ tới những điều ấy, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.
Buồn cười lắm đúng không, nhưng những ký ức ấy thực sự khiến tớ đau lòng.
Những chuyện còn dang dở, hẹn kiếp sau hoàn thành.
Side C: Lập Hạ
Khi quay về Thiển Xuyên, tôi đã không còn chút ấn tượng nào nữa. Rời Bắc Kinh về quê nhà, khoảng thời gian sau đó chẳng mấy khi trở lại nơi đây. Láng giềng người thân và bao bạn học đều thắc mắc vì sao học đại học ở Băc Kỉnh mà lại chọn trở về, tôi không muốn giải thích, chỉ chờ đợi thời gian xóa nhòa tất cả.
Rồi cuộc đời cũng trôi qua một cách yên ả, yên ả tìm một công việc, yên ả quen một chàng trai bình thường, yên ả bàn chuyện cưới xin như bao đôi lứa khác, chỉ tiếc rằng tình cảm ấy chẳng thể nào như tôi từng gửi trao cho Phó Tiểu Tư nữa.
Tình cảm ấy chỉ xuất hiện một lần duy nhất trong đời.
Nhưng nó đã tan biến trong ngày hè nóng nực ở Bắc Kinh rồi. Tôi sẽ chẳng bao giờ nhớ ai da diết đến thế, cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ về ai nhiều đến vậy, sẽ chẳng bao giờ lo lắng người ấy đã ăn cơm chưa, có đi tất ẩm trong trời đông lạnh giá đến nhường ấy, sẽ chẳng bao giờ lo lắng không yên chỉ vì một cái nhíu mày của ai kia, cũng sẽ chẳng bao giờ thức trắng đêm chỉ mong giảm bớt khối lượng công việc cho người ấy nữa.
Khoảng thời gian đó đã qua rồi, một đi không trở lại.
Cũng giống như đã chẳng còn tồn tại một Lập Hạ hết mình vì yêu trên đời.
Thỉnh thoảng khi có việc tới Thiển Xuyên, sau khi xong việc tôi sẽ ở lại đây thêm một ngày, dạo bước trên những con đường quen thuộc, ngắm nhìn những khung cảnh thân thương.
Tôi đã thấy Ngộ Kiến rất nhiều lần nhưng không dám gọi. Trong hồi ức của tôi, Ngộ Kiến tựa một chú bướm Yến Vĩ lộng lẫy vỗ bay trên con suối nơi thung lũng. Tôi hay nhìn theo cô ấy một cách lặng lẽ, nhìn cô ấy đứng đợi bên đường, nhìn cô ấy đi mua đồ, nhìn cô ấy và Thanh Điền sóng bước trên con đường phủ ánh hoàng hôn như vài năm trước.
Tôi luôn giả vờ như đang ở bên họ, đang cùng họ tận hưởng niềm hạnh phúc giản đơn này.
Dẫu rằng chúng tôi đã xa nhau rồi.
Tôi không nói cho Ngộ Kiến biết việc mình trở về, chắc hẳn cô ấy vẫn nghĩ tôi đang lưu lạc nơi phương trời chẳng ai hay.
Chỉ còn vài chi tiết vẫn ghi dấu trong tâm trí tôi, chúng sẽ tiến vào giấc mơ tôi một lần nữa trong bao đêm mưa tầm tã.
Trong những giấc mơ ấy, cậu vẫn mặc chiếc áo thun trắng CK, chiếc áo ấy vẫn bị tôi bất cẩn làm bẩn, và cậu vẫn thờ ơ nhìn lướt qua tôi bằng đôi mắt mờ sương.
Trong những giấc mơ ấy, cậu vẫn im lặng gọt xong chiếc bút chì rồi quay xuống đưa cho tôi, cậu vẫn kéo tôi trèo qua bức tường cao cao, vẫn là chàng họa sĩ Tế Tư mà cả nước chỉ có mình tôi biết.
Trong những giấc mơ ấy, cậu vẫn đứng trước cổng khu ký túc xá đợi tôi dưới trời mưa như trút nước, vẫn vui vẻ ăn những món đồ ngọt tôi mang từ quê lên, vẫn ăn vận mỏng manh dù mùa đông đã về như không sợ lạnh, vẫn đặt bút cùng chọn ban Xã hội với tôi.
Trong những giấc mơ ấy, cậu vẫn ôm chặt lấy tôi bằng chiếc áo khoác của mình trong màn tuyết, vẫn mỉm cườị chào buổi sáng với tôi, dù trên gương mặt ấy có bao nhiêu mỏi mệt, nhưng chỉ vì một phút bốc đồng của tôi, vẫn quyết tâm tới trường tra bản đồ rồi đưa tôi tới những nơi chưa từng đặt chân tới.
Nhưng cũng trong những giấc mơ ấy, cậu đã chết trong mùa hè năm 2003 từ lâu, đã chết trong mùa hè đến mặt trời còn thấy nóng.
Khi một lần nữa đứng trước cổng trường cấp ba Thiển Xuyên số 1, tôi chợt nhớ cậu đã từng gối lên đùi tôi, thủ thỉ với tôi rằng: “Lập Hạ, khi nào chúng ta cùng về Thiển Xuyên ngắm tán rã hương ấy đi!”
Mà nay người nói đã biến mất rồi, chỉ còn mỗi tôi đến nơi chất chứa hồi ức này thôi.
