← Quay lại trang sách

BÒ TÓT

Thằng bò tót đứng khuất sau một gốc cây xoài. Phía bên kia đường là bến xe buýt. Một đám hành khách vừa bước lên xe. Lúc nãy họ lục tục kéo nhau băng qua đường và đi ngang qua chỗ thằng Bò Tót đang đứng, nhưng không một ai để ý đến sự có mặt của nó. Từ bến xe buýt tiếp tục đi xuống mé cây xăng khoảng hơn hai trăm mét nữa sẽ đến trường học của thằng Còm, một ngôi trường cấp một có tường sơn nâu đỏ dành cho con em các gia đình giàu có.

Nó đợi thằng Còm tan lớp học chiều. Trong lúc má nó bận bịu làm bữa cơm tối cho ông bà chủ, nó đã lẻn đi. Nó không biết xem đồng hồ mà chỉ đợi cho đến khi nắng từ mé sau vườn bắt đầu leo gần đến ngọn cây thông là biết sắp đến giờ tan học của thằng Còm. Hôm nay nó nhất định phải gặp thằng Còm cho bằng được để hỏi tại sao lại đá con Phốc của nó.

Hai nhà nằm quay mặt ra hai ngõ phố khác nhau nhưng có chung một dãy cây si làm hàng rào ngăn cách hai cái vườn sau. Từ bên này, thằng Bò Tót có thể thấy mặt sau nhà với cái hồ bơi sưởi ấm bằng năng lượng mặt trời của nhà thằng Còm. Con Phốc khoét đất bên dưới những cây si một cái lỗ vừa vặn để chui qua. Nhà thằng Còm cũng nuôi một con chó cái giống Bắc Kinh, ở trên đầu cài một cái nơ nhỏ xíu màu hồng. Chắc có lẽ con Phốc sang chơi với con chó nhà nó.

Lại thêm một chuyến xe buýt nữa vừa dừng lại để đón khách. Những người đàn ông trong những bộ quần áo cũ nát, gương mặt bơ phờ mệt mỏi; những người đàn bà trạc tuổi mẹ nó, vai khoác túi, đứng lầm lì như những cái tượng bằng đất đen. Họ bước lên xe, kẻ trước người sau, không ai nói với ai. Họ trở về những căn nhà chật chội với tường gạch đỏ, nằm chen chúc nhau trên những sườn đồi thấp ở cách xa hàng chục cây số.

Thằng Bò Tót gần như biết hết mặt những người đó. Họ làm việc cho những nhà giàu có trong xóm của nó và những khu lân cận. Họ làm đủ thứ công việc được người ta thuê mướn. Đàn ông thì làm thợ xây, gác cổng, hay làm vườn, cắt cỏ, cọ rửa hồ bơi; đàn bà trông em, lau chùi nhà cửa, đi chợ nấu nướng. Thằng Bò Tót vẫn thường theo cậu nó làm những việc lặt vặt trong nhà cho ông bà chủ. Vào mùa mưa, nó gom những cành lá rụng và cỏ dại mà cậu nó đã cắt vun thành đống rải rác trong vườn để cho vào bao tải nhựa. Mùa khô, kéo vòi cao su tưới nước cho cỏ không bị cháy. Bây giờ, ngoài việc vớt rác và lá rụng, nó đã có thể biết canh liều lượng để cho bột tẩy vào hồ bơi mỗi tuần. Chỉ còn máy xén cỏ và sơn hàng rào là nó chưa được cậu nó cho động đến, nhưng một vài năm nữa thôi, nó nghĩ, nó sẽ làm được hết những công việc của cậu nó hiện thời.

Một chiếc xe sơn vàng vừa chạy ngang qua. Học sinh đã tan trường. Một chút xíu nữa thằng Còm sẽ đi bộ qua chỗ này. Thằng Bò Tót ngồi bệt xuống đất. Đang vào mùa xoài, những quả xoài xanh non rơi đầy quanh gốc cây. Nó nhặt một trái lên tay, nhựa còn dính chung quanh cuống. Khi chín rộ, những quả xoài này sẽ tím thẫm lại và cây xoài sẽ trông rất giống cái đầu của mẹ nó lúc sáng sớm với những cái lọn màu tím buộc vào mái tóc lủng lẳng nối nhau đến tận vai.

