Chương 235 Tiến Về Trước
Lão gia.
Lúc này Quản gia ở bên ngoài khẽ gõ cửa.
- Vào đi.
Forint quay người qua thấy Quản gia trung niên đang đẩy cửa vào, nói:
- Chuyện gì?
- Lão gia, Johnan tiên sinh đang ở đại sảnh chờ ngài.
Quản gia trung niên cúi đầu nói.
Forint liền giật mình một cái, gật đầu nói:
- Ta sẽ xuống ngay.
Nói xong, dặn dò Đỗ Địch An vài câu giữ gìn thân thể, liền đưa tay gọi Quản gia đỡ rời khỏi.
Đỗ Địch An sau khi xem hết chuyên báo Thú Liệp giả lại tiếp tục lật xem tờ báo khác, lập tức phát hiên ra máy dệt kiểu mới của mình đang bị hai tập đoàn lớn tranh đoạt là tập đoàn Scott và tập đoàn Melon, truyền bá đến tất cả các khu vực, tại thời đại thông tin bế tắc này, trong khoảng thời gian ngắn có thể có danh khí cao như thế, nhưng tranh đoạt kịch liệt của bọn họ cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.
"Người phát minh máy dệt kiểu mới 'Đỗ Địch An' tiên sinh đích thân trao tặng bản vẻ chế tạo cho chúng ta, chúng ta là nguyên tác chính thống, sản xuất ra máy dệt kiểu mới tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ linh kiện trục trặc, hư hao các vấn đề gì..."
Về tập phần trên báo, viết rõ tập đoàn Scott cao nhất, mặc dù ở thế giới này còn chưa có bản quyền chính thức, ngoại trừ các nghề nhiệp Hắc Ám và thuật sĩ luyện kim, như những hàng hóa buôn bán này còn chưa ban bố ra luật pháp liên quan, quản lý tư duy trên đạo văn nhưng không có bản quyền không có nghĩa là không có khái niệm bắt chước, mặc dù là bình dân bình thường cũng hy vọng có thể mua được cái chính quy nhất, đồ vật hoàn mỹ nhất, mà không phải thứ người khác bắt chước, mà phần này nói rõ tầm quan trọng, không thể nghi ngờ là cực kỳ mấu chốt và trí mạng.
"Xem ra, trận chiến tranh đoạt lần này, tập đoàn Melon đã không có vốn liếng gì tranh đoạt với tập đoàn Scott, thất bại thảm hại là chuyện sớm hay muộn, tập đoàn khác thấy lợi nảy lòng tham muốn nhúng tay vào, cũng chỉ có thể tranh đoạt được chút ít thị trường và lợi nhuận..."
Đỗ Địch An thấy rõ thế cục trước mắt, tập đoàn Scott là tự mình cung cấp bản vẽ, trước tiên chế tạo ra máy dệt và chiếm trước số định mức thị trường thật lớn sớm nhất, hôm nay lại có phần này nói rõ, chỉ có kinh doanh hậu kỳ mới không xảy ra vấn đề, khối bánh ngọt này hoàn toàn có thể gặm được, thậm chí sẽ trở thành một trong sản nghiệp chủ yếu của tập đoàn Scott sau này!
Lúc này, Forint từ bên ngoài đẩy cửa quay trở lại.
Khứu giác Đỗ Địch An đã ngửi thấy được trong phòng khách có một mùi khác, đã ra lâu đài cổ, cùng một mùi hỗn hợp rời đi.
- Có khó khăn?
Đỗ Địch An nhìn thấy nét mặt của hắn có chút sầu lo, mở miệng hỏi.
Forint nhìn hắn một cái, giận dữ nói:
- Vừa rồi vị Johnan tiên sinh đến, là một phú thương Tân Tú gần đây, tài sản hơn vạn Kim tệ, dựa vào đào quáng lập nghiệp, lúc đầu thăm dò được tập đoàn chúng ta thuê đường Cự Bích, muốn hợp tác cùng tập đoàn chúng ta, phí chế tạo trang bị do bọn hắn cung cấp, mà chúng ta cung cấp Thú Liệp giả ra ngoài vách tường đi săn, lấy được tài nguyên thì bọn hắn chỉ phân hai phần, phần dư còn lại quy về chúng ta.
Đỗ Địch An tỉnh ngộ ra, nói:
- Hắn vừa rồi tới, là dự định hủy bỏ hợp tác phải không?
Forint khẽ gật đầu, nói:
- Nếu chỉ là một mình hắn thì còn được, ta chính là lo lắng tin tức ngươi bị thương truyền ra, người khác muốn cùng chúng ta hợp tác cũng sẽ bỏ ý nghĩ đi, nói như vậy chỉ dựa vào sản nghiệp và tài chính người săn bắn được của gia tộc Ryan chúng ta, muốn phát triển rất khó khăn.
Đỗ Địch An nhìn thấy bộ dạng ủ rủ của hắn liền an ủi:
- Chúng ta không cần trông cậy những tiểu nhân vật này, cho dù theo chân bọn họ hợp tác rồi, hiệu suất kiếm tiền cũng vẫn là quá chậm, hơn nữa chỉ cung cấp trang bị liền muốn lấy hai phần lợi nhuận quả thực nói chuyện hoang đường viển vông, một đám người chưa thấy qua nguy hiểm ngoài vách tường, hoàn toàn xem nơi này trở thành một chỗ đầu tư trò chơi rồi.
