Chương 201 Là Ngươi, Chính Là Ngươi
Đỗ Địch An mỉm cười, lật qua một tờ báo khác.
- Hung hăng càn quấy! Ám sát chấp sự Holet, hung phạm ra tay lần nữa cướp đi tánh mạng của thê tử Holet Mary!
- Trừng Giới Giả sưu tầm suốt đêm, trước mắt đã nắm giữ một bộ phận chứng cớ!
Đỗ Địch An nhìn kỹ lại:
- Buổi chiều hôm qua, Mary thê tử của Holet bị sát hại trong nhà. Theo điều tra, hàng xóm chung quanh từng thấy một người đeo mặt nạ khả nghi vào trong nhà Holet.
- Sở thẩm phán đã nắm giữ chứng cớ, trước mắt còn cần điều tra thêm.
Đỗ Địch An đọc qua một lượt, chứng kiến tổng kết cuối cùng, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.
- Chuyện gì làm ngươi cao hứng như vậy?
Đối diện Forint chú ý tới biểu lộ của Đỗ Địch An, ngẩng đầu nhìn qua báo chí quân đội trong tay hắn, bởi vì không đeo kính lão nên không thấy rõ chữ viết.
Đỗ Địch An đưa báo cho hắn.
Forint tiếp nhận, xem qua một lượt liền ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An nói:
- Đây cũng là ngươi làm hay sao?
Đỗ Địch An nhìn ánh mắt chăm chú của hắn, nói:
-nLà Milan gia tộc làm.
Forint ngơ ngẩn.
❖ ❖ ❖
Trong lâu đài cổ Milan gia tộc.
Trong nhà ăn làm từ đá hoa cương, mọi người Milan gia tộc đã lục tục đến, ngồi xuống ăn cơm.
Bảy tám thị nữ hầu hạ hai bên bàn ăn dài mười mét tùy thời tuân mệnh.
Ngồi ở vị trí thủ tọa trên bàn cơm chính là lão Tộc trưởng Milan gia tộc, năm nay đã sáu mươi ba tuổi. Hôm nay lão đã ẩn cư sau màn hưởng thụ sinh hoạt lúc về già. Sản nghiệp lớn nhỏ trong gia tộc tất cả đều giao cho con trai trưởng Abe của mình quản lý.
Abe ngồi phía bên tay phải lão Tộc trưởng, là một trung niên nhân hơn 40 tuổi, khí chất nho nhã giống như thân sĩ, sống lưng thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính, cẩn thận tỉ mỉ.
- Đội ơn đi.
Sau khi Lão Tộc trưởng Alex ngồi xuống, lão hướng mọi người nói.
Tất cả mọi người hai bên bàn đều ngừng việc trong tay lại,chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại, yên lặng niệm một đoạn trên Quang Minh giáo điển:
- Cảm tạ chủ ban lương thực cho chúng ta, cảm tạ chủ sáng tạo tài phú, cảm tạ chủ...
Một lát sau, đội ơn chấm dứt.
- Dùng cơm.
Alex mở to mắt lạnh nhạt nói ra.
Mọi người bắt đầu dùng cơm.
Lúc dùng cơm được một nửa, một thanh niên từ lầu trên chạy xuống, vội vàng đi tới chỗ ngồi của mình chắp tay đội ơn một phen, cũng bắt đầu ăn cơm.
- Kande, kỵ sĩ của ngươi đâu rồi, như thế nào lại tới muộn như vậy.
Abe ngồi bên tay phải Alex quát.
Kande thấy không thể giấu diếm được liền cười khổ nói:
- Tối hôm qua uống nhiều quá, ta ngủ quên mất.
- Hừ!
Abe hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nên học đệ đệ với muội muội ngươi, kỵ sĩ nên có bộ dạng của một kỵ sĩ. Coi như ngươi không phải tới khu chiến trường phóng xạ ở biên cảnh cũng không thể đánh mất vinh quang kỵ sĩ!
Kande trung thực đáp:
- Ta đã biết.
- Được rồi, chỉ là hài tử tham ngủ mà thôi không cần phải hô to gọi nhỏ.
Alex hướng Abe nói khẽ.
Abe thấy lão mở miệng liền giận dữ nói:
- Cha, đứa nhỏ này bị ngươi làm hư rồi.
Alex cười nhìn Kande nói:
- Nghe nói gần đây ngươi cùng tiểu nha đầu của Mel gia tộc rất thân thiết. Thế nào, chẳng lẽ có hứng thú đối với tiểu cô nương kia?
Kande cảm nhận được ánh mắt ghen ghét của mấy vị ca ca cùng đệ đệ bên cạnh, trong lòng hắn âm thầm đắc ý, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Gia gia, ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là thông qua Shaya nghe ngóng sự tình của Jenny.
Alex cười nói:
- Gọi thân thiết như vậy, xem ra là đã động tâm. hài tử hãy nghe lời của gia gia, thích ai thì theo đuổi người đó. Nếu có thể ôm cả hai vào tay thì không thể tốt hơn.
Abe nghe được khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm, cúi đầu cắt bò bít-tết. Hắn chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu lạnh lùnh nhìn chằm chằm Kande, nhắc nhở hắn đừng quá đắc ý quên hình.
Kande chú ý tới mình ánh mắt phụ thân, tâm tình cũng hơi thu liễm, vò đầu nói:
- Gia gia, cái này tự ta sẽ nghĩ biện pháp, bất kể như thế nào cũng nên thử một lần.
- Hảo hài tử, đây mới là đàn ông nhà Milan chúng ta.
Alex cười to nói.
Hắn vừa dứt lời thì Quản gia trông coi đại sảnh lâu đài cổ vội vội vàng vàng chạy đến, thân thể mập mạp chạy cực kỳ phí sức, miệng há lớn thở hổn hển nhìn lên Alex nói:
- Lão gia, đã xảy ra chuyện, sở thẩm phán phái một đám thẩm phán kỵ sĩ xông vào đây, bên trong còn có Trừng Giới Giả.
Abe vừa muốn quát tháo hắn vội vàng hấp tấp không có quy củ, nghe vậy chợt ngơ ngác một chút, trong lòng xẹt qua rất nhiều ý niệm, hắn đứng dậy nói với Alex:
- Phụ thân, ta ra ngoài nhìn một chút.
Alex nhìn hắn một cái thu liễm vẻ tươi cười lại nói:
- Xử lý êm đẹp điểm.
- Ta biết rồi.
Abe gật đầu, cùng Quản gia rời khỏi nhà ăn đi tới cửa ra vào lâu đài cổ. Chỉ thấy trên sườn dốc có một trung đội thẩm phán kỵ sĩ đang đi tới, cầm đầu là hai thân ảnh mặc áo giáp màu bạc, trên vai đeo Lôi Đình huy chương, tượng trưng cho thân phận của bọn hắn —— Trừng Giới Giả!
Cửa lớn rộng mở, Abe lẳng lặng chờ bọn hắn đi đến nhưng trong lòng âm thầm nghiêm nghị. Sự việc có thể làm cho hai vị Trừng Giới Giả tự thân xuất động chắc chắn đại sự, hơn nữa chắc có lẽ sở thẩm phán không sẽ vô duyên vô cớ mạo phạm gia tộc bọn họ mà gióng trống khua chiêng tới như thế, nhất định là có đại sự gì.
- Hôm nay ngọn gió nào đã đưa Trừng Giới Giả tới đây vậy?
Abe chờ sau khi bọn hắn đến gần, trước tiên mở miệng nói.
