CADDIE
Tôi và Bình cùng làm trong sân golf Golden Coast. Đó là một cái sân mười tám lỗ trong khu nghỉ mát, nằm trên một ngọn núi cao ngó xuống biển, được bao bọc bởi cây rừng và những đầm lầy rộng lớn, xen kẽ với những đụn cát.
Tôi vào sau nó một năm. Ban đầu tôi được phân công trong một nhóm khác. Vài tháng sau, do thiếu người, tôi được chuyển sang nhóm do nó phụ trách và cùng ở chung một phòng; một cái phòng vách ván dán đầy những tấm ảnh các cô người mẫu lẫn ca sĩ cắt ra từ những tờ họa báo du lịch; sàn xi măng, hai cái gường đặt song song với nhau và một cái tủ hai cánh ngăn cách bởi một tấm gương ở giữa kê ở cạnh cửa ra vào nhà tắm. Nhiều buổi chiều chúng tôi nhậu hết biết trời đất; đêm, nằm cạnh giường nhau, chúng tôi nói về những người đàn bà đẹp trong mộng tưởng của mình.
Ngoài những cái chung đó ra, Bình và tôi không có nhiều điểm tương đồng. Bình hơn tôi ba tuổi và đã trải qua một cuộc hôn nhân không thành công. Sau năm năm chung sống, được một đứa con gái, vợ chồng Bình ly dị. Đứa con gái ở với mẹ và Bình trở lại với đời sống độc thân, nhà tập thể. Nó ngăn nắp, sạch sẽ, điều độ như một cái máy đã được lập trình sẵn, mười một giờ lên giường và thức dậy khi trời hãy còn mờ tối, sau đó chạy bộ trên bãi biển rồi cà phê sáng. Tôi thường nghĩ lối sống như vậy có lẽ là kết quả của một cuộc hôn nhân hơn là từ chính bản chất của nó.
Công việc chính của tôi là chăm sóc sân golf và bảo vệ, nhưng khi có yêu cầu của ban quản lý, tôi có thể kiêm cả việc caddie. Vào mùa hè, ngày làm việc của tôi sẽ bắt đầu sớm hơn thường lệ, lúc 6 giờ sáng.
Hôm qua, Bình báo cho biết ông Tùng và vợ đã ra đến nơi và sáng hôm nay ông sẽ ra sân chơi. Tôi sẽ thay Bình trong vai trò của một caddie. Tôi chưa gặp vợ ông bao giờ, còn ông, tôi vẫn thấy thường xuyên đến đây với những người bạn. Bình nói với tôi đó là người vợ ông mới cưới sau này.
Mọi lần Bình vẫn kéo xe cho ông Tùng, nhưng lần này, nó có việc phải vắng mặt một hôm, tôi sẽ làm thay nó trọn gói, vừa caddie vừa gác đêm. Thật ra, thay đổi caddie là việc bất đắc dĩ, bởi lẽ đối với môn thể thao này, một caddie càng hiểu biết thói quen của người chơi bao nhiêu càng có nhiều điều kiện giúp cho họ có cơ hội thành công bấy nhiêu. Có thể nói gần như đó là một sự liên đới ngấm ngầm, hay một sự ăn ý đặc biệt giữa hai đối tượng này. Bạn cần phải biết người chơi đang đứng trước những khó khăn nào, khả năng của họ ra sao, bạn mới có thể đưa ra một lời khuyên chính xác hay chọn một cây gậy thích hợp cho họ. Cho nên một caddie cũ vẫn tốt hơn là phải bắt đầu mọi thứ với một người mới.
Ngồi trong câu lạc bộ để uống ly cà phê đầu tiên trong ngày, tôi thấy ông Tùng từ khu biệt thự đi ra. Ở đó ra đến sân golf cũng hơn mười phút đi bộ. Ánh nắng đã lên đến đỉnh ngọn những cây thông. Chiếc áo màu ngọc thạch trên người khiến ông như bị hòa tan vào làm một với không gian tràn ngập lá cỏ. Dáng đi hơi khập khiễng và đổ về phía trước, Bình nói do hậu quả của một tai nạn giao thông ba năm trước, tai nạn đã cướp mất sinh mạng người vợ yêu quý của ông và để lại cho ông một cái chân trái ngắn hơn chân phải.
