MỘT LẦN NGỒI BÊN SÔNG
Ngày thứ tư sau khi Hằng bất ngờ bỏ đi, y mới ra khỏi nhà.
Suốt bốn ngày nhốt mình trong bốn bức tường, y giết thời giờ bằng cách chăm sóc cho đám cây trồng ở khoảnh đất nhỏ trên lầu, cạnh buồng tắm. Khoảnh đất ấy có một mặt hướng ra ban công để hứng lấy gió và ánh sáng mặt trời. Y thấy đã có một cái cuốc ngắn, cây kéo tỉa nhánh, mấy cái chậu bằng nhựa và bằng đất nung nằm lăn lóc trong một góc. Y đứng ngó một lúc rồi chợt nhận ra trong cái khoảng không gian nhỏ bé đó đã có quá nhiều những loại dây leo mọc chằng chịt, trong khi chẳng có lấy một cây hoa nào để tạo ra cho nó một chút màu sắc tươi tắn. Y quyết định cắt bỏ bớt một số và nhổ hết mấy cây dại đi để trồng thêm vào đó một vài khóm hoa nhỏ.
Ngày thứ tư, khi cơn mưa đã dứt và trời có nắng đẹp trở lại, y cũng vừa kéo dây điện bắt xong một bóng đèn tròn và bắt đầu bón thêm phân. Trong lúc xới đất, thỉnh thoảng y buộc phải dừng tay để nhìn qua những chấn song sắt xuống miếng vườn sau của nhà bên cạnh. Tiếng la hét inh ỏi của hai đứa con trai chơi bóng quanh mấy gốc cây bên đó đã kéo y ra khỏi sự tập trung chú ý vào công việc. Y nhìn thấy đứa bé gái ngồi một mình nghịch đất, còn ở chỗ sáng sủa và thoáng đãng nhất mẹ của chúng nằm phơi nắng trên một chiếc ghế dài. Nàng mặc một bộ bikini màu xanh, kính râm, một chân co chân duỗi. Tuy cách nhau một cái hồ bơi và bức tường thấp, y tưởng vẫn có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ trên cánh tay trần và cặp đùi thon dài của nàng. Y không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của da thịt người đàn bà đang phơi trần trước mặt. Cặp mắt y mơn trớn vuốt ve dài theo thân thể của nàng, chúng dừng lại khá lâu ở phần ngực và giữa cặp đùi. Một chút rung động nhè nhẹ trong huyết quản đủ để làm cho y cảm thấy ngạc nhiên với chính mình. Có một lúc nàng bất thình lình ngẩng mặt lên về phía chấn song, hay y có cảm tưởng như vậy, khiến y chột dạ vội vàng đứng lùi ra xa khung cửa. Y đã giáp mặt nàng nhiều lần ngoài đường nhưng đều không để lại ấn tượng gì đặc biệt. Có lẽ với đàn bà, y nghĩ, chỉ khi tiếp cận qua xác thịt người ta mới khám phá hết những bí ẩn của họ.
Đúng vào lúc ấy, y nhận được cú điện thoại của Hùng rủ rê đi câu cá, "Mày có rảnh ra đây chơi. Tao có một mình và đang buồn muốn chết đây!"
Nói đúng ra, y không có mấy hứng thú câu cá vào thời điểm ấy. Nhưng hôm đó trời vừa mới tạnh sau hai, ba ngày mưa dầm liên tiếp và y cũng cần ra ngoài tìm một chút khí trời để thở.
Nhà của Hùng nhìn ra một con sông nhỏ, cách chiếc cầu sắt sơn trắng nối liền với trục lộ chính bởi một đám dừa nước và lùm cây dại nở hoa tím um tùm. Thỉnh thoảng một nhóm nhỏ tụ tập ở nhà Hùng, câu cá, ăn uống, ca hát, chơi bài và làm đủ thứ trò tiêu khiển khác. Họ phần lớn là bạn học hay đồng nghiệp với nhau. Đôi khi có trăng sáng, họ kéo đèn từ trong nhà ra tận mép sông ngồi chơi đến hết đêm.
