Chương 257 Lina
Ta gần đây đang cải tiến “Hủ Thực Toan Vụ”, trước mắt trên cơ sở của Hủ Thực Toan Vụ tiên tiến nhất, gia tăng nước Xích Quả Diệp cùng nọc độc Hoa Ngạc Xà. Trên lý luận mà nói, sự ăn mòn bên trong nước Xích Quả Diệp có thể điều hòa nọc độc Hoa Ngạc Xà, do đó đạt tới tác dụng ăn mòn mạnh của axit mạnh, nếu như có thể hoàn thành thì Hủ Thực Toan Vụ của ta thậm chí có thể ăn mòn kim loại!
Momo hưng phấn nói.
Đỗ Địch An nhìn thấy biểu lộ cuồng nhiệt của hắn liền nghĩ đến bộ dáng ngại ngùng lúc trước của hắn, trong lòng lắc đầu cười khổ:
- Muốn ăn mòn kim loại, chỉ dựa vào nọc độc trong thân thể sinh vật thì rất khó khăn, cơ hồ không có khả năng, hai chủng loại có vật chất cơ bản khác nhau, nếu là từ kim loại thì sẽ dễ dàng hơn.
- Bắt đầu với chính kim loại?
Momo nghi hoặc.
Đỗ Địch An nói:
- Dưới tình huống bình thường, kim loại cũng sẽ bị ăn mòn mà rỉ sắt nhưng cần thời gian, tuy nhiên không phải “Thời gian” ăn mòn kim loại, mà là thời gian khiến bụi bặm, hơi nước, ẩm ướt và những vật chất rơi trên kim loại ăn mòn nó, quá trình này có thể gọi là “oxy hóa”.
- “Oxy hóa”?
Ba người Momo, Jinba cùng Ximo đều mê hoặc, đây là từ bọn hắn chưa từng nghe qua.
Đỗ Địch An biết rằng bọn hắn nhất thời khó có thể nghe hiểu, dù sao chu kỳ nguyên tố cũng không được chế tạo ra, tồn tại của dưỡng khí trước mắt vẫn chưa có người nào biết được nên hắn chỉ có thể nói:
- Dưới tình huống bình thường, nước sẽ từ từ biến mất, kim loại cũng như vậy.
Jinba như có điều suy nghĩ, nói:
- Nước sẽ biến mất chính là bị nhiệt độ không khí hấp thu, ý của ngươi là kim loại cũng sẽ bị nhiệt độ hấp thu? Hoặc à bị tro bụi hấp thu?
Đỗ Địch An thấy hắn tò mò nên mới nói:
- Nước là trạng thái lỏng cho nên biến mất rất nhanh, kim loại là trạng thái rắn nên thời gian biến mất sẽ chậm hơn rất nhiều, giống như một khối kim loại qua vài năm mới có thể rỉ sắt, nếu vài chục năm, mấy trăm năm cũng sẽ giống như nước, bị hư thối, qua ngàn năm nó thậm chí sẽ bị hư thối và không còn lại gì.
Ximo bên cạnh suy nghĩ rồi gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi nói như vậy thì chính xác là như vậy, tro bụi vậy mà có thể ăn mòn kim loại, quá thần kỳ.
Momo cúi đầu lâm vào trầm tư, thì thào tự nói:
- Nếu như vậy, tro bụi có thể ăn mòn kim loại, tro bụi là bùn đất, bùn đất là nham thạch, trong nham thạch khẳng định có thứ gì đó có thể ăn mòn kim loại nhanh hơn….
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, không ngờ mới một điểm mà hắn liền thấu, muốn nói đồ vật thường thấy nhất của ăn mòn kim loại tự nhiên không phải axit Sulfuric. Axit Sulfurix được chiếc xuất từ lưu huỳnh và pyrit bằng cách hòa tan và chưng cất. Axit Sulfuric trước mắt vẫn chưa được chế tạo ra, nếu đưa ra thì cũng thuộc một kiện vât phẩm Cao cấp Thần Thuật rồi.
