Chương 209 Oan Khuất
Sắc mặt bọn Alex cùng Abe đều biến sắc nhìn Kander bị áp đi, trong hai ngày ngắn ngủi bọn hắn đã nghĩ tất cả biện pháp, điều động tất cả quan hệ nhưng không ngờ rằng cuối cùng vẫn không cách nào cải biến kết quả.
Abe thu hồi ánh mắt và nhìn sang người trung niên vẫn đang khẽ run, trong mắt hiện lên chút hàn ý nói với Alex:
- Phụ thân đừng lo lắng, ta sẽ dùng quan hệ để nhanh chóng bảo lãnh hắn ra.
Alex chán nản ngồi xuống, trong khoảnh khắc dường như già đi rất nhiều, chậm rãi lắc đầu cùng ngữ khí sa sút mà nói:
- Vô dụng thôi, tội danh của hắn là ám sát chấp sự của sở thẩm phán nếu bảo lãnh ra cũng không thể để lộ ra ngoài, nếu không sở thẩm phán sẽ dùng mọi cách nhanh chóng xử quyết tội của hắn.
Nghe được lời Alex nói, Abe hơi siết chặt nắm đấm, hắn sao lại không biết điểm này, chỉ là hắn đã khổ tâm tài bồi như vậy và được đào tạo để trở thành tộc trưởng của Milan sau này, hôn nay kết cục như vậy sao hắn lại cam tâm?
Lúc này, lão giả gầy trên tòa án ho nhẹ một tiếng, cao giọng nói:
- Phía dưới bắt đầu pháp án thứ hai, đây là một khiếu nại về vụ trộm cướp Long sơn Hồng Bảo thạch của gia tộc Milan, mời người trong cuộc là tiên sinh Đỗ Địch An đi ra.
Bọn Alex cùng Abe đang chuẩn bị rời khỏi, nghe được lời của lão giả gầy mà không khỏi ngơ ngác, án trộm cướp Long sơn Hồng Bảo thạch? Bảo thạch của gia tộc bọn họ bị trộm cướp lúc nào sao bọn hắn không biết?
- Long sơn Hồng Bảo thạch bị trộm?
Alex không khỏi nhìn về phía Abe, chẳng lẽ họa vô đơn chí?
Abe lắc đầu nói:
- Không có…..
Đột nhiên trong lòng khẽ động nghĩ đến một việc, là một chuyện nhỏ của ba năm trước cơ hồ đã bị hắn quên đi. Lúc này, hắn thấy Đỗ Địch An từ chỗ ngồi trong lối đi nhỏ đi ra, hắn mỉm cười và bước đi trầm ổn, như thể đi vào yến hội long trọng.
- Là hắn?
Alex hơi sửng sốt nhìn thấy Đỗ Địch An, hắn có chút ấn tượng đối với Đỗ Địch An, quay sang nói với Abe:
- Có chuyện vì vậy?
Abe nhìn qua bóng lưng Đỗ Địch An như có điều suy nghĩ, nghe vậy phục hồi tinh thần mà thấp giọng nói:
- Nói đến thì cũng là chuyện của ba năm trước, lúc ấy tiểu thư của gia tộc Bron đã đến tuổi kết hôn, Sludy chuẩn bị quan hệ thông gia cùng gia tộc chúng ta, nhưng nữ nhi của hắn lại thích một tiểu tử Thú Liệp giả bình dân. Sludy vừa không muốn ồn ào với con gái vừa muốn chia rẽ đoạn quan hệ này nên muốn gia tộc ta phối hợp một chút, chính là nói Long sơn Hồng Bảo thạch của gia tộc chúng ta bị tiểu tử này ăn cắp, sau đó hắn sẽ mời người của sở thẩm phán đến trực tiếp định án phán quyết, giam tiểu tử này đến ngục giam Kinh Cức Hoa, hoãn lại vài năm sau xử quyết.
Alex nao nao, sự tình của những tộc này hắn cũng rất ít hỏi đến, nhưng giờ phút này lại không thể không hỏi:
- Đã thế, con gái của Sludy vì sao lại không gả tới? Lẽ nào là không tin các ngươi?