Mùa mưa, mực nước lên khá cao, những đám lục bình kéo về đầy mặt sông làm chỗ dừng chân cho bầy vịt trời. Sau mấy ngày mưa lê thê, bầu trời quang đãng như vừa được tắm gội sạch sẽ, coi nó sáng láng và yên tĩnh khác thường, yên tĩnh đến mức y chợt nghĩ nếu có một khẩu súng săn trong tay, y sẽ bắn ngay lên không trung vài tiếng nổ lớn để cho bầy vịt hoảng loạn, cất tiếng kêu quang quác vang vọng suốt mặt sông dài.
"Mày mở một chút gì lên nghe đi," y nói.
"Ủa? Định ngồi đây nghe nhạc ngắm trời, không ra câu sao?" Hùng hỏi bằng một giọng chế giễu.
Y không có ý muốn nói với Hùng là phải mở nhạc lên nghe mà thật ra là nghe bất cứ cái gì cũng được. Nhưng có cần thiết phải giải thích rõ ràng như thế không?
"Có. Một chút nữa."
Một điệu nhạc có vẻ quen thuộc trỗi lên. Hùng trong nhà trở ra, một tay cầm cần câu, bên hông đeo lủng lẳng một cái hộp mồi nhỏ và cái giỏ đan bằng mây để đựng cá.
"Mày để cần câu với mấy đôi bốt ở đâu?" y hỏi ngược ra sau. Trong mấy đôi bốt đó có một đôi của y. Y để ở nhà Hùng cho tiện, không phải mang đi mang lại, cái cần câu và một đôi găng tay nữa, cũng thế.
"Trong nhà xe. Vẫn trong cái tủ gỗ kê sát tường."
Hùng lội bộ ra sông một quãng. Thấy bóng người, bầy vịt hoảng hốt bay đi hết. Khi cách chiếc bàn làm bằng những thân cây dừa kết lại, nơi y đang ngồi khá xa, hơn hai chục mét, Hùng mới đứng lại buông câu. Theo kinh nghiệm, y biết đất ở đó tương đối rắn chắc, ít bùn nhão nhất. Nước đục lờ màu đất sét dập dềnh gần đến đầu gối Hùng. Y không thấy hứng thú với bất cứ thứ gì ở đây vào lúc này. Y ngồi uống từng ngụm bia nhỏ mà Hùng đã ướp lạnh sẵn mấy chai từ trước đựng trong một cái xô chứa đầy đá đặt trên bàn, nghĩ ngợi bâng quơ. Trong ngọn gió thổỉ từ phía lùm cây đến hình như vẫn còn vương lại hơi nước ẩm ướt của mấy hôm trước. Xa xa, thấp thoáng bóng một chiếc ô tô màu rêu đậu bên mép nước, chắc cũng của một tay đi câu dạo nào đó.
Chính ở nơi đây y đã gặp Hằng. Hồi đó chưa có chiếc cầu sắt, cho nên muốn đến nhà Hùng mọi người đều phải gửi xe lại ngoài phố rồi đợi ghe qua sông. Hàng hiên và bậc tam cấp dẫn lên nhà của Hùng vẫn còn bằng gỗ sơn. Từ đó nhìn ra con sông phía trước, chỗ cái bàn y đang ngồi hiện thời, chỉ toàn đất bùn. Bên kia bờ sông những mái ngói đỏ mới lác đác. Hằng và y ngồi ở bậc tam cấp, sau lưng là nhóm người đang quây quần bên dưới ánh đèn măng sông để nghe một nhạc sĩ vừa gẩy đàn guitare vừa hát giới thiệu những ca khúc mới do anh sáng tác. Họ đang ở vào mùa hè. Khu vực quanh sông bất ngờ bị mất điện. Sự nóng bức bên trong nhà có vẻ như là một cái cớ đã đẩy hai người ra ngoài hàng hiên để đón những cơn gió hiếm hoi thổi từ mé sông vào. Trăng sáng vắt vẻo trên đầu.
