← Quay lại trang sách

Chương 228 Lực Lượng Cuồng Bạo

Theo danh tự có thể nhìn ra, đây là một con Ma Vật được ban tên!

Trong nhiều chủng loại Tứ Danh Ma Vật thì "Thực Thi Giả" không phải là vật hiếm, dù như thế nhưng tỉ lệ gặp phải Tứ Danh Ma Vật lúc săn bắn cũng cực kì nhỏ, về phần gặp "Cụ Nhiễm Giả" hiếm thấy của Ma Vật được ban tên thì càng là cơ duyên chỉ có thể ngộ không thể cầu, rất nhiều thú liệp giả săn bắn ba đến năm năm cũng chưa chắc có thể gặp được một con Ma Vật được van tên, bởi vậy có thể thấy được nó rất trân quý!

Nhưng lúc này Đỗ Địch An không hề cảm thấy hưng phấn và kích động mà ngược lại từ đầu lạnh tới chân, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, từ bộ dáng và tốc độ di chuyển của "Thực Thi Giả" này có thể thấy nó hẳn là ở giai đoạn tiếp cận trưởng thành, ma vật đẳng cấp 23!

Chạy!

Trong lòng Đỗ Địch An nghĩ như vậy nhưng chân lại bất động, hắn biết rõ, một khi mình làm ra động tĩnh sẽ kinh động đến chuyện ăn uống của nó, tốc độ vừa rồi nó hiển thị ra chắc chắn mình không thể chạy lại.

Nhưng mà, tiếp tục đứng ở chỗ này thì lúc nó ăn no rồi vẫn sẽ nhào đầu về phía trước.

Làm sao bây giờ?

Mồ hôi lạnh trên trán Đỗ Địch An chảy ròng ròng, kiệt lực khống chế cảm xúc khiến bản thân tỉnh táo lại, trong đầu nhanh chóng suy tư về tin tức của "Thực Thi Giả" mà mình đã nhìn thấy.

Yêu thích: Đi săn Hành Thi.

Địa vực tập tính: Không thích ở vị trí khô ráo, ưa thích đầm lầy loại ẩm ướt.

Nhược điểm: Con mắt, phần bụng.

Đặc biệt nhắc nhở: Thực Thi Giả sợ ánh sáng, sợ lửa, nếu là điểm phát hỏa diễm, phần lớn có thể doạ nó chạy.

Ma Vật Đồ Quyển ghi lại cực kỳ ngắn gọn, dù sao cũng là Ban Tên Ma Vật, bị săn giết có một ít nhưng bị bắt lại rất ít, đồ vật có thể nghiên cứu ra thì mười phân có hạn.

- Hỏa diễm...

Đỗ Địch An nghĩ đến diêm trên người mình,thân thể căng cứng, cực kỳ khẩn trương, sờ soạng phía bên trong chiến giáp, ánh mắt chăm chú nhìn phía sau tránh gây kinh động đến nó.

Thực Thi Giả ở nơi này tựa hồ cực kỳ đói khát, vùi đầu vào trên người Liêm Đao Hành Thi gặm ăn, cũng không để ý tới Đỗ Địch An một bên.

Đỗ Địch An cũng không dám chủ quan, ngón tay sờ nội giáp, dùng ngón tay kẹp diêm ra, cả quá trình diễn ra như Thời Gian đang dừng lại, khiến hắn có một cảm giác rất mệt mỏi, nhưng hắn biết rõ đây chỉ là bắt đầu. Hắn kẹp lấy diêm, khóe mắt vụng trộm liếc về phía thuốc súng đen kíp nổ một bên, nghĩ đến tỉ lệ bắn trúng mục tiêu.

"Khoảng cách rương thuốc nổ quá xa, dù dẫn nổ được rồi cũng khó có thể tạc thương nó!"

Đỗ Địch An nhanh chóng suy nghĩ.

"Nếu đốt cháy cỏ dại chung quanh, Hỏa Thế lan tràn ra cần thời gian nhất định, hơn nữa ở đây đại đa số là hoa cỏ có hơi nước màu xanh, chỉ dựa vào một que diêm nho nhỏ khó có thể dẫn đốt!"

"Nhóm lửa xua tán, khó có thể làm được."

"Thuốc nổ quá xa."

"Chính diện chiến đấu, đánh không lại."

"Chạy trốn, chạy không lại."

Vắt hết suy nghĩ, Đỗ Địch An đưa ra một số kết luận, lại làm cho hi vọng của hắn ngày càng xa vời, nơi này khiến của hắn không thể không nảy sinh vài phần nôn nóng, vốn lấy kinh nghiệm tuyệt cảnh chiến đấu để hắn có thể giữ lấy chút lí trí cuối cùng, lúc này tận mắt chứng kiến Liêm Đao Hành Thi bị "Thực Thi Giả" ăn tươi nuốt sống, chỉ còn lại một ít xương sườn bên trong cơ quan nội tạng, không ngừng nhét vào miệng, hắn biết rõ thời gian của mình không còn nhiều.

