Chương 276 Số 7
Heiba!
Lão Kim nghe tên lính canh ngục trẻ tuổi nói mà mặt mũi tràn đầy kinh ngạc trố mắt nhìn thanh niên khôi ngôi bên trong lồng giam, bọn hắn ở trong ngục giam này chí ít cũng có thể nói là bằng hữu với nhau, không ngờ rằng lại đồng thời được Đỗ Địch An bảo lãnh ra ngoài.
Đỗ Địch An đến phía trước lồng giam, nhìn qua tên hán tử khôi ngô tuấn tú ở lồng giam bên cạnh, mỉm cười nói:
- Lão Hắc, xuất hiện đi.
- Đỗ...
Heiba nhìn hắn, vẻ mặt hết sức phức tạp, sự xuất hiện đột ngột này khiến hắn kinh hỉ đến mức có phần trở tay không kịp tựa như một giấc mộng, hắn run sợ cả nửa ngày, mới hồi phục lại tinh thần vội vàng theo sau tên lính canh ngục bước ra khỏi ngục giam nói với Đỗ Địch An:
- Cảm ơn...
Đỗ Địch An cười cười, nói:
- Ngày tháng bên ngoài có thể là không dễ dàng gì, ngươi cần chuẩn bị tâm lý.
Vẻ mặt Heiba ngiêm túc, nói:
- Bất kể là làm gì ta đều nguyện ý, chỉ cần có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói:
- Đi cùng ta có thể sẽ đổ máu nhưng tuyệt sẽ không rơi lệ.
Heiba chằm chằm nhìn hắn, nói:
- Ta tin tưởng ở ngươi!
Đỗ Địch An cười cười, xoay người nói:
- Đi tìm ba vị đồng đội khác của chúng ta thôi, bọn hắn ở ngục giam phía dưới.
- Phía dưới sao?
Lão Kim cùng Heiba khẽ giật mình.
Lúc này, những người chung quanh lồng giam nghe Đỗ Địch An nói vậy, thì lập tức bạo động.
- Đỗ, đừng đi!
- Đỗ, mang ta đi, ta van cầu ngươi bảo lãnh ta ra ngoài đi, ngươi bảo cho ta làm gì ta cũng sẽ làm cho ngươi!
- Đỗ...
Nghe tiếng mọi người kêu xin van nài, Đỗ Địch An khựng chân lại mà không nỡ rời đi, đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, ánh mắt đảo qua hai dãy nhà giam, rồi nói với Heiba:
- Có phải mấy tháng trước đã có một người trẻ tuổi tự xưng là người của Milan gia tộc bị đưa vào giam giữ tại đây không?
- Mấy tháng trước sao?
Heiba suy tư một hồi thì gật đầu nói:
- Đúng là có người như vậy, vừa tiến đến đã hô to gọi nhỏ, hình như còn có nhắc tới hai chữ 'Milan', người này tới ngục giam này không bao lâu đã được bảo lãnh ra ngoài rồi, còn liên lụy một tên heo mập ở cùng ngục giam bị lột da xử tử, nhưng cũng trách tên heo mập kia đã tự mình quá khát khao, không điều tra rõ ràng đã ra tay lung tung. Đỗ, người nọ là bằng hữu của ngươi sao?
Ánh mắt Đỗ Địch An có phần hơi chớp động, chậm rãi nói:
- Là địch nhân.
Heiba cùng Lão Kim liếc nhìn nhau, Lão Kim lập tức nói:
- Sớm biết là địch nhân của ngươi, lúc trước chúng ta đã để tên heo mập kia trực tiếp hành hạ hắn đến chết rồi, đến lúc đó cho dù gia tộc bọn họ có đến bảo lãnh thì cũng chỉ có thể bảo lãnh một cỗ thi thể mà thôi.
- Đều là quá khứ rồi, sau này còn có cơ hội.
Đỗ Địch An khoát khoát tay, nói với hai hàng lồng giam:
- Lúc trước ta đã nói rồi, các vị đều mơ tưởng được bảo lãnh ra ngoài nhưng danh ngạch có hạn, thứ tự có trước có sau, ai trước ai sau cũng là cả một cái vấn đề. Làm sao lựa chọn? Ta sẽ dựa theo lí lịch cùng biểu hiện của các vị trong ngục giam để mà sàng chọn, nếu như người nào có thứ gì đó mà ta có thể đánh giá cao thì ta sẽ ưu tiên người đó trước, cho nên sau này ở ngục giam các vị nên biểu hiện cho thật tốt.
