← Quay lại trang sách

Chương 223 Xâm Nhập

Cổ Hành Thi này ở ngay trên đường phố bên cạnh, lúc Đỗ Địch An lặng lẽ tiềm hành đến gần nó chừng năm sáu trăm mét, hắn lập tức nghe thấy được mùi của nó đang dần dần tiếp cận về phía mình, biết rõ bản thân đã bị nó đã phát hiện, trong lòng hắn nghiêm nghị, phản ứng đề phòng như thế tuyệt đối không phải Hành Thi bình thường, chẳng lẽ lại là loại biến dị như vừa rồi?

Nhưng lần này hắn sớm đã có sự chuẩn bị, vừa đi vào đã nhanh chóng tìm được một vị trí ngắm bắn có góc độ tương đối tuyệt hảo, hắn cầm lấy một mũi tên ám bạc mà chăm chú dừng ngay đầu một cái ngã rẽ phía trước phế tích, căn cứ theo mùi đang di chuyển có thể cảm ứng được lộ tuyến di chuyển của nó.

- Muốn đi ra!

Đôi mắt Đỗ Địch An trợn mắt, mũi tên trong tay bỗng nhiên lao ra.

Vèo!

Chiến cung kéo căng, mũi tên lướt gió bay ra.

Chỉ thấy ngay một góc tường bị rêu xanh cùng thực vật bò phủ kín kia có một thân ảnh khổng lồ chạy ra, tay dài chân dài, lưng còng, từ ngón út đằng sau lồi ra một đường bén nhọn như vây cá, đúng là loại Hành Thi lưỡi đao như lúc trước!

Phốc mà một tiếng, ngay lúc nó chạy ra lập tức, mũi tên phăng phăng vọt tới, đánh trúng ngay mặt nó!

Bởi vì sớm đã đoán trước, cho nên độ cao mà Đỗ Địch An xạ kích lần này là căn cứ vào độ cao xạ kích hành thi lưỡi đao lúc trước, chỉ là cân nhắc một chút đến sự chênh lệch độ cao của mỗi cái Hành Thi, vị trí mà hắn nhắm bắn chính là khoang miệng của hành thi, nhưng cuối cùng lại bắn trúng trán, tổng thể độ cao của Hành Thi này thấp hơn hành thi cỡ lớn lúc khoảng chừng vài tấc.

Mũi tên chui vào trong đó, đầu cùng nửa người trên của hành thi lưỡi đao này ngửa về sau, một lát sau nó lại từng bước mà khôi phục lại, gầm thét hung hăng vọt về phía Đỗ Địch An, nhưng mà vừa chạy được hơn mười thước, dường như do nền trơn trượt nên té nhào trên mặt đất, thân thể lăn lộn vài vòng, mà không còn nhúc nhích.

Đỗ Địch An âm thầm kinh hãi, không ngờ rằng mũi tên ám bạc mà chính mình đặc chế ra lại không thể trực tiếp đánh chết nó, lần này hắn dùng một cái mũi tên sắt bình thường bắn ra, tập trung vào đầu của nó, thấy nó không có phản ứng gì thì lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận từng li từng tí mà nhích tới gần, rút lợi kiếm ra chém đầu nó xuống, chém liên tục mấy lần mới chặt đứt được hoàn toàn xương cổ của nó.

Đỗ Địch An thu hồi lại mũi tên bằng thép bình thường kia, đồng thời rút cái mũi tên ám bạc kia ra, chỉ thấy ngay miệng vết thương lõm vào chỗ mũi tên vừa rút ra kia, có một mảnh ngân quang ám vào, đó là thủy ngân!

Để tăng cường lực phá hoại của mũi tên, Đỗ Địch An có nghĩ từng đến nhiều phương pháp, sau cùng đã nghĩ đến thủy ngân, thủy ngân là thứ có kịch độc là điều hiển nhiên ai cũng biết, nếu như xâm nhập vào trong mạch máu thì chỉ áp dụng tiêu chuẩn chữa bệnh thời xưa khó mà có thể vãn hồi sinh mệnh, mà sau khi rót thủy ngân đậm đặc vào mũi tên, lúc mũi tên gặp xung lượng thì thủy ngân sẽ đánh tan mũi tên mà phun ra, tạo thành lực sát thương cực kỳ đáng sợ.