Abe khẽ thở dài:
- Nàng tin tưởng, vì để cho nàng hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Sludy, chúng ta đã đặc biệt mời các học viên của chấp sự Holet hỏi về bản án của chấp sự, từ đó để một chấp sự có danh của sở thẩm phán đến tiến hành phán quyết, không ai có thể hoài nghi. Chỉ là không ngờ rằng tính tình của nàng con gái lại vô cùng cố chấp, sự tình đã được nhận định nhưng ai cũng không thể khuyên bảo được, mấy lần đến cầu hôn cũng không đồng ý, nói rằng muốn làm thần quan và không muốn lập gia đình.
Alex nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đều là lấy cớ, cũng trách tiểu tử Sludy kia quá sủng nữ nhi của hắn, nữ nhân như vậy không xứng với gia tộc ta.
Nói đến đây mới ngẩn đầu nhìn qua Đỗ Địch An.
- Hắn được bảo lãnh đi ra sao, ai mà dám to gan như vậy, dám bảo lãnh người mà chúng ta muốn đối phó? Tập đoàn Scott?
Abe khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Là một tiểu quý tộc bên trong tập đoàn chúng ta, gia tộc Ryan.
Alex liền giật mình:
- Gia tộc Ryan? Bọn hắn đã từng huy hoàng đến cực điểm nhưng hôm nay đã xuống dốc rồi, lại còn không nghe lời, lông còn không lành lại mà liền muốn bồi tài móng vuốt sắc bén?
Trước tòa án, lão giả gầy nói với Đỗ Địch An phía dưới:
- Nguyên nhân ngươi muốn khiếu nại là nói ngươi bị oan, vậy có chứng cớ chứng minh không?
Đỗ Địch An gật đầu nói:
- Bọn hắn nói ta trộm Long sơn Hồng Bảo thạch của gia tộc Milan, theo như ta biết, Long sơn Hồng Bảo thạch của gia tộc Milan đều do kỵ sĩ trông coi nghiêm mật, lúc ấy ta chỉ là một tân Thú Liệp giả nho nhỏ, hơn nữa lúc ấy bị tập đoàn phái đến bên ngoài Cự bích để chấp hành nhiệm vụ, cho nên chuyện này không có khả năng là do ta làm. Nếu các ngươi đi điều tra, bên trong tập đoàn có không ít người có thể chứng minh điểm ấy, hơn nữa trong sở Thủ Tịch cũng có ghi chép ta ở lại kiểm tra sức khỏe, đủ để chúng minh ta lúc ấy đang ở bên ngoài Cự bích!
Lão giả gầy gật đầu nói:
- Ta xem thử một chút.
Nói xong liền vẫy tay phân phó với một thẩm phán kỵ sĩ bên cạnh:
- Điều tra chứng cứ của bọn họ cho ta.
Thẩm phán kỵ sĩ gật đầu, rất nhanh liền rời khỏi, một lát sau màn về một cuốn tư liệu.
Lão giả gầy dùng kính lúp nhìn nhìn, nói:
- Đúng vậy, chúng ta đã hỏi thăm qua sở Thủ Thịnh, sở cũng đã điều tra qua người đồng hành cùng ngươi bên ngoài Cự bích, ngươi lúc ấy đúng là ở bên ngoài.
Abe nghe được lời của lão giả gầy, sắc mặt trầm xuống, đứng lên nói:
- Thần quan đại nhân, cho dù hắn lúc ấy ở bên ngoài Cự bích cũng không thể chứng minh không phải hắn trộm, chúng ta lục soát ở chỗ hắn, chứng cứ vô cùng xác thực.
Lão giả gầy nhìn hắn nói:
- Nói như vậy là hắn đánh cắp lúc ở bên ngoài Cự bích sao?
Abe từ chối cho ý kiến, không trả lời.
Đỗ Địch An quay đầu nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Tộc trưởng Abe nói ta đi trộm Hồng Bảo thạch của các ngươi, xin hỏi lúc ấy ta chỉ là một Sơ cấp Thú Liệp giả thì làm sao đánh cắp được Hồng Bảo thạch được các ngươi trông coi nghiêm mật? Hơn nữa theo ta biết, trước khi ta ra ngoài Cự bích cũng không có bất kỳ tin tức nào rằng Hồng Bảo thạch của gia tộc các ngươi bị mất, lúc đó có đăng trên báo sao? Đương nhiên không có, nếu điều tra từng tin tức thì nên biết được gia tộc các ngươi chưa từng đăng báo nói rằng Hồng Bảo thạch của gia tộc mình bị cướp mất!
