← Quay lại trang sách

Chương 227 Thực Thi Giả

Vèo!

Mũi tên liên tiếp bay ra.

Cổ con biến dị Liêm Đao Hành Thi lệch sang một bên, mũi tên bay sát qua gương mặt để lại một vết xước biến mất trong bụi cỏ đằng sau hành thi.

Đồng tử Đỗ Địch An co lại nhanh chóng bắn tiếp mũi tên thứ năm.

Liêm Đao Hành Thi bò lên từ từ, né tránh chậm chạp bị mũi tên găm vào lồng ngực. Lực đạo mạnh mẽ kéo thân thể nó lùi lại đằng sau, sau đó nó lập tức ổn định lại thân hình lấy tay rút mũi tên ra. Con ngươi huyết hồng nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An giống như độc xà nhìn vào con mồi, bỗng nhiên hai chân nó phát lực nhanh chóng chạy về phía Đỗ Địch An.

- Thật nhanh!

Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa, tốc độ này chỉ sợ phải nhanh hơn một nửa so với trước. Rất nhanh hắn đã rút ra mũi tên thứ sáu, đợi mục tiêu vào trong tầm bắn 100m, ánh mắt một mực tập trung vào đầu nó, mũi tên bắn ra.

Vèo một tiếng, mũi tên bay nhanh như lưu tinh cắm vào khóe mắt, đâm sâu vào trong vài tấc.

Đỗ Địch An bắn ra một mũi tên cũng không nhìn kết quả vội vàng quay người bỏ chạy.

Liêm Đao Hành Thi nổi giận gầm lên một tiếng, đưa tay nhổ mũi tên trên khóe mắt xuống. Chỉ thấy miệng mũi tên đã nổ, miệng vết thương có màu ám bạc lưu động, đúng là thủy ngân nóng bỏng từ mũi tên.

Đỗ Địch An dùng tốc độ cao nhất chạy ra ngoài trăm mét mới dừng, vội vàng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Liêm đao hành thi đã bị mình kéo dài khoảng cách ra thêm 100m, lúc này hắn nhanh chóng cầm cung tiễn, lắp tên lên dây cung quay người lập tức buông tên.

Lợi tiễn bắn ra, mặc dù vội vàng quay người bắn tên nhưng cũng không thất bại. Hắn dành rất nhiều thời gian để tập luyện độ chính xác. Trong tầm bắn 100 mét cơ hồ bách phát bách trúng. Lần này vẫn không trúng vào mắt mà lại cắm vào hốc mắt bị thương lúc trước.

Liêm Đao Hành Thi gào lên một tiếng, nhổ mũi tên ra, thân thể vặn vẹo cấp tốc chạy tới.

Đỗ Địch An không có cho nó cơ hội tới gần, tiếp tục chạy lên phía trước.

Liên tục mấy lần trúng tên, tốc độ của Liêm Đao Hành Thi đã càng ngày càng chậm. Đỗ Địch An lần nữa kéo giãn khoảng cách, lại bắn một mũi tên sau đó lại tiếp tục chạy, như thế nhiều lần, sau mấy phút đồng hồ, rốt cuộc Liêm Đao Hành Thi đã gục xuống, bị một mũi tên đâm thủng ánh mắt ngã trên mặt đất, đình chỉ nhúc nhích.

Thấy vậy Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh toàn thân thấm ướt chiến giáp, may mắn đã chuẩn bị mũi tên thủy ngân. Nếu chỉ dựa vào mũi tên tinh thiết bình thường, phân nửa hôm nay hắn sẽ nằm lại chỗ này!

- Còn thừa mười hai Mũi tên Thủy ngân.

Đỗ Địch An kiểm kê lại mũi tên trong bao đựng, mới hao tổn tám cái, còn có thể tiếp tục săn bắn.

Hắn tới gần Liêm Đao Hành Thi trong phạm vi 100m, rút tinh thiết mũi tên bắn ra, thấy nó vẫn không có phản ứng gì mới yên tâm vài phần, rút lợi kiếm cẩn thận từng li từng tí tới gần, động kiếm chặt vào cổ nó.

Két một tiếng, lợi kiếm bị kẹt lại.

Đỗ Địch An cố sức rút ra, liên tục chém ra vài kiếm mới có thể chặt đứt đầu nó.

Lúc này Đỗ Địch An không vội vàng lấy hết đầu của nó, mà từ cổ nó từng bước vạch ra xem cấu tạo thân thể của nó. Chỉ hầu kết trong cổ tương đối nguyên vẹn, phía dưới da thịt hai bên hầu hết là mạch máu màu đen to bằng ngón tay, lúc hắn giải phẫu hành thi bình thường cũng không nhìn thấy mạch máu to như vậy ở cổ. Hắn hơi nao nao, lật đầu lâu đã bị chặt đứt ở bên cạnh lên xem, lập tức đã nhìn thấy mấy mạch máu màu đen.

Hắn dọc theo mạch máu này dò lên trên, kinh dị phát hiện mạch máu này nối liền với răng nanh của nó.

Mà bên trên răng nanh có một lỗ rất nhỏ, trong lỗ trống rỗng.

- Răng nanh Hút máu?

