Chương 229 Thực Thi Hồn Trùng
Rống!
Thực Thi Giả nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể mạnh bộc phát ra một cỗ lực lượng kinh người giãy dụa ra khỏi chân Đỗ Địch An, thân thể lăn trên mặt đất ra ngoài mấy mét, xoay ngược lại giống như một con cóc nằm sấp trên mặt đất, con ngươi màu đỏ sậm nhìn chằm chằm Đỗ Địch An. Trong con mắt nó không chứa bất cứ cảm xúc gì, giống như đang nhìn con mồi của mình.
Bỗng nhiên nó nhảy lên, đánh tới Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An biến sắc, lui về phía sau!
Liều!
Hắn nắm chặt nắm đấm, rống giận vung quyền ra.
Bành!
Tay trái tức giận vung ra, ngay lúc Thực Thi Giả nhào đầu về phía trước lập tức hung hăng nện lên bộ mặt của nó, máu tươi phun tung toé ra, nhưng lại không phải máu nó mà là của Đỗ Địch An. Một thanh âm xương cốt vỡ vụn từ cánh tay trái của Đỗ Địch An truyền ra
Thực Thi Giả bị một quyền này đập trúng liền phát ra tiếng hét thảm, ngã xuống mặt đất, lập tức xoay người bò lên.
Đỗ Địch An rút môt con dao găm bên cạp quần ra, hung hăng đâm tới phía sau ót của nó!
Phốc một tiếng, một cú đâm toàn lực đã khiến chủy thủ xuyên qua lân giáp, đâm vào bên trong cổ của nó.
- Ngao...
Thực Thi Giả hét thảm một tiếng, vung móng vuốt sắc bénlên quét ngang tới, ý đồ chặt đứt Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An thấy một kích đâm trúng, đâu thèm nhìn công kích của nó, đặt sức nặng cùng lực lượng toàn thân đều trên tay phải, dốc sức đẩy chủy thủ cắm sâu thêm.
- Phốc một tiếng, chủy thủ mạnh mẽ phi ra, giống như không còn vật cản. Lập tức Đỗ Địch An biết rõ chủy thủ đã xuyên ra ngoài yết hầu của nó, trong lòng kinh hỉ, vội vàng dồn sức kéo thanh chủy thủ sang ngang!
- Ngao...
Thực Thi Giả đau đớn kêu thảm thiết, thân thể giãy dụa.
Đỗ Địch An cắn răng, trong lòng gầm nhẹ một tiếng.
Phốc!
Chủy thủ mạnh mẽ cắt ngang, phân nửa cổ nó bị mở ra, máu tươi lập tức cuồng phun.
Thực Thi Giả này cũng không phải Hành Thi mà là một ma vật giống với sinh vật, có hệ tiêu hoá cùng ý thức, yết hầu tất nhiên là một trong những chỗ trí mạng nhất!
Yết hầu bị cắt, đau nhức kịch liệt khiến cho Thực Thi Giả nổi giận, hai cánh tay lân phiến màu đen vung lên, móng vuốt bén nhọn quét đến đùi Đỗ Địch An xé rách áo giáp Cao cấp Thú Liệp giả do nguyên tố Thần Điện chế tạo, trên đùi xuất hiện vài vết máu.
Đỗ Địch An cắn răng một cái buông chủy thủ ra, bắt lấy một chân đằng sau của nó, nhấc cả người lên hung hăng đập.
Lúc chân sau bị kéo, thân thể Thực Thi Giả bị treo lên vung vẩy, máu tươi từ trong yết hầu cuồn cuộn tuôn ra chén nước lớn bị nghiêng đổ, bùn đất quanh đấy trộn lẫn máu tươi, cỏ dại phụ cận cũng được nhuộm một màu huyết hồng.
Rất nhanh lực giãy dụa của Thực Thi Giả đã yếu dần đi, đầu mềm oặt treo trên cổ giống như tùy thời sẽ rớt xuống.
Đỗ Địch An tiếp tục cầm lấy thân thể nó đập mạnh trên mặt đất mấy phút đồng hồ nữa, cho đến khi cảm giác được nó hoàn toàn không còn giãy dụa và phản ứng, hơn nữa máu từ yết hầu chảy ra chỉ còn nhỏ giọt mà không phải rớt xuống một mảng lớn như lúc đầu, lúc này mới dần dần dừng lại. Chỉ thấy thân thể của nó đã không nhúc nhích, trong miệng không còn rên rỉ, móng vuốt cũng động đậy.
Thân thể Đỗ Địch An vẫn căng cứng, lúc này mới buông lỏng xuống, lập tức cảm giác được tay phải đau nhức vô cùng, toàn thân tỏa ra mồ hôi lạnh. Còn có vết cào trên đùi cực kỳ nóng rát cùng đau nhức. Hắn hít vào một hơi, nhặt chuỷ thủ lên, giẫm lên đầu nó cắt từng chút một cho tới khi triệt để cắt xuống, lúc này mới yên tâm hẳn. Hắn bỏ qua chủy thủ, đặt mông ngồi xuống đất, há miệng thở dốc.