Đỗ Địch An móc chủy thủ ra, nhanh chóng móc vật trong sọ nó ra, chỉ thấy thủy ngân thẩm thấu vào tận bên trong vật trong sọ, bởi vì tác dụng hút nhiệt của Hàn Tinh cùng với nhiệt độ của vật trong sọ đã làm cho thủy ngân đi sâu vào đầu nó, khiến nhiệt độ dần dần hạ xuống, mà nhiệt độ bị hạ thấp dẫn đến một số bộ phận trong sọ bị dính chặt và phá hư, như vậy mới giết chết nó.

Đào lấy Hàn Tinh bên trong tổ chức sọ ra, Đỗ Địch An tạm thời thu nhập nó chuẩn bị tích trữ thêm vài viên nữa rồi quay trở lại khu vực tương đối an toàn ngoài bên ngoài bức tường mới hấp thu nó, dù sao mỗi lần thu hoạch được một viên đều phải vạch phá một đường trên bàn tay sẽ tạo thành miệng vết thương thối rữa.

- Hành thi trên thông đạo bên ngoài vách tường này quả nhiên xuất hiện đột biến.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua thể hình hành thi lưỡi đao to lớn này, nếu như một con có thể coi như ngẫu nhiên, nhưng liên tục gặp phải hai con thì chính là phổ biến rồi, cái hành thi đầu tiên mà bản thân bắn chết kia thì đúng là Hành Thi bình thường, nhưng hơn phân nửa là bởi vì nó bị nhốt trong xe không có cách nào kiếm mồi nên mới không có phát sinh đột biến.

- Mười lăm năm tiểu đội Thú Liệp giả cao cấp của Hoa Thịnh tập đoàn đi vào đây, phần lớn họ không càn quét xung quanh vách tường khổng lồ mà là xâm nhập sâu vào bên trong, như những Hành Thi này, với tính cách của Thú Liệp giả cao cấp thì bọn họ hầu như là không coi trọng việc săn bắn.

Đỗ Địch An nghĩ thầm trong lòng, dù sao, một viên Hàn Tinh đổi ra Kim tệ cũng chỉ được một! Mà săn giết một tên ma vật tương đối có giá trị, lột bỏ mọi vật liệu trên cơ thể nó, giá trị hơn mười Kim tệ, thậm chí là hơn mấy trăm ngàn kim tệ.

- Những Hành Thi sống ở đây nhưng lại không bị săn đuổi, hoặc là những ma vật khủng bố kia đã rời khỏi tại đây, hoặc là xác của những hành thi lưỡi đao biến dị này không thể ăn được, lí do phía trước hầu như tỷ lệ không cao, nguyên nhân ma vật biến mất khỏi địa vực chỉ trừ phi là không tìm được thức ăn trong khu vực đó, không thể không di chuyển, hoặc là trong khu vực đó xuất hiện điều gì kinh khủng hơn.

Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, trong đầu nhanh chóng phân tích:

- Nếu là nguyên nhân phía sau, những thể hành thi lưỡi đao thể chất biến dị cường đại như vậy lại không săn được thức ăn, cho thấy nhu cầu của nó đối thức ăn cực cao, cũng có nghĩa đẳng cấp săn bắn của bản thân cực kì khủng bố!

Hai loại nhân tố, bất luận là loại nào cũng đều khiến sắc mặt hắn có phần hơi khó coi, đáy lòng cũng khỏi cẩn thận không dám chủ quan dù chỉ một chút.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi lại vận dụng biện pháp cũ của bản thân, dùng chủy thủ róc da cá hành thi lưỡi đao biến dị khủng bố này ta, cắt tầng da thối rữa của nó da ra thành rất nhiều miếng nhỏ, áp vào mặt ngoài chiến giáp của bản thân, đề tránh lớp da này bị bong ra rơi xuống, hắn kẹp mấy miếng da nhỏ này lại ngay chỗ từng móc nhỏ trên chiến giáp, sở dĩ hắn không trực tiếp dùng máu tươi của nó mà bôi lên trên chiến giáp, chủ yếu là vì hắn cân nhắc đến viêc có những ma vật không săn bắn những hàng thi lưỡi đao biến dị này, có lẽ là không có muốn ăn, nhưng nếu như dùng máu tươi để kích thích, có lẽ cảm giác không muốn ăn lúc đầu cũng dần trở nên khát khao.

Mà cắt lấy tầng da có mùi hư thối của nó để có thể che dấu mùi cơ thể của chính mình, tuy phía dưới tầng da vẫn còn chút ít mùi máu tươi tanh nồng, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi.

Làm xong những việc này, Đỗ Địch An nhanh chóng rời khỏi đây, hắn tiến về hướng phát ra mùi hành thi mà bản thân nghe thấy được.

Những Hành Thi này số lượng ít, phân bố cực kỳ thưa thớt, không giống những hành thi không thường trên thông đạo bên ngoài bức tường khổng lồ, số lượng cực kì nhiều.

Rất nhanh, Đỗ Địch An lại cảm ứng được mùi của một cổ Hành Thi ngay phía trước, vốn tưởng rằng lần này có mùi của hành thi lưỡi đao biến dị trên người che dấu mùi cơ thể sẽ không dễ bị phát giác, không ngờ rằng ở khoảng cách gần bảy tám trăm mét đã bị nó phát giác được, dường như mùi đang di chuyển về phía hắn một cách nhanh chóng.

Điều này khiến Đỗ Địch An có phần hơi kinh ngạc, nếu như không có cái mùi này, chỉ dựa vào thủ đoạn ẩn nấp của bản thân thì ít nhất có thể đến phạm vi 500m mới có thể bị phát giác.

Hắn không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng rút mũi tên ám bạc ra, dò xét khoảng cách, lập tức tìm được một địa điểm xạ kích cái tương đối thích hợp, hắn lẳng lặng nhìn vào phương hướng di chuyển của đối phương, ở khoảng cách chừng 200m liền quyết thắng thua.

Rất nhanh, Hành Thi từ trong một bụi cây leo tươi tốt xông ra, trên người trần trụi, hầu như không một mảnh vải che thân, chồng chất trên làn da là một lớp tro bụi dày đặc, nó gầm thét hung hăng xông về phía Đỗ Địch An.

- Lại là hành thi lưỡi đao biến dị!

Đỗ Địch An sớm đã đoán trước, mũi tên liền mãnh liệt bắn ra.

Phốc!

Mũi tên đâm thủng khuôn mặt nó.

Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa, không có tác dụng, khoảng cách từ khuôn mặt đến tỏi chức trong sọ quá xa, thủy ngân khó có thể phá hư tổ chức bên trong sọ của nó.

Hắn nhanh chóng cài tên, lần này là mũi tên bình thường, bởi vì tên hành thi lưỡi đao biến dị này đã chạy đến khoảng cách 100m trong tầm bắn.

- Tỉnh táo, chuyên chú, tỉnh táo...

Đôi mắt Đỗ Địch An híp lại, bỗng nhiên buông tay.

Mũi tên mãnh liệt phóng ra, phốc một tiếng, mũi tên xỏ xuyên qua chỗ hốc mắt của nó.

Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, con hành thi lưỡi đao biến dị này lăn mình trên mặt đất rồi bất động, lúc này hắn mới nhích tới gần, vung kiếm chém xuống đầu của nó.

Sau khi thu hoạch Hàn Tinh, Đỗ Địch An ôm lấy rương hỏa dược, lại tiếp tục sờ soạng tiến về phía mà cảm giác phát hiện ra hành thi khác.

Thời gian cực nhanh.

Chớp mắt đã hai ngày đi qua.

Hai ngày này trời không mưa, thời tiết tuy âm trầm nhưng đây lại là thích hợp để săn bắn.

Ban ngày thì Đỗ Địch An săn giết, buổi tối lại không dám chạy loạn khắp nơi, mặc dù đôi mắt có khả năng nhìn được trong bóng tối, nhưng một vài ma vật khủng bố lại thích xuất động cùng kiếm ăn vào ban đêm, mỗi tối hắn đều tìm một vài phế tích bị tàn phá, rải hắc hỏa dược thành một vòng chung quanh đó, đầu tiên là lợi dụng mùi của hắc hỏa dược để lẫn lộn mùi cơ thể của mình, thứ nhì là gặp phải ma vật khủng bố nào cũng có chỗ để phản kháng lại.

Một khi đã đến bên ngoài vách tường thì sinh mệnh đã không còn bảo đảm trăm phần trăm, Đỗ Địch An chỉ có thể tìm kiếm cơ hội sống ngay trong nguy hiểm.

Liên tục hai ngày săn giết, hắn đã giết chết hai mươi hai con Hành Thi lưỡi đao biến dị, dường như quét sạch hành thi trong khu vực chung quanh. Hôm nay, hắn nghĩ có lẽ không cần tiếp tục xâm nhập.

Khi rời khỏi vách tường khổng lồ kia càng xa, trên đường đi lại nghe thấy càng lúc càng nhiều thứ mùi, tuy trong đó mùi hành thi vẫn là chủ yếu, nhưng những thứ mùi khác lại khó có thể phân biệt ra được cuối cùng là loại ma vật nào.