Hùng giật cần câu lên khỏi mặt nước. Một con cá bạc, không đoán được to hay nhỏ, đang vùng vẫy trong không khí. Hùng cẩn thận gỡ con cá ra khỏi lưỡi câu rồi cho vào giỏ đeo bên hông. Bầu trời mỗi lúc trở nên cao hơn, chói chang và có vẻ như không khí đang bốc hơi thật nhanh. Vài con vịt trời đã bắt đầu quen với sự có mặt của Hùng đang mon men quay trở lại. Một con đập cánh bay là là đám bèo rồi đáp xuống mép nước gần chỗ y ngồi. Bây giờ thì nắng đã khiến y phải nheo mắt lại khi nhìn ra con sông. Tầm nhìn của y không vươn tới được chiếc ô tô nhưng y nghĩ hẳn nó vẫn còn ở đó. Đó là một kinh nghiệm từ hồi nhỏ. Một lần y đã phạm một lỗi gì đó, ba y tức giận đã đem mấy con cá của y nuôi trong cái lọ thủy tinh trút hết xuống giếng. Lúc ấy y nghĩ vĩnh viễn mất hẳn chúng, nhưng rồi đến một ngày những người trong nhà múc nước từ giếng lên, y mới biết những con cá ấy vẫn còn sống và tiếp tục sinh sôi nảy nở trong lòng giếng sâu.
Y nhìn thấy Hùng từ ngoài sông đi vào. Đến bên bàn, Hùng ném cần câu xuống đất rồi tháo cái giỏ đeo bên hông đặt lên băng ghế. Y ngó cái giỏ mây thử ước lượng trong đầu xem từ nãy giờ Hùng đã câu được bao nhiêu cá. Hùng vừa lom khom đặt mình ngồi xuống vừa đưa tay giở nón. Hùng vốn dĩ có một mái tóc xoăn rối bồng, bây giờ khi bỏ nón ra, có mồ hôi dính bết vào trông nó chẳng khác một đóa hoa bồ công anh bị hai ngón tay bóp dẹp. Ở trong gió thoang thoảng mùi mồ hôi, mùi bùn và mùi nắng tỏa ra từ thân thể của Hùng ở bên kia bàn.
"Không câu nữa?" - y hỏi trống không.
Hùng với tay rút một chai bia từ trong xô đá ra, bật nắp, uống một hơi rồi mới trả lời, "Nghỉ một chút cái đã. Đứng mỏi chân quá."
Cả hai nhìn ra con sông trước mặt. Nước trôi về phía cây cầu kéo theo những đám lục bình. Y không còn nghe thấy tiếng nhạc trong nhà, nó đã kết thúc từ lúc nào y không để ý. Hùng lại cầm cái nón lên phe phẩy.
"Mày biết không, chúng ta cứ thường lầm tưởng là mình đã biết hết mọi thứ ở trên đời." Bất chợt Hùng nói, không ăn nhập vào đâu.
Y uống một hơi cạn rồi nắm lấy vỏ chai không ở trong tay. Y nheo nheo mắt nhìn vào trong ruột của nó nhưng hoàn toàn không thể thấy được chút gì hết ở phía đối diện, ngoài một màu xanh thẫm của cái đáy chai. Một đám mây nhỏ như có dát bạc giống một cái ô ở trên đầu hai người đang trườn đi chầm chậm.
"Tao không chắc mày đang định nói gì," y đặt cái chai xuống bàn, nét mặt dò hỏi.
So với Hùng, cuộc đời của y, nhìn chung, chẳng có gì đáng phàn nàn. Công việc môi giới nhà đất với một mức lợi tức không đến nỗi tồi, một căn nhà rộng rãi, đầy đủ tiện nghi trong khu đô thị mới, những ngày nghỉ hè nằm trên bãi biển ngắm cảnh mặt trời lặn... Chỉ đến khi Hằng ra đi, y mới bắt đầu cảm thấy có điều gì đó thực sự không ổn. Chứng đổ mồ hôi đầm đìa vào lúc nửa đêm và căn bệnh táo bón bỗng dưng trở lại. Y cảm thấy có một chút ghen tị với sự tự tin của Hùng. Mọi chuyện đối với anh ta có vẻ như đều dễ dàng.