Sau khi thở dốc mấy hơi, Đỗ Địch An nhìn thấy máu tươi vung vãi khắp nơi trên mặt đất, lập tức lại đề phòng, lúc này gượng gạo chống đỡ thân thể mệt mỏi, cắn răng bò lên. Hắn nhặt hai thanh dao găm và lợi kiếm trên đất, còn có chiến cung cùng bao đựng tên, bạo hành lý tất cả đều thu gọn, sau đó tìm kiếm những lỗ máu trên đất một phen, sau khi không thấy có kí sinh hồn trùng, lúc này mới cầm lấy đầu Thực Thi Giả, kéo lê thi thể của nó, theo phương hướng cự bích rời khỏi nơi này.
Sau khi đi xa khỏi địa phương chiến đấu bảy tám trăm dặm,rốt cục Đỗ Địch An không chống đỡ nổi, tìm một hòn đá bám đầy rêu xanh đặt mông ngồi xuống nghỉ ngơi, đồng thời cởi bỏ bọc hành lý, lấy một ít lương khô cùng thức ăn trong balo ra ăn. Lúc này hắn mới cảm giác thể lực phục hồi một chút, sau đó tiếp tục ngồi nghỉ ngơi.
Trong lúc nghỉ ngơi, ánh mắt Đỗ Địch An rơi vào trên thi thể Thực Thi Giả, trong lòng có cảm giác như mộng như ảo. Một khắc trước hắn vẫn còn ăn lộn trước quỷ môn quan, lúc này lại tiếp trục chạy trốn, còn cầm theo thi thể Ban Tên Ma Vật.
- Tồn tại đẳng cấp 23, vậy mà bị ta chính diện đánh chết...
Trong lòng Đỗ Địch An giống như đang nằm mơ, mặc dù là Cao cấp Thú Liệp giả kinh nghiệm phong phú cũng chưa chắc có thể một mình giết chết con Thực Thi Giả này. Có chăng chỉ là đỉnh tiêm Cao cấp Thú Liệp giả như Gladly mới nắm chắc tuyệt đối có thể chính diện chém giết con Thực Thi Giả này, nhưng nếu gặp tồn tại đẳng cấp 26 như Hắc Chức Giả cũng có nguy hiểm thật lớn.
Giật mình trong chốc lát, đột nhiên Đỗ Địch An nghĩ đến tay trái của mình, không khỏi nhìn sang, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Chỉ thấy tay trái đã bị nghiền nát vô cùng thê thảm, cốt cách trên cánh tay vỡ ra, ba bốn cây xương đâm ra ngoài thịt. Đây cũng không thể gọi là gãy xương nữa rồi, nói là nát bấy xương cũng không đủ!
- Một cái giá lớn như vậy...
Khóe miệng Đỗ Địch An hơi run rẩy, da đầu run lên. Bất chấp đi xem ký sinh hồn trùng trong thân thể Thực Thi Giả này, hắn lấy băng gạc ra từ trong túi cấp cứu, nắn bóp xương cốt bị đâm ra ngoài trở về. Lúc hắn cầm lấy cánh tay trái, cảm giác giống như bên trong da thịt có một đoàn xương cốt vỡ vụn khiến sắc mặt hắn càng khó coi hơn. Hắn nắm chỉnh tay trái về một đường cong không sai biệt lắm với bình thường, sau đó lấy băng gạc quấn quanh cánh tay cố định lại.
Lúc này tay trái không còn cảm xúc cũng là một loại may mắn, ít nhất không cần dùng thuốc mê. Nếu không thì chỉ riêng phần đau nhức này đã có thể làm cho hắn hôn mê bất tỉnh.
- Trước tạm thời cố định lại, đợi sau khi trở về xem có thể trị liêụ hay không...
Đỗ Địch An cắn răng, so với việc có thể giữ lại tánh mạng thì trả giá bằng một cánh tay cũng không coi là cái gì, có Thú Liêp Giả nào mà không có một vài vết thương trên người? Nhưng vừa nghĩ tới sau này sẽ phải làm một người tàn tật cụt tay, đáy lòng hắn vẫn khó có thể ngăn nổi phẫn nộ. Nếu là có thể trao đổi, coi như phải dùng mười con Thực Thi Giả để đổi thì hắn cũng bằng lòng.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ, việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể hi vọng vào năng lực chữ bệnh bên trong vách tường có thể chữa tốt cho cánh tay của hắn, cũng hi vọng cánh tay hắn không bị thương nghiêm trọng đến như vậy.
Tựa trên hòn đá nghỉ ngơi một lát, lực lượng của Đỗ Địch An đã khôi phục một ít. Hắn nhìn thoáng qua đầu Thực Thi Giả bên cạnh, sắc mặt âm trầm. Hắn nhấc cái đầu lên nhìn vào bên trong, chỉ thấy một ít tổ chức huyết nhục, lúc này liền lấy chủy thủ đâm vào trong, tìm hiểu tổ chức trong sọ. Rất nhanh hắn đã thấy được một con sâu nhỏ huyết sắc đang nhúc nhích trong khe não, thân thể con sâu mập mạp, độ co dãn rất mạnh.
- Ký sinh hồn trùng...
Đỗ Địch An nhìn qua con sâu nhỏ này, ánh mắt chớp động, đưa tay cầm nó lên.
Con sâu nhỏ huyết sắc bị Đỗ Địch An cầm lên, thân thể lập tức giãy dụa. Nhìn nó giống như giẫy dụa, nhưng mà sau một khắc đột nhiên lại chui vào trong ngón tay Đỗ Địch An.