← Quay lại trang sách

Chương 242 Giết

Lúc cửa kho được mở ra, Đỗ Địch An không kịp chờ đợi mà vào bên trong xem, chỉ thấy tất cả cũng giống như lúc trước hắn đóng cửa, nhất là cái giường nệm mà mình ngủ say chồng chất trên đống rác rơi xuống sớm đã hư hỏng khô cạn tỏa ra mùi khó ngửi.

Hắn mặc kệ đống rác rưởi này, nhanh chóng nhấn nút trên vách tường nhà kho, két một tiếng, tường kép bên trong mở ra, bên trong có ba ống năng lượng tròn trịa, trong đó chỉ có ống năng lượng cuối cùng được xếp chót, có một chút màu lam nhạt sáng bóng cực kỳ xinh đẹp, giống như điện tương lắng đọng.

Đỗ Địch An nhanh chóng lấy ống năng lượng này ra, cũng dỡ Chip Card Reader xuống, lúc này, hắn đột nhiên biến sắc, vội vàng khép nhà kho đông lạnh lại, quay người từ trong lồng giam chui ra, cũng không quay đầu lại mà chạy đến chỗ ngoài bờ đại điện, tại đây sương mù màu lục tương đối đạm mạc, thân ảnh nằm khắp nơi trên đất, Ma Dược Sư và Thuật sĩ luyện kim khác đều đã ngất đi, trong đại điện hơn trăm người chỉ có một số nhỏ chạy thoát ra ngoài.

Đỗ Địch An đem ống năng lượng và Chip Card Reader giấu vào trong áo, chậm rãi bò trên đất đến ngoài bờ đại điện, lúc này, trong khứu giác của hắn cảm ứng được một mùi thẳng tắp nhanh chóng chạy đến đây.

Đỗ Địch An lập tức nằm té trên mặt đất, giả đang hôn mê.

Trong chốc lát, một đội ngũ Hắc Ám kỵ sĩ trang bị hoàn hảo đến sân rộng bên ngoài đại điện, nhìn thấy sương mù màu lục xung quanh trong không khí phiêu đãng, sắc mặt khó coi vô cùng, cầm đầu theo thứ tự là một người cô gái tuổi còn trẻ và một người trung niên, hai người liếc nhau, người trung niên trầm giọng nói:

- Ngươi thủ tại chỗ này đừng để cho người ở bên trong chạy, thông đạo cũng chỉ có một chỗ này!

Nói xong giơ tay lên khẽ vẫy, hai tên Hắc Ám kỵ sĩ từ trong đội ngũ bước ra đi theo phía sau hắn xâm nhập vào trong khói độc.

Người trung niên và hai vị Hắc Ám kỵ sĩ này dễ nhận thấy sớm đã dùng thuốc giải độc rồi, cầm binh khí một đường chạy vào đại điện với tốc độ nhanh nhất, lần đầu tiên là nhìn về phía Thượng Kỷ Thần Vật trong lồng giam, lập tức nhìn thấy lồng giam bị phá hư, nhưng Thần Vật thượng kỷ bên trong vẫn còn, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt vẫn nhìn trong đại điện, chỉ thấy trong điện tất cả nhân viên đều lâm vào trong tạng thái hôn mê, người có thuốc giải đã chạy khỏi đại điện từ lâu, không muốn cuốn vào trong chiến đấu tập kích như vậy.

Ánh mắt người trung niên lạnh lùng, quét mắt qua người nằm ngất trên đất, đôi mắt bât đầu lạnh, làm thủ hiệu với hai vị Hắc Ám kỵ sĩ phía sau.

Hai vị Hắc Ám kỵ sĩ hiểu ý, một người bên trong lập tức vội vàng quay người thối lui, một lát sau, về lại ngoài biên khói độc khuếch tán nói với cô gái trẻ tuổi kia:

- Báo cáo đội trưởng, Thượng Kỷ Thần Vật vẫn còn, Simon đội trưởng đang ở bên trong thủ hộ.

Cô gái tuổi trẻ nhẹ nhàng thở ra, lập tức quát với hơn mười vị Hắc Ám kỵ sĩ phía sau:

- Một đội canh giữ ở ngoài biên, môt đội lập tức dùng thuốc giải đi vào bên trong, từng người chia ra kiểm tra, kẻ tập kích rất có thể xen lẫn trong những người hôn mê này, nếu như nhìn thấy trên người có mang binh khí và dị vật, lập tức bắt hắn, chờ xử lý!

- Vâng.

Hai đội Hắc Ám kỵ sĩ đằng sau lập tức nhận lệnh, dựa theo nàng phân phó nhanh chóng hành động.

Ánh mắt cô gái tuổi trẻ vẫn nhìn xung quanh, nói với một tên Hắc Ám kỵ sĩ:

- Gọi đội tuần tra lập tức phái người đến khống chế độc khí, mặt khác nói bọn hắn sơ tán những người khác, không được gây ra thương vong không quan trọng.

- Vâng.

Hắc Ám kỵ sĩ này đồng ý, nhanh chóng quay người rời đi.

Lúc này một đội Hắc Ám kỵ sĩ đã uống thuốc giải, xếp thành một hàng đi vào trong độc khí, lần lượt lật từng người hôn mê ngã xuống trên đất kiểm tra trong áo choàng của bọn hắn, có cất giấu dị vật hay không.

Hai tay của cô gái tuổi trẻ ôm ngực, lạnh lùng nhìn.

Vẻn vẹn ——

Oanh!!!

Một tiếng nổ mãnh liệt mạnh từ phía dưới mặt đất vang lên giống như tiếng sấm, vậy mà trải qua tầng đất và tầng tầng suy yếu vẫn còn chứa một lực xuyên thấu và nặng nề.

Cô gái tuổi trẻ rợn da gà cả kinh, không nhịn được quay đầu lại nhìn, trên mặt kinh nghi bất định.

Người trung niên đứng ở trong đại điện xa xa cũng đã nghe được tiếng nổ khó chịu truyền đến từ nơi này, ngơ ngác một chút, trong lòng giật mình, thanh âm này dường như là từ phía trong trang viên truyền đến, khoảng cách xa như vậy, lại vẫn còn tiếng vang đáng sợ như thế?

Phía trên xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ kẻ tập kích đã chạy trốn lên phía trên?

Người trung niên quay đầu lại nhìn thoáng qua lồng giam, cùng với Thượng kỷ Thần Vật bên trong, khẽ cắn môi nói với vị Hắc Ám kỵ sĩ kia:

- Ngươi ở nơi này nhìn xem, ta ra kia xem, có chuyện gì liền lập tức thông báo Aisha đội trưởng.

Nói xong, lập tức từ trong đại điện xông ra, đi vào vòng phòng thủ bố trí bên ngoài của cô gái trẻ tuổi hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Aisha kinh nghi nói:

- Bên ngoài có động tĩnh lớn, chẳng lẽ kẻ tập kích đã hòa với đám người chạy thoát ra ngoài rồi?

Sắc mặt Simon biến đổi, nói:

- Không thể nào, chúng ta tới rất nhanh, kẻ tập kích ở trong đại điện chém giết thủ vệ, còn dùng thủ đoạn đặc biệt phá hủy lồng giam, trong đoạn thời gian này căn bản không có biện pháp từ trong đại điện chạy ra trộn lẫn với đám người ở phía ngoài.

Aisha nói:

- Thế nhưng mà, ngươi nói Thượng Kỷ Thần Vật vẫn còn, có phải là hắn biết khó có thể hoàn toàn phá hư lồng giam mang thượng kỷ Thần Vật đi, cho nên chỉ phá hư một nửa thì trộn lẫn trong đám người chạy mất?

Simon biến sắc, nghĩ đến dấu vết bị phá trên lồng giam kia, xác thực nếu như kẻ tập kích tốn lượng lớn sức mạnh mới phá được hai trụ thiết, phá vỡ cả mặt trụ thiết của lồng giam, xác thực cần tiêu tốn thời gian vài lần, ánh mắt của hắn chớp động một cái nói:

- Ta đi xem, có lẽ là đồng bọn của hắn cũng không nhất định, ngươi tiếp tục thủ ở chỗ này.

Nói xong, lập tức xông ra ngoài.

Aisha nhìn bóng lưng của hắn rời đi, trong mắt tràn ngập sầu lo.

Đỗ Địch An chậm rãi mở một khóe mắt ra, nhìn qua tên Hắc Ám kỵ sĩ đứng ở trước lồng giam nhìn đông nhìn tây bằng ánh mắt lạnh lùng, một khắc hắn nghiêng đầu nhìn về phía khác, bỗng dưng thân ảnh từ trên đất nhảy lên, một bước chân nhanh chóng xông ra nhào tới.

Phản ứng của tên Hắc Ám kỵ sĩ này không chậm, cảm giác được động tĩnh lập tức quay đầu, liền nhìn thấy Đỗ Địch An nhào đầu về phía trước, đồng tử của hắn co rụt lại, vội vàng huy kiếm ngăn cản, đồng thời há mồm muốn la lên.

Vèo!

Cánh tay Đỗ Địch An hất lên, một con dao găm đâm mạnh vào trong miệng của hắn, đã cắt đứt tiếng kêu của hắn.

Lúc Hắc Ám kỵ sĩ này kịch liệt đau nhức rút lui, Đỗ Địch An như một con Hắc Báo xông lên, bàn tay hung hăng ấn dao găm trong miệng hắn, phốc một tiếng, chủy thủ từ sau miệng của hắn xỏ xuyên qua sau ót.

Thân thể tên Hắc Ám kỵ sĩ này lập tức cứng đờ, hai mắt ngốc trệ tràn ngập thống khổ.

Đỗ Địch An rút dao găm ra, không nhìn thân thể của tên kia ngã xuống, quay người nhanh chóng xông ra ngoài sương mù màu lục, trong ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn và sát ý, rất nhanh thân ảnh của hắn ở trong sương mù màu lục cấp tốc xông ra, tiếng bước chân nhỏ không thể nghe thấy, thân ảnh của hắn thẳng vào trong ánh mắt của những Hắc Ám kỵ sĩ đang xếp hàng kiểm tra, những Hắc Ám kỵ sĩ này đang chuyên chú điều tra người đang hôn mê trên mặt đất, hơi chút trì độn một lát mới kịp phản ứng, ý niệm đầu tiên chính là kẻ tập kích xuất hiện, thứ hai chính là công kích, bảo vệ mình!

Chờ lúc bọn hắn nắm vũ khí chuẩn bị ứng đối, Đỗ Địch An đã vọt tới trước mặt một người trong đó, khí thế hung mãnh như thế khiến vị Hắc Ám kỵ sĩ kia trong lòng sợ hãi, so với Thú Liệp giả thì mặc dù Hắc Ám kỵ sĩ bình thường có sức mạnh Thú Liệp giả Sơ cấp nhưng lại không có phần sát khí kia trên người Thú Liệp giả!

- Đánh không lại!

Từ khí thế và tốc độ của Đỗ Địch An đánh tới, đại não của vị Hắc Ám kỵ sĩ này lập tức giúp hắn phản ứng, nhưng hắn biết không thể lui về phía sau, vì vậy cắn răng huy kiếm đâm về phía đầu của Đỗ Địch An.

Lúc Đỗ Địch An tới gần lập tức thân thể chuyển mạnh, dao găm dính máu trong tay bỗng nhiên xỏ xuyên qua cằm của vị Hắc Ám kỵ sĩ này, sau đó thân thể không dừng lại chút nào kéo dao găm ra, chạy ra bên ngoài độc khí.

Lúc Aisha nghe động tĩnh bên trong cũng đã kịp phản ứng, trong lòng khiếp sợ, không nghĩ tới kẻ tập kích này thật sự còn ở bên trong ẩn náu, đây là dũng khí gì? Nàng nhanh chóng rút bội kiếm bên hông ra nhìn chăm chú vào đám sương mù độc khí màu lục, nàng biết rõ người dám xông vào đây cướp thượng kỷ Thần Vật tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.

Vèo!

Đỗ Địch An từ trong sương mù màu lục ra, sương mù màu lục đạm mạc không thể ảnh hưởng tầm mắt của hắn, sớm đã nhìn thấy cô gái trẻ tuổi bên ngoài và một đội Hắc Ám kỵ sĩ phía sau nàng, từ chỗ đứng nhìn lại, ai là kẻ mạnh trong đó thì không còn nghi ngờ gì nữa.

Ánh mắt của hắn nhanh chóng rơi vào trên thân cô gái này, đáy mắt toả ra sát ý lành lạnh, một đường thẳng tiến đến.