Nó nghĩ lẽ ra không nên đợi ở đây mà đạp xe đến thẳng trường thằng Còm thì hay hơn. Nó không chạy xuống đường mà sẽ đạp men theo lối đi dành cho người đi bộ trên vỉa hè, như mẹ nó vẫn thường căn dặn. Có một cái trung tâm thương mại, một công viên nhỏ và cái sân tennis gần trường học. Ở nơi đó nó có thể nhặt được những quả bóng trụi lông người ta vứt lại trên sân hoặc đạp chơi lang thang quanh mấy cái bãi cát làm sân chơi cho trẻ con.

Những chuyến xe buýt bây giờ cứ chạy qua mà không còn dừng lại nữa. Không còn ai đứng đợi ở bến. Bóng dáng thằng Còm cũng chẳng thấy ở đâu. Chỉ có mỗi con đường này là con đường duy nhất từ trường nó về đến nhà, nó không thể đi lối nào khác. Thật là quái lạ! Thằng Bò Tót bắt đầu thấy bồn chồn. Giờ này chắc cậu nó đang ngồi uống cachaça bên cạnh cửa nhà bếp nhìn ra ngoài vườn. Nó tưởng như đang nhìn thấy khuôn mặt của cậu nó với một bên vành tai trái ửng đỏ lên vì rượu, hơi thở hôi mùi thuốc lá cúi xuống thật sát mặt nó, "Ê, cái xẻng với cây kéo mày để ở chỗ nào rồi hả mạy? Sao không mang vô trong nhà kho hả?" Lúc nãy vội đi nó đã để hai thứ đó ngay chỗ bụi mía ngoài vườn mà không đem cất vào trong kho như cậu nó sai, bây giờ bỗng nhiên mới sực nhớ ra. Còn chất mấy cái bao than bên dưới lò nướng cho mẹ nó nữa chứ. Ruột gan nó như có kiến đang bò. Nó không thể đợi thằng Còm được nữa. Đã đến lúc nó phải về nhà rồi.

Thế nhưng tận trong lòng thằng Bò Tót vẫn không khỏi thắc mắc sao hôm nay thằng Còm lại về trễ đến thế. Hay là nó không đi học? Nó ốm? Ngày hôm qua còn trông thấy nó đá bóng, đùa giỡn bên hồ bơi với mấy đứa bạn của nó mà. Hay thằng Còm trốn ở nhà để tránh giáp mặt nó? Nhưng làm sao nó biết để tránh? Mỗi lúc sự tò mò của thằng Bò Tót càng tăng dần. Nó quyết định sẽ đi qua nhà thằng Còm cho biết.

Nó sẽ phải đi qua con ngõ nhà nó rồi đi tiếp một quãng nữa bên dưới những tán cây bơ, cây vả và cây phượng rợp lá, qua khỏi một cái trạm gác nữa thì mới đến ngõ nhà thằng Còm. Nhà nó ở cuối ngõ, đâu lưng lại với một bên hông nhà thằng Bò Tót. Đến lúc này nó mới tự trách là đã dại dột không chịu đạp xe đi ngay từ đầu để khỏi mất công cuốc bộ và không phải về nhà trễ.

Tuy nhiên, tất cả những ý nghĩ đó bỗng chốc tan biến thành mây khói khi vừa đến đầu ngõ Bò Tót bắt gặp một chiếc xe cảnh sát cơ động đậu ngay trước cửa nhà thằng Còm. Cái đèn trên mui xe quay tròn lia những tia ánh sáng lên không trung. Một viên cảnh sát vòng hai tay trước ngực đứng tựa cửa xe, vẻ nghiêm trọng. Bao súng của ông ta như muốn tụt hẳn ra phía sau. Quang cảnh giống như trong phim. Nó tiến lại gần, đứng phía bên đối diện, cách nhà thằng Còm một căn tò mò ngó sang. Nó thấy còn một viên cảnh sát nữa ngồi sau tay lái. Mấy căn nhà chung quanh đều đóng kín cửa. Một cánh cửa sổ nhà thằng Còm còn để mở hé với tấm rèm che được kéo sang một bên, Bò Tót nghiêng đầu nhón chân cố nhìn cho bằng được, nhưng nó chỉ thấy ở đó một khoảng bóng tối bít bùng. Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra ở nhà thằng Còm. Nó dò xét nét mặt của hai viên cảnh sát nhưng cũng không thể nào đọc được ý nghĩ của họ.

