← Quay lại trang sách

Chương 277 Cao Cấp Thú Liệp Giả

Đỗ Địch An không để ý tiếng kêu chung quanh mà đi vào chỗ sâu nhất nhà giam, chỉ thấy bên trong có một lão giả gầy trơ xương đang ngồi, tựa ở trên tường, một thân y phục tù nhân được giặt rửa được cực kỳ sạch sẽ không hề rói bù như những người khác, một mảnh cuồng tiếu hoan hô lúc trước thì lão giả này cũng không tham dự, dường như ngăn cách với bên ngoài, chỉ lẳng lặng yên tựa lên tường.

Đỗ Địch An biết rõ, lúc mình mới gia nhập ở đây đã bị hắn dò xét.

- Số 7, có người đến bảo lãnh ngươi rồi.

Một thanh niên tóc xù đứng cách nhà giam 2m, sắc mặt âm trầm nói.

Lão giả treo bảng “ số 7” không để ý tới hắn, lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Ngươi biết ta?

Đỗ Địch An mỉm cười, nói:

- Lần đầu gặp mặt, ta là Đỗ Địch An, thẳng thắn nói với ngươi thì mục đích bảo lãnh ngươi ra ngoài là hi vọng ngươi làm việc cho ta, ta thưởng thức năng lực quản lí và trình độ tâm hắc của ngươi.

Lão giả nhướng mi, nói:

- Nếu như ngươi có điều tra lý lịch của ta thì nên biết làm chủ nhân của ta không ai có kết cục tốt.

Đỗ Địch An cười cười, nói:

- Bởi vì bọn họ chỉ là phàm nhân.

- A?

Lão giả khóe miệng lộ ra một vệt cười lạnh, nói:

- Tiểu tử, ngươi hình như rất có tự tin?

Đỗ Địch An mỉm cười nhìn hắn, nói:

- Chí ít có thể trấn trụ tự tin của ngươi.

- Thật sao?

Lão giả chậm rãi đứng lên, phủi tro bụi trên người nói:

- Muốn dùng ta, ngươi nghỉ sẽ an ổn sao?

Đỗ Địch An nói khẽ:

- Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, ta bảo ngươi đi ra, tự nhiên sẽ tin ngươi, cũng hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng.

- Những lời này đúng là rất diệu.

Lão giả nhìn hắn từ trên xuống dưới nói:

- Nhìn ngươi tuổi không lớn nhưng quyết đoán cũng không nhỏ, có thể tới nơi này bảo lãnh ta, năng lực sau lưng cũng rất lớn nhỉ, có thể rời khỏi đây, ta cũng không có ý kiến gì, ngươi muốn ta thuần phục ngươi cũng có thể nhưng có thể tin ta được hay không thì ta đây có thể quản không được.

Đỗ Địch An mỉm cười, nói:

- Xuất hiện đi.

Lão giả nhìn hắn, đột nhiên cười cười nói:

- Ngươi đi trước đi, ta còn có chuyện phải xử lý.

Nói xong, nghiêng đầu nhìn về thanh niên tóc xù bên cạnh, nói khẽ:

- Lúc trước ta nói rồi, chờ ta đi ra tuyệt sẽ không bỏ qua các ngươi.

Thanh niên tóc xù đột nhiên biến sắc, phẫn nộ nói:

- Ngươi dám!

- Trong tay của ta nhuộm máu so với số máu trên người ngươi lưu còn nhiều hơn, ngươi nói ta có dám hay không?

Lão giả cười lạnh nói.

Thanh niên tóc xù đổ đầy mồ hôi lạnh, lui về phía sau hai bước, noi với Đỗ Địch An:

- Người nọ là một người điên, ngươi có muốn đổi lại người bảo lãnh không?

Đỗ Địch An vỗ vai của hắn nói với lão giả:

- Ngươi là người thông minh, chắc hẳn phải biết làm như thế nào mới đúng.

Lão giả nhìn hắn một cái, sát ý đáy mắt thu liễm, gật đầu, nói:

- Được.

- Mở cửa đi.

Đỗ Địch An nói với thanh niên tóc xù.

Sắc mặt hắn trắng bệch nhìn lão giả, cuối cùng kiên trì tiến lên mở lồng giam ra.

Lão giả cười nhạt một tiếng, đẩy cửa ra nhìn thoáng qua hắn nói khẽ:

- Hảo hảo bảo trọng.

Sắc mặt thanh niên tóc xù khó coi, cắn răng nói:

- Ngươi cái tên điên này, nếu còn dám phạm pháp, lần sau sẽ không đơn giản như vậy.

Lão giả cười cười, cũng không thèm để ý, đi đến trước mặt Đỗ Địch An, ánh mắt rơi vào cổ tay trái Đỗ Địch An, nói:

- Cánh tay của ngươi bị thương? Tuổi còn nhỏ, vậy mà liền chọc tới cừu gia, cũng rất có thể gặp rắc rối.

Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, không nói gì,, nói với thanh niên tóc xù:

- Dẫn ta xuống tầng dưới chót.

Thanh niên tóc xù cắn răng, quay người đóng nhà giam lại, dẫn đường.

Lão giả thấy Đỗ Địch An không để ý đến mình, lông mi chau lên chờ Đỗ Địch An quay người mới lộ ra giọng mỉa mai cười lạnh, ánh mắt nhìn lướt qua HeiBa và Lão Kim đi theo Đỗ Địch An, nói:

- Ngươi còn bảo lãnh hai tiểu tử tầng thứ nhất? Tài nguyên bảo lãnh bọn hắn còn không bằng tùy tiện lại bảo lãnh một người ở đây, dù chỉ là một ít gia hỏa không có đầu óc nhưng ít ra khả năng giúp đỡ ngươi lại nhiều hơn một chút

HeiBa cùng Lão Kim biến sắc.