Khoảng hơn tám giờ, chúng tôi ra hố golf thứ nhất. Mặt trời đã lên cao nhưng không khí ở đây vẫn mát lạnh. Nếu không có một bầu trời trong và nhẹ tênh trên đầu, người ta không thể nhận ra đang là mùa hè. Đây là mùa đẹp nhất trong năm. Trời khô ráo và sáng sủa cho đến tận bảy, tám giờ tối; gió vừa phải, họa hoằn mới có những cơn mưa rào bất chợt nhưng chóng tạnh. Tất cả những điều đó đều hết sức lý tưởng cho những tay golf.
Ngay cú phát bóng đầu tiên, quả bóng đã chạm mạnh vào một thân cây và rơi ra ngoài đường lăn bóng khá xa. Lối đánh bóng của ông Tùng có lẽ bị thế đứng khập khiễng chi phối rất nhiều, nó làm cho cú phát bóng của ông ít khi hoàn hảo và quả bóng thường đi chệch nhiều ra mé phải. Khi nhận lại cây gậy, tôi thoáng thấy một vẻ không hài lòng trên nét mặt của ông. Rõ ràng là động tác vừa rồi của ông đã thiếu đi một sự mềm mại cần thiết để có cú swing như ý. Có thể sau một, hai hố golf nữa, ông mới lấy lại được sự uyển chuyển, nhịp nhàng quen thuộc.
Quả bóng nằm khuất trong một bụi rậm. Khi chúng tôi đến gần, lũ chim bị đánh động. Từ trong bóng tối, chúng vụt bay ra hoảng loạn. Một số thú rừng như thỏ, đặc biệt là chim, thường hay trú ngụ ở những đám cỏ rậm trong sân golf. Trong lúc con chim mái ấp trứng, con trống rảo quanh bên ngoài, nó sẵn sàng tấn công khi thấy bất cứ ai đến gần. Một con xòe rộng đôi cánh, đôi mắt đỏ ngầu, lao thẳng vào đầu tôi. Chắc chắn đó phải là một con chim trống. Tôi chỉ kịp đưa tay lên che lấy mặt và nghiêng người né sang một bên theo phản xạ. Một cái cánh của nó quét ngang vai. Ông Tùng đi sau tôi một sải chân cũng loạng choạng theo. Chúng tôi đứng yên nhìn nhau một lúc để trấn tĩnh trước khi tiếp tục.
Ông nheo mắt về phía green rồi quay lại hỏi tôi: "Cậu áng chừng bao xa?"
Không có một cái cột mốc gần đấy để biết được khoảng cách chính xác.
"Không dưới một trăm năm mươi mét" tôi nói.
Đây là hố par 4. Hai bên mô cỏ là hai cái hố cát trắng lớn đe dọa. Trước hết ông cần phải đưa bóng trở ra ngoài đường lăn bóng. Để thực hiện việc đó, hoặc ông phải đánh bóng cao vút quá ngọn cây, hoặc phải đánh sao cho bóng đi lọt qua khoảng trống giữa dãy cây trước mặt. Một thách thức đòi hỏi sự khéo léo và chuẩn xác. Tôi đưa cho ông cây gậy sắt số 7.
Ông quyết định đánh bóng đi lọt qua khe hở giữa cây. Năm ăn năm thua. Nếu qua lọt, bóng chắc chắn sẽ nằm trên đường lăn bóng và ông chỉ còn việc đưa nó lên green. Nếu không may mắn dội đúng vào thân cây như vừa rồi, lúc ấy không biết quả bóng sẽ đi về đâu. Mà khả năng trúng vào thân cây rất cao khi trên thực tế, cái khe hở khá hẹp. Chiến thắng mọi thử thách, đó là triết lý của golf. Ông đứng hơi khuỵu hai đầu gối, nắm chắc cây gậy trước mặt, mắt hết nhìn quả bóng lại nhìn đến cái khe hở. Ông từ từ vung gậy ra đằng sau rồi mím môi vụt mạnh. Cú đánh đã đánh bật một mẩu đất văng đi thật xa.