Bây giờ thì Bò Tót đã hoàn toàn quên hẳn ý định ban đầu gặp thằng Còm về chuyện đá con Phốc. Tự nhiên nó tưởng tượng ra đủ thứ ở trong đầu và chắc mẩm đã có một chuyện ly kỳ xảy ra. Bố thằng Còm làm lớn trong chính phủ, mẹ nó ở nhà chẳng làm gì vì đã có hai người giúp việc để trông con Nấm, em gái nó, và nấu ăn. Mới cách đây mấy bữa thôi, bố mẹ thằng Còm còn tổ chức sinh nhật cho con Nấm. Ngồi ở bên nhà nhìn sang, Bò Tót thấy cái hồ bơi sáng rực lên bởi những ngọn đèn lắp quanh hồ. Bóng người thấp thoáng qua lại trong tiếng nhạc. Cái cổng được kết bằng những bông hoa vải màu hồng nhạt vẫn còn để nguyên vẹn cho đến tận hôm nay.

Tuy nhiên, đứng coi một lúc thấy không có gì xảy ra, hai viên cảnh sát từ nãy giờ cũng chẳng hề nhúc nhích, thằng Bò Tót đâm chán. Nó bỏ đi. Ra đến đầu ngõ ngoái lại, nó vẫn thấy cái đèn trên mui xe cứ quay tít không ngừng.

Nó vào nhà bằng cái cửa ngách bên hông rồi đi thẳng một mạch ra ngoài vườn. Cần phải cất ngay cái xẻng và cây kéo xén hàng rào vào trong kho rồi mới tính đến mấy cái bao than để phi tang hết những thứ có thể tố cáo sự vắng mặt của nó từ lúc chiều. Con Phốc từ trong nhà nghe tiếng nó lon ton chạy theo sau. Nhưng ra đến bụi mía, cả hai thứ ấy đã không còn ở đó nữa. Thằng Bò Tót bắt đầu chột dạ. Nó đi vô nhà bếp. Không khí ấm áp từ hơi nóng của mấy cái bếp ga đang đỏ lửa bao bọc lấy người khiến nó trở nên bình tĩnh. Rất may mẹ nó đang bận cọ rửa mấy cái nồi, bà chẳng buồn để mắt đến nó, hay là gần như vậy. Chỉ thấy cái mũ vải trắng trùm đầu của bà khẽ nghiêng về phía cánh cửa khi nó bước chân vào như là bà đang lắng nghe một tiếng động lạ.

Sau khi chất mấy cái bao than xong, Bò Tót ngồi bệt xuống thềm. Phía bên nhà thằng Còm vẫn yên ắng. Con Phốc chạy đến vẫy đuôi, liếm lên mu bàn chân nó. Bò Tót bế con Phốc vào lòng, thoáng thấy cậu nó từ cuối vườn đi tới, trên vai vác một cái bao, người lệch hẳn sang một bên. Da trời phía sau lưng ông đã chuyển sang hai màu cam và tím. Một chút ánh sáng trong ngày còn sót lại lóe lên ở một góc thật xa.

Mấy hôm trước có một cơn mưa ngắn, cơn mưa đầu mùa. Cậu nó lôi tấm vải bạt từ trong kho ra để chuẩn bị phủ lên mặt hồ bơi sẵn sàng cho những ngày mưa dầm dề sắp tới. Rồi ông tiếp tục hái dừa và xén hàng rào. Cái thang dựng ở bờ tường bất chợt ngã xuống đè lên mắt cá bàn chân ông, đến hôm nay ông vẫn còn đi khập khiễng.