HeiBa quay đầu lại nhìn hắn, nói:

- Lão tiên sinh, ngươi có ý gì?

Lão giả đứng lại, khẽ ngẩng đầu nhìn của hắn, nói:

- Chẳng lẽ chỉ số thông minh của tiểu tử nhốt ở tầng thứ nhất kém đến như vậy, nói vậy còn cần phiên dịch sao?

sắc mặt HejBa thay đổi, nắm chặt nắm đấm nói:

- Nếu không phải nể tình ngươi là 'Đỗ' bảo lãnh đi ra, lúcngươi nói câu đầu tiên là lúc ngươi chết rồi.

- Thật sao?

Lão giả cười cười,

- Lời này cũng là lời ta muốn nói.

Đỗ Địch An dừng lại, hơi nghiêng người quay đầu lại nhìn về phía hai người, hướng lão giả nói:

- Ngươi muốn thử độ rộng ượng của ta sao?

sắc mặt Lão giả biến hóa thu hồi nụ cười, nói:

- Chỉ là đề nghị mà thôi, ngươi bảo lãnh ta đi ra, cũng không phải là hi vọng ta bày mưu tính kế cho ngươi sao?

- Tin tưởng ngươi có thể nhanh chóng hiểu được cái gì là bày mưu tính kế, cái gì là dạy ta.

Đỗ Địch An hờ hững liếc mắt nhìn hắn, xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Sắc mặt Lão giả biến ảo một cái, trong ánh mắt hiện lên một ít lo lắng.

Một lát sau, mọi người đi theo thanh niên tóc xù vào ngục giam tầng dưới chót, trên đường đi trải qua mấy lần cửa khẩu xét duyệt, cuối cùng đến tòa ngục giam nơi đáy hồ.

Đỗ Địch An rõ ràng cảm giác được, không khí tầng dưới này âm hàn hơn bên trên rất nhiều, ánh sáng yếu ớt, vài chén đèn dầu chiếu vào ngục giam trên hành lang giống như là Quỷ Hỏa yên tĩnh thiêu đốt, tất cả ngục giam đều là bê tông chế tạo từng gian ngăn cách, thuận tiện nhắc tới bê tông ở đây chủ yếu đến từ ngoài vách tường.

- Bên này.

Người dẫn đường đổi thành lính canh ngục tầng dưới chót nơm nớp lo sợ dẫn đường, ở lối đi nhỏ chính giữa lên, có một tiềm thức nhỏ cử động, Đỗ Địch An liền cảm nhận được nội tâm của hắn kiêng kị và sợ hãi.

Cùng tầng thứ hai ngục giam bất đồng, ngục giam tầng này cực kỳ yên tĩnh giống như chết lặng, chỉ quang quẩn tiếng bước chân của mọi người.

Hắn nghiêng đầu nhìn từng gian ngục giam, từng ngục giam đều là thép chế tạo nên, bên trên có mấy cây thép trụ để đưa đồ ăn, đột nhiên lúc qua một gian ngục, Đỗ Địch An nhìn thấy một khuôn mặt lộ ra, đây là một gương mặt cực kỳ dữ tợn, mặt mũi tràn đầy các loại vết thương, chỉ còn một con mắt giống như là ác quỷ gắt gao theo dõi hắn.

Đỗ Địch An đột nhiên vọt lên, lè lưỡi làm ra một cái mặt quỷ.

Bành!

Vẻn vẹn một tiếng vang thật lớn, miếng thép phía sau cửa vang lên chấn cánh cửa bằng thép bay ra từng tầng tro bụi.

Lính canh ngục dẫn đường hoảng sợ nhảy lên, gấp rút rút gậy ra, sắc mặt trắng bệch nhìn gian phòng này, thấy cửa sắt bình yên vô sự mới nhẹ nhàng thở ra, hung dữ mà nói:

- Thành thật một chút, muốn bị đánh vậy sao?

Ngục giam quay đầu nhìn hắn, không nói lời nào.

Lính canh ngục bị gương mặt như ma quỷ nhìn vào, có chút không thoải mái quay đầu, hướng Đỗ Địch An nói:

- Đỗ tiên sinh, mời đi bên trong.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, trước khi đi trừng mắt nhìn người trong ngục giam, đồng thời trong lòng âm thầm cảm thán, không hổ là Cao cấp Thú Liệp giả, thân thể chịu cực hình vẫn có thể bộc phát ra lực lượng mạnh như thế.

Hắn không khỏi chờ mong mình có thể bảo lãnh hai vị kia.

Rất nhanh, lính canh ngục đứng trước một nhà giam, vào bên trong nói:

- Số 3 đi lên, có người đến bảo lãnh ngươi!

Vừa mới nói xong, một âm thanh khóa sắt trong phòng giam vang lên, một lát sau, trên cửa sắt lộ ra một gương mặt tóc tai bù xù, đằng sau là một con ngươi tỏa sáng nhìn lướt qua bên ngoài thấy Đỗ Địch An cùng lão giả bên cạnh, mở miệng nói:

- Bảo lãnh ta? Là ai?

Thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như là đánh bóng khó nghe.

Đỗ Địch An nói:

- Ta là Đỗ Địch An, sau khi đi ra thì ngươi trung thành với ta, có làm được không?

- Ngươi?

Người này đánh giá Đỗ Địch An, ánh mắt chớp động, nói:

- Tốt, ta biết rồi.

Đỗ Địch An cười cười, nói:

- Ta là người rất dễ tin lời của người khác, cho nên hi vọng ngươi có thể thực hiện lời hứa của mình.

- Ta biết rồi, ta cam đoan.

Người này trầm giọng nói