Hùng làm một hơi cạn hết phần bia còn trong chai. Chiếc nhẫn cẩn viên đá màu xanh mắt mèo của Hùng kịp bẫy được một chút ánh sáng phản chiếu khi anh ta đặt khuỷu tay lên bàn. Y để ý đến những sợi lông đen và dài trên những đốt ngón tay của Hùng. Hùng quay sang hỏi y:
"Mày có nhớ thằng Hoàng bột không?"
Y cố moi trong trí nhớ những gương mặt quen thuộc, nhưng không thể, "Hoàng bột à?"
"Thằng Hoàng cận thị có bố làm mục sư đó?"
À, thằng Hoàng to béo ngồi ở cuối lớp, học gạo, hiền lành như cục bột.
"Nó đang sống thảnh thơi với vợ con bên Mỹ mà?" y nói.
Nghe nói Hoàng bột làm việc ở Silicon Valley, lương cao ngất trời.
"Ngồi bóc lịch trong tù rồi."
"Ủa! Làm sao vậy?"
"Nó bắn vợ con chết rồi tự sát, nhưng không thành,"
Im lặng.
"Bạn bè nói nó bị quẫn trí vì mất việc làm sau vụ NASDAQ sụp đổ hồi năm 2000," Hùng nói tiếp, "Với cái án giết người này, không khéo nó phải hết đời trong nhà giam."
"Vậy... thằng Hoàng có phải bị ngồi ghế điện hay cái gì đó giống như thế không?"
Câu hỏi tự động được thốt ra cửa miệng một cách máy móc tương tự như bạn cần phải nói một cái gì đó để cho câu chuyện khi đến đoạn gây cấn nhất không bị gián đoạn. Tuy nhiên, Hùng đã không trả lời ngay và sự im lặng đó đã khiến cho y có cảm tưởng như vừa phạm phải một lầm lỗi không thể tha thứ.
"Người ta nghi ngờ thằng Hoàng bị rối loạn tâm thần." Hùng đáp.
Y nghe ra có một chút rung động thoáng qua trong giọng nói của Hùng.
Câu chuyện bất thình lình ngừng lại ngay đấy và mỗi người theo đuổi ý nghĩ của mình.
"Mày còn nhớ có một lần nó đem vô lớp, đúng vào giờ học Công dân, cái đồ chơi là một thằng hề làm bằng nhựa không? Cứ mỗi lần lên giây cót là thằng hề lại cười ré lên một cách rất quái đản, nghe cứ tức không chịu nổi."
"Nhớ chứ. Lần đó ông thầy tức quá, tra hỏi hết lớp mà không có một đứa nào thú nhận. Ổng điên tiết lên không dạy nữa, còn bắt cả đám quỳ gối cho đến hết giờ học."
Y nghĩ, nói cho công bằng, ít nhất Hoàng bột cũng đã có một hành động thật phi thường. Bằng chứng là đã ngần ấy thời gian trôi qua cùng với bao nhiêu đổi thay chung quanh, y, và có thể còn rất nhiều đứa trong lớp nữa, cho dù có thể đã quên đi cái tên Hoàng bột nhưng vẫn cứ nhớ như in kỷ niệm ngày hôm ấy.
Cái gì đã khiến Hoàng bột có những hành động xuất thần và giàu cảm xúc đến như thế?
Câu chuyện về Hoàng bột chợt làm y liên tưởng đến Hằng. Có lần cô đã hỏi y vào lúc nửa đêm, Nếu một buổi sáng nào đó khi anh thức dậy và phát hiện ra em đã bất ngờ biến mất, không để lại một dấu vết, anh sẽ làm gì?" "Em nói cái gì kỳ cục vậy? Anh không hiểu." "Giống như ánh trăng thôi, khi anh tỉnh dậy, ánh trăng đã biến mất và chung quanh anh không còn một chút dấu vết nào của đêm qua." Đêm ấy, quả thật, trăng rất sáng. Cửa sổ bên cạnh giường mở, ánh trăng tràn hết vô trong phòng, rọi lên thân thể của hai người. Có những câu chuyện về trăng và năng lực huyền bí của nó tác động lên các loài vật, lên sự tăng trưởng lông tóc và móng của chúng, lên cả tâm lý, hành vi con người, nhất là phụ nữ; nhiều cô gái có thể trở nên điên loạn vào những đêm trăng tròn, họ có thể tưởng mình là sói và có hành vi của một con sói hoang dã. Có lẽ Hằng bị ảnh hưởng bởi ánh sáng trăng đêm ấy chăng? "Nghe em nói, anh cứ tưởng như một câu chuyện liêu trai. Em là con hồ ly tinh, tu luyện từ chín kiếp vậy."