Hai gã Trừng Giới Giả Cầm đầu đều có bộ dáng thanh niên tướng mạo bình thường, thân thể rất cao. Giữa hai người còn có một nam hài chừng bảy tám tuổi. Giờ phút này nghe được Abe nói, trên mặt thanh niên bên trái có lông mi khá đậm hiện lên vẻ lạnh lùng nói:
- Ngươi hẳn là Abe Tộc trưởng, chúng ta tới để mời con của ngươi đi một chuyến, theo chúng ta trở về sở thẩm phán tiếp thụ điều tra.
- hả?
Abe khẽ giật mình, không nghĩ tới lại là con trai mình mà không phải chuyện làm ăn khiến mình lo lắng. Hắn hỏi:
- Ta chỉ có môt đứa con trai tên làKande, hắn là một kỵ sĩ, không biết có hiểu lầm gì mà cần mời hắn tới sở thẩm phán?
- Hiểu lầm?
Trên mặt thanh niên phía bên phải có một đạo kiếm sẹo, hắn trợn mắt, âm thanh lạnh lùng nói:
- Con của ngươi dính vào một vụ án giết người, hơn nữa có chứng cớ trước mắt, con của ngươi chính là hung phạm giết chết chấp sự Holet. Đây cũng không phải là hiểu lầm, tốt nhất ngươi bảo hắn lập tức đi ra, nếu hôm nay không tìm thấy hắn, sở thẩm phán sẽ lập tức hạ lệnh truy nã, hơn nữa sẽ thông cáo toàn khu!
- Cái gì! Con của ta là hung thủ ám sát Holet chấp sự?!
Lúc Abe vừa nghe thấy án giết người thì đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nghe tới phần sau lập tức bị dọa sợ nhảy lên. Ánh mắt sợ hãi nhìn hai vị Trừng Giới Giả, cơ hồ hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề. Hắn đương nhiên rõ ràng, án giết người bình thường cùng án ám sát Holet chấp sự tính chất hoàn toàn không thể đánh đồng!
- Điều đó không có khả năng!
Abe vội vàng nói:
- Làm sao con của ta lại đi ám sát Holet chấp sự, các ngươi nhất định là đã hiểu lầm, chuyện này tuyệt đối có nguyên nhân khác.
- Hừ!
Ngữ khí thanh niên Trừng Giới Giả Trên mặt có sẹo âm lãnh nói:
- Có hiểu lầm hay không, chúng ta thẩm vấn tự nhiên biết rõ. Nếu như ngươi tiếp tục kéo dài thời gian, ta sẽ coi là tội bao che!
Abe nhìn biểu lộ lạnh nhạt của hắn, sắc mặt khó coi. Sau khi do dự một chút liền chán nản thở dài nhìn Quản gia bên cạnh nói:
- Đi gọi Kande ra đây.
Quản gia sớm đã kinh ngạc ngây người, nghe Abe nói mới hồi phục lại tinh thần trở về trong lâu đài cổ.
Một lát sau Kande dưới sự dẫn dắt của Quản gia vội vàng đi ra, đằng sau Kande còn có Alex cùng với hai vị phu nhân trung niên có khí chất ung dung, đều có bối phận ngang với Abe.
Kande nhìn thấy hai vị Trừng Giới Giả cùng một đội thẩm phán kỵ sĩ, sắc mặt trắng bệch. Sau khi đi ra liền vội vàng nói:
- Trừng Giới Giả đại nhân, có phải các người lầm rồi hay không, ta căn bản không có khả năng sát hại Holet chấp sự, sao ta lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?!
- A ——
Một tiếng gầm phẫn nộ đến cực điểm vang lên từ trong miệng tiểu nam hài do hai vị Trừng Giới Giả mang theo, tất cả mọi người kể cả Abe cùng Alex đều kinh ngạc nhìn về phía tiểu nam hài này.
Chỉ thấy hai mắt tiểu nam hài đỏ bừng, tràn ngập cừu hận gắt gao nhìn vào Kande, phảng phất như muốn cắn xé huyết nhục của hắn vậy, hắn gầm lên:
- Là ngươi, chính là ngươi, ta nhìn thấy ngày hôm qua, chính là ngươi!!