Nói xong, hắn quay sang thanh niên lính canh ngục ra hiệu bảo dẫn đường.
Thanh niên lính canh ngục kiêng kị mà nhìn hắn một cái, không nói gì chỉ lặng yên đi phía trước dẫn đường.
Heiba cùng Lão Kim đi theo sau lưng Đỗ Địch An, rời khỏi hành lang chính giữa hai dãy lồng giam, mà đi về hướng ngục giam bên dưới.
Một lát sau, Đỗ Địch An đi tới tầng hai của ngục giam, nơi này có bốn tên lính canh ngục trông coi, bọn hắn đang ngồi ở trong một căn phòng nhỏ bên ngoài ngục giam bên đánh bài uống rượu, lúc nhìn thấy Đỗ Địch An cùng Heiba, Lão Kim tiến đến, thì lập tức đứng lên, đặc biệt là chứng kiến Heiba cùng lão kim đang khoác áo tù nhân trên người, một tên thanh niên lính canh ngục trong số bọn họ vội vàng chạy đến bên cạnh cây cột, bắt lấy chùm lục lạc.
Không đợi hắn lay động thì tên lính canh ngục dẫn đường liền vội vàng nói:
- Mọi người chớ khẩn trương, vị này chính là Đỗ tiên sinh tới đây để bảo lãnh người ra, hai vị này chính là phạm nhân được hắn bảo lãnh.
Một trong bốn tên thanh niên lính canh ngục này nhận ra thanh niên dẫn đường, liền kinh nghi nói:
- Có chứng minh không?
Tên thanh niên dẫn đường nhìn về phía Đỗ Địch An, nói:
- Đỗ tiên sinh...
Đỗ Địch An móc thư tín từ trong túi áo ra đưa cho bọn hắn nói:
- Bên ngoài có giám ngục trưởng trấn thủ, các ngươi còn lo lắng là ta trà trộn vào đây sao?
Bốn tên lính canh ngục nhanh chóng mở thư tín ra, sau khi nhìn đi nhìn lại mấy lần thì mới đưa trả lại thư tín đã thu hồi cho Đỗ Địch An, nói:
- Được, đi theo ta, nhớ rõ là chớ nói lung tung.
Nói xong, hắn móc chìa khóa ra cẩn trọng mở cánh cửa bên cạnh ra, đi phía trước dẫn đường.
- Đỗ tiên sinh, ngài đi theo hắn đi.
Thanh niên dẫn đường lúc trước đứng phía ngoài cửa mà nói vào.
Đỗ Địch An gật gật đầu, đi theo phía sau tên thanh niên tóc xù đang dẫn đường phía trước mà đi vào bên trong, đây là 1 con đường dài đen kịt, dài hơn mười mét, ở cuối thông đạo còn có một cái cửa sắt hình tròn rất lớn, trước cửa có thẩm phán kỵ sĩ đang trông coi.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, Kinh Cức hoa là ngục giam tuy thuộc về cơ cấu quân bộ nhưng dường như là có quan hệ hợp tác với sở thẩm phán, cộng đồng giám thị.
- Mở cửa.
Tên lính canh ngục có mái tóc xù nói.
Hai vị thẩm phán kỵ sĩ nhìn Đỗ Địch An cùng Lão Kim, Heiba đang đứng phía sau hắn một thoáng khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì, mà cửa kéo ra. Cùng với cánh cửa sắt hình tròn mở ra, thì bên trong truyền ra tiếng hoan hô vang dội, truyền vào tận trong thông đạo đen kịt.
- Đám người điên này lại đang làm cái gì vậy.
Sắc mặt lính canh ngục trầm xuống móc cây gậy bên hông ra mà tiến vào.
Ba người Đỗ Địch An cùng Lão Kim, Heiba có phần hơi tò mò, bọn hắn bị giam ở nơi này suốt mấy năm, nhưng chưa bao giờ tới tầng thứ hai của ngục giam này, chỉ nghe lão nhân trước kia ở tầng thứ nhất nói, bên trong này giam giữ những ác đồ cực kì hung hãn.
Đi theo đằng sau tên lính canh ngục mái tóc xù tiến vào đại môn, chỉ thấy cấu tạo ngục giam này có chỗ khác biệt so với tầng thứ nhất, cũng không phải là hành lang thẳng tắp mà là một gian đại sảnh hình tròn, xung quanh mỗi lồng giam có một vách tường bao bọc, từng lồng giam cách nhau chừng mấy mét, bên trong đó chỉ giam giữ một người.
Giờ phút này tiếng hoan hô từ trong từng cái lồng giam trong truyền ra càng lúc càng lớn, cùng lúc đó, ngay trong hai cái lồng giam ở hướng mười giờ phía trước, thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh "Bành bành", xen lẫn trong đó là tiếng cười điên dại.
Đỗ Địch An ngưng mắt nhìn lại, đã thấy trong hai cái lồng giam âm u cách biệt này có hai người, một tên dáng người tương đối cường tráng, hình thể cao lớn, gần chừng hai mét, tên còn lại thì dáng người gầy yếu, tóc thật dài, rối tung trên thân thể, trông như nữ nhân. Giờ phút này âm thanh bành bành kia sinh ra, đúng là hai người bọn họ không ngừng dùng đầu đâm vào lấy thiết trụ trước mặt lồng giam!
Lão Kim, Heiba thấy vậy thì sửng sốt.
Ánh mắt Đỗ Địch An chớp lên, nhìn quanh những lồng giam khác.
Linh canh ngục mái tóc xù nhìn thấy hai tên tù phạm kia không ngừng va đập vào lồng sắt, lập tức rít gào nói:
- Hai cái đồ hỗn trướng, muốn chết đúng không, dừng lại cho ta!
- Ơ!, ơ!
- Mau nhìn, đồ ngốc này dẫn theo ba tên nhân vật mới tới.
- Ha ha ha...
Chung quanh vang lên tiếng cười cuồng tiếu, chỉ trỏ về phía ba người Đỗ Địch An.
Thanh niên mái tóc xù dùng gậy sắt gõ vào lồng giam, thanh âm kim loại lập tức lấn ác âm thanh va đập mà hai người kia gây ra, hắn vung gậy lên nện vào lồng giam trước mặt hai người bọn họ rồi rít gào:
- Dừng lại, đều dừng lại cho ta, ai không dừng tay phải chịu ba đòn!
Nghe được hai chữ "Ba đòn", hai người còn đang dùng đầu va đập vào lồng giam kia lập tức dừng lại, cùng nhìn về phía đối phương, nam tử cường tráng kia đầu đầy huyết đỏ, lại chẳng hề để ý mà nhếch miệng cười nói:
- Tiểu quỷ, lão tử một trăm ba mươi bảy cái, ngươi thua rồi!
- Hừ!
Thân ảnh giống nữ nhân tóc thật kia dài vội đứng thẳng lưng lên hừ lạnh một tiếng, bộc lộ ra mười phần nam âm:
- Nếu không phải đồ ngốc ngăn lại, cứ tiếp tục như vậy xem ai cười đến cuối cùng!
- Thua chính là thua, ha ha...
Nam tử cường tráng cười to nói.
Sắc mặt thanh niên mái tóc xù vô cùng khó coi, hắn tức giận hừ một tiếng, không hề để ý tới hai người kia mà quay người về phía ba người Đỗ Địch An, nói:
- Ngươi muốn bảo lãnh người số mấy?
Đỗ Địch An chỉ về chỗ sâu nhất hướng mười hai giờ, nói:
- Số 7.
Thanh niên mái tóc xù khẽ giật mình, sắc mặt lập tức biến đổi, thấp giọng nói:
- Văn bản tài liệu đâu rồi cho ta xem một chút.
Đỗ Địch An chứng kiến hắn bộ dáng kiêng kỵ của hắn, liền mỉm cười đưa văn bản tài liệu cho hắn xem qua lần nữa, đồng thời nói:
- Yên tâm, có ta ở đây, hắn sẽ không tổn thương ngươi đâu.
Vẻ mặt thanh niên mái tóc xù khó chịu vô cùng, hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua văn bản tài liệu, xác nhận tù số bên trên, sắc mặt âm trầm xuống, nói:
- Đi theo ta.
Dẫn Đỗ Địch An tiến về phía lồng giam ở hướng 12h.
m thanh cuồng tiếu tranh luận chung quanh lập tức hơi an tĩnh lại, có người kêu lên:
- 'Bảo lãnh' sao? Ta vừa nghe được 'Bảo lãnh'?
- Là bảo lãnh!
- Số 7 được bảo lãnh?
- Chết tiệc, tiểu tử này nhất định là quý tộc, tiểu tử, ngươi tới đây cho lão tử, để lão tử bóp chết ngươi!