Quả bóng đi lọt qua khe hở, lăn ra giữa đường lăn bóng, nằm ở một vị trí đẹp: thẳng góc với mô cỏ. Ông nháy mắt với tôi, như đợi một lời khen.
"Tuyệt!" Tôi giơ một ngón tay cái lên ra dấu tán thưởng.
Ở hố golf thứ nhất, ông đánh tất cả năm gậy. Một khởi đầu khá thuận lợi. Có vẻ như ông đang bắt đầu tìm lại được nhịp điệu của mình. Bình nói với tôi ít khi ông được điểm par. Tuy nhiên, sáu mươi lăm tuổi cùng với một chân bị tật, điều đó hoàn toàn không phải quá tệ. Ngoài ra cũng còn phải kể đến một lý do khác ảnh hưởng đến bảng điểm của ông, đó là mỗi lần đứng trước trở ngại, thay vì chọn một lối đánh an toàn như nhiều người khác hay như chính các bạn của ông, để nếu không đạt được số gậy theo quy định thì ít nhất cũng không bị mất điểm, ông lại thường chọn cách đánh mạo hiểm. Tôi không ngớt ngạc nhiên về điều đó, ở một con người mà lẽ ra tuổi tác thường khiến họ trở nên điềm tĩnh, thận trọng. Phong cách xử lý khi đứng trước quả bóng là chỉ dấu đáng tin cậy mách bảo một cách chân thật nhất tính cách của một người chơi golf.
Như hiện thời trong trường hợp này, sau tám hố golf, ông đã ghi được ba mươi bảy điểm. Cho nên đến hố thứ chín, hố par 4, ông quyết định sẽ tìm ít nhất một điểm par. Quyết tâm đó của ông có vẻ sắp trở thành hiện thực, nhất là ông vừa có một cú phát bóng hiệu quả: mặt gậy vung lên cao song song với cánh tay trái rồi từ từ xoay ngược lại lướt nhẹ trên mặt, chân trái thẳng, cán gậy nằm trên vai kết thúc cú swing khá đẹp mắt đưa quả bóng nằm ngay trên đường lăn bóng, ở một vị trí mà cái cờ hình tam giác đỏ chói cứ như nằm ngay trong tầm khống chế của mắt, của tay. Một kết quả ngoài mong đợi đáng tự hào. Niềm vui sướng thỏa mãn khi đứng trước khả năng thắng lợi hiển nhiên bỗng hiện ra trên gương mặt và cả trong bước đi của ông, nhanh nhẹn và khinh khoái. Ông trao lại cây driver cho tôi, bỏ nón ra lau những vệt mồ hôi chảy dài trên má, hỏi:
"Cậu thấy thế nào? Có thể đánh một cú on green, một phát ăn ngay chứ?"
Tôi ngó lên một tán cây che rợp lá bên trên. Ở khu vực này, gió đang thổi ngược chiều, tuy không mạnh. Ánh nắng nữa, mặt trời ở ngay trên đầu, có thể sẽ làm cho mắt bị lóa khi ngước lên phía mô cỏ. Và cái đầm nước bên trái, hố cát phía sau. Những cạm bẫy vô hình đang rình rập và chúng sẽ trở thành một mãnh lực phản công vào bất cứ lúc nào, nếu sơ suất. Nếu đánh đường vòng để cho bóng nằm dưới chân thay vì lên trên đỉnh, sẽ an toàn hơn, tôi nói.
"Không. Cậu đưa tôi cây 3 gỗ."
Ông lại có một quyết định năm-ăn-năm-thua một lần nữa.
Quả bóng bay vút lên thật cao. Cả hai chúng tôi cùng ngẩng mặt hồi hộp dõi theo đường cong tuyệt mỹ mà quả bóng vẽ lên trên nền trời xanh thẫm cho đến khi nhìn thấy nó rơi xuống và biến mất. Tôi chạy lên phía trước, bỏ xe sang một bên để tìm. Quả bóng đang trên đà tiếp tục lăn xuống cái hố cát ở bên dưới.
Hố cát cao quá đầu khiến ông đã phải đánh tất cả ba gậy mới đưa được nó ra ngoài và thêm hai gạt nữa mới vào được hố golf. Một chút hậm hực thoáng qua trên gương mặt của ông.