Forint cười khổ nói:
- Hạt cát tuy nhỏ nhưng là có thể tích tụ cát thành tháp a.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu,
- Tháp bằng cát thì chịu không được gió bão, mặc dù là phong ba nhỏ, cũng có thể cắt lấy không ít hạt cát, như là cánh tay phải của ta khôi phục, chỉ dựa vào săn bắn thì ta có biện pháp kiếm được tiền!
Nói đến đây, không khỏi nhìn thoáng qua tay trái, trước mắt hắn lo lắng nhất, chính là tay trái của mình không cách nào trị hết, nói như vậy sức chiến đấu sau này của hắn sẽ giảm bớt đi nhiều, hơn nữa khổ luyện tiễn thuật mấy năm cũng tương đối uổng phí, chỉ có thể học tập tài nghệ chiến đấu một tay một lần nữa, kể từ đó muốn nắm giữ một tài nghệ mới đã là thời gian hai ba năm.
Nghe vậy, Forint cũng nhìn thoáng qua cánh tay của hắn bị băng bó, trên mặt đắng chát càng đậm, không nói thêm gì nữa:
- Ngươi dưỡng thương cho tốt đi.
Trong những ngày tiếp theo, Đỗ Địch An không có chạy loạn khắp nơi mà là ở trong lâu đài cổ Ryan dưỡng thương, gọi Quản gia mua cho hắn một ít giấy bút, một mình trong phòng viết viết vẽ vẽ.
Những giấy vẽ này rơi tán loạn trên mặt đất, lúc Forint thỉnh thoảng đến xem tình trạng của hắn, chú ý tới đồ vật vẽ ở trên, thuận tiện hỏi:
- Đây là cái gì?
- Đại pháo.
Đỗ Địch An trả lời ngắn gọn.
Forint đương nhiên không thể nghe hiểu ý tứ hai chữ này, chỉ cảm thấy hai chữ này ở cùng một chỗ có chút cổ quái, bất quá chứng kiến biểu lộ của Đỗ Địch An, biết rõ không có ý tứ nhiều lời, cũng sẽ không hỏi nhiều, hơn nữa như vậy cũng tốt ra vẻ mình cao thâm một chút.
Ngoại trừ viết viết vẽ vẽ, Đỗ Địch An thỉnh thoảng sẽ ra ngoài đi lại hoạt động thân thể, phơi nắng, hoặc đến sân huấn luyện dùng tay phải chơi đùa với trường kiếm, đoản kiếm, đoản đao, dao găm và các loại binh khí, mỗi loại đều tùy ý chơi đùa một lát, tựa hồ chỉ là thú vị đơn thuần, điều này cũng làm cho một số con nối dõi của Forint lưu ý tình trạng thân thể của Đỗ Địch An mà trong lòng sầu lo, đồng thời lại thất lạc tức giận.
"Loại vũ khí lạnh có chút thiếu thốn..." Đỗ Địch An chơi đùa cùng trường thương, bởi vì sự tồn tại của kỵ sĩ nên trường thương trở thành biểu tượng Thần Thánh, cũng không có người nào có ý đồ cải biến cấu tạo trường thương, sinh ra thêm Phương Thiên Họa Kích và binh khí thương đẳng khác.
"Một tay thi triển trường thương có chút phí sức, vẫn là kiếm một tay phù hợp hơn, hoặc là dao găm."
Mặc dù kết quả chẩn đoán bệnh còn chưa ra, cũng không cách nào xác định tay trái có thể lành lại hay không nhưng Đỗ Địch An đã dự định cho trường hợp xấu nhất rồi, lập kế hoạch lại các tuyến đường tương lai của mình.
Khẽ đảo mắt, hơn một tháng đi qua.
Vị bác sĩ trung niên kia đến tái khám đã bốn lần, mỗi một lần đều là thở dài rời khỏi, căn cứ vào thuyết pháp của hắn, tay trái của Đỗ Địch An đã hoại tử, huyết dịch không cách nào lưu thông đến các nơi của cánh tay, trợ giúp xương cốt lành lại cực kỳ yếu ớt, hơn nữa theo thời gian trôi qua, xương cốt lâu dài chưa lành lại sẽ từng bước hư thối, cuối cùng nhất là hoàn toàn không cách nào khôi phục được.
Lấy được kết quả như vậy, tuy là Đỗ Địch An cũng chuẩn bị và đoán trước, nhưng đáy lòng vẫn tràn ngập thống khổ.
Ngày hôm nay, hắn ngồi lên xe ngựa rời khỏi lâu đài cổ Ryan, nói là đi ra ngoài giải sầu.
Forint cũng không có suy nghĩ nhiều, dặn dò hắn bảo vệ tốt tay trái, đừng để người khác đụng thương.
Sau khi rời khỏi thị trấn nhỏ Yade, Đỗ Địch An đi vào trong khu buôn bán, thay một chiếc xe ngựa, tiến đến một chỗ khác, chính là chỗ Hắc Ám giáo đình lần trước đi qua, nếu như bác sĩ bình thường không có cách nào chữa được, hắn muốn nhìn xem luyện kim thuật sĩ phái "Sinh mệnh" có thể khôi phục tay trái của mình lại hay không, nếu như thật sự không được, hắn cũng chỉ có thể cân nhắc thay thế tay giả rồi.