← Quay lại trang sách

Chương 222 Săn Bắn

Nhanh thật!

Con ngươi Đỗ Địch An hơi co lại vội vàng cài tên nhắm bắn lần nữa, nhưng mà ngay thời khắc này hắn đột nhiên cảm giác được những gì mà ngày xưa bản thân huấn luyện lại hơi buồn cười, bia ngắm là cố định, mà giờ khắc này con hành thi lưỡi đao cỡ lớn này lại đang di chuyển với tốc độ cực nhanh như quỷ mị, hơn nữa thân thể lại không di chuyển theo tư thế bình thường như nhân loại mà là lắc lư vặn vẹo, nắm bắt không chắc thì rất khó mà dự phán quỹ đạo đường đi của nó.

Trán hắn toát ra mồ hôi lạnh, đôi mắt gắt gao theo dõi thân thể đang lắc lư của nó, tổng cộng khoảng cách chừng 120m, đợi đến lúc hành thi lưỡi đao cỡ lớn này tiến được một nửa đường, hắn mới miễn cưỡng tìm được một dấu vết để mà dự đoán, mũi tên gào thét lướt đi!

Vèo một tiếng, khoảng cách không đến sáu mươi mét ngắn ngủn trong nháy mắt là đến, mục tiêu lần này là lồng ngực hành thi lưỡi đao cỡ lớn, mũi tên xỏ xuyên qua khiến hắn thân thể nó đột ngột dừng, mồm mở to đến cùng cực mà phát ra một tiếng rống khàn khàn dữ tợn, dồn lực đánh về phía Đỗ Địch An.

Ngay lúc này Đỗ Địch An bắn mũi tên thứ hai ra, rồi nhanh chóng rút tiếp mũi tên thứ ba gắn vào, hắn quay người nhanh chóng lui về phía sau, vừa lui vừa tập trung quan sát, rất nhanh đã dự phán được hành động cùng quỹ tích của nó, lúc hai người cách đến nhau chừng hai mươi mét, mũi tên thứ ba cấp tốc bắn ra!

Phốc một tiếng đánh trúng ngay trán hành thi đao liêm cỡ lớn này, mũi tên găm sâu vào vài tấc, lại kẹt ngay giưa trán, cũng không xỏ xuyên qua phía sau.

- Đầu lâu thật cứng!

Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa, thấy nó dốc sức sắp xông đến trước mặt, hắn vội vàng thu hồi cung tiễn, rút lưỡi đao sắc bén bên hông ra, chăm chú nhìn cánh tay trái đang cử động rồi thủ thế công kích về phía nó, khoảng cách giữa hai người ngắn ngủn, chưa đến một giây đã tới sát gần nhau.

Rống!

Cổ hành thi lưỡi đao khổng lồ có mùi tanh nùng này dốc sức gào thét, vẻ mặt cừu hận nhìn Đỗ Địch An, nó hung hăng nâng cánh tay phải lên, từ ngón út hiện lên một đường liêm đao lồi ra như vây cá cắt về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An vội vàng cúi người tránh thoát, nhấc chân quét ngang qua chân nó.

Nhưng mà, trước đó đã không cẩn thận quan sát chú ý tới chân của hành thi lưỡi đao cỡ lớn này, giờ phút này nhìn lại mới thấy nó đi đứng trần trụi, bên trên bàn chân rất lớn thô ráp đột biến ra những những mảnh vẩy màu xám xịt, lan tràn đến tận đầu gối.

Chân Đỗ Địch An quét ngang giống như đá phải một khối thép lớn, kịch liệt đau nhức, nhưng sức mạnh của hắn dù sao đã đạt tới bậc Trung cấp Thú Liệp giả, sức mạnh quét ngang qua kia khiến hành thi lưỡi đao khổng lồ kia lập tức trượt chân ngã xuống.

Ngay lúc nó ngã sấp xuống, Đỗ Địch An lập tức lăn qua một vòng để tránh bị đè trúng, đồng thời bàn tay hắn chống xuống đất, nhanh chóng bò lên, xoay người vung lợi kiếm lên chém xuống cổ của nó!

Phốc mà một tiếng, mũi kiếm chém vào tận huyết nhục bên trong và kẹt lại ngay giữa đầu.

Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa, không ngờ rằng xương sống cổ của nó lại cứng rắn như thế, tinh thiết kiếm thượng đẳng vừa chế tạo ra này vậy mà lại chặt không đứt?

