Chương 221 Hành Thi Khủng Bố
Đỗ Địch An mở bọc hành lý trên lưng ra, từ bên trong móc ra một cuốn vải dầu che mưa phủ lên phía trên rương hỏa dược để phòng ngừa trời mưa xối ướt hỏa dược, sau đó hắn ôm rương hỏa dược nhẹ chân nhẹ tay mà tiến vào tòa phế tích đầy cỏ dại phía trước.
Bởi vì không có người mở đường cho nên thông đạo bên ngoài vách tường khổng lồ kia cũng ngập tràn cỏ hoang, lại có rất nhiều vũng bùn đất xốp ẩm ướt, Đỗ Địch An hết sức cẩn thận bước từng bước một, trong hoàn cảnh thiếu thốn tư liệu cùng địa đồ, hắn chỉ có thể tự mình mò mẫm khám phá, trong những tập đoàn khác, việc dọn đường ở những khu vực không xác định như vậy, thường thường là phái một vài Thú Liệp giả thân thủ kiện tráng lại có năng lực bảo vệ tánh mạng đi trước để tìm hiểu tình báo.
Dù sao Thú Liệp giả của mỗi tập đoàn là có hạn, ngay cả khi phái ra bảy tám tên Trung cấp Thú Liệp giả, để bọn họ đấu với một số lượng lớn đại ma vật bên ngoài vách tường mà nói vẫn là không đủ nhét kẽ răng.
Thỉnh thoảng lại thấy một vài khối vật thể lớn nhô lên trên cỏ hoang bên ven đường, bên trên đó trải đầy cỏ xỉ cùng dây leo, Đỗ Địch An nghe thấy được mùi vị khác thường từ bên trong, xem chừng bao trùm bên trong đó cũng không phải là hòn đá, mà là hài cốt ma vật bị hư thối.
Ngay lúc Đỗ Địch An cẩn thận từng li từng tí chui qua một bụi cỏ thì đột nhiên trong bụi cỏ vang lên một âm thanh sàn sạt vô cùng nhẹ, giống như âm thanh gió thổi qua những vòm cây, nhưng đáy lòng Đỗ Địch An lại đột nhiên dấy lên cảm giác lạnh cả người cùng nghiêm nghị, nét mặt Đỗ Địch An biến sắc, vội vàng vứt bỏ rương hỏa dược, quay người lui về phía sau.
Ngay lúc hắn lui về phía sau thì đột nhiên một cái bóng xanh nhỏ dài từ trong bụi cỏ nhảy ra đánh về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An vội vàng rút lợi kiến bên hông ra vung vẩy chém tới.
Bóng xanh dài nhỏ này bị lợi kiếm ngăn lại thì rơi xuống, thân thể lóe lên chui vào bụi cỏ bên cạnh rồi biến mất không còn tăm hơi.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến đổi, mặc dù không có thấy rõ toàn bộ, nhưng lúc nó biến mất lại nhìn thấy một phần đuôi rắn lộ ra bên ngoài bụi cỏ, bên trên là những mảnh vảy màu lục giống như đúc màu xanh nhạt của cỏ dại, bề ngoài lại vô cùng sống động, xem ra chính là loài rắn kịch độc.
Quan trọng nhất là hắn không cách nào nghe thấy được mùi của đối phương.
- May mắn thay, tốc độ của nó cũng không quá nhanh, hẳn không phải là ma vật cấp cao.
Đỗ Địch An mừng thầm trong lòng, bắt đầu cẩn thận, hắn quét mắt chung quanh bụi cỏ,
chậm rãi di chuyển đến bên cạnh rương hỏa dược, dùng lợi kiếm đẩy nắp hòm ra, bên trong là tràn đầy hắc hỏa dược, chỉ cần ném một que diêm qua lập tức sẽ phát nổ.
Hắn dùng lợi kiếm chọc vào bên trong lấy hỏa dược ra rãi chung quanh cỏ dại, hỏa dược tí tách tí tách mà rơi xuống.
Ánh mắt Đỗ Địch An lạnh lùng quét qua chung quanh, cái mũi lại nhanh chóng phân biệt rõ mùi chung quanh, rất nhanh hắn đã nghe thấy được mùi hỏa dược mùi đang chậm rãi di chuyển, đáy mắt hắn lóe lên sát khí, vung lợi kiếm ra sau cắm vào bùn đất dưới chân, hắn trở tay rút lấy cung tiễn phía sau ra, động tác nhanh như điện kéo căng cung tên, nhắm vào một điểm trong bụi cỏ mà bắn ra!
Phốc!