- Ngươi đều quan sát rất cẩn thận đối với vạn vật.
Jinba nhìn Đỗ Địch An và nói.
Đỗ Địch An mỉm cười:
- Vạn vật đều là Quang Minh thần tạo ra, đây là sự giác ngộ mà nó mang lại cho chúng ta.
Jinba ừ một tiếng:
- Thầy của ta cũng thường khuyên bảo chúng ta học cách quan sát thế giới, chân lý được ẩn giấu ở mọi góc trên thế giới và nó đang tồn tại trước mặt chúng ta, chỉ là chúng ta không có thần nhãn để nhìn thấu tất cả huyễn cảnh, có thể xem thấu chân lý.
Nói đến đây, hắn không khỏi thở dài.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, đầy đồng cảm.
Thời gian cực nhanh, sắc đêm dần sâu, cái lạnh càng dày hơn.
Bữa tiệc kết thúc trong ánh hào quang của ánh đèn, các vị khách giải tán trước khi bình minh xuất hiện.
Là chủ nhân của bữa tiệc, Đỗ Địch An đứng ở cửa ra vào để tiễn từng vị khách ra về, sau khi các quý tộc rời khỏi hơn phân nửa mới trở về phòng khách, còn những tiểu quý tộc khác giao cho Kaili đi tiễn biệt là được.
- Chúng ta cũng cần phải trở về.
Jinba thấy Đỗ Địch An trở lại mới đứng lên nói.
Đỗ Địch An nói:
- Không ngồi thêm chút nữa sao?
- Không cần, các sư phụ cũng mệt rồi.
Jinba cười nói với hắn:
- Lần sau có thời gian chúng ta lại nói chuyện, ta tin ngươi rất nhanh có thể trở thành Cao cấp thần sứ, đến lúc đó ta nói với lão sư để ngươi và ta ở cùng một chỗ, chúng ta mỗi ngày có thể nghiên cứu thảo luận một ít vấn đề Thần Thuật.
Đỗ Địch An cười nói:
- Được.
Lúc này, hai vị lão giả đang ngồi nghỉ ngơi uống trà cũng đứng dậy, nhìn thấy biểu lộ của ba học sinh, trong lòng cũng có chỗ hiểu được, lão giả cao gầy bên trái nói:
- Chúng ta đi về trước, sau này có việc gì cứ tìm hai học sinh của ta, bọn hắn sẽ giúp ngươi.
Đỗ Địch An liên tục gật đầu cảm tạ.
- Nghe nói ngươi muốn nhận nhiệm vụ của lão quỷ Ibiza? Hắn thuộc lôi hệ, làm nghiên cứu quá nguy hiểm, không chừng ngày nào đó liền khiến ngươi mất mạng, ngươi vẫn nên chuyên tâm với Mộc hệ Thần Thuật của chính mình đi.
Lão giả béo nói ra những lời tận trái tim.
Đỗ Địch An gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
Hai người nhìn hắn một cái, cũng không nói gì thêm, ba người Jinba ở giữa cũng túm tụm rời khỏi.
Nhưng quý tộc khác xung quanh nhìn thấy bọn hắn cũng tiến lên chào, nhưng hai lão giả đều không nhìn qua, lễ phép cùng khách khí đều không có, đi thẳng đến đại sảnh khiến những quý tộc tiến đến xấu hổ không thôi.
- Cuối cùng cũng kết thúc.
Kaili sau khi đưa tiễn khách về mới cười nói với Đỗ Địch An:
- Hôm nay có hai vị đại sư Crease cùng Hunter đến chúc mừng ngươi, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, để thân phận của ngươi nâng lên được vài cấp, tuy ngươi trước mắt chỉ là Trung cấp thần sứ nhưng trong lòng bọn họ đã không kém Cao cấp thần sứ rồi.