Tuy giật mình nhưng Đỗ Địch An cũng không sững sờ, chỉ thấy hình như cổ hành thi lưỡi đao khổng lồ này cũng có tri giác, nó bị đau đến mức nổi giận gầm lên một tiếng, tuy thân thể nằm rạp trên mặt đất nhưng cánh tay ước chừng dài gần hai mét lại nhanh chóng ngang ngược quét tới.

Đỗ Địch An vội vàng buông lợi kiếm ta, đạp chân một cái lui về phía sau né tránh, hắn quay người nhanh chóng nhìn lướt qua chung quanh, cũng không tìm được cao ốc hay địa hình nào thích hợp để xạ kích, sắc mặt hắn biến hóa, lúc này, thân thể của hắn cũng đã phản ứng nhanh hơn não, hành động đầu tiên chính là chạy về phía một bãi đá vụn phủ đầy rêu xanh.

Cùng lúc đó, hành thi lưỡi đao cỡ lớn này đã bò lên gầm thét đuổi theo.

Thân thủ Đỗ Địch An nhanh nhẹn, chạy qua nguyên một đám đá vụn chồng chất, kéo xa khoảng cách ra, hắn phát hiện được, tốc độ cùng sức mạnh của cổ hành thi lưỡi đao cỡ lớn này tuy mạnh hơn những hành thi bình thường khác mấy lần nhưng so với bản thân hắn mà nói thì vẫn còn thua kém một ít, chỉ là nó liều lĩnh cắn xé, khiến bản thân khó có thể chống đỡ, trong chiến đấu cận chiến, bản thân hắn cũng chỉ có thể coi là một tân binh mới bước chân vào môn đường, đây cũng là sự chênh lệch giữa Thú Liệp giả mới nổi cùng Thú Liệp giả lâu năm.

Vèo!

Đỗ Địch An nhanh chóng chạy tới.

Hành thi lưỡi đao cỡ lớn này cũng gầm thét đuổi theo, mà mớ hỗn độn trên đường lại trở thành trở ngại rất lớn với nó, giống như những gì mà Đỗ Địch An suy nghĩ, tuy thể năng hành thi lưỡi đao này mạnh hơn những hành thi bình thường khác, nhưng vẫn giống với những hành thi khác ở chỗ cơ thể thiếu hụt đi tính cân đối cùng tính linh hoạt.

Thông qua bãi đá vụn trên phế tích, sau khi Đỗ Địch An liên tục chạy 200-300m, rốt cục cũng kéo căng được khoảng cách ra, trong lúc chạy, hắn đã ở chú ý đến những mùi khác ở chung quanh để tránh bị những khác ma vạt ẩn núp đằng sau đột ngột tấn công, đồng thời hắn cũng lưu ý quan sát bộ dáng tư thế chạy của hành thi lưỡi đao cỡ lớn cỡ lớn kia, có thể nói là phân tán sức chú ý vào nhiều việc. Lúc khoảng cách kéo ra đến gần 70m, hắn nhanh chóng lấy cung tiễn ra, rất nhanh cài tên vào chăm chú nhắm vào nó mà bắn ra.

- Phải trúng, phải trúng!

Tâm thần Đỗ Địch An chuyên chú đến mức tận cùng, hắn gắt gao nhìn vào nó, lúc khoảng cách đến 40m, hắn bỗng nhiên buông tay, mũi tên mãnh liệt bắn ra.

Phốc mà một tiếng, không đến nữa giây đã lập tức đánh trúng nó!

Trong cổ họng hành thi lưỡi đao khổng lồ này phát ra một tiếng kêu giống như âm thanh nôn ọe, sức chạy thân thể dường như cũng đột nhiên giảm sút, hai chân nó dừng lại, lực quán tính kéo thân thể nó nghiêng đổ lăn mình trên mặt đất bốn năm vòng, máu tươi màu đen bắn ra tung tóe, toàn thân bất động không còn nhúc nhích.

Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, chậm chậm bước tới, chỉ thấy vị trí mà mũi tên của mình bắn trúng không phải là đầu của nó, mà là nhãn cầu của nó! Trực tiếp đâm thủng vào mắt, mũi tên găm sâu vào tận một nửa, phá hư của hộp sợ, lúc này nó mới bị giết chết!

Đỗ Địch An điều chỉnh lại hô hấp, nghiêng tai lắng nghe cảnh vật chung quanh, sau khi không cảm giác được động tĩnh gì, mới để tâm liếc nhìn cổ hành thi đang bất động trên mặt đất này một lượt, sau đó hắn quay trở lại nơi chiến đấu lúc trước, nhặt lợi kiếm rơi trên mặt đất lên, rồi ôm hai rương hắc hỏa dược đến bên cạnh cổ hành thi lưỡi đao khổng lồ này mà thả xuống, lúc này mới ngồi xổm xuống dùng lợi kiếm chém xuống đầu nó.

