← Quay lại trang sách

Chương 210 Khoản Bồi Thường

Nghe được lời lão giả gầy nói, Abe lập tức hiểu được, lúc này mới thuận thế mà nói:

- Thần quan đại nhân nói không sai, chuyện này phải điều tra đến cùng, trước tiên, ta đại diện gia tộc Milan đền bù tổn thất cho Đỗ tiên sinh 100 Kim tệ, hi vọng có thể đền bù được tổn thất cho Đỗ tiên sinh.

100 Kim tệ?

Đỗ Địch An vừa định tạm thời từ bỏ, nghe vậy mới nhướng mày nói:

- 100 Kim tệ có thể đền bù ba năm tai ương tại ngục giam Kinh Cức Hoa? Có thể đền bù thiệt thòi tổn hại trong ba năm của ta? Có thể đền bù danh dự bị xâm hại của ta?

Ánh mắt Abe lóe lên, hắn nghĩ thầm một cái Thú Liệp giả nho nhỏ thì có danh dự gì? Nhưng trên mặt vẫn giữ vững bình tĩnh nói:

- Nếu Đỗ tiên sinh không hài lòng, thì có thể nói ra cách đền bù tổn thất cho ta nghe một chút.

Đỗ Địch An cười lạnh một tiếng:

- Không cần ta nói, ta sẽ tính một khoản với ngươi! Lúc trước khi ta vào ngục giam, ta là một Sơ cấp Thú Liệp giả, một tên Sơ cấp Thú Liệp giả hằng năm kiếm được bao nhiêu Kim tệ? Một Sơ cấp Thú Liệp giả bị bắt vào tù, suýt nữa chết trong ngục thì nên được bồi thường bao nhiêu? 100 Kim tệ? Ngươi cho rằng đang đuổi kẻ lang thang sao? Ra tay keo kiệt như vậy mà cũng gọi là đền bù tổn thất?

Sắc mặt Abe trầm xuống, nói:

- Ngươi không nên quá đáng, chuyện này vẫn chưa hoàn toàn điều tra ra, ngươi bây giờ vẫn là người bị hiềm nghi!

- Thật sao?

Đỗ Địch An lạnh lùng nói:

- Vậy thì tra rõ đến cùng xem, nếu là Trừng Giới giả đại nhân tham gia điều tra, vậy ta tin có thể tra ra không ít thứ!

Nghe được trong lời Đỗ Địch An có chứa ẩn ý, ánh mắt Abe nhìn lướt qua Timothy cùng kiếm sĩ trẻ, chỉ thấy hai người trầm mặc không lên tiếng. Abe đã hiểu, bọn hắn tự nhiên sẽ không nói ra trước mặt mọi người rằng “Chúng ta sẽ không nhúng tay vào án kiện này”, vì vậy sự trầm mặc chính là thầm chấp nhận, Đỗ Địch An chính là mượn cơ hội để tạo áp lực cho hắn!

- Cho dù không cần ngươi nói, sở thẩm phán cũng sẽ tra rõ.

Abe nhanh chóng suy nghĩ, âm thanh lạnh lùng nói:

- Đền bù tổn thất này là thiện ý của chúng ta, nếu ngươi ngại ít, vậy chúng ta sẽ đưa thêm gấp mười lần, một ngàn Kim tệ! Nhiều tiền như vậy, đủ để ngươi không cần lo cơm áo nửa đời sau.

Giọng Đỗ Địch An đầy mỉa mai nhìn hắn:

- Hóa ra tộc trưởng của gia tộc Milan cũng không quá biết tính toán, đã như vậy thì ta tính toán cho ngươi. Một gã Sơ cấp Thú Liệp giả bình thường mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, ngoại trừ tiền săn bắn tài liệu, thì việc hoàn thành nhiệm vụ sưu tập tài liệu mà tập đoàn chỉ định cũng sẽ nhận được Kim tệ ban thưởng. Hằng năm cần đi ngoài Cự bích sáu lần, thu thập thấp nhất là từ 500 Kim tệ đến 10 vạn Kim tệ, nếu vận khí tốt mà săn giết được ban tên ma vật nhỏ, thì ít nhất có thể nhận được mấy vạn Kim tệ! Ba năm, cũng có thể lợi nhuận được 10 vạn Kim tệ!

- Coi như theo thu nhập thấp nhất, ba năm cũng là 1500 Kim tệ, đây là thấp nhất, ngươi cho ta một ngàn Kim tệ liệu có phải là quá buồn cười?

Trên mặt Abe hiện lên vẻ giận dữ nói:

- Chú ý lý do thoái thác của ngươi, bình dân nho nhỏ lại dám trả lời với ta như vậy?

Đỗ Địch An cười lạnh một tiếng:

- Tộc trưởng Abe đại nhân, mong ngươi chú ý, nơi này là tòa án phán quyết, dựa theo điều lệ của sở thẩm phán thì tại toàn án không có phân chia bình dân cùng quý tộc, chỉ có phân chia có tội cùng không có tội!

Abe hơi cứng lại, hằm hằm nhìn Đỗ Địch An:

- Cho ngươi năm nghìn Kim tệ, đền bù tổn thất của ngươi trong ngục giam, vậy đã đủ chưa?

- Năm nghìn?

Sát ý tràn ngập trong lòng Đỗ Địch An, hắn điềm nhiên nói:

- Năm nghìn Kim tệ? Tộc trưởng Abe, điều ta vừa mới nói chính là thu nhập năm của Sơ cấp Thú Liệp giả bình thường, nhưng không có nghĩa là thu nhập năm của ta! Ma Ngân của ta là Ban danh ma vật hiếm thấy, cũng là phương diện cảm nhận. Dù chỉ là một Sơ cấp Thú Liệp giả thì cũng không thể bỏ qua tác dụng bên trong đoàn đội, là năm nghìn Kim tệ sao? Không phải khoa trương, nhưng ngay cả số lẻ lợi nhuận một năm của ta cũng không đủ!

Abe tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Đỗ tiên sinh, ngươi không cần phải nhân cơ hội lừa bịp tống tiền!

Đỗ Địch An nheo mắt nói:

- Lừa bịp tống tiền? Vậy tộc trưởng Abe có muốn đánh cược với ta một chốc, cược xem số tiền ta kiếm được mỗi năm bên ngoài Cự bích có khiến năm nghìn trở thành số lẻ không?

Ánh mắt Abe âm hàn nói:

- Thật sao, nếu ngươi có tự tin như vậy thì ta liền đánh cược với ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là phải trong ba năm, nếu ngươi trì hoãn đến vài chục năm sau, đến lúc đó lực lượng cường đại hơn bây giờ nên hiệu suất săn bắn tự nhiên sẽ cao hơn.

Khóe miệng Đỗ Địch An nhếch lên, nói:

- Được, nếu muốn đánh cược, tiền đặt cược này sẽ lớn hơn, nếu ta thắng thì Long sơn Hồng Bảo thạch của gia tộc ngươi liền là của ta, thế nào?

Abe khẽ giật mình, quả quyết nói:

- Không được!

Nếu dùng Long sơn Hồng Bảo thạch đề đặt cược, hắn sợ những tài đoàn khác nghe được tin thì sẽ âm thầm hỗ trợ Đỗ Địch An, vậy hắn thua là điều chắc chắn!

- Được rồi!

Lão giả gầy bên trên cắt ngang tranh luận của hai người, chậm rãi nói:

- Theo ta thấy, nếu Đỗ tiên sinh vào tù oan uổng, mà còn là Thú Liệp giả, ngồi tù ba năm tại Thorn vậy cứ dựa theo mỗi năm một vạn Kim tệ mà tính, vậy bồi thường ba vạn Kim tệ đi.

Đỗ Địch An nhướng mày, ba vạn Kim tệ? Vẫn kém một ít so với mục tiêu của hắn.

Abe hơi trừng mắt, muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng Alex bên cạnh đã lên tiếng:

- Cứ vậy đi, việc này đến đây thôi, ba vạn thì ba vạn, ta sợ hắn có mạng cầm nhưng không có mạng dùng.

Nói xong liền đứng dậy, dẫn dầu quay người rời đi.

Ánh mắt Abe âm trầm nhìn Đỗ Địch An mà không nói gì thêm, sau đó quay người rời khỏi tòa án.

Thẩm phán đến đây là kết thúc, mọi người đều rời khỏi.

Đỗ Địch An nói với hai người Timothy cùng kiếm sĩ trẻ:

- Đa tạ hai người lên tiếng tương trợ.

Timothy lạnh lùng nói:

- Chính nghĩa không cần cảm tạ.

Dứt lời liền quay người rời khỏi.

Thanh niên kiếm sĩ liếc nhìn Đỗ Địch An, sau cũng cũng quay lưng theo sau Timothy.

Đỗ Địch An đưa mắt nhìn hai người rời khỏi thông đạo bên cạnh mới xoay người nói với Forint:

- Chúng ta quay về thôi.

Forint chậm rãi thở phào một cái:

- Vừa rồi thật sự hù ta một phen, năm nghìn tệ đã không ít, không ngờ hôm nay lại được phán quyết ba vạn Kim tệ, tuy số tiền ấy không là gì đối với gia tộc Milan, tựa như nhổ lông trên người sư tử, nhưng đối với chúng ta lại là một khoản tiền lớn, khoảng cách thuê con đường 10 vạn kim tệ bên ngoài Cự bích càng gần hơn một bước!

Đỗ Địch An hơi chớp mắt, nói:

- Trở về rồi hãy nói, tiền của nhà xưởng nên rất nhanh liền có thể thu ra.

Forint gât gật đầu.

Đỗ Địch An dắt Forint ra khỏi sở thẩm phán, ngồi xe ngựa của gia tộc Ryan về lại bên trong lâu đài cổ.

Người bên trong lâu đài cổ biết được tin tức hôm nay nên đều chạy tới vấn an Đỗ Địch An, nhất là lúc biết được khoảng bồi thường ba vạn cực lớn liền phấn khích không thôi, cảm giác như ngày tốt lành sắp đến. Bọn hắn tự nhiên cũng không biết, số tiền lớn kia sẽ không dùng trong cuộc sống của bọn hắn.