Sau thất bại đó, ông Tùng ra dấu cho tôi tạm nghỉ giải lao một lát rồi đi thẳng một mạch vào câu lạc bộ.
Hố golf thứ mười hai là một hố có vị trí đẹp nhất. Đến đấy, người ta có cảm giác như từ một mặt đất thấp bước lên một tầng cao hẳn. Không gian đột ngột mở rộng ra trước mắt. Đường lăn bóng rộng, dốc và gợn sóng. Dọc theo bên phải là những đụn cát trắng nhấp nhô và những hồ nhân tạo, mặt nước quanh năm phẳng lặng như một tấm gương, bao bọc bởi một cánh rừng thông và các loại cổ thụ già chạy dài đến chân một ngọn đồi thấp thoai thoải. Mùi nhựa thông thoang thoảng trong gió. Những quả mơ dại rụng vàng mặt cỏ tỏa ngát hương mật ngọt. Bên trái nhìn xuống biển. Những cánh buồm trắng của những chiếc du thuyền trông tựa như những cái cờ đuôi nheo cắm xuống mặt nước. Thỉnh thoảng người ta còn bắt gặp những con cá heo tung mình nhào lộn trên mặt biển xanh lấp lóa tia nắng. Xa về phía cuối doi đất, khuất sau rặng dừa là xóm chài, một cái tháp nhọn nhà thờ nhô lên cao. Khung cảnh đẹp thường đem đến nhiều cảm hứng cho người chơi; họ cảm thấy như được cất đi hết những nhọc mệt, căng thẳng và được tiếp thêm một nguồn sinh lực mới, phấn chấn khác thường. Như đứng trước một nhan sắc đẹp, nỗi thèm khát chinh phục bỗng nhiên lại trỗi dậy.
Chúng tôi đi bên nhau trên đường lăn bóng một quãng cho đến khi những cái villa mái ngói đỏ của khu biệt thự bắt đầu xuất hiện phía trước. Từng nhóm nhỏ vài người ngồi chơi, đọc sách hay ăn uống trước nhà, bên dưới những tán cây phượng vĩ đỏ rực. Họ vẫy tay chào khi chúng tôi đi ngang qua. Ông Tùng chỉ một căn có giàn bông giấy màu cam thấp phía trước, nói đó là nhà ông đang nghỉ. Thấp thoáng ngoài vườn bóng dáng một người phụ nữ trong bộ áo tắm nằm sấp trên chiếc ghế phơi nắng, tôi đoán là vợ ông Tùng. Nhìn vóc dáng từ xa, vợ ông có vẻ trẻ trung hơn ông rất nhiều. Bà ấy đã không nhìn thấy chúng tôi.
Kết thúc buổi sáng, ông ghi tổng cộng được tám mươi bảy điểm. Tôi theo ông đẩy xe về đến nhà.
Người phụ nữ nằm phơi nắng lúc nãy đứng đón ông dưới dàn bông giấy. Vẫn nguyên bộ áo tắm màu trắng một mảnh trên người, chiếc kính râm đen cài trên mái tóc. Bây giờ ở khoảng cách gần mới thấy cô ta còn quá trẻ và đẹp, một vẻ đẹp sang trọng, thanh lịch. Cô chỉ trạc tuổi con ông, tôi nghĩ. Cô đón ông bằng một nụ cười tươi, khoe những chiếc răng trắng đều, hoàn hảo, đôi lông mày tỉa gọn, thanh tú. Cô khoác tay, hôn lên má ông âu yếm. Sự có mặt của tôi vào lúc ấy bất ngờ trở nên thừa thãi.
Ông Tùng quay người lại, giơ hai ngón tay lên làm hiệu, nói với tôi "Sáng mai nhé!" rồi theo cô gái bước trở vô nhà.
