Chương 236 Thượng Kỷ Thần Vật
Đi vào trong tiểu trấn, Đỗ Địch An thay đổi áo cùng mặt nạ, lại lần nữa ngụy trang đến trước trang viên quý tộc.
Tới cửa Đỗ Địch An đưa ra chứng minh thân phận tạm thời mà lần trước đã được ban phát, mấy thị vệ thay nhau kiểm soát rồi mới cho hắn thông hành.
Đi vào trong đại sảnh của trang viên lâu đài cổ, Đỗ Địch An nhìn thấy bốn người hầu phía dưới bức tranh sơn dầu rất lớn, sau khi hắn tiến lên xuất trình chứng minh thân phận tạm thời mới được bước vào thông đạo u ám dưới bức tranh sơn dầu.
- Đơn đăng ký nhập dạy lần trước không biết có được thông qua hay không, đều không rảnh để nhận, lần này có thể thuận tiện xem kết quả.
Đỗ Địch An chớp mắt bước ra con đường âm u, hào quang nhu hòa dập vào mặt, chỉ thấy ở quảng trường này cũng tương đối náo nhiệt giống với lần trước, khắp nơi có thể nhìn thấy nguyên một đám ngụy trang cách ăn mặc của Hắc Ám chức nghiệp.
Đỗ Địch An thuận theo các cửa hàng bên cạnh quảng trường, rất nhanh liền nhìn thấy một cửa hàng được mở bởi Luyện kim thuật sĩ phe “Sinh mệnh”, bên trong chứa đầy những bình thuốc ngâm khí quan của các loài sinh vật, có cả tay nữ nhân, đầu hài nhi, và những khí quan không thể phân biệt được là của người hay động vật như gan, tim. Chúng được ngâm để giữ độ tươi mới dưới thuốc.
Ngoài việc bán ra những tài liệu luyện kim về “Sinh mệnh”, bên trong cửa hàng còn bán cách điều chế luyện kim thuật của sinh mệnh cấp thấp.
- “Ma nhãn thuật”? Có thể mang mắt của những sinh vật khác khảm nhập trong hốc mắt của bản thân, và lấy được năng lực ánh mắt của những sinh vật khác?
Đỗ địch An nhìn thấy miêu tả bên trong một loại sinh mệnh luyện kim thuật, hắn không khỏi giật mình, với hệ thống khoa học kỹ thuật đơn sơ trước mắt, những luyện kim thuật sĩ phe phái sinh mệnh mà có thể cải tạo ở sinh vật được tình trạng như thế.
Mặc dù thời đại trước đây, kỹ thuật của phương diện này cũng chỉ nắm giữ được một cách thô sơ, hơn nữa trên lý luận, nếu kỹ thuật này phát triển đến tận cùng, nó có thể thay thế đầu và tim liền chính thức được xưng là “Vĩnh sinh” rồi.
Mà cái này cũng là sự truy đuổi cuối cùng của tất cả phe phái sinh mạng.
Đỗ Địch An nhìn những luyện kim thuật khác, nhưng cũng không nhìn thấy có thể thay thể được cánh tay, lúc này mới nói với chủ cửa hàng:
- Nếu là di chứng xương gãy nát, vậy có biện pháp trị liệu không?
Chủ cửa hàng dáng người hết sức mảnh khảnh, mặt nạ thắt dưới mái tóc, đè nén giọng ban đầu mà trầm giọng nói:
- Trị liệu rất khó, tiểu điếm không có cách nào trị liệu, nhưng có thể giúp ngươi thay thế một đùi mới mà không có tác dụng phụ, tiểu điếm có tài liệu thượng đẳng từ chính Thú Liệp giả, cam đoan ngươi sử dụng tốt hơn chân thật của ngươi, muốn thử không?
Đỗ Địch An giật mình hỏi:
- Đùi của Thú Liệp giả sao? Sao có được?
- Đây là bí mật của tiểu điếm, xin thứ lỗi.
Chủ cửa hàng lễ phép nói.
Đỗ Địch An suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngươi biết ở đâu có thể trị được không?
Chủ cửa hàng thấy hắn không có ý định mua sắm, ngữ khí lập tức lạnh đạm nói:
- Cái này cũng không rõ, có lẽ ngươi nên đi hỏi một vài Tinh cấp luyện kim thuật sĩ, sẽ có manh mối.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, gật đầu nói:
- Đa tạ!
- Không cần.
Đỗ Địch An quay người rời khỏi cửa hàng, tìm một cửa hàng khác, ngoại trừ luyện kim thuật sĩ phe sinh mệnh, hắn còn nghĩ đến Ma dược sư, tuy nhiên Ma dược sư chế tạo ma dược là chủ yếu, nhưng dù sao cũng là tiếp xúc với phương diện dược lý, có lẽ sẽ có biện pháp.
- Ồ?
Đột nhiên, một tiếng bối rối kêu lên:
- Liệp khuyển? A, không, Ma vương?
Đỗ Địch An sững sờ quay đầu lại nhìn, lại là một thân ảnh xinh đẹp mang mặt nạ cú mèo, nhưng trên người hắn lại tản ra mùi khiến Đỗ Địch An nhớ lại, kinh ngạc nói:
- Dạ Oanh?
- Ừ.
Thấy Đỗ Địch An gọi danh hiệu của bản thân, Dạ Oanh liền biết chính mình không nhận lầm:
- Lần trước từ biệt, nhiều ngày như vậy ngươi cũng không đến, không phải nói ba ngày sau đến nhận huân chương sao?
Đỗ Địch An ho khan một tiếng, nói:
- Có việc làm trễ nãi, làm sao ngươi biết ta không tới?
- Đương nhiên biết rõ, ta đều tới mỗi ngày mà.
Dạ Oanh hừ nhẹ nói.
Đỗ Địch An cười khổ:
- Ngươi đúng là chăm chỉ.
- Còn không phải.
Dạ Oanh nhìn hắn một cái, nói:
- Hôm nay ngươi tới, không phải đến xem “Thượng kỷ Thần Vật” sao?
Đỗ Địch An sững sờ, “Thượng kỷ Thần Vật”?
Thấy phản ứng của hắn, Dạ Oanh nói:
- Xem ra ngươi thật sự không biết, đi, ta dẫn ngươi đi xem xem, cam đoan ngươi sẽ rung động.
Nói xong liền đi về hướng Hắc Ám đại điện.
Trong lòng Đỗ Địch An cũng có chút tò mò nên đi theo.
Sau khi đi vào đại điện, Đỗ Địch An nhìn thấy khoảng mười vị Hắc Ám kỵ sĩ đang canh giữ trước một lồng gia rất lớn bên cạnh đại sảnh, thép trụ của lồng giam này cực kỳ tráng kiện, giống như cánh tay của một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ, kiên cố hơn bất kỳ lồng giam mà hắn gặp qua.
Sau khi nhìn thấy vật thể bên trong lồng giam, dù tâm tính hắn lạnh nhạt cũng không khỏi đồng tử co rút, trong lòng tuôn ra một cỗ kinh ngạc, sau đó là cuồng hỉ.
- Ừ, cái này là thượng kỷ Thần Vật!
Dạ Oanh sau khi đến đại điện liền chỉ hướng lồng giam và nói:
- Nhìn đi, toàn chất kim loại, hơn nữa không phải chỉ một kim loại mà là loại hợp kim hiếm thấy. Chậc chậc, quả thực là kiệt tác của Quang Minh thần điện, hợp kim luyện kim thuật của ta so sánh với cái này quả nhiên không đáng nhắc tới.
Đỗ Địch An như không thấy lời của nàng, trong mắt đều là vật thể trong lồng giam, thứ này quả thực quen thuộc, đúng là nhà kho lạnh mà hắn nằm trong 300 năm!
- Thì ra nhà kho đông lạnh đã biến mất, đúng là bị Hắc Ám giáo đình tìm được!
Đỗ Địch An chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, huyết dịch toàn thân đều sôi trào, hận không thể lập tức xông lên cướp đoạt, trong nhà kho đông lạnh vẫn còn lại những ống năng lượng, hắn có thể học được đại lượng tri thức từ Chip siêu cấp.
Dạ Oanh thấy Đỗ Địch An không trả lời mà chỉ sững sờ nhìn thượng thần Kỷ Vật nơi này, hơn thõa mãn nói:
- Thế nào, có phải rất rung động không?
- Ừ!
Đỗ Địch An phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu.
- Ngươi xem đường cong nơi này, ta chưa từng thấy mô hình kim loại Tố Tạo lớn đến như vậy, thật khó có thể tưởng tượng sao có thể luyện chế ra được, hơn nữa cách thời đại thượng kỷ 300 năm vậy mà không có chút dấu hiệu nào bị hư, quá thần kỳ!
Dạ Oanh không ngăn được mà phát biểu cảm khái cùng sự hãi của chính mình.
Đỗ Địch An nghiêng đầu hỏi nàng:
- Thứ này sao lại xuất hiện ở đây?
Dạ Oanh trả lời:
- Nghe nói là chuyển đến đây để tạo điều kiện cho chúng ta xem, nhìn chỗ khe hở có thể phỏng đoán thứ này rỗng bên trong, nhưng vẫn chưa tìm thấy biện pháp để mở ra, trừ phi dùng bạo lực phá hư. Cho nên Giáo Đình muốn thu ý kiến của quần chúng xem có người nào có thể biết phương pháp chính thức để phá giải không, ngươi xem giải thưởng treo bên cạnh đi.
Đỗ Địch An nhìn sang và thấy thông báo phần thưởng bên cạnh. Trên cột dán một thông cáo giải thưởng với cỡ chữ thật lớn: Nếu có thể mở ra chính xác thượng kỷ Thần Vật, khen thưởng 10 vạn luyện kim tích lũy!