Y ví Hằng như hồ ly tinh, còn cô thường so sánh y với con chim gõ kiến; trong tất cả mọi việc, cô nói y giống như cái cách chim gõ kiến săn mồi: hùng hục, băm bổ, một cách tẻ nhạt. Con chim gõ kiến không biết cất tiếng hót ngân nga như nhiều loài chim khác; thông thường bạn chỉ nghe từ nó những tiếng vang đều đều, kiên nhẫn, phát ra bởi một cái mỏ cứng gõ lên thân gỗ. Trong con mắt của Hằng, ngay cả cách làm tình của y cũng đơn điệu như vậy.
Rồi một buổi sáng, quả thật, y không thấy Hằng nữa. Cô đã biến mất một cách đột ngột, không để lại một lời từ biệt hay một dấu hiệu cho biết sẽ quay trở lại. Y có thể gọi điện thoại hay viết thư liên lạc với bạn bè, họ hàng của Hằng để truy tìm tung tích của cô dễ dàng, nhưng y đã không làm thế. Câu chuyện về ánh trăng đêm hôm ấy khiến cho y tin đó là một lựa chọn hoàn hảo nhất của Hằng mà y cần tôn trọng và chính cảm xúc của y vào lúc này cũng thầm mách bảo với y, rằng cũng như ánh trăng, sẽ có một ngày Hằng lại xuất hiện. Vì vậy, y cứ đợi.
"Tao ra câu tiếp đây," Hùng lên tiếng.
"Mày định làm gì với mớ cá đó?" y hỏi.
"Đủ tao với mày làm một món chiên, một cái lẩu."
"Mày chờ tao một chút." Y cũng đã chán ngồi bó cẳng ở một chỗ với bầy vịt trời và đám bèo trước mặt lắm rồi. Y đứng dậy đi vào nhà xe.
Tuy nhiên, Hùng đã không đứng đó đợi. Anh ta đã đi xuống dưới sông trước, thả câu một chỗ khác, ở đó có nhiều bóng râm hơn hồi nãy.
***
Họ lại tụ tập nhau ở nhà của Hùng. Nhưng lần này không phải để tiêu khiển như thường lệ mà đễ tiễn đưa Hùng về nơi yên nghỉ cuối cùng.
Người ta tìm thấy xác Hùng nổi lên gần chân cầu. Trong lúc cuộc điều tra chưa đi đến kết luận chính thức, trong chỗ thân quen giả thuyết về một khả năng Hùng đã bị tai nạn có vẻ như đang được nhiều người nghĩ đến. Họ căn cứ vào sinh hoạt thất thường của Hùng những ngày này, uống nhiều rượu, đi về đêm hôm với những dấu hiệu sức khỏe đang giảm sút. Đó là tất cả những gì họ có trong tay để có thể giải thích với nhau cho hợp lý về một sự ra đi đột ngột.
Ổng hiền khô à. Dễ thương lắm. Trời! Thiệt tội nghiệp. Ổng hay đứng câu cá trước nhà. Tui đâu dè. Bạn bè và một vài người láng giềng của Hùng ngồi chung quanh cái bàn ở trước nhà. Cũng có thể lắm chứ, mùa mưa nước ở đây lên cao. Say rượu té xuống sông như chơi. Xác của Hùng khi được vớt lên đã bị trương phình. Chiếc áo gió và đôi bốt da của anh là tài sản duy nhất ở trên người.