Mũi tên lao ra, làm thành một hồi sóng mạnh kịch kiệt truyền vào trong bụi cỏ.
Phân đôi đám cỏ dại rậm rạp cao chừng nửa thước ngã về hai phía, giống như một luồng gió bén nhọn xẹt qua, nhanh chóng phi về phía xa xa.
Đỗ Địch An lập tức thấy rõ, một con mãng xà khổng lồ đường kính to chừng 4-5m từ trong bãi cỏ nhanh chóng giãy dụa xông ra, thân thể nó bị một mũi tên xuyên vào, toàn thân bao phủ bởi lớp vảy màu xanh, rất dễ nhầm lẫn với cỏ.
Đỗ Địch An không chút khách khí, nhanh chóng cài tên nhắm bắn.
Phốc!
Mũi tên thứ hai bỗng nhiên phi ra.
Con mãng xà độc vảy xanh này vừa giãy dụa trườn tới gần chừng 50 mét thì mũi tên lập tức bay tới, xỏ xuyên qua đầu nó, ghim chặt thân thể nó trên mặt đất.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, rút lợi kiếm ra mà chậm rãi đi tới, chỉ thấy thân thể con mãng xà màu xanh kịch độc này vẫn nằm ở đó mà vặn vẹo một cách bất lực, cái đuôi cũng không ngừng uốn lượn.
Sức chú ý của Đỗ Địch An phân bố khắp chung quanh, để tránh bị ma vật khác khác lợi dụng thời cơ đánh lén, tuy khứu giác của hắn có thể nghe thấy được mùi sâu đậm của một vài ma vật, nhưng có vài ma vật rất giỏi ẩn nấp cùng đánh lén, không thể ỷ lại ở khứu giác được.
Vừa đề phòng chung quanh, Đỗ Địch An vừa vung kiếm chém xuống đầu con ma vật cấp thấp này, dựa vào hình dạng của nó mà xem, có điểm giống Ma Xà trên rừng nhiệt đới, răng nanh có kịch độc, Ma Xà trưởng thành ở rừng nhiệt đới là ma vật đẳng cấp mười hai, con đang nằm trên mặt đất này rõ ràng là ma vật ấu niên kỳ cấp bốn đến sáu, mạnh hơn so với hành thi bình thường một ít.
- Da cùng vảy của nó là chất liệu tốt để chế tạo áo giáp cùng áo da cho các phu nhân, có thể đáng mười Kim tệ.
Đỗ Địch An ngồi xổm xuống dùng chủy thủ vạch phá thân thể của nó, nhanh chóng lột da rồi sau đó mở đầu của nó ra gỡ hai cái răng nanh xuống, ngay lỗ khảm chỗ răng nanh lỗ bị gỡ xuống kia có chất nhầy nhạt màu, hắn móc một cái kẹp cùng hộp từ trong bọc hành lý ra, để hai cái răng nanh vào bên trong hộp, gói lại cho vào trong bọc hành lí.
Làm xong những việc này, Đỗ Địch An cuộn da rắn lại gom lại với nhau, sau đó trở lại ôm lấy hai rương hỏa dược của mình tiếp tục cẩn thận từng li từng tí mà đi về phía trước, hắn nhắm về phía hành thi gần nhất mà khứu giác cảm ứng được mà đi.
Sau khi đi vào con đường bên trong phế tích, có thể thấy được cỏ dại mọc đầy ở những khe nứt trên mặt đường, Đỗ Địch An nhìn qua chiếc xe phủ đầy rêu xanh đứng ở ven đường, cách đó không xa là một Hành Thi, bên trong chiếc ô tô đó còn có một ô tô cỡ nhỏ khác bị nhốt vào bên trong, cửa sổ phía sau xe đã bị nghiền nát, cỏ xỉ rêu cùng thực vật bò sâu vào bên trong.
Đỗ Địch An buông rương hỏa dược xuống, nhìn nhìn chung quanh, tầm mắt phóng rộng, liền cảm giác có ma vật gì đó mà khứu giác không cách nào nghe thấy được, hắn dựa vào thị giác cũng có thể thấy, lúc này không chần chờ nữa liền móc cung tiễn ra, nhắm vào vị trí ghế lái trên ô tô này mà nhanh chóng căng cung bắn ra.
Phốc mà một tiếng, âm thanh thủy tinh bị nghiền nát vang lên.
Tuy trong ôtô là một mảnh đen kịt, nhưng đôi mắt tinh tường của Đỗ Địch An vẫn có thể nhìn thấy, ngồi bên trong dây an toàn là một hành thi trung niên, lúc trước dường như là đang trong trạng thái ngủ say, mũi tên của cắm ngay cổ họng nhưng không có giết chết nó.