***
Buổi sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu ồn ào của lũ chim hải âu. Chúng đáp thành bầy ngay sát mép nước, bên cạnh những chỏm đá nhỏ nâu đen nhô đầu nhẵn thín trên mặt cát. Từ trên bậc tam cấp nhìn ra, những con sóng thấp chỉ đủ làm ướt những đôi chân gầy guộc của chúng. Tôi nhặt một hòn sỏi ném mạnh về phía đó. Đám chim hoảng hốt vụt bay ra biển, những đôi cánh màu xám in lên nền trời phơn phớt hồng. Những chiếc ghe, thuyền thúng đang quay đầu tiến gần vào bờ. Lát nữa dân ở xóm chài và những nơi lân cận sẽ đổ đến và một cuộc họp chợ chớp nhoáng sẽ nhanh chóng diễn ra. Người ta sẽ bày ra la liệt những rổ rá đầy ắp tôm cá, những con cá tươi rói lấp lánh ánh bạc. Khi chợ vãn, những xác cá chết vứt bừa bãi trên cát sẽ làm mồi cho đám chim hải âu và lưu lại trong gió một mùi thối rữa tanh nồng.
Tôi đứng lại một lúc trên mô đất cao ngó xuống khu biệt thự. Nép bên dưới những tán lá rộng, những mái ngói đỏ vẫn còn đắm mình trong giấc ngủ muộn. Mùa hè, những villa đều có khách đến ở, họ thường đi cùng với gia đình. Một ít trong số khách ấy là những dân chơi golf quen. Tôi nhìn thấy mặt sau cái villa của ông Tùng. Sau giàn hoa giấy bao quanh mảnh vườn nhỏ, thấp thoáng hai chiếc ghế bố kê song song với nhau, bên cạnh cây dù che đã được cuộn tròn lại. Một chiếc khăn lông sọc xanh vẫn trải trên mặt ghế. Cách đó không xa, hai nhân viên trong bộ đồ đồng phục đang bận rộn dọn dẹp quanh hồ bơi. Trong không khí nồng đậm mùi hương của hoa dạ lý.
Tôi đi đến câu lạc bộ uống cà phê để chờ ông Tùng. Nhưng chưa hết ly cà phê, tôi đã thấy Bình từ phía khu nhà nghỉ sải những bước dài tiến tới.
"Uống cà phê mày?" tôi hất cằm nói.
"Thôi. Bữa nay mày khỏi kéo xe cho ông Tùng."
Tôi không khỏi kinh ngạc khi nghe Bình nói, "Ủa! Sao vậy?"
"Ổng đi rồi." Bình trả lời gọn lỏn.
"Có chuyện gì hả?"
"Tiếp tân bên nhà nghỉ mới vừa cho tao hay. Hồi đêm, khoảng 11 - 12 giờ gì đó, không biết sao bà vợ trẻ của ông Tùng tự nhiên đùng đùng vác hành lý bỏ về. Bả thuê xe của mình đòi chở đi thành phố ngay trong đêm."
"Vậy còn ông Tùng?" tôi hỏi.
"Sáng sớm nay ổng mới trả phòng. Mọi người bên nhà nghỉ đoán chắc đêm qua, cặp đó có chuyện gì với nhau rồi."
"Hồi sáng hôm qua, tao còn thấy họ vui vẻ với nhau lắm mà."
Bình luôn luôn chứng tỏ nó sành đời hơn tôi, "Sáng khác, đêm khác. Vợ trẻ vậy, mày tưởng, đâu có dễ đâu mậy."
Tôi nghĩ, ở điểm này, nó chỉ đoán mò, mặc dù nó đã từng có vợ và từng tan vỡ, nhưng tự thân điều đó chẳng nói lên được cái gì, ngoài một sự bất hạnh. Tôi nhớ lại gương mặt trẻ đẹp của cô gái. Có lẽ vào lúc cô quyết định bỏ lại người đàn ông để trở về nhà giữa đêm khuya, một mình với một người lái xe không quen biết vượt hơn 300 cây số, cô đã bất chấp tất cả, bất chấp mọi hiểm nguy đang rình rập cô trên đường. Đó phải là một sự lựa chọn can đảm.
"Thôi giải tán đi!" Nói xong, Bình bước ra khỏi câu lạc bộ.
Tôi đi trở ngược lại con đường lúc nãy. Khi đến cái villa của ông Tùng, tôi dừng lại. Chiếc khăn lông màu xanh ấy vẫn còn nguyên trên ghế. Nhưng mùi hương hoa dạ lý thì tôi không còn ngửi thấy trong không khí nữa.