← Quay lại trang sách

Ngoại truyện 0.1..

Ngoại truyện 0.1

Chương được viết theo ngôi thứ 3, từ nhân vật hoàn toàn không có trong nguyên tác. Bối cảnh hiện đại, một số nhân vật được bổ sung.

-OoO-

Dương An Thục, từ cái thuở còn nhỏ đã là một danh nữ đức cao vọng trọng, sinh ra ở vạch đích. Nói cũng không ngoa, nàng ta từ khi chào đời đã mang khuôn mặt ngây ngô mà lại góc cạnh, mang chút sắc sảo lại vô cùng nhân từ. Ta nói nàng chính là cốt cách mĩ nhân, nghiêng nước nghiêng thành.

- Tiểu thư, rốt cuộc ngài có chịu dậy không?

Dẫu đã là một nữ sinh cao trung, nhưng nàng hoàn toàn chưa nhận thức được tầm quan trọng của việc đi học. Nói ra thật khó tin, nhưng việc đi học và ở nhà có khác nhau sao? Bởi vì có thể nói rằng, nàng đây không chỉ xinh đẹp, đến cả giỏi giang cũng chính là một đặc ân mà Thượng đế dành cho nàng.

"Tiểu thư, thật sự đã quá muộn rồi. Nếu ngài không dậy, sẽ trễ thật đấy!!" Là giọng nói quen thuộc, quá đỗi thân quen. Xuyên suốt từ cổ đến hiện, từ xưa đến nay.

"A Ly, ta không muốn đi học" Nàng lăn từ đầu giường tới cuối giường, hết trùm chăn rồi lại ôm gối. Cái giường nhỏ của nàng cũng thành mớ hỗn độn rồi.

Ta biết, Dương An Thục chưa từng ghét trường học, chỉ là cái nơi ấy vô cùng hỗn loạn, lại rất nhàm chán. Sinh ra trên đời chưa được bao lâu đã phải đến trường, ban đầu thì vô cùng háo hức, để rồi lại chẳng vui vẻ gì nữa.

Có lẽ do bản chất nàng tài giỏi là vậy, nên trường học cũng không xứng là cái nôi nuôi dưỡng tri thức nàng nữa. Thế giới quan của nàng không thể thu hẹp mãi nơi cái sân trường vài nghìn mét vuông đấy được nữa. Nàng muốn thứ gì đó mới mẻ hơn, xứng đáng để con người nàng cũng phải gác chút thời gian mà tìm hiểu.

"A Ly, có thể nào để trường học biến mất không?" Cái suy nghĩ bất chợt ấy đến dường như đánh thức nàng dậy. An Thục ngồi ngay ngắn trên giường, nghiêm túc suy nghĩ thật kĩ càng. "A Ly, trường học biến mất là không cần phải đi học nữa rồi"

"Ngài làm vậy thì Nhất Sinh thiếu gia sẽ vô cùng đau lòng đấy" Thiết Ưu Ly cười cười, rót lấy ly nước ấm đưa cho An Thục. Quả thực, trên đời này chỉ có những điều chưa có, chứ không gì là chủ tử cô không thể nghĩ ra.

Ngẫm nghĩ một hồi cũng nhận ra, nàng và hắn có lẽ đoạn duyên tiền kiếp đến nay vẫn chưa hề bị đứt đoạn. Yêu hay nợ gì cũng đã thề rằng một đời một kiếp, vạn đời vạn kiếp.

Thái độ trầm tư lộ rõ tên gương mặt An Thục làm Thiết Ưu Ly cũng có phần tò mò, nhưng cô không hỏi gì thêm. Không phải do cô đoán ra được rồi, mà là do không muốn cắt đứt mạch suy nghĩ của An Thục. Nhìn khuôn mặt ngây ngốc rồi tự cười một mình, sợ rằng nói ra sẽ khiến nàng phật lòng.

"Đại tiểu thư thân mến của tôi ơi, ngài định bỏ học thật sao?"

An Thục liếc nhìn sang Ưu Ly, khuôn mặt đang hoài nghi một vài phần, lại bỗng chốc bừng sáng. Nàng cười, ánh mắt nhìn ra phía sau Ưu Ly.