Lúc này hắn liền bắn thêm một mũi tên nữa.
Mũi tên lần này bắn trúng ngay đầu lâu của nó, hành thi trung niên này giãy dụa tỉnh lại, cổ của nó lập tức mềm nhũn ra mà chết ngay tại chỗ.
Đỗ Địch An nhanh chóng tiến lên, rút mũi tên ra, chém rơi đầu cổ Hành Thi này rồi giải phẩu.
Hàn Tinh trong đầu bắt đầu tan chảy ra, huyết nhục ở chung quanh Hàn Tinh giải phóng nhiệt độ, thân thể bắt đầu phân hủ với tốc độ vô cùng chậm.
Đỗ Địch An móc Hàn Tinh ra, lại nhìn thoáng qua tay trái của mình, lần trước hấp thu Hàn Tinh quá độ đã làm cho tay trái của hắn bị Hàn Tinh ăn mòn, về sau lại nướng trên hỏa dược khiến hắn hoàn toàn mất đi cảm giác, không biết còn có thể tiếp tục trực tiếp hấp thu được hay không?
Hắn suy tư một lúc, nghĩ thầm thử hấp thu một viên trước xem sao, nếu như được, về sau cứ mỗi lần lại hấp thu chút ít.
Mặc dù biết làm như vậy có chút mạo hiểm nhưng trực tiếp hấp thu Hàn Tinh lại quan trọng hơn nhiều so với sự cải thiện nhờ vào phúc phúc của thần linh.
Hắn dùng một cái chủy thủ sạch sẽ khác vạch ra một đường trên tay trái rồi bỏ Hàn Tinh lên trên, rất nhanh Hàn Tinh va chạm vào máu tươi của hắn tựa như Băng Tuyết gặp hỏa, từng bước tan rã ra, hóa thành chất lỏng thẫm thấu vào miệng vết thương.
Bởi vì tay trái đã mất đi cảm giác, Đỗ Địch An không cảm được bất cứ điều khác thường nào, chỉ cảm thấy trong thân thể lại có Hàn Tinh truyền vào, dường như tinh lực còn tràn đầy hơn vừa rồi một ít.
Hắn nhẹ nhàng thở ra rồi cầm máu tay trái cầm lại, lúc quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một khí tức Hành Thi từ góc rẽ của khu phố chậm rãi đi tới, dường như là bị âm thanh thủy tinh vỡ lúc nảy thu hút đến, hắn rút cung tiễn ra, đang chuẩn bị bắn thì đột nhiên sắc mặt lại hơi đổi.
Chỉ thấy thể hình cổ hành thi từ góc đường phố đi ra kia cực kỳ cao lớn, khoảng chừng ba mét, tay dài chân dài, thân thể cực gầy, lưng eo còng cùng, hốc mắt thật lớn mà bên trong chỉ thấy một dòng máu đỏ tươi, cũng không thấy ánh mắt đâu, hoặc là đôi mắt cũng là màu đen nhánh, ngay chỗ cánh tay kia có một đường nhô lên từ lòng bàn tay đến khuỷu tay, tựa như vây lưng của cá mập.
Bộ dáng Hành Thi này trông có vẻ là một người trẻ tuổi, nhưng đầu lâu cùng da mặt đều bị kéo ra thật dài, biểu lộ ra tinh thần cực kỳ sa sút cùng âm trầm.
- Hành Thi lưỡi đao? Không, thể hình Hành Thi lưỡi đao không có cao như vậy, chẳng lẽ khi còn sống lại có thân thể cao lớn hơn người?
Sắc mặt Đỗ Địch An khẽ biến hóa, thấy hắn chú ý tới mình, Đỗ Địch An liền vội vàng cài tên bắn tới.
Khoảng cách chính là vũ khí!
Vèo!
Mũi tên Phá Không bay ra.
Vẻ mặt Hành Thi lưỡi đao cỡ lớn không thay đổi, phốc một tiếng, mũi tên đã bắn trúng vào chỗ xương gò má trên gương mặt rồi ghim sâu vào đó.
Nó chậm rãi đưa tay bắt lấy mũi tên rồi rút phăng ra, con ngươi trong hốc mắt dường như thức tỉnh, một dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống, thân thể loạng choạng như một con nhện hình người mà vội xông đến, miệng há rộng, khóe miệng là dường như bị xé rách làm cho hàm trên cùng hàm dưới có thể há rộng như loài rắn.