- Liều mạng!

Hắn bỗng cắn răng một cái, trong lòng quét ngang, mở lấy hộp diêm ma sát dẫn đốt, bắn ra hướng phụ cận kíp nổ Hắc Hỏa, đề phòng ngừa, hắn liên tục bắn ra ba bốn năm cái, trong đó có một cái tự tắt, còn lại mấy cây kia đều rơi xuống trên kíp nổ Hắc Hỏa.

Động tác của hắn, cũng làm cho "Thực Thi Giả" đang ăn chú ý, lân phiến màu đen của nó dính đầy máu đen giống hài đồng nhưng ngũ quan lại lộ ra vài phần dữ tợn, đây là một loại biểu lộ rất dữ tơn không thể tưởng tượng được.

Vèo!

Thân ảnh nó bỗng nhiên nhảy lên, như một con hầu tử đen đang nhảy tới, nhanh như thiểm điện.

Lúc Đỗ Địch An bắn diêm xong, sớm đã không quay đầu lại mà xoay người bỏ chạy!

Nhưng mà, ngay cả hắn chạy trước, khoảng cách từ 10m từ lúc Thực Thi Giả khởi hành mà nhanh chóng rút ngắn.

Vèo!

Đỗ Địch An Tật Tốc dốc sức chạy, bỗng nhiên quay người vung chủy thủ trong tay, giống như là giáo bắn về phía Thực Thi Giả đang chạy phía sau.

Thực Thi Giả đang toàn lực đuổi theo nhưng không ngờ được con mồi lại đột nhiên ném đồ vật đánh trả, nhất thời hông kịp né tránh, bả vai bị chủy thủ đánh, một tiếng loong coong giòn vang xuất hiện, tốc độ chủy thủ bén nhọn cao tốc bay tới, vậy mà không thể đâm thủng lân phiến của nó, ngược lại lại làm nó trượt ra một bên, rơi xuống đất.

Thực Thi Giả cũng không bị thương nhưng dường như nó đã bị khiêu khích, phẫn nộ rống lên, mạnh mẽ dốc sức nhảy đến.

- Đi!

Tay Đỗ Địch An vung ra một vật khác, đó là lợi kiếm bên hông.

Lợi kiếm dài hơn chủy thủ rất nhiều, Đỗ Địch An vung ra sau xoay tròn hướng tới Thực Thi Giả.

Thực Thi Giả vừa nhảy lên thấy lợi kiếm quét tới, phẫn nộ lấy móng vuốt đập đi, lân phiến bao trùm lấy lưỡi kiếm làm nó rơi xuống, lúc đầu nó muốn nhảy lên để nhào tới Đỗ Địch An, nhưng bị lực kiếm cản nên trì hoãn một chút. Lúc nó đang trì hoãn thì Đỗ Địch An đã chạy như điên, thoát khỏi phạm vi tấn công của nó.

Thực Thi Giả rơi trên mặt đất, lần nữa nhảy nhào đầu về phía trước, lực đàn hồi của hai chân cực kỳ kinh người.

Đỗ Địch An liếc qua nhìn thấy liền hoảng sợ, bàn chân mạnh mẽ đạp lên mặt đất, cả người lăn đi.

Thực Thi Giả tấn công thất bại, nó gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng phóng về phía Đỗ Địch An vừa lăn đi.

Đỗ Địch An vừa bò lên đã nhìn thấy nó đang lao đến trước mặt, sắc mặt khó coi nhưng cũng không tiếp tục chạy trốn, khoảng cách bây giờ chỉ 2-3m, xoay người một cái cũng sẽ bị nó đuổi theo, đến lúc đó lại càng thêm nguy hiểm.

Thở dốc thật sâu.

Khoảng cách ngắn ngủn lập tức bị san bằng.

Thân thể Thực Thi Giả như một con linh miêu đánh về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An chăm chú nhìn nó bỗng nhiên tức giận gầm thét đưa tay ra, lúc nó nhảy dốc sức lập tức thò bàn tay ra, nhanh như điện quang tàn ảnh bắt được một đường cánh tay của nó, đồng thời thân thể cũng mượn thế xoay tròn đi lên, mạnh mẽ đạp phía sau nó.

Lần này tốc độ cực nhanh, Thực Thi Giả không kịp chuẩn bị nên bị Đỗ Địch An vung mạnh bay ra ngoài.

