← Quay lại trang sách

Chương 285 Ra Giá

Trên sân huấn luyện.

Tư thế cánh tay Đỗ Địch An chống xuống như một con ếch cứ thế mà chồng cây chuối, những ngón tay trên bàn tay trái của hắn khẽ chạm vào những hạt cát nhỏ mặt đất, mặc dù tay trái đã không còn cảm giác, hiệu quả hoạt động của bàn tay vốn đã được thay thế bằng thị giác, để có thể trợ giúp thêm được phần nào đó, thông qua việc các ngón tay không ngừng ma sát vào các hạt cát nhỏ như vậy giúp hắn rèn luyện được tốc độ linh hoạt cùng cảm giác vận động của các ngón tay, tuy hiệu quả của việc làm cũng không phải là quá cao, nhưng giờ phút này rèn luyện sức chịu đựng của cánh tay, các ngón tay không có cảm giác thì cũng đã không có cảm giác rồi, cho dù chỉ có một phần hiệu quả thì cũng đáng để làm.

Trong trường hợp cánh tay không có cảm giác, thì vấn đề khó khăn nhất chính là không có cách nào có thể xác định được cánh tay của mình đang trong trạng thái như thế nào, thậm chí ngay cả nắm tay hay là thò tay ra cũng đều không thể cảm giác được, bởi vậy chỉ có thể dựa vào thị giác để mà phụ trợ tiến hành rèn luyện. Nhưng trong lúc chiến đấu, tập trung ánh mắt quan sát từng động tác của địch nhân là đã không kịp rồi, nào còn thời sức lực để mà lưu ý đến tay của mình? Bởi vậy cần phải rèn luyện cảm giác hoạt động của tay trái thành một loại bản năng thì mới có thể phát huy ra tác dụng.

Như hắn bây giờ, ngay cả khi kéo cửa, cầm chén, cũng có thể gây ra đổ vỡ hư hỏng, cánh tay trái của hắn bây giờ chẳng khác gì tàn phế.

Thời gian trôi qua.

Đám mây phóng xạ màu xám xịt dày đặc mà che khuất cả bầu trời, ánh sáng âm trầm, hôm nay trời đã sắp vào mùa tuyết đen nên vạn vật tiêu điều, ngay cả những ma vật bên ngoài vách tường kia, phần lớn cũng đều đã trở lại sào huyệt ngủ đông, hiếm có ma vật nào mà ra ngoài săn mồi vào mùa tuyết đen, hơn nữa mùa này cũng là mùa đi săn cao điểm của Thú Liệp giả, bọn họ có thể đi săn mà không cần lo lắng sẽ gặp phải ma triều, những người Thú Liệp giả dễ dàng đánh lẻ, đồng thời cũng rất dễ gặp phải ma vật lạc đàn đang hôn mê.

Chỉ chớp mắt đã đến giờ trưa.

Mở rộng thêm sân huấn luyện, kacheek mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại trên trán mà vận chuyển mấy ụ đá đến chỗ mấy cái lỗ hổng, đinh thép nơi bả vai thỉnh thoảng làm hắn đau nhức, hắn không dám hoạt động quá mức kịch liệt để tránh trường hợp miệng vết thương bị xé rách, chờ cơn mỏi mệt giảm xuống một chút, hắn mới quay đầu lại nhìn Đỗ Địch An đang đứng trên mỏm đất trống, vẫn thấy thiếu niên này vẫn bất động ở đó mà chồng cây chuối như một bức thạch điêu, cánh tay phải hơi run run, cánh tay trái thì lại đứng yên bất động.

- Hắn thuận tay trái sao? Sức chịu đựng đúng là tốt thật.

Ánh mắt Kacheek hiện lên một vài phần ngưỡng mộ, lúc hắn ở mở rộng sân huấn luyện thỉnh thoảng cũng có quay đầu lại quan sát Đỗ Địch An, lại phát hiện ra sự tự giác và kỷ luật của thiếu niên này cao hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện lười biếng, hơn nữa sức chịu đựng lại rất mạnh, lúc đầu theo phỏng đoán của hắn, Đỗ Địch An có thể kiên trì được năm giờ đồng hồ thì đã có thể coi là không tệ, điều này đối với Cao cấp Thú Liệp giả mà nói có thể coi như là một việc làm khá vất vả, dù sao cánh tay duy trì một tư thế như vậy, thời gian càng dài, độ khó sẽ tăng lên gấp bội.

Trong mắt Đỗ Địch An thì thế giới cũng đang chồng cây chuối lại, nhìn thấy Kacheek đang nghỉ ngơi liền lập tức nói:

- Nắm bắt thời gian mà tập trung mở rộng thêm, đừng nghĩ tới chuyện lười biếng!

Lông mi Kacheek khẽ run run, hắn xoa xoa hai bàn tay mà nói:

- Còn có tâm tư giám sát ta sao? Xem ra đối với ngươi vẫn là quá nhân từ rồi.

- Muốn nói gì thì vừa làm việc vừa nói, như vậy sẽ có hiệu suất hơn.

Đỗ Địch An lạnh lùng nói.

Bắp thịt trên mặt Kacheek kéo căng ra, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay người tiếp tục vận chuyển các ụ đá.

Nửa giờ sau, mũi chân Đỗ Địch An đáp xuống đất, hắn xoay người đứng lên, lắc lắc cánh tay phải đã mỏi trướng nói với Kacheek:

- Về ăn cơm đi, buổi chiều lại tiếp tục.

Nói xong, hắn cũng quay người rời khỏi sân huấn luyện.

Kacheek nhẹ thở hắt ra, lau đi những gịot mồ hôi nóng ướt đẫm trên trán, rồi quay người nhanh chóng đi theo.

Đỗ Địch An trