Chương 275 Thuần Phục
Đi theo tấm ván gỗ dưới bậc thang, Đỗ Địch An thấy được phòng hình cụ, một lính canh ngục đang ngồi ở bên cạnh thang lầu về, trong tay đang lật xem một cuốn sách tàn lụi, dù ở khoảng cách sáu bảy mét nhưng Đỗ Địch An vẫn có thể thấy rõ ràng chữ trên quyển sách kia, đây là một quyển nói về tình yêu nam nữ, ngôn ngữ có chút dâm tục làm hắn khẽ nhíu mày.
Thanh niên lính canh ngục nghe thấy tiếng bước chân, thân thể hơi nghiêng che cuốn sách trên tay đi ngẩng đầu nhìn lại, vốn tưởng rằng là đồng sự xuống trêu ghẹo ai ngờ lại nhìn thấy một thiếu niên lạ lẫm lập tức sững sờ, rất nhanh liền thấy rõ cách ăn mặc của Đỗ Địch An là từ bên ngoài ngục giam vào, trong mắt không khỏi hiện lên vài phần vẻ hưng phấn, khép quyển sách trong tay lại nhét vào ngăn kéo, đứng dậy nắm một cây roi vảy rắn ở bên cạnh tiến đến bên Đỗ Địch An, lập tức phát hiện ra trên tay người này lại không có hình cụ còng tay trên người hơn nữa cũng không có thẩm phán kỵ sĩ áp giải đồng hành mới nghi ngờ hỏi:
- Ngươi là?
Thanh niên lính canh ngục khẽ nhíu mày, không có vội vã động thủ.
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Ta tới bảo lãnh người ra ngoài.
- Dẫn người ra?
Thanh niên lính canh ngục lập tức nghĩ cho tới thông báo của bên trên, trong lòng hơi quái lạ, không nghĩ tới nhân vật có khả năng tới đây để bảo lãnh người lại là một thiếu niên. Bất quá có lẽ đối phương chỉ là một kẻ chân chạy thôi? Nghĩ đến đây, hắn thu hồi rôi da lại, lấy chìa khóa bên hông ra nói:
- Đi theo ta.
Hắn đi trước dẫn đường, xuống cầu thang, mở tấm cửa sắt ngục giam đầu tiên
Đỗ Địch An đi vào bên trong, chỉ thấy cách cục ở đây như trước, hành lang quen thuộc, ánh sáng lờ mờ cùng với từng gian lồng giam sắt thép, còn có mùi nước tiểu cùng mùi hôi thối phát ra từ thân thể dơ bẩn phát ra vào trong không khí, hắn quay sang nhìn, thấy không ít những gương mặt quen thuộc.
- Số 23, có người đến bảo lãnh ngươi rồi.
Thanh niên lính canh ngục đi vào trong hành lang, dùng chiếc gậy trong tay gõ leng keng lên lồng giam, đi đến trước một lồng giam đen kịt, quát vào bên trong.
Thanh âm thanh niên lính canh ngục vừa rơi xuống, toàn bộ ngục giam đột nhiên lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi, một khắc sau, tiếng hét động trời vang lên.
- Bảo lãnh?!
- Lại là bảo lãnh, ở đây một năm ta đã gặp phải hai lần!
- Đã đi vào đây, lại còn có thể được bảo lãnh đi ra ngoài sao?
- Van cầu ngươi, đại nhân cũng bảo lãnh ta đi, ta nguyện ý đem tất cả trung thành kính dâng cho ngài!
- Đại nhân, cũng bảo lãnh ta đi!
Khi mọi người đang rung động thì một số phạm nhân khá gần lồng sắt đã chú ý tới Đỗ Địch An, lập tức duỗi tay ra xin giúp đỡ, đem toàn bộ cảm tình ra mà cầu khẩn,
Đỗ Địch An lẳng lặng yên nhìn bọn họ, đi đến chỗ đứng của thanh niên lính canh ngục, mắt quét tới, nhìn thấy một người thanh niên tóc vàng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc đang ngồi, ở bên cạnh hắn còn có bốn phạm nhân cũng đồng dạng kinh ngạc không thôi, không nghĩ được lão đại của mình lại được bảo lãnh ra ngoài.
- Lão Kim, không nhận biết ta sao?
Đỗ Địch An khẽ mĩm cười nói.
Thanh niên tóc vàng trong lồng giam nhìn sang thân ảnh đang che chắn ánh sáng kia, kiệt lực tìm tòi những đại nhân vật trước kia mình biết qua nhưng chưa bao giờ thấy được gương mặt như vậy nghe Đỗ Địch An nói, kinh nghi nói:
- Ngươi, ngài nhận biết ta?
Đỗ Địch An cười cười, nói:
- Từ khi từ khi ta vượt ngục ra ngoài cũng không lâu lắm đi mà nhanh như vậy ngươi đã quên mất ta rồi sao?
Vượt ngục?
Nghe được Đỗ Địch An nói, thanh niên tóc vàng khẽ giật mình, bỗng nhiên đồng tử co rút, hoảng sợ thất thanh nói:
- Ngươi là Đỗ?!
‘Đỗ’ là danh hiệu trong tù của Đỗ Địch An.
Nghe thấy thanh niên tóc vàng nói, những phạm nhân ở nhà giam khác đang không ngừng thò tay ra cầu khẩn lập tức lặng ngắt như tờ, ngạc nhiên mà nhìn sang thiếu niên dáng người cao tom ăn mặc tuấn tú nhẹ nhàng này, đây lại là Đỗ đã vượt ngục ra sao?
Thanh niên lính canh ngục bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc mà nhìn thiếu niên này, đối với người duy nhất vượt ra khỏi ngục giam trong suốt năm mươi năm qua, hắn cũng sớm nghe thấy, chẳng qua là lúc đó hắn bị phân phối nhiệm vụ ra một nơi khác không có giám thị ở tầng thứ nhất này cho nên không có nhận ra Đỗ Địch An, không nghĩ tới vị phạm nhân truyền kỳ này lại đang đứng trước mặt mình.
Từ nơi này vượt ngục đi ra ngoài, hôm nay còn dám trở lại?
Còn muốn bảo lãnh cùng nhau ngồi tù người?
Thanh niên lính canh ngục khó có thể tin, giật mình ở tại chỗ.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- Sau ta, chẳng lẽ còn có người khác vượt ngục sao?
Thanh niên tóc vàng đã mượn yếu ớt hào quang thấy rõ được bộ dạng của Đỗ Địch A, mặc dù có khác biệt với bộ dáng gầy trơ cả xương lúc trước nhưng đôi mắt cùng bờ môi lại giống như đúc, nhất là cái giọng điệu trả lời cùng nụ cười này, đều là không có sai biệt, hắn cười ha ha, kích động được bắt lấy lan can lồng giam, nói:
- Đương nhiên không có, ngươi là người tàn nhẫn nhất mà lão tử từng được gặp rồi, không còn có ai khác.
Những người khác trong lồng giam cũng kịp phản ứng, cảm xúc kích động lên.
- Đỗ, ngươi trở lại rồi, cũng bảo lãnh chúng ta ra ngoài đi!
- Đỗ, tất cả mọi người là người quen, cũng bảo lãnh ta ra ngoài đi!
Trong lồng giam lại vang lên những tiếng cầu xin.
Đỗ Địch An hơi đưa tay ra hiệu, mọi người lập tức im tiếng, chờ đợi mà nhìn hắn, không dám làm hắn không vui.
- Lần này ta đến chỉ bảo lãnh năm người.
Đỗ Địch An thần sắc bình tĩnh, nói:
- Bảo lãnh các ngươi không phải dễ dàng như thế, cần phải thỉnh cầu quý tộc ra mặt, ngoài ra còn phải cần đến năm vạn kim tệ làm phí tổn.
- Năm vạn Kim tệ?
Từng người trong nhà giam bị dọa sợ cho nhảy dựng lên, trống mắt líu lưỡi, trong bọn họ, ngoại trừ một số người ra thì đại đa số mọi người còn chưa bao giờ nhìn thấy số tiền quá một vạn, như lúc trước người trung niên bị ném vào nhà lao bọn họ có tên hiệu “Heo mập” kia đã từng là phú thương cũng chỉ có tối đa một hai vạn Kim tệ, năm vạn Kim tệ đối với bọn họ mà nói, quả thực là thiên văn sổ tự.
- Đỗ, xin ngươi thương xót...
- Đỗ...
Trong đó một ít người kịp phản ứng, lập tức hướng Đỗ Địch An cầu khẩn, mặc dù biết năm vạn Kim tệ không phải tùy tiện có thể xuất ra, hơn nữa Đỗ Địch An với bọn họ không thân cũng chẳng quen, vì bọn họ móc ra năm vạn Kim tệ khả năng cũng thấp đến mức không đáng kể, nhưng trước mắtcũng chỉ có tiếp tục cầu khẩn mới có thể tranh thủ một phần hi vọng.
Đỗ Địch An hơi đưa tay, đánh gãy mọi người cầu khẩn, nói:
- Các vị, danh ngạch bảo lãnh lần này đã định, tương lai nếu như lại có tiền, tự nhiên sẽ đến bảo lãnh các ngươi, về phần ai trước ai về sau, cái này đợi lát nữa nói sau.
Nghe hắn nói như thế, mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không dám nhiều lời nữa rồi.
Thanh niên lính canh ngục ở bên cạnh nghe thấy vậy mí mắt co rúm, năm vạn Kim tệ bảo lãnh đám rác rưởi này, hắn cảm thấy lòng đang nhỏ máu.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái bằng ánh mắt hàm ý. Thanh niên lính canh ngục lập tức đã hiểu ý tứ của Đỗ Địch An vội vàng móc chìa khóa mở lồng giam ra, vào chỗ thanh niên tóc vàng nói:
- Xuất hiện đi, Đỗ đại nhân đến bảo lãnh ngươi, thật đúng là trọng nghĩa.
Nhìn Đỗ Địch An bằng ánh mắt nịnh nọt.
Thanh niên tóc vàng vừa mở ra nhà giam, nghe được lời của lính canh ngục, hắn không khỏi nhìn về phía thiếu niên trước mắt này, nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng dưới ánh đèn của hắn, đột nhiên cảm giác ngực như bị cái gì ngăn chặn vậy, hắn hung hăng ngắt mũi một cái, nắm chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu trầm giọng nói:
- Đỗ, ngươi giúp cho ta được tự do, ta biết rõ ngươi bảo lãnh ta đi ra không chỉ vì xem tình cảm ngày xưa mà còn có việc cần đến vị trí của ta, ngươi yên tâm, ta sẽ đem quãng đời còn lại tất cả đều thuần phục cho ngươi!
Đỗ Địch An thấy hắn nói toạc ra, cũng không thèm để ý, nói:
- Ta tin ngươi!
Thanh niên tóc vàng cúi đầu, bả vai run run một cái.
Đỗ Địch An xoay người, hướng phía hành lang đi đến. Thanh niên tóc vàng lập tức đi theo phía sau hắn, thanh niên lính canh ngục vội vàng đem lồng giam lần nữa khóa lại, nhanh chóng đuổi theo Đỗ Địch An, đi phía trước dẫn đường, cười mỉm mà nói:
- Vị thứ hai là số 36, bên cạnh.
Nói xong, hắn dừng lại trước một cái nhà giam, quay vào bên trong nói:
- Số 36 mau đứng lên, có người bảo lãnh ngươi rồi.
Trong lồng giam âm u trong lồng giam có một thanh niên hình thể khôi ngô đang đứng đấy, sắc mặt phức tạp mà nhìn thiếu niên đang ở bên ngoài lồng, khi nghe được lời của canh ngục, thân thể hắn lập tức chấn động, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết chạy thẳng từ dưới lòng bàn chân hắn xông lên tận đại não, toàn bộ huyết dịch cũng như bốc cháy lên vậy, tuy hắn rất muốn mở miệng cầu khẩn nhưng thủy chung không nói, không nghĩ tới bây giờ mình lại là một trong năm người được bảo lãnh ra ngoài!
- Edit: Thiên Thiếu
- Biên: Khang