Đi đến gần chỗ Bò Tót ngồi, cậu nó hất cái bao từ trên vai xuống đất một cái phịch rồi đi thẳng vô nhà bếp rửa tay như thể không hề nhìn thấy nó. Đó là bao cỏ giống cắt cuộn tròn thành bánh. Nó ngửi thấy mùi hăng nồng tỏa ra.

Một lúc sau, nó nghe tiếng cậu nó gọi giật ngược từ trong nhà, "Bò Tót!".

Nó tính phen này chết là cái chắc.

"Từ nãy giờ mày đi đâu?"

Bò Tót biết không thể nào nói dối cậu nó được và thật ra, nó cũng không có tật nói dối.

"Con đi qua nhà thằng Còm."

Nó nghĩ cậu nó sẽ hỏi tội về chuyện cái xẻng và cây kéo xén hàng rào. Từ lúc trên đường về, nó đã sẵn sàng để đón nhận hậu quả của chuyện này.

Nhưng thật bất ngờ khi nó nghe cậu nó hỏi tiếp:

"Mày có thấy gì lạ ở bên đó không?"

"Không ạ. À, có. Một chiếc xe cảnh sát." nó trả lời, vẻ mặt ngơ ngác.

Mẹ nó từ nãy giờ im lặng, đến lúc này mới nói xen vào:

"Thằng cha đó vẫn chưa bị bắt sao?"

Mẹ nó đang hỏi nó hay là cậu nó? Mà thằng cha nào mới được?

Thằng Bò Tót nín thinh làm mẹ nó phải dừng tay, quay người lại nhìn nó, "Sao hả Bò Tót?"

Nước từ những ngón tay của bà nhỏ giọt lên sàn nhà, cạnh bàn chân.

"Ai cơ ạ?" nó hỏi lại.

"Ba thằng Còm!"

"Con không biết."

"Làm sao lại bắt ba nó," cậu nó lên giọng, nói tiếp "Trong chuyện này, người đáng bắt phải là mẹ nó chứ. Mấy cái thứ đàn bà mất nết đó có gom lại cũng không bao giờ hết!"

"Cậu nói vậy mà nghe được à? Mẹ thằng Còm mà không gọi cảnh sát đến thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Không phải chỉ có mấy tấm kính vỡ thôi đâu, tôi nói để cho cậu biết."

Bò Tót hoàn toàn chẳng hiểu mẹ và cậu nó đang nói chuyện gì. Nó đoán lờ mờ hình như đã xảy ra chuyện cãi vã giữa bố mẹ thằng Còm, bố nó đập vỡ kính và mẹ nó phải gọi cảnh sát cơ động đến giải cứu.

"Tôi nói vậy là nói làm sao? Đàn bà gì cứ hễ chồng đi vắng là rước trai về nhà là thứ đàn bà gì?"

Có vẻ như bầu không khí bất chợt nóng lên giữa hai người và bây giờ chẳng còn ai để ý đến thằng Bò Tót nữa.

Như bị kích động, mẹ thằng Bò Tót xoay hẳn người lại, xỉa ngón tay vào mặt nó, khuôn mặt bà đỏ bừng, không biết do vì lửa hay vì tức giận.

"Còn bọn đàn ông các người à, toàn là một lũ nát rượu, điếm đàng, nói dối, cờ bạc, ăn cắp... như thằng cha đốn mạt của thằng này..."

Thằng Bò Tót biết cái điệp khúc quen thuộc đó của mẹ nó sắp sửa bắt đầu. Mỗi lần tức giận, mẹ nó lại lôi ba nó ra đay nghiến, người đàn ông mà nó không hề biết mặt. Và mẹ nó sẽ chửi rủa ba nó cho đến khi nào thấy hả mới thôi, rồi sau đó, bà sẽ nốc rượu cho thật say mèm. Trong cơn say, mẹ nó khóc lóc, kể lể và rủa xả những cái tên lạ hoắc. Những lúc ấy, nó nằm im thin thít trong phòng, sợ sệt dúm dó.

Quả thật, những lúc ấy, thằng Bò Tót chỉ mong cho thời gian trôi qua đi thật nhanh.