Tiểu Tư cậu biết không, những nữ sinh đang bước ra khỏi cánh cổng trường kia phần lớn đều đang ôm tập tranh của cậu, thậm chí Phó Tiểu Tư trong lời họ nói đã được thần thánh hóa cả rồi. Thật khó tưởng tượng một cậu nam sinh bình thường lại trở thành hình tượng được lưu truyền qua bao đời học sinh. Nếu cậu nghe được chắc hẳn vui lắm. Tớ của quá khứ cũng đã từng ôm tranh của cậu ngủ thiếp đi dưới tán cây trong trường, chỉ có điều khi ấy tớ không hề hay biết rằng họa sĩ Tế Tư có tác phẩm mình ôm trong lòng cả ngày, lại là người cùng mình hít chung một bầu không khí, hàng ngày bước đi trên cùng một con đường.
Thậm chí trong phút giây thoáng nhớ tới nụ cười hiếm thấy của cậu, tớ lại suýt òa khóc trước mặt chồng sắp cưới.
Anh ấy cũng rất dịu dàng.
Anh ấy cũng rất ân cần.
Anh ấy cũng mua thuốc cho tớ khi bị ốm.
Thế nhưng anh ấy lại chẳng thể nào cho tớ được những sắc màu như cậu đã từng. Đôi khi tớ thấy cậu thật ích kỷ, đã đưa tớ qua bao nơi đẹp là vậy mà sao nỡ bỏ dở giữa chừng.
Từ nay về sau trong đời tớ ắt hẳn sẽ chẳng có điều gì bất ngờ hơn thế nữa.
Cậu biết không, ngày mai tớ sẽ lấy chồng.
Sở dĩ hôm nay tớ tới Thiển Xuyên là để chọn nội thất trong nhà. Khi bước qua một cửa hàng bán tranh sơn dầu, tớ sửng sốt thấy ở đó có rất nhiều tranh của cậu, thật sự nhiều lắm. Có những bức vẽ trước lúc cậu nổi tiếng, có cả những bức được vẽ sau đó, tất cả đều được treo trên tường. Tớ ngắm nhìn từng bức, những ngày tháng cậu từng trải qua như đang lao qua trước mắt tớ, rung chuyển nghiêng ngả đất trời, cảm giác ấy thật giống khoảnh khắc đầu tiên tớ nhìn thấy cậu.
Tớ nói với chồng tớ, đây đều là tranh do họa sĩ em hâm mộ nhất thời cấp ba vẽ, anh ấy cười tươi rói nói với tớ: “Chỉ cần em thích treo hết đống tranh này trong nhà chúng ta cũng được.”
Tớ đồng ý, cũng chỉ có những bức tranh này mới xứng điểm tô cho thanh xuân của tớ.
Khoảnh khắc thốt ra câu này, trái tim tớ tựa một căn phòng đột ngột bị kéo rèm đương buổi hoàng hôn, ngay lập tức chìm trong bóng tối.
Tớ bỗng nhớ tới vở kịch Romeo và Juliet mà chúng ta từng xem hồi đại học, trong đó có một lời thoại: Ngoài kia ánh sáng ló rạng cũng là lúc tim ta chìm vào đêm đen.
Ông chủ cửa hàng còn cười bảo tớ trẻ quá, những người thích tranh này chỉ có nữ sinh cấp ba thôi. Tớ chỉ cười không đáp, bởi tớ sợ một khi cất lời, mọi người ở đây sẽ nhận ra sự bi ai trong đó.
Tớ bảo chồng chọn giúp bức đầu tiên, anh ấy chỉ vào bức ở góc tường và nói rất thích, tớ đưa mắt nhìn qua, đó chính là bức “Phong cảnh chưa từng xuất hiện”. Lúc đi thanh toán, khi bức tranh đó được đặt trên cùng, bao hình ảnh bỗng lướt qua tâm trí, đó chính là hình ảnh cô gái ngả người từ trên trời xuống hôn lên môi chàng trai trong bức tranh. Cô gái khoác lên mình chiếc váy trắng muốt, chàng trai sở hữu đôi mắt lấp lánh tựa ánh sao, và chàng trai ấy đứng bên cửa số trong đêm giao thừa nói với cô rằng:
Lập Hạ, chúng ta hôn nhé!
Tất cả những năm tháng đã qua, tất cả những tập đề thi thơm mùi mực, tất cả những chàng trai đội màn mưa dầm dề chơi bóng rổ, tất cả những cô nàng nữ sinh ngồi yên bên hồ đọc những bài văn tiếng Anh dài miên man, tất cả những cành hoa phượng nở rộ vào cuối hè, tất cả những người đã đi, đã trở về, tất cả những áng văn thơ ngời sáng vạn trượng, tất cả những cuốn nhật ký đã mờ nhòa, tất cả những khoảng sân được xây mới, tất cả những chiếc lá đã thối rữa trong mưa, tất cả những chiếc bình mang theo ước nguyện thả trôi, tất cả những bài ca vang lên trong đêm tối, tất cả những áng mây lững lờ trôi khi mặt trời chưa lặn, tất cả hạnh phúc và nước mắt, tất cả tự do và lương thiện...
Đều đã cùng nhau chết đi trong mùa hè nhiều năm trước.
Mà nay chỉ còn lại rã hương phủ rợp, bóng liền bóng miên man không dứt, bao trùm cả thành phố tựa một cơn sóng thần. Vào những đợt gió mùa ẩm ướt một năm mới có một lần, chúng sẽ khẽ thầm thì cất tiếng.
Thầm thì với nhau về câu chuyện dài của các cậu.
Và cả những điều bất diệt mà các cậu để lại nữa.
Những chàng trai ấy dạy tôi trưởng thành.
Những cô gái ấy dạy tôi biết yêu.