Bành một tiếng, nó bị rơi trên mặt đất như một viên cầu chuyển động, nhanh chóng bò lên, trên người cũng không bị thương gì nhưng ngũ quan lại lộ ra biểu hiện phẫn nộ đến cực điểm, cái miệng vốn nhỏ như nhân loại bình thường bỗng dưng biến lớn, bờ môi bắp thịt dường như có cực cao lỏng đàn hồi, lộ ra miệng đầy đinh thép giống như lợi xỉ bén nhọn.

- Rống!

Nó tru một tiếng, muốn chạy tới, gần phía thân của nócó một cổ mãnh liệt cự lực đẩy tới, nhanh chóng bành trướng ra ánh lửa nuốt hết thân thể nó.

Oanh!!

Một tiếng bạo tạc kịch liệt vang lên.

Vị trí Thực Thi Giả bị vung ra chính là chỗ rương hoả dược.

Dù vị trí cách xa nhau bảy tám mét nhưng Đỗ Địch An vẫn bị cổ bạo tạc kịch liệt chấn đắc ù tai, nhiệt độ đập vào mặt, đồng thời khiến cho rất nhiều bụi đất bắn vào mặt, khiến không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Đỗ Địch An thở dốc, nếu vừa rồi không bỏ qua nó mà bị nó bắt được thì hắn cũng chỉ có thể chạy đến chổ rương thuốc nổ, cùng nó đồng quy vu tận!

Khói đen thổi qua.

Đỗ Địch An còn chưa thở, vẻn vẹn, bỗng nhiên có một đạo Hắc Ảnh nhảy ra đâm vào người hắn, lực lượng mãnh liệt khiến thân thể hắn lập tức bay rớt ra ngoài, mà trên ngực chiến giáp lại bị một vật nặng dán vào.

Đỗ Địch An phía nhìn phía đồng cỏ sau lưng nhưng lại không phát giác gì, đồng tử chăm chú nhìn qua Thực Thi Giả trên lồng ngực mình, trong lòng tuôn ra cảm xúc hoảng sợ, mặc dù lo lắng nhưng không nghĩ tới rương thuốc nổ chẳng những không có nổ chết nó, mà ngay cả khiến nó trọng thương cũng không thể!

Thực Thi Giả gầm lên, há miệng rộng, lộ ra bên lợi xỉ bén nhọn cắn lên mặt Đỗ Địch An.

Dưới thời khắc tử vong áp bách, trong lòng Đỗ Địch An bộc phát ra một cỗ ý chí điên cuồng, rống giận nâng nắm đấm hung hăng đập vào đầu nó.

Bành!!

Một tiếng va đập kịch liệt vang lên, ngay sau đó là tiếng vỡ vụn rất nhỏ.

Thân thể con Thực Thi Giả vừa mới dốc sức căn người lại lăn xuống đất.

Hia mắt Đỗ Địch An sung huyết xoay người bò lên nhìn lại con Thực Thi Giả này, chỉ thấy nó chậm rãi bò trên mặt đất, động tác lay động như đang uống say, vung vẩy cái đầu.

Nhìn thấy trạng thái nó như thế, Đỗ Địch An gầm thét nhào tới, ý niệm duy nhất chính là giết nó!

Chỉ có giết chết nó, mình mới có thể sống!

Hắn vọt tới trước mặt Thực Thi Giả, đá một cước hung hăng lên đầu của nó, khiến nó vừa mới bò lên lại bị đá lần nữa té trên mặt đất.

Hắn nhanh chóng lấy móng vuốt sắc bén của nó, nhấc thân thể của nó lên, dù nhìn phía trên như một hài đồng, nhưng thể trọng đã đến một hai trăm cân, bị hắn nhấc lên rồi đập trên mặt đất.

Hắn nhấc chân dẫm đầu nó, kéo đứt móng vuốt của nó, nhưng tay kia vừa mới nâng lên, hắn liền thấy da đầu tê rần, chỉ thấy tay trái chỗ mình không cảm giác được lúc này lại bị nắm đấm lúc nãy làm cho xương cổ tay vỡ ra, đâm thủng lòng bàn tay, máu tươi không ngừng chảy!

Đỗ Địch An lập tức thanh tỉnh, hắn đã hiểu chính mình lúc trước vì sao có thể một quyền đánh bay nó, tay trái của mình không có cảm giác, lực lượng hoàn toàn là dựa vào ý niệm của mình mà huy động, lực lượng vừa rồi bộc phát vượt ra khỏi cực hạn của hắn nên suýt nữa khiến cánh tay trái bị phế bỏ.

Đỗ Địch An kinh hãi đồng thời cảm nhận được con Thực Thi Giả muốn phản kháng đang bò lên, vội vàng nhấc chân hung hăng dẫm nát đầu nó, dùng hết lực lượng toàn thân hung hăng chà đạp.

Bành bành bành!

Liên tục giẫm đạp, giẫm đến mức đầu của nó lõm sâu vào mặt đất.