← Quay lại trang sách

Chương 241 Cướp Đoạt Nhà Kho

Ngày thứ sáu sau khi Kaili mời.

Sáng sớm, thời tiết âm u.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, buổi sáng Đỗ Địch An dùng cơm cùng lão gia tử Forint, sau khi ăn xong thì lên xe ngựa rời khỏi Lâu đài cổ Ryan ra khỏi thị trấn, lúc đến trước thị trấn hắn xuống xe ngựa đi vào một trấn nhỏ khác có xưởng chế tạo hắc hỏa dược, hắn buộc lên phía sau sân một chiếc xe ngựa vài ngày trước mua được.

Xe ngựa ở nơi này cực kì bình thường không có chút thu hút nào, Đỗ Địch An lấy bảy rương Hắc Hỏa đã giao cho Bahrton chế tạo đem vào trong xe, sau đó điều khiển xe ngựa chạy ra thị trấn nhỏ, đi vào trong giáo đình Hắc Ám.

Thị vệ phía ngoài trang viên tiến lên ngăn đón xe ngựa, Đỗ Địch An sớm đã quen việc như thế này, lấy huân chương từ trong áo đưa ra, thị vệ thay phiên kiểm nghiệm một lần, xác nhận là thật, một thị vệ nhìn lướt qua xe ngựa liền hỏi:

- Trong xe có cái gì?

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Một số hàng hóa để bán.

Nghe vậy, người thị vệ này không nói thêm nữa, kéo cửa ra để xe ngựa đi vào.

Đỗ Địch An điều khiển xe ngựa đi đến một chỗ vắng vẻ trong trang viên rồi dừng lại, tại đây cũng có năm sáu xe ngựa khác đang đợi, Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, ánh mắt chớp động nhảy xuống xe ngựa đẩy chốt bên cạnh cương ngựa lên sau đó tiến vào lâu đài cổ.

Từ thông đạo đi vào quảng trường hắv ám dước lòng đất, Đỗ Địch An nhìn chung quanh một lần, sau đó trở về đại điện nhìn chung quanh chỉ thấy tất cả như thường, hắn ở lại trong chốc lát rồi trở về sân, đi vào một gian ma dược thấy vật phẩm của cửa hàng này co một số thực vật đặc biệt cùng với một ít lọ.

Ma Dược Sư là chức nghiệp làm cho người khác cực kì kiêng kị cùng sợ hãi, mặc dù là nhân viên chiến đấu Cao cấp Thú Liệp giả cũng không ai dám tùy tiện trêu chọc bọn hắn, nếu không chỉ cần một giọt nọc độc nhi nhỏ cũng có thể tùy tiện giết chết bọn hắn, hơn nữa giết người vô hình là một điểm mà ma Dược Sư làm cho người khác sợ hãi nhất, khó lòng phòng bị.

- Ông chủ, khói độc gây tê ta đặt lần rước, hôm nay có hàng đến phải không?

Đỗ Địch An hỏi lão bản cửa hàng.

Lão bản nơi này là một thân ảnh rất nhỏ được bao phủ bên trong Tử sắc áo choàng, thon thả ưu nhã, chỉ là ngẫu nhiên lộ ra tiêm bạch trên cổ tay, có vài vết sẹo màu nâu xấu xí vết cực kỳ bắt mắt, xem ra là bị độc tố ăn mòn lưu lại, thanh âm của nàng hơi trung tính nói với Đỗ Địch An:

- Đã đưa đến rồi, tính cả tiền đặt cọc còn cần 250 Kim tệ, ngươi có mang đến không?

Đỗ Địch An gật đầu móc ra một túi Kim tệ đưa ra:

- Mời đếm.

Nữ nhân mặc áo bào tím bên cạnh đổ Kim tệ ra, vê lên một miếng nghiệm Kim Thạch bên cạnh ma sát vài lần, thấy là Kim tệ thật mới gật đầu, kiểm kê rất nhanh đều đã xong liền nói:

- Đúng vậy, số lượng vừa đủ, ta lấy hàng cho ngươi.

Nói xong liền thu hồi Kim tệ, lấy ra hai chai chứa chất lỏng màu đen và một bình thuốc nhỏ trong một cái tủ của cửa hàng.

- Đây là hai bình khói độc gây tê, nơi này là một lọ giải dược.