Đỗ Địch An gật đầu, cái này là lực ảnh hưởng của đại sư, chỉ cần ra trận liền có thể đề cao giá trị con người hắn.
- Hôm nay ngươi vất vả rồi.
Đỗ Địch An nói với Kaili:
- Bận trước bận sau, hôm nào mời ngươi ăn cơm.
Kaili cười nói:
- Được, bữa cơm này ta sẽ nhớ rõ.
Đỗ Địch An mỉm cười, tuy chức vị của Kaili là nhân viên quản lý, nhưng ngoại trừ tích cách khéo đưa đẩy còn có một phần hào sảng khiến người khác yêu thích.
Giờ phút này khách trong đại sảnh cũng đã phân tán, chỉ còn lại ít người hầu dọn rác trên bàn và dưới đất, Đỗ Địch An tìm được Forint cùng Sandrew đang ngồi chờ trên ghế sofa mới đi tới và nói:
- Lão tộc trưởng, ta đưa ngươi về.
- Được.
Forint cười nói, biết rõ Đỗ Địch An có lời muốn nói với hắn.
Đỗ Địch An quay đầu tạm biệt Kaili, sau đó dìu dắt Forint ra khỏi đại sảnh. Lúc này đêm dài gió lạnh, Đỗ Địch An nhìn qua áo khoác đơn bạc mà Forint mặc, lúc này mới cởi áo khoác chính mình mặc thêm cho hắn, sau đó vịn hắn ra xe ngựa ngoài trang viên.
Sandrew nhìn thấy cử động của Đỗ Địch An, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì mà yên lặng theo sau.
- Lão gia.
Quản gia cùng người chăn ngựa đợi ở trước xe cung kính nói.
- Trở về đi.
Forint phân phó một câu.
Đỗ Địch An đưa hắn lên xe, quản gia cùng Sandrew cũng đi vào cỗ xe ngựa thứ hai, cùng nhau chạy nhanh về lâu đài cổ Ryan.
Giờ phút này bóng đêm càng thêm tối, lâu đài cổ đã sớm lặng lẽ không còn tiếng người, lúc bọn Đỗ Địch An đi vào lâu đài liền nhìn thấy một thiếu nữ ngủ tại phòng khách, đó là cháu gái của Forint, gọi là Lina, năm nay 14 tuổi, còn nhỏ tuổi hơn Hughton.
- Hửm?
Forint nhìn sang.
Người phụ nữ trung niên đang đợi Forint như thường lệ, đi đến nhỏ giọng nói:
- Đứa nhỏ Lina này không cần phải đợi ngài trở về, nàng đã ngủ rồi, ta sẽ đánh thức nàng ngay bây giờ.
Forint nhìn thoáng qua khuôn mặt đang ngủ say của thiếu nữ, khẽ thở dài:
- Cho nàng trở về phòng ngủ đi.
Nói xong liền chống trượng đi lên lầu.
Đỗ Địch An dắt díu hắn, quay đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ đang nằm trên ghế salon, đúng như tư liệu từ Bahrton, cô bé này là con của tứ nữ Forint, tứ nữ này đã gả cho một tên phú thương tính khí táo bạo, sau khi sinh hạ con gái không lâu liền qua đời, Forint tiếp tục mang cháu gái trở về để nuôi dưỡng, nhưng có lẽ do mẹ nàng nên hắn cũng không yêu thích cho lắm.
Lanyi đánh thức Lina, ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ của thiếu nữ mở ra, vừa thức tỉnh liền giật mình nhìn khắp nơi, sau đó nhìn thấy bóng lưng Đỗ Địch An đang vịn Forint, bờ môi khẽ nhếch lên muốn nói gì nhưng lại bị Lanyi ngăn lại, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, lão gia cho ngươi về nghỉ ngơi, lão gia cũng mệt rồi.