Sắc mặt Abe thay đổi, kỳ thực Đỗ Địch An lúc trước chỉ là mọt tiểu nhân vật nên bọn hắn cũng không quá tỉ mỉ để sắp xếp hãm hại, bởi vì bọn hắn sẽ không để Đỗ Địch An có cơ hội được thẩm vấn, có bản án của thần quan có cấp bậc như chấp sự Holet sẽ đủ để chứng minh tất cả.
Vài năm qua đi, bọn hắn sớm đã quên việc này, về phần hôm nay Đỗ Địch An được bảo lãnh ra tù, hắn căn bản cũng không chú ý, gia tộc Bron có lẽ đã để mắt đến rồi. Nhưng ba năm trôi qua cũng khó để tu bổ lại lỗ thủng của ba năm trước kia, như Đỗ Địch An nói, điều tra tại tin tức xã sẽ liền biết được ba năm trước báo chí không hề có tin tức về Hồng Bảo thạch của bọn hắn bị mất.
Nhưng Abe không nhả ra như vậy, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chúng ta đã tìm được nên tự nhiên sẽ không đăng báo.
Đỗ Địch An cười lạnh:
- Tìm được? Tìm được trong bao lâu? Nếu ta ở bên ngoài Cự bích, ngoại trừ thời gian thực hiện nhiệm vụ thì chính là đang nghỉ ngơi bảy ngày tại Thủ Tịnh sở, xin hỏi các ngươi tìm thấy nó trong ngày nào?
Sắc mặt Abe âm trầm, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Địch An, đối với hắn thì người này chỉ là tiểu nhân vật, hôm nay đối mặt hắn mới phát giác thiếu niên này có chút không tầm thường.
- Cụ thể ngày thứ mấy ta cũng không nhớ, nhưng hẳn rất nhanh đã tìm được.
Abe trả lời vô cùng thông minh, cũng không nói ra điểm chính xác để tránh Đỗ Địch An tìm được người có liên quan ngay lúc đó để điều tra khẩu cung ra điều bất đồng.
- Ngươi đã quên, nhưng có người nhớ rõ.
Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Ngươi nói tìm được trong nhà ta sao? Những người lúc trước đi tìm kiếm đều có thể hỏi ra tình huống lúc ấy. Ngươi nói Hồng Bảo thạch bị trộm? Mỗi kỵ sĩ trông coi Hồng Bảo thạch đều là chứng nhân của ta! Ngươi nói ta là tội nhân? Nhưng ngay lúc đó có người trong Thủ Thịnh sở gặp qua ta đang bị trực tiếp áp giải đến một phòng giam, người trong tòa giam này có thể chứng minh, sau đó ta trực tiếp chuyển dời đến ngục giam Kinh Cức Hoa, căn bản không có thẩm vấn ta!
Sắc mặt Abe khó coi, những điều này đều là lỗ thủng và bị sở thẩm phán điều tra ra được.
- Án kiện này lúc ấy đã được thẩm qua, tội của ngươi được định bởi chấp sự đại nhân, ngươi không được nói năng bậy bạ.
Abe không buông tha như vậy, cùng lắm thì dùng tiền để chặn miệng những người kia, trong giai đoạn mấu chốt này, hắn không muốn lại có thêm nhiều danh tiếng tiêu cực.
Đỗ Địch An thấy hắn ném tất cả trách nhiệu lên sở thẩm phán, sắc mặt khẽ thay đổi:
- Chấp sự đại nhân của sở thẩm phán là căn cứ chứng cớ để phán quyết, mà các ngươi lại giả tạo chứng cớ để vu tội cho ta!
Lão giả gầy tưởng rằng Đỗ Địch An sẽ lên án mạnh mẽ ngay lúc sở thẩm phán phán quyết lung tung, không ngời lại sẽ nói ta lời này nên không khỏi khẽ gật đầu. Trên thực tế, hắn đã thấy qua nhiều án kiện như vậy lúc làm học sinh, quý tộc yêu thích dùng thủ đoạn, mặc dù không có thẩm vấn nhưng hắn tin Đỗ Địch An bị oan.
Hắn cũng không cho rằng một Sơ cấp Thú Liệp giả vừa đủ tuổi kết hôn ba năm trước lại có thể đánh cắp Long sơn Hồng Bảo thạch của gia tộc Milan, nếu dễ dàng như vậy thì Long sơn Hồng Bảo thạch cũng không biết đã bị ném bao nhiêu lần rồi, làm sao còn lưu lại tới hôm nay?
- Việc này ta sẽ nghiêm khắc thẩm tra, trả lại ngươi công đạo.
Lão giả gầy gật đầu nói.
Nghe nói như vậy, sắc mặt Abe liền thay đổi không nói gì thêm, hắn biết tình hình hôm nay nếu tiếp tục cĩa chày cãi cối thì chỉ mất phong độ của mình.
- Thần quan đại nhân, chúng ta đã điều tra qua.
Lúc này, một thanh âm thanh thúy vang lên bên ngoài, chính là Timothy cùng kiếm sĩ trẻ trở về, Timothy đi đến bên cạnh Đỗ Địch An và nói với Lão giả gầy:
- Chúng ta đã điều tra, chuyện này xác thực là một kiện án bị oan, lúc ấy chấp sự Holet đang bận rộn nhiệm vụ nên không chăm chú xét duyệt, vì vậy mới giao án kiện cho học sinh của mình phán quyết, mà sau khi học sinh hắn phán quyết, chấp sự Holet lại không cẩn thận thẩm tra nên mới gây ra chuyện như vậy.
Lão giả gầy hiểu được, sắc mặt khó coi nói:
- Trong lúc này sợ có hiểu lầm khác, thái độ của chấp sự Holet trước nay đều chăm chú nghiêm minh.
Timothy há to miệng muốn nói gì đó nhưng kiếm sĩ trẻ bên cạnh lén kéo tay áo và nhìn nàng.
Timothy lập tức hiểu ý hắn, sắc mặt hơi đổi cúi đầu nói:
- Đúng vậy, nhưng nguyên nhân chủ yếu của lần này lại là gia tộc Milan tạo chứng cứ giả, vu hãm hắn.
Lão giả gầy gật đầu, nói với Abe:
- Chuyện này, ta cần cho ngươi một công bằng.
Abe không ngờ Trừng Giới giả sẽ tham gia một vụ án nhỏ như vậy, sắc mặt thay đổi, việc đã đến nước này thì hắn cũng không cách nào tiếp tục che dấu, cho dù dùng tiền cũng không được, hắn nghĩ nghĩ một lát rồi nói:
- Chuyện này có lẽ tồn tại sự hiểu lầm, đã mang đến phiền toái cho Đỗ tiên sinh, thật là có lỗi.
Ánh mắt Đỗ Địch An lạnh như băng nói:
- Một câu xin lỗi liền có thể giải quyết sao?
Lão giả gầy nhìn hắn một cái, nói với Abe:
- Chuyện này ta sẽ cẩn thận xét duyệt lần nữa, ngày khác sẽ định tội, nhưng trước khi định tội, gia tộc Milan các ngươi phải đền bù một ít tổn thất cho Đỗ tiên sinh, việc này dù sao cũng do gia tộc Milan các ngươi mà ra.
Đỗ Địch An nghe vậy khẽ giật mình, ý của hắn tựa hồ như không muốn truy cứu sâu chuyện này?
Đột nhiên hắn hiểu rõ, gia tộc Milan dù sao cũng là quý tộc, chuyện như vậy hoàn toàn khác với vụ án ám sát Holet, gia tộc Milan có thể tùy tiện tìm người gánh tội thay, bọn hắn không có khả năng vì loại án kiện này mà hao phí toàn lực đi điều tra tìm ra chứng cứ thật, sau đó định tội Abe nhốt vào trong lao.
Điều này chính là điều tồi tệ của một người gia thế quý tộc, còn chính mình chỉ là một tiểu nhân vật không đáng để bọn hắn hao phí tinh lực như vậy để đổ máu cùng quý tộc.
Hắn im lặng nhìn xuống.
Công bình công chính?
Hắn hơi híp mắt lại.
Quả nhiên vẫn là dựa vào hai tay của chính mình!