Trên sân, bên cạnh những cái bạt dựng vội cho người đến dự tang lễ là những chiếc xe nằm kề nhau san sát. Những vòng hoa tang được xếp ngay ngắn trên một băng ghế dài. Đó là một ngày đẹp trời. Những cơn mưa dài, ẩm ướt đã kết thúc. Tuy vậy, so với mọi năm, nhìn chung lượng mưa năm nay không nhiều như người ta dự báo. Trời xanh trong và cao. Mấy khúc gỗ mục nổi bập bềnh trên sông. Tiếng một con chim kêu từng chập đâu đó ở trong không trung.
Y nhìn mông lung ra phía cây cầu và tưởng tượng còn nhìn thấy ở đó đôi bốt cao su của Hùng. Đôi bốt của Hùng màu nâu, còn của y màu đen, cùng một số, mua ở cùng một cửa hàng; chúng đã từng nằm cạnh nhau trong chiếc tủ gỗ kê tận trong cùng nhà xe. Lúc nãy, y đã mở tủ ra nhìn một lần nữa để tin chắc rằng đôi bốt của y vẫn còn ở vị trí cũ. Những vật dụng để đi câu của Hùng, của y và một số bạn bè còn nguyên, trừ đôi bốt của Hùng. Một ham muốn dữ dội, bất thình lình trỗi dậy khiến y đã toan cầm chúng lên để ngắm nghía và sờ mó từng cái một trong tay, nhưng mùi cao su lẫn lộn với đủ thứ mùi hôi thối khác xộc thẳng vào mũi làm cho y phải từ bỏ ngay ý định đó.
Một cô bạn từ trong nhà ra đứng cạnh y. Cô rít một hơi thuốc dài, nói chậm rãi qua làn khói mỏng:
"Lẽ ra tuần này Hùng với mình đi lên Cao nguyên,"
Y ừ hử trong cuống họng.
"Tụi mình đã đặt khách sạn xong xuôi hết rồi." cô nói tiếp.
Cô bạn là phóng viên ảnh của một tờ báo, cặp với Hùng một thời gian rồi chia tay rồi quay trở lại với nhau. Cô đang xin một đứa con nuôi. Chính cô đã báo tin Hùng chết cho y biết qua điện thoại vào lúc sáng sớm. Y còn nhớ lúc ấy đang nằm trên giường, tuy đã thức giấc. Tiếng chuông điện thoại bất thình lình vào lúc nửa đêm hay sáng tinh mơ thường làm cho người ta liên tưởng đến những chuyện bất thường. Lúc y chồm dậy, thật ngạc nhiên là y chỉ nghĩ đến Hằng. Có lẽ bởi vì y đã thấp thỏm trong tuyệt vọng từ bao ngày một cuộc gọi hay một tín hiệu nào đó của cô. Y hoàn toàn không mong đợi sẽ đón nhận cái tin dữ ấy từ cô bạn.
"Cậu cho mình xin điếu thuốc," y nói. Y đã bỏ hút thuốc đã lâu, chỉ thỉnh thoảng vui với bạn bè trong cuộc rượu mới bập một vài hơi.
Có tiếng chân ở sau lưng. Thêm một người bạn nữa ra đứng bên cạnh. Họ ngó ra con sông chảy chầm chậm trước mặt.
"Hùng còn gửi mấy thứ ở nhà mình," người bạn vừa mới ra nói.
Không ai lên tiếng hưởng ứng.
Cô bạn vẫn rít thuốc lá không ngừng. Thỉnh thoảng người cô lắc lư mạnh như một chiếc lá bị cơn gió sắp sửa bứt khỏi cành.
Y có cảm tưởng vẫn còn nhìn thấy qua làn khói thuốc con cá bạc bữa nọ Hùng câu được đang vùng vẫy trước mặt, những giọt nước thật nhỏ từ thân mình của nó bắn ra tung tóe trong ánh nắng chói lóa. Vẻ đẹp ấy rực rỡ, tráng lệ quá khiến y chỉ có thể đứng hoàn toàn bất động trong tư thế của một kẻ bị thôi miên.
Y không chắc mình có thể tiếp tục chịu đựng được đến khi nào cảm giác choáng ngợp đó.