Đỗ Địch An nhìn thấy răng nanh này, không khỏi hồi tưởng lại bộ dáng lúc trước nó cắn Đa Mục Ma Thử, lúc ấy yết hầu chuyển động, tựa hồ thông qua răng nanh này hút máu tươi của đối phương.

Đỗ Địch An dùng lợi kiếm rạch bụng của nó ra, một mùi hôi thối từ bên trong bốc ra, chỉ thấy khí quan phần bụng giống như bị đóng băng, tản ra hàn khí, trong đó dạ dày bị rạch phá, bên trong lại không có dịch dạ dày mà là một đoàn chất nhầy màu đen hôi ranh, tựa như một thứ gì đó bị tiêu hóanhiều lần đến khi chỉ còn lại cặn bã.

Ngửi mùi này, sắc mặt Đỗ Địch An có chút khó coi, cầm cái đầu rời xa mấy mét, nhìn thoáng qua cái sừng trên đầu lâu tương đối bén nhọn, giống như sừng nhỏ trên trán Tê Ngưu.

Đỗ Địch An dùng chủy thủ khoét một lỗ hình tròn trên sừng nhỏ. Chỉ thấy bên dưới là xương, trực tiếp mọc từ sọ ra. Hắn không biết chuyện này có ý nghĩa như nào trong Lĩnh Vực sinh vật cũng không tưởng tượng được trong lĩnh vực y học chuyện này sẽ cải biến đại não như thế nào. Nhưng đáy lòng hắn lại cảm giác được, nếu như tùy ý để con Liêm Đao Hành Thi này tiếp tục đột biến, có lẽ sẽ trở thành một tồn tại cực kỳ khủng bố.

Trầm ngâm một chút, Đỗ Địch An thu hồi suy nghĩ, từ trong sọ nó móc ra một viên Thâm Lam Hàn Tinh màu sắc cực kỳ tinh khiết, uyển như thủy tinh sáng long lanh.

Đỗ Địch đưa lên hai mắt nhìn, độ tinh khiết cùng màu sắc của viên Hàn Tinh so với bất luận viên hàn tinh nào hắn từng găp qua đều tinh khiết hơn. Lúc này hắn cẩn thận từng li từng tí thu viên Hàn Tinh vào trong nội giáp sau đó rút mũi tên tinh thiết đang cắm trên đầu nó ra. Mũi tên bén nhọn đã mòn rồi, có thể thấy được xương đầu của nó cứng rắn cỡ nào.

Thu hồi mũi tên,đeo chiến cung trên lưng, Đỗ Địch An thi thể Xà Vĩ Ma Ngạc bên cạnh lên, bỏ vào bọc hành lý, trở về trước rương hỏa dược. Chuẩn bị rời khỏi nơi này, đột nhiênhắn ngửi được mùi không rõ nhàn nhạt đang chậm dãi lại gần đây, hơn nữa liền xuất hiện trong phạm vi phụ cận mình vài trăm mét!

Đồng tử Hắn co lại, ngón tay nắm chặt chiến cung, thân thể không dám có cử động mạnh. Hắn không cách nào xác định được đồ vật thừa dịp chiến đấu mà lẻn vào này là tồn tại như thế nào. Ánh mắt của hắn nhanh chóng chớp động, một mảnh cỏ dại bị chiến đấu lúc trước tàn phá rơi vào tầm mắt hắn, cái mùi này quá nhạt cho nên trong lúc nhất thời làm cho hắn không cách nào phân biệt ra được từ phương hướng nào truyền đến.

Trái tim của hắn nhảy lên, huyết dịch toàn thân tuần hoàn nhanh hơn, bắp thịt co thắt. Có thể lặng yên không một tiếng động mà lẻn đến khoảng cách gần như vậy, tuyệt đối không phải ma vật bình thường.

Sàn sạt ~~!

Thanh âm gió lay động bụi cỏ vang lên.

Đột nhiên trong lòng Đỗ Địch An chấn động, hắn quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy bụi cỏ phía sau chậm rãi bị đẩy ra, một ma vật cao nửa thước hình dạng giống tiểu hài tử con người đi ra từ bụi cỏ. Toàn thân nó được lân phiến màu đen bao phủ, móng vuốt tay chân sắc nhọn, thân thể cực kỳ nhỏ.Trong lúc đi nó không phát ra thanh âm gì, bộ mặt có ngũ quan giống nhân loại, không có lông mi, con ngươi một màu đỏ sậm. Sâu trong mắt không có sự dữ tợn, không có sát khí mà mà vô cùng tĩnh lặng. Nó chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đỗ Địch An, ánh mắt đã tìm được thi thể con Liêm Đao Hành Thi đang nằm trên mặt đất kia.

Vèo!

Bỗng nhiên thân ảnh nó lóe lên giống như thuấn di, xuất hiện trước thi thể Liêm Đao Hành Thi, nằm sấp phía trên. Cái miệng lúc trước nhu thuận như một tiểu hài tử nhân loại, bỗng nhiên mở ra đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi, từng cái răng nanh dữ tợn to bằng ngón ta vươn ra, đính trên ngực thi thể Liêm Đao Hành Thi kéo một cái, một lớp da thịt chui vào trong miệng nó, tóp tép nhai nuốt.

Lúc này Đỗ Địch An đã thấy rõ hình dạng của nó, sắc mặt lập tức đại biến, "Thực Thi Giả!"