Nữ nhân mặc Áo bào tím đưa đồ vật cho Đỗ Địch An, nhìn hắn rồi trầm giọng nói:

- Xin cẩn thận sử dụng, chỉ cần một ít khói độc cũng có thể khiến một con lợn rừng trưởng thành hôn mê bất tỉnh, nếu muốn giết người thì chừng này phân lượng đủ để khiến tất cả người trong một trấn nhỏ rơi vào trạnh thái hôn mê chí tử.

Nghe được nàng nói, Đỗ Địch An cẩn thận từng li từng tí thu hồi khói độc, quay người rời cửa hàng đi đến cửa khàng hác du đãng.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua đã đến buổi tối.

Người trên quảng trường chẳng những không giảm bớt, ngược lại ngày càng nhiều, cũng ngày càng náo nhiệt, những người này ban ngày đều đang bận chuyện của chính mình, đến buổi tối mới có thể hoạt động.

Đỗ Địch An tìm ra một nơi ngồi xuống nghỉ ngơi, lẳng lặng đợi thời gian trôi qua.

Đến khoảng 7 giờ, người trên quảng trường đã cực kỳ dày đặc, náo nhiệt vô cùng, đây là lúc náo nhiệt nhất của một ngày, khoảng sau mười hai giờ, nhân số mới có thể từng bước giảm bớt.

Đỗ Địch An thấy thời cơ không sai biệt lắm mới trở vềxe ngựa bên ngoài lâu đài cổ, đi vào trong xe ngựa một lát mới quay người lại nhớ tới sân rộng, lúc này hắn mới đi xuyên qua đám người đi thẳng tới đại điện, chỉ thấy có hơn trăm tên giám sát nhà kho lạnh, cực kỳ dày đặc, cũng bởi vậy có thể thấy được số lượng người của giáo đình Hắc Ám, tuyệt không kém hơn giáo đình Quang Minh.

Ánh mắt Đỗ Địch An sau mặt nạ chớp động, đứng phía sau đám người kia, ánh mắt nhìn chung quanh, đợi đến lúc không có người chú ý mới móc ra hai bình thuốc từ áo choàng ném ra, một bình rơi trên phía đỉnh đèn của đại điện, một bình khác rơi vào một khe hở phía trước, bành bành hai tiếng, hai cái chai lập tức nát bấy.

Tiếng nổ bất thình lình khiến tất cả mọi người kinh hãi.

Lúc mọi người men theo tiếng âm thanh mà nhìn lại thì lập tức nhìn thấy sương mù màu lục từ mặt đất nồng đậm bốc lên, ngoài ra trên đỉnh đầu cũng rơi xuống xuống không ít miểng thủy tinh rơi xuống.

Trong chốc lát, lập tức có nữ nhân hét rầm lên.

- Là độc dược!!

Tiếng thét chói tai giống như là tật bệnh nhanh chóng cảm nhiễm, những người khác còn chưa kịp phản ứng, cũng quá mức sợ hãi, thấy sương mù màu lục thấm vào người, sợ tới mức vội vàng chạy ra khỏi đại điện.

Nhất thời đám biển người kia như thủy triều chen chúc, không ít người bị đâm té lăn trên đất, còn chưa kịp bò lên đã bị những người khác bổ nhào ngăn lại, hoặc là bị giày dẫm lên đầu, cổ, cánh tay, chà đạp lên người.

Sương mù màu lục như nước sôi cuồng cuộng khuếch tán ra.

Đỗ Địch An lấy ra một viên dược hoàn nhanh chóng ăn vào, ánh mắt cực kỳ trầm tĩnh chạy theo vách tường, vượt qua những người đang chen chúc chạy ra bên ngoài, rất nhanh liền đến trước một lồng giam rất lớn, chỉ thấy mười vị Hắc Ám kỵ sĩ đứng ở chỗ này chứng kiến sương mù dày đặc cũng sợ tới mức thất sắc, nhất thời không biết nên tiếp tục cố thủ tại đây hay lựa chọn tị nạn.

Nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn nhịn được sự sợ hãi mà cắn răng kiên trì tại đây, đưa tay che kín miệng, ánh mắt cảnh giác nhìn xem chung quanh, tay kia rút ra bội kiếm, một khi có người tới gần sẽ không chút do dự công kích, mặc dù giết nhầm cũng không sao, bởi vì bọn họ biết rõ người dùng khói độc tập kích có mục tiêu nhất định là thượng kỷ Thần Vật bọn hắn thủ hộ!

Sương mù màu lục rất nhanh khuếch tán đến đại điện, khiến nơi này bị bao phủ bởi một mảnh lục mông lung, hơn nữa những người trong đại điện đại đa số đều không thể chạy đi, thân ảnh bị sương mù màu lục bao phủ, nguyên một đám lục tục ngã xuống.

Đỗ Địch An mượn sương mù màu lục quấy nhiễu chạy đến trước mặt Hắc Ám kỵ sĩ trước lồng giam, lấy kiếm đâm vào yết hầu hắn, tuy tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra nhưng cái chết của hắn làm cho bội kiếm rơi xuống đất, tiếng leng keng giòn vang, lập tức gây chú ý đến Hắc Ám kỵ sĩ khác, bọn chúng liền biết được người tập kích đã xuất hiện.

Đỗ Địch An nhận ra tầm mắt của mình không bị quấy nhiễu, dù ở trong sương mù dày đặc nhưng vẫn nhìn thấy rõ thân ảnh của bọn người kia, thấy bọn họ đánh tới lập tức nhanh tay lấy đao ra, sau khi tay trái trọng thương, hắn không cách nào luyện tập cung tiễn liền luyện tập đao kiếm và chủy thủ, dù không thuần thục nhưng cũng có thể coi là thông thạo.

Mượn ưu thế về tầm nhìn, Đỗ Địch An nhanh chóng đâm chết ba người, trong quá trình ám sát, tay trái của hắn đảo qua Thiết Trụ, có kinh nghiệm lúc trước nên hắn vững tin ngón tay của mình có thể ăn mòn Thiết Trụ kim loại ở nơi này, chỉ là do độ dày nên cần một chút thời gian.

Sau khi giết chết ba Hắc Ám kỵ sĩ, mấy Hắc Ám kỵ sĩ còn lại không thể nhịn được hô hấp, bị khói độc xâm nhập khiến thân thể mềm nhũn té xuống.

Thấy không có người cản trở, Đỗ Địch An lập tức bắt lấy lồng giam, móng tay nhanh chóng vạch tới, Thiết Trụ kim loại không ngừng lõm theo thời gian từng giấy từng giây trôi qua.

Đỗ Địch An cực kỳ khẩn trương, hận thời gian trôi chậm như vậy, rốt cục lúc hắn đếm xong 123 thì lồng giam bị móng tay của hắn cắt đứt, có thể dung nạp thân thể để xâm nhập vào, lúc này so với hắn dự đoán đã muộn hơn mười giây, bởi vậy thời gian càng gấp rút bức bách, hắn nhanh chóng chui vào trong lồng giam, thò tay nhấn vào cửa mật mã trên nhà kho lạnh.

Lúc vân tay hắn xẹt qua thì nơi này lập tức hơi sáng lên, bốn phía xuất hiện ánh sáng lưu động, nếu có người nhìn thấy một màn này, tuyệt đối sẽ cho là mình thấy được thần tích.

- Tròng đen xác minh...

Một giọng nữ cơ giới từ nhà kho lạnh truyền ra.

Đỗ Địch An lập tức dán mắt lên, đây là mật mã thứ hai, nếu là vân tay còn có khả năng bị phục chế nhưng tròng đen sẽ rất khó.

Rất nhanh tròng đen xác minh hoàn tất, tê một tiếng, nhà kho lạnh chậm rãi mở ra, từ bên trong tản mát ra một chút hơi lạnh, thời gian hắn từ bên trong thức tỉnh đã bảy tám năm, lúc trước là vì nhà kho lạnh còn thừa nguồn năng lượng không đủ để cung cấp thân thể hắn tiếp tục hôn mê, nhưng nguồn năng lượng ấy trong mấy năm nay tự nhiên hao tổn cực kỳ yếu ớt, hơn nữa bản thân nhà kho lạnh có sẵn năng lượng mặt trời, thời gian lâu sẽ từng bước khôi phục, bởi vậy hôm nay vẫn có nguồn năng lượng mở cửa.