"A Ly, chúng ta cược một ván đi"

Nhìn gương mặt đầy mờ ám của tiểu thư, Ưu Ly không thể không nghi ngờ. Nhưng biết sao giờ, ván cược mà An Thục nhắc đến thật sự rất rất rất thú vị. Rượu mời chắc chắn phải uống, chẳng nghĩ ngợi mấy mà hoàn toàn đặt niềm tin vào tiểu thư, Ưu Ly cầm chiếc điện thoại đời mới nhất lên bấm bấm vài cái vào màn hình, chẳng rõ đang làm gì. An Thục đồng thời cũng cầm điện thoại của mình lên, soạn thật nhanh một tin nhắn dài rồi gửi đi mà không nghĩ ngợi gì mấy.

Hai người họ cười chán cười chê, rồi bỗng sắc mặt Ưu Ly thay đổi một cách nhanh chóng. Cô quay ra nhìn An Thục, ngẫm một hồi rồi nói, giọng hơi dè dặt.

"Nhưng mà... tiểu thư. Làm vậy có quá đáng lắm không?"

Chủ thần hai người họ, ai cũng đều chịu chơi, bỗng dưng nổi lòng tốt lên làm gì cơ chứ? Nhìn trong điện thoại của Ưu Ly, soạn xong một đoạn tin nhắn rồi nhưng loay hoay mãi vẫn chưa dám gửi.

A Thục không nhìn nổi nữa, trực tiếp giật lấy điện thoại cô rồi bấm gửi đi luôn.

"Sợ gì chứ? Muốn biết quá đáng hay không thì đợi kết quả đi"

An Thục cười phá lên, không ngoài dự đoán của nàng, chỉ tầm vài phút ngắn ngủi chờ đợi sau diễn đàn nội bộ của Học viện Hoàng Gia - nơi chứa chất những cậu ấm cô chiêu, quyền lực và gia thế hiển hách đứng top cả nước - đã đăng lên một bài viết có nội dung vô cùng "hài hước" như sau:

"KHẨN CẤP! TOÀN BỘ HỌC SINH, GIÁO VIÊN, NHÂN VIÊN CHÚ Ý!!

Từ một nguồn tin cho hay, hiện tại trong nội bộ trường đang có một vài sự việc tiêu cực diễn ra một cách lén lút và chưa được cấp báo về cho nhà trường. Vì người đưa tin là một người có độ tin cậy cao và nắm giữ 1 phần quyền điều hành nhà trường, nên phía ban giám hiệu sẽ nghiêm túc truy xét vụ việc này.

Vì vậy, thông báo cần lưu ý đến toàn bộ thành viên của Học viện: Trừ giáo viên ra thì học sinh, nhân viên sẽ tạm thời KHÔNG ĐẾN TRƯỜNG trong 1 tuần lễ sắp tới.

Mọi cập nhật sau đó sẽ được thông báo sau. Trân trọng!"

Đến bây giờ thì cả hai người đều cười lớn. Đọc đi đọc lại nội dung thông báo lại khiến cả hai không thể nào dừng lại được.

“Ta thắng rồi, A Ly” Nàng vừa nói vừa cười, lại leo lên giường định ngủ tiếp. Chăn ấm nệm êm, nàng vẫn không dứt cười được. “Em thấy ta nói có đúng không?”

Lúc bấy giờ, nội dung ván cược của Thiết Ưu Ly và Dương An Thục mới được phơi bày.

- A Ly, chúng ta cược một ván.

- Ngài định bày trò gì nữa đây, tiểu thư kính mến. Lão gia đã dặn dò tôi rồi ạ, không hùa theo mấy trò nghịch ngợm của tiểu thư.

- Thế nào là nghịch? Đây là ván cược nghiêm túc, quyết định ngày hôm nay ta có đi học hay không!

Rốt cuộc vẫn xoay quanh chủ đề cũ. Ai có ngờ được tiểu thư đài các, xuất thân quyền quý, trong mắt trăm ngàn vạn người chính là một nữ thần đời đời ái mộ, ngay lúc này đây đặt ra một ván cược nhảm nhí xem nàng ta rốt cuộc có nên đi học hay không. A Ly cười bất lực, tiểu thư nông nổi và tùy tiện thật đấy.

“Ngài nói xem chúng ta cược thế nào đây?” Cô chịu thua, hoàn toàn ủy thác vào Dương An Thục.

Như đã chờ sẵn thời cơ, An Thục nói một tràng thật dài.

“Ngay bây giờ đây, A Ly. Ta và em sẽ đồng thời gửi đi một tin nhắn, ý nghĩa giống nhau nhưng nội dung biến tấu đi một chút, phải gửi cho Hiệu trưởng học viện đấy nhé. Nội dung sẽ nói là em và ta đang bị ức hiếp trong trường, nói với cái giọng điệu thảm thiết vào nhé. Người ngoài nghe hơi khó tin, với hiệu trưởng lại càng khó tin. Nhưng mà làm bộ làm tịch có khi người ta cũng mềm lòng thôi. Ta sẽ gửi tin nhắn đi trước, em phải gửi ngay sau đấy đấy.”

Đại khái hiểu ra dụng ý của An Thục, nhưng Ưu Ly vẫn chưa nghĩ ra được, ván cược của họ rốt cuộc nằm ở đâu? Chỉ là, nhìn vào chẳng khác gì một trò chơi khăm, chỉ vì tiểu thư mà toàn bộ học sinh trong trường phải tạm gác đèn sách sang một bên. Tận 1 tuần lễ!! Đám học sinh ở học viên toàn cậu ấm cô chiêu, tiểu thư quyền quý, ăn chơi trác táng đủ thể loại đều có. Sợ rằng hỗn loạn càng thêm hỗn loạn, tiểu thư thật sự là nằm ở đỉnh cao của những kẻ chịu chơi.

“Rốt cuộc cá cược ở đâu chứ? Lão gia sẽ tức giận nếu tin tức này truyền đến cho mà xem. Lại một bài ca tụng học không lo học, toàn lo mấy cái không đâu, vân vân và mây mây.” Sắc mặt Ưu Ly lại chuyển biến thêm lần nữa. “Tiểu thư, lão gia ngài sẽ không đuổi việc tôi đâu nhỉ?”

An Thục gõ vào trán Ưu Ly một cái.

“Cô ngốc, em chỉ giỏi suy diễn thôi.” An Thục ngồi xuống ghế, thư thả rót một tách trà. “Ta cược bốn cái đùi gà lão hiệu trưởng Lý này sẽ cho cả trường nghỉ.”

Vừa nghĩ đến lại bật cười, gia tộc lão ta bao đời nay vốn đã cung phụng Dương gia, cược thêm 2 cái đùi gà lão sẽ cho nghỉ trên dưới 1 tuần. Nghĩ thêm lần nữa, nàng đánh cược hẳn 1 tuần luôn.

“Tiểu thư, vậy thì em cược hẳn 10 cái đùi gà, lão cho nghỉ 1 tháng.”

Cứ nghĩ An Thục đã ngốc nghếch lắm rồi, nha đầu của nàng còn ngớ ngẩn hơn. Cớ gì lại cho nghỉ một tháng chứ, A Ly lần này thua chắc rồi.

Lại nghĩ đến viễn cảnh mình thua cuộc, A Ly cũng nhận ra một điều, làm sao có thể cho nghỉ tận 1 tháng chỉ vì hai nàng tiểu thư chuyên chơi khăm này chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, lần này mình đi sai một bước rồi.

“Tiểu… tiểu thư. Hay là bớt xuống một cái đùi gà nhé? Cứ thế này tôi chết đói luôn mất.” Ưu Ly lí nhí, An Thục lại được đà mỉm cười.

[...]

Thật sự đã trải qua một kiếp người, kí ức tiền kiếp có nhớ rõ hay không, nàng cũng chẳng để tâm nữa. Kiếp này có A Ly bên cạnh nàng, chính là một đặc ân vô cùng đáng trân trọng. Danh vọng, tiền tài, địa vị, một phút một giây trôi qua hoàn toàn có thể tan biến. Chỉ có đoạn tình cảm tri kỉ nàng mãi mãi trân trọng này, cùng với A Ly, sẽ trường tồn cùng thời gian.

Ngoại truyện 0.1

Nhân vật: Dương An Thục, Thiết Ưu Ly.

Bối cảnh: Hiện đại, Biệt phủ Dương gia, phòng ngủ của Dương An Thục.

p/s: ngoại truyện thường sẽ chỉ có 2 main, vui vui thì 3 main. ngoại truyện cuối cùng sẽ cố gắng gom tất cả nhân vật vào một chương =))