Hắn phải chém mạnh mấy lần, mới có thể chặt đứt xương sống cổ của nó.

- Xưa nay chưa thấy qua hành thi lưỡi đao quái dị như vậy, trong Ma Vật Đồ Quyển cũng không có ghi lại, chẳng lẽ là một loại hành thi mới đột biến ra sao?

Đỗ Địch An một bên dùng lợi kiếm xuyên vào cằm của nó, rồi từ đó cạy mở đầu nó ra, suy tư môt lúc

- Dựa vào sức mạnh cùng tốc độ mà xem, cũng ở vào khoảng đẳng cấp mười hai đến 14, khả năng chiến đấu mạnh hơn Trung Cấp Thú Liệp giả thông thường.

Rất nhanh, Đỗ Địch An lấy hết đầu lâu của nó ra, tổ chức não bên trong hộp sọ cũng không khác gì hành thi bình thường, vô cùng lạnh buốt như là đóng băng, sau khi màng não màu đen bị đập nát thì thây bên trong bọc lấy một viên Hàn Tinh màu xanh lam, màu sắc thâm trầm thuần thúy hơn so với Hàn Tinh trong đầu hành thi bình thường.

Đỗ Địch An nắm lên nhìn chằm chằm một lúc rồi thu lấy Hàn Tinh, quay người thu thập đồ đạc của mình, nhanh chóng rời khỏi đây để tránh mùi máu tươi lôi kéo những ma vật khác đến.

Đi vào một chỗ tương đối rộng rãi bên trong phế tích, Đỗ Địch An tựa người vào một khối đá lớn phủ đầy rêu xanh, hắn móc viên Hàn Tinh xanh lam ra, trong lòng hơi do dự một chút nhưng rồi hắn vẫn mở bàn tay ra mà dán viên Hàn Tinh lên đó, rất nhanh Hàn Tinh đã dần dần hòa tan, hóa thành chất nhầy thẩm thấu vào trong vết thương.

Tay trái Đỗ Địch An không cảm giác, nhưng rất nhanh đã cảm giác được một luồng khí lạnh chảy từ nơi bả vai chảy vào bên trong thân thể, vị trí đầu tiên mà hàn khí khuếch tán chính là từ cổ đến đầu óc của mình, điều này khiến đáy lòng của hắn có hơi kinh ngạc, rất nhanh liền cảm giác được, hàn ý vọt vào trong đầu của mình, đại não bị kích thích khiến ý thức cũng trở nên càng rõ ràng, dường như ánh mắt cũng không khỏi sáng ngời.

Cùng lúc đó, phần hàn khí còn lại cũng tức thì chảy đến khắp nơi trong thân thể, dường như hòa tan cùng huyết dịch, bị máu tươi nóng bỏng bên trong từng bước trung hoà, hàn ý kia dần dần biến mất, thân thể hắn tràn đầy sức mạnh, dường như thể năng hao tổn trong trận chiến vừa rồi trong khoảnh khắc đã hoàn toàn khôi phục, tinh lực tràn đầy.

Đỗ Địch An có kinh nghiệm qua mấy lần hấp thu Hàn Tinh, cho nên hắn lập tức đoán được, cảm giác mà viên Hàn Tinh xanh lam này mang đến, cũng không khác gì những viên hàn tinh bình thường khác, chỉ là hiệu quả rõ ràng hơn một chút.

- Không ngờ rằng sau khi Hành Thi đột biến tiến hoá thì chất lượng hàn tinh cũng sẽ cải biến theo.

Đỗ Địch An thì thào một tiếng, hắn lau sạch sẽ lợi kiếm rồi móc địa đồ mang bên thân ra, vẽ ra lộ tuyến mà bản thân đã đi, hôm nay xem như chính mình là người mở đường vùng bên ngoài vách tường của Tân Thế tập đoàn, việc khắc họa địa đồ này đương nhiên cũng là do hắn làm, hơn nữa cũng thuận tiện cho việc săn bắn sau này.

Sau khi vẽ xong, hắn thu hồi bản vẽ cùng bút, Đỗ Địch An mở một cái bao đựng tên khác ra, bên trong là những mũi tên màu bạc, hắn rút ra năm cái ném vào bên trong bao đựng tên trên lưng mình, rồi ôm lấy rương hỏa dược tiếp tục lặng lẽ sờ soạn đi về phía có hành thi sống khác mà bản thân cảm ứng được.