← Quay lại trang sách

TẤT CẢ NHỮNG ĐIỀU ĐÓ

Thùy, vợ của Quang, gọi điện thoại cho họ trong lúc cả hai đang ăn cơm tối. Chị báo tin chồng mình đã được đưa vào bệnh viện. Nghe giọng run run, đứt quãng, anh đoán ở bên kia đầu dây chị đang cố gắng kìm nén sự xúc động. Anh biết không thể tìm hiểu thêm gì nhiều nơi chị vào lúc ấy, nên tự giới hạn trong vài câu hỏi tối cần thiết.

Khi đặt ống nghe xuống, cảm giác hụt hẫng gây ra bởi cái sự kiện bất thình lình đó hình như cũng truyền cả sang anh. Trước ánh mắt dò hỏi của vợ, anh chỉ tóm tắt lại ngắn gọn nội dung cuộc điện đàm cho nàng nghe rồi đề nghị cả hai sẽ đi thăm Quang ngay tối mai.

Quang là bạn học chung đại học với anh. Đang ở trong giai đoạn sung sức và hăng hái làm việc cho một công ty phần mềm điện toán thì một hôm Quang thấy mình bị đau một bên đầu và mắt đột ngột mờ đi, bèn đi khám ở một phòng mạch của một người bạn bác sĩ. Rồi sau đó anh lại được giới thiệu đến kiểm tra ở một bệnh viện chuyên khoa về thần kinh. Người ta kết luận Quang có một khối u trong não và buộc anh phải nằm lại điều trị.

Tất cả đã diễn ra quá nhanh, thực sự là một cú sốc đối với Thùy và những người thân thuộc. Ngay cả Quang, khi vào bệnh viện, cũng nghĩ chẳng qua đó là một trục trặc nhỏ, sau vài ngày anh sẽ lại về nhà và tiếp tục công việc. Nhưng đến ngày hôm nay thì Quang đã ở trong bệnh viện hơn một tuần. Người ta chẩn đoán trong não anh có khối u thần kinh đệm, một loại khối u ác tính mà tỷ lệ tử vong rất cao.

Lúc họ đến thăm thì Quang đã được chuyển đến phòng săn sóc đặc biệt nằm ở cuối dãy hành lang, trên lầu một. Họ phải lần lượt đi qua phòng làm việc của bác sĩ, phòng của y tá trực và nhiều phòng bệnh khác đóng kín cửa. Qua lớp kính mờ đục, họ chỉ nhìn thấy những bóng đèn néon cháy sáng. Ở trước cửa phòng Quang, một người đàn bà luống tuổi trên tay bồng một đứa bé gái và nhiều người nữa ngồi bệt dưới đất, họ đều là thân nhân đi nuôi bệnh. Bên trong phòng có tất cả năm giường, Quang nằm ở trong cùng, sát vách. Họ thấy mỗi mình Thùy. Chị ngồi ở bên cạnh giường chồng. Trông chị phờ phạc hẳn, hai mắt đỏ và sưng húp, có lẽ chị đã khóc rất nhiều trong những ngày qua. Khi vừa nhìn thấy họ, chị lại không kìm được nước mắt.

Bệnh viện cho biết người ta không thể tiến hành phẫu thuật cho Quang được vì khối u nằm ở một vị trí quá hiểm, mà chỉ có thể làm xạ trị và hóa trị. Điều đó cũng có nghĩa là cơ hội để cứu sống anh rất mong manh.

Trên giường Quang nằm ngủ thiêm thiếp, tấm chăn mỏng đắp ngang ngực. Trong bộ quần áo màu xanh lá cây của bệnh viện và với cái đầu trọc không một sợi tóc, họ không còn nhận ra những nét quen thuộc trên gương mặt Quang nữa. Mới hơn một tuần mà anh đã biến đổi hoàn toàn, vàng vọt, tiều tụy hẳn. Quang vừa trải qua một đợt xạ trị sáng nay. Chiếc kính trắng của anh còn đặt nằm ngửa lên bìa một tờ tạp chí ở trên chiếc tủ nhỏ kê ngay đầu giường.

Từ lúc vào nàng luôn luôn đứng bên cạnh Thùy. Cả hai đứng nép vào nhau ở ngay đầu giường. Suốt buổi nàng chẳng có một cảm xúc gì rõ rệt. Chỉ có những ý nghĩ lộn xộn không đầu không đuôi. Có một lúc, nàng bắt đầu cảm thấy mệt, nàng mong sao cho mọi thứ và cả buổi tối này nữa qua đi thật nhanh.

Một cô y tá mở cửa đẩy chiếc xe thuốc vào. Cô đến bên các giường bệnh ghi chép, phát thuốc hoặc chỉnh lại các dây truyền dịch. Cô đến bên giường Quang sau cùng, đưa những hộp thuốc cho Thùy, dặn dò chị rồi ghi chép gì đó vào một tờ giấy kẹp vào tấm nhôm treo ở chân giường. Bên cạnh giường Quang, một bệnh nhân nằm thiêm thiếp, một sợi dây tiếp dưỡng khí gắn vào mũi, phía trên đầu đặt một máy đo nhịp tim nhấp nháy liên tục và phát ra một thứ âm thanh nhức óc như một cái búa nện; người kế nữa to béo nằm xoay lưng lại và hai bệnh nhân còn lại, một người đàn ông trung niên và một bà lão; tất cả đều giống hệt nhau, đều nằm bất động, da thịt nhợt nhạt, lịm tắt.

Khi cô y tá trở ra, qua cánh cửa mở, anh nhìn thấy những người nuôi bệnh vẫn còn đứng lố nhố ở đấy, họ thò đầu vào trong ngó nghiêng một lúc rồi lại rụt ra.

Vào những giây phút cuối, họ không nói năng gì, hoặc cũng có thể cả Thùy nữa, chẳng còn gì để nói với nhau, họ ngồi im lặng nhìn Quang, cho đến lúc hai người chào từ giã Thùy ra về.

Họ cũng giữ im lặng trong phần lớn thời gian ngồi trên xe về nhà.

Chỉ đến khi chiếc xe bắt đầu rẽ vào một con phố nằm một bên con kênh, len lỏi qua dòng xe cộ và đám đông giăng giăng trước mặt, thì cả hai mới bắt đầu cảm thấy bầu không khí nặng nề ấy đã kéo dài.

"Lúc đi, em đã cho con Sumo vào nhà chưa?"

"Nó vẫn còn ở ngoài sân." Nàng nói.

Xe phải dừng một lúc ở dốc cầu đang trong giai đoạn sửa chữa để nhường cho những chiếc gắn máy vượt lên trước. Người ta quây bạt và thắp đèn sáng ngay ở giữa đường để làm việc. Mọi người phải cho xe đi chậm lại. Phía trước mặt là vườn thú, cũng bị vây kín mít bởi những tấm tôn và vải bạt, ở bên ngoài thấy loáng thoáng những ngọn đèn bảo vệ trên những cái chòi cao. Nghe nói người ta đang có kế hoạch nâng cấp, sửa chữa nơi này và một số con thú sẽ được di chuyển bớt đến một vườn thú khác rộng rãi hơn nằm ngoài thành phố. Anh rẽ vào một con phố cổ theo một lối đi vòng, xa hơn. Từ đó, họ phải mất thêm chừng mười lăm phút nữa mới về đến nhà.

Bây giờ đang là giữa tháng Tư nhưng trời đã nóng gay gắt. Dù đã vào đêm mà ở trên xe, máy lạnh phải mở lớn mới chịu nổi. Cả ngày con Sumo đều quanh quẩn trong nhà, nó nằm dài trên sàn gạch dưới gầm bàn hay gầm giường. Đến chiều tối, khi trời đã bắt đầu dịu mát, nó mới tha thẩn ra ngoài sân, ngồi lim dim dưới giàn bông hoàng anh.

Lúc nãy ở bệnh viện, khi từ trong phòng Quang bước xuống dưới tầng trệt, nàng đã muốn ngộp thở bởi hơi người và bầu không khí ngột ngạt bên ngoài hành lang. Khách đến thăm và thân nhân nuôi bệnh chen nhau đứng, ngồi trên những băng ghế đá; nhiều người còn trải chiếu ra đất hoặc nằm trên những chiếc ghế bố. Phần lớn trong số họ từ các tỉnh xa đến phải ăn ngủ ngay tại chỗ. Trên nét mặt ai cũng đầy sự mệt mỏi, lo âu.

Thực sự nàng rất ngại lui tới những chốn này. Nàng dị ứng với cái không khí nặng trĩu ở đó, sợ nhìn thấy những thân người nằm dúm dó trong những căn phòng lạnh lẽo sực nức mùi ê te, mùi bông băng. Dấu ấn bi thảm nhất còn đọng lại trong trí nhớ nàng là khoảng thời gian cha nàng nằm bệnh viện. Ông mắc chứng xơ gan. Ở đấy nàng phải chứng kiến cảnh ông bị trói chân tay vào thành giường và kéo dài sự sống nhân tạo qua từng ngày, người ông bị sưng phù và vào giai đoạn cuối máu chảy tràn ra khắp cơ thể. Cho nên ngày hôm qua, lúc anh đề nghị hai người tối nay sẽ đi thăm Quang, nàng chỉ ậm ừ cho anh vui lòng.

Anh bắt đầu tăng tốc. Xe chạy qua con phố cổ một đoạn khá xa, qua khỏi ngã ba nơi có những tiệm ăn và những cái quán bar nhỏ, đèn đuốc sáng rực. Nhiều người ra vào nhộn nhịp, họ ngồi ở những cái bàn kê ngay trên vỉa hè.

Đến lúc ấy, họ mới chợt nhớ ra hôm nay là một ngày cuối tuần.

Về đến nhà, nàng chui vào ngay phòng ngủ, trong lúc anh còn nhiệm vụ phải cho con Sumo đi dạo đêm một vòng theo con đường nhỏ bọc quanh khu phố, như mọi bữa.

Vào giờ đó, mọi người hầu hết đã đi ngủ, chỉ vài nhà còn mở ti vi hoặc để đèn sáng. Gió bắt đầu thổi xào xạc trên những ngọn cây. Một cô gái mặc chiếc váy ngủ, tóc xõa xuống vai, mở cửa ra đứng ngoài hàng hiên, đưa mắt nhìn theo khi anh dắt con chó đi ngang qua. Ánh đèn theo cánh cửa mở hắt ra một vệt sáng trước mặt, anh nghe thấy tiếng người nói từ bên trong nhà vọng ra ngoài rồi giọng cười trong trẻo của cô gái vang lên ở sau lưng. Anh rảo bước thật nhanh, ngoặt qua một cái góc tối, cảm tưởng giọng cười trong trẻo đó còn đuổi theo anh về đến tận nhà.

Tiếng kẹt cửa làm cho nàng trở mình. Anh hơi ngạc nhiên khi thấy từ nãy giờ nàng vẫn còn thức.

"Ủa, em vẫn chưa ngủ sao?" - anh hỏi khi vừa đặt lưng xuống giường.

Nàng quay mặt lại, nằm nép sát vào người anh. Nàng không trả lời mà hỏi lại: "Không biết bao giờ thì cái vườn thú sẽ hoàn thành, anh nhỉ?"

Trong khoảng vài giây, anh thấy mình lúng túng, không kịp nghĩ ra một cái gì cụ thể, bởi câu hỏi quá đột ngột ngoài sự mong đợi. Có phải vì bận tâm đến điều này mà nàng trằn trọc mãi không ngủ?

"Cũng phải mất cả năm chứ em."

"Thế còn con hà mã con?"

"?"

Gần hai năm trước, họ đến vườn thú đúng vào lúc tin tức về một chú hà mã con chào đời cách đó không lâu được báo chí đăng tải rùm beng, đánh giá đó là một thành tích to lớn của chương trình bảo tồn các thú hoang dã nhiệt đới. Thông báo của vườn thú nói con hà mã con cân nặng những 30 kg.

Khi họ đến, chỉ thấy có mỗi hà mã bố nằm nhô đầu lên mặt nước lim dim phơi nắng, hai mắt nó mở he hé nhìn đám người lớn và trẻ con hiếu kỳ đứng bâu quanh vòng rào một cách lạnh nhạt, khinh khỉnh. Được một lúc, dường như quá ngán ngẩm với bầu không khí buồn tẻ đó, nó hụp đầu xuống nước rồi phun ra đằng mũi một đám hơi nước như sương mù, khiến đám đông ồ lên thích thú.

Sau cùng, nhân vật chính cũng xuất hiện. Từ dưới vũng nước, hà mã mẹ trồi lên địu trên lưng chú hà mã con, thân hình hai con vật bên dưới lớp nước như sáng ngời lên trong ánh nắng. Cảnh tượng ấy mới đẹp làm sao! Nàng bấu chặt lấy cánh tay anh nhìn không chớp mắt. Những chiếc máy ảnh bấm liên tục. Con hà mã con có màu da hồng nằm ngoan ngoãn trên lưng mẹ, có vẻ như đang ngủ. Anh giải thích cho nàng biết là hà mã con sẽ bú mẹ cho đến khi được một tuổi và trong hai năm đầu, nó chỉ quanh quẩn bên mẹ để học hết những kỹ năng cần thiết cho cuộc sống tự lập sau này.

"Còn hà mã bố làm gì trong thời gian đó?"

"Nó có trách nhiệm bảo vệ hạnh phúc của gia đình mình bằng cách lấy đuôi quất phân, nước tiểu bay ra thật xa để phân định ranh giới, ngăn không cho kẻ lạ mặt nào lai vãng đến."

Nghe anh trả lời, nàng nheo nheo mắt nhìn anh giễu cợt: "Thế thì mẹ con hà mã chết ngạt vì mùi hôi thối mất!"

Một tháng sau lần đi chơi ở vườn thú ấy, họ làm lễ cưới. Quang và Thùy được mời làm phụ rể, phụ dâu. Và vài tháng sau nữa, kế tiếp đến cặp Quang - Thùy cũng lấy nhau.

"Không biết người ta có đưa con hà mã con đi không, hả anh?" Nàng hỏi tiếp.

"Chắc bây giờ hà mã con đã trưởng thành rồi, có thể người ta sẽ cách ly nó với bố mẹ. Nó sẽ được đưa đến vườn thú mới. Biết đâu như vậy sẽ tốt hơn."

Nàng nằm im lặng, không nói gì thêm.

Một mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ mái tóc và da thịt nàng. Anh hít một hơi thật dài và luồn tay vào bên trong váy nàng, vuốt ve làn da mềm mại dọc theo sống lưng rồi chuyển ra trước ngực, anh mân mê hai bầu vú săn gọn của nàng. Nàng khẽ rùng mình, quàng tay ôm chặt lấy anh.

Họ nằm như thế cho đến hết đêm.