Chương 220 Biến Hoá
Lúc Đỗ Địch An đi tới con đường ra ngoài cự bích, những tập đoàn khác cũng đã nhận được tin tức.
- Vậy mà Forint lại thuê một con đường tử vong?
Bên trong tập đoàn Scott, mấy vị cao tầng nhận được tin tức liền kinh ngạc không thôi, bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới Forint lại dám thuê con đường ra ngoài Cự Bích. Cái giá 10 vạn Kim tệ một năm không phải ai cũng có thể bỏ ra được, tuy thuê con đường là một cách kiếm tiền nhanh, nhưng trước mắt Tân Thế tập đoàn chỉ có một Thú Liệp giả a!
- Quá điên.
- Người già còn điên cuồng hơn so với chúng ta.
- Đây là muốn dốc sức liều mạng một lần trước khi chết sao?
- Thú liệp giả mà bọn hắn phái đi hình như chính là nhà phát minh mới kí hợp đồng với chúng ta.
- Chỉ mong hắn sẽ không có chuyện gì, nếu không chúng ta lỗ lớn rồi, Forint này đúng là điên rồi!
Mấy vị cao tầng cười khổ không thôi.
Trong Melon tập đoàn.
- Forint thuê con đường ra ngoài Cự Bích?
George nhận được tin tức liền hơi kinh ngạc, rất nhanh đã trầm tư lại, lẩm bẩm:
- Hoa Thịnh tập đoàn mười năm trước đã bị tổn thất nặng trong thông đạo này, nhiều năm như vậy đã không ai dám thuê. Chẳng lẽ bọn hắn cho rằng qua hơn mười năm những ma vật khủng bố trong thông đạo sẽ đi nơi khác sao?
- Ngu xuẩn a!
- Lần này Lão Forint tự lấy đá đập vào chân mình rồi!
Không chỉ tập đoàn Scott cùng tập đoàn Melon, những tập đoàn khác sau khi nhận được tin tức cũng đều kinh ngạc không hiểu, nội tình của Tân Thế tập đoàn còn mỏng hơn bọn họ, trước mắt mới chiêu mộ được một vị trung cấp Thú Liệp giả, hơn nữa theo điều tra, vị Trung cấp Thú Liệp giả này còn không phải "Quang Minh thể chất". Cái này có ý nghĩa là săn bắn càng nhiều, cho dù là mỗi lần đều bình an trở về, cuối cùng nhất cũng sẽ tráng niên mất sớm. Phóng xạ bên ngoài vách tường đọng lại trong người hắn sẽ phá hủy ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn.
- Gia tộc Ryan đã đi nhầm nước cờ rồi...
Một lão giả bên trong tập đoàn Hoa Thịnh nhẹ giọng thở dài.
❖ ❖ ❖
Đi tới trước thông đạo Cự Bích, Đỗ Địch An thấy hai gã Quang Minh kỵ sĩ đứng canh tại chỗ này, tuy chung quanh không có người nhưng hai vị kỵ sĩ này vẫn đứng thẳng lưng, dường như bụi cỏ dại sinh trưởng trên mặt đất hoang trước mặt chính là bục giảng, biểu lộ lạnh lùng, không nói với nhau câu nào.
- Dừng lại.
Nhìn thấy Đỗ Địch An cưỡi ngựa đến, vị Quang Minh kỵ sĩ phía bên phải quát khẽ.
Đỗ Địch An ghìm dây cương lại, xoay người xuống ngựa đi tới trước mặt hai vị Quang Minh kỵ sĩ đưa huân chương của mình ra nói:
- Con đường số 9 này đã được Tân Thế tập đoàn chúng ta thuê lại, Đây là huân chương Thú Liệp giả của ta.
Huân chương Thú Liệp giả của hắn vẫn là huân chương sơ cấp
Kỵ sĩ bên phải tiến lên tiếp nhận huân chương nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, thấy hắn một thân trang phục Thú Liệp giả, lúc này mới tin tưởng. Sau đó ánh mắt hắn dừng lại ở xe ngựa phía sau hỏi:
- Đây là cái gì?
- Đây là đồ vật tập đoàn chúng ta dùng để săn bắn.
Đỗ Địch An nói.
Kỵ sĩ bên phải khẽ nhíu mày, thu hồi ánh mắt, hướng Đỗ Địch An nói:
- Còn người này?
Đỗ Địch An nói:
- Một thú liệp giả của tập đoàn theo ta.
Hai vị Quang Minh kỵ sĩ nghe vậy hơi sững sờ, liếc nhìn nhau, vị Quang Minh kỵ sĩ bên phải này dò xét trên dưới Đỗ Địch An một lần, biểu lộ ngưng đọng nói:
- Cái thông đạo này khác biệt so với những thông đạo trước kia ngươi đi vào, độ nguy hiểm bên ngoài thông đạo này tương đương với khu vực 0. Ngươi chỉ là một Sơ cấp Thú Liệp giả, tốt nhất vẫn nên quay trở về, không cần uổng phí tính mạng.
Đỗ Địch An hỏi:
- Ta nghe nói mười năm trước đã như thế này, hôm nay vẫn như vậy sao?
- Đương nhiên.
Quang Minh kỵ sĩ này không cần nghĩ ngợi nói:
- Ma vật cũng giống với dã thú, có tính lãnh thổ. Từ sau khi chúng ta trông coi nơi này, ngẫu nhiên có thể nghe được từng tiếng tru từ ngoài thông đạo truyền đến, tuyệt đối không phải ma vật bình thường. Ngươi nên mau trở về đi.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nhìn hai người nói:
- Tập đoàn phái ta tới thì sao có thể trở về, đa tạ hai vị đã nhắc nhở.
Nói xong hắn thu hồi huân chương Thú Liệp giả, hướng hai người nói:
- Lát nữa còn làm phiền hai người đưa vị bằng hữu của ta trở về để tránh gặp nguy hiểm tại khu phóng xạ.
Quang Minh kỵ sĩ thấy không khuyên giải được hắn, khẽ nhíu mày không nói thêm lời nào:
- Hắn là người bình thường, chúng ta sẽ bảo hộ hắn.
Đỗ Địch An gật gật đầu, tuy Quang Minh kỵ sĩ không thíchThú Liệp giả, nhưng thái độ đối với bình dân lại vô cùng tốt, nhất là những tín đồ của Quang Minh giáo đình
Đỗ Địch An tiến lên đẩy cánh cửa sắt nặng nề, lộ ra thông lộ bên trong, sau đó mở xe ngựa ra, chuyển tất cả hàng hóa trong đó tới thông đạo.
- Đây là cái gì?
Quang Minh kỵ sĩ đứng bên cạnh khẽ hỏi.
Đỗ Địch An thuận miệng nói:
- Là đồ vật dùng để săn giết ma vật mà tập đoàn nghiên cứu ra.
Quang Minh kỵ sĩ khẽ nhíu mày, không nói gì nữa, cũng không có cách nào truy vẫn. Dù sao cũng là vật phẩm tư nhân thuộc quyền sở hữu của tập đoàn khác, bọn hắn chỉ phụ trách kiểm soát vật phẩm từ ngoài khu phóng xạ mang trở về, còn vật phẩm mang ra ngoài thì tùy thuộc vào từng tập đoàn.
Một lát sau tất cả đồ vật đều được vận chuyển vào trong thông đạo, tổng cộng có mười hai rương.
- Ta đi đây, ngươi cùng mấy người bọn họ trở về.
Đỗ Địch An hướng Bahrton nói.
Mặt mũi Bahrton tràn đầy vẻ lo lắng nói:
- Ngươi phải cẩn thận, đừng nên sính cường.
Đỗ Địch An cười, kéo cửa sắt lên rồi đi vào thông đạo. Trong thông đạo có mấy ngọn đèn dầu giá rẻ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nữ thần săn bắn khắc trên tường, nhìn qua giống như ma nữ, nụ cười trên gương mặt có phần dữ tợn.
Đỗ Địch An không giống với những Thú Liệp giả cùng Thập Hoang Giả khác, trước mỗi lần xuất hành đều cầu nguyện trước Nữ Thần. Hắn ôm rương hỏa dược đi lên bậc thang trên thông đạo, chuyển từng rương tới đây, sau đó hắn nghiêng cổ dán lỗ tai lên miếng sắt tập trung lắng nghe. Quá trình này kéo dài khoảng mười lăm phút, sau khi không nghe được bất kỳ động tĩnh gì ở phụ cận mới từ từ mở khóa thiết bản khẽ đẩy cửa sắt ra.
Đất cát theo khe hở cánh của sàn sạt rơi xuống, chỉ đẩy ra một khe hở nhỏ, Đỗ Địch An quét mắt ra bên ngoài.
Bên ngoài thông đạo là một mảnh đất hoang dã bao la, lờ mờ có thể nhìn thấy một ít loạn thạch trên mặt đất. Tuy chúng bị thực vật tươi tốt trên mặt đất che đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dạng của những loạn thạch này cực kì to lớn, một số đã bị rêu xanh bao phủ, giống như cao ốc bị sụp đổ, cực kì to lớn.
Từ điểm này có thể thấy đây không phải ngoại thành.
Cái này không khỏi để Đỗ Địch An nghĩ đến cự bích này vậy mà được kiến tạo trong nội thành, nhìn phía trên tựa như một thanh đao cắt đôi nội thành ra.
Đỗ Địch An cũng không vội vã đi ra ngoài mà hít một hơi thật sâu.
- Mùi hư thối, đây là... Hành Thi?
Rất nhanh Đỗ Địch An đã ngửi được một chút mùi hư thối xa xưa. Mùi cực kì đậm, giống như bị đông đặc lại cho nên hắn có thể đoán được đây không phải mùi của thi thể bình thường mà là Hành Thi, chỉ có hành thi trong đầu có Hàn tinh mới có thể tản ra loại mùi hư thối như bị đông lạnh này.
Trong lòng Đỗ Địch An kinh dị, không nghĩ tới nơi này vẫn có Hành Thi còn sống, chẳng lẽ những ma vật khủng bố kia không thích ăn chúng nó? Hay là những ma vật khủng bố kia đã rời khỏi đây?
- Xem ra qua đi mười năm, nơi này cũng xảy ra một chút biến hóa.
Trong lòng Đỗ Địch An nói thầm.
Hắn tiếp tục ngửi một lát, ngoại trừ mùi của Hành Thi còn có một chút mùi lạ ở vị trí khá xa, ít nhất ngoài hai mươi dặm. Tuy hôm nay thể chất của hắn đã được tăng cường, nhưng khứu giác cũng không phải tăng lên theo thể chất. Khoảng cách càng xa thì mùi phát tán trong càng mỏng manh, sau đó bay lên không trung khó có thể ngửi được.
Cho nên khứu giác con người là có giới hạn, trừ phi thể chất đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi mới có thể phá vỡ giới hạn.
Đỗ Địch An một mực ghi nhớ lấy vị trí phát tán ra mùi, sau đó khẽ đẩy cửa sắt vận chuyển tất cả hỏa dược trên bậc thang ra ngoài, sau đó đóng cửa sắt, khóa lại.
Hắn cũng không mang chìa khóa theo bên người để ngừa bị mất chìa khóa, hắn tìm một chỗ cách cự bích bảy tám mét đào một cái hố nhỏ, để chìa khóa vào sau đó lấp lại.
Làm xong những việc này, Đỗ Địch An quay đầu lại nhìn qua đống phế tích trống trải phía trước. Trong lòng hắn có cảm giác không nói lên nời, từ giờ khắc này hắn đã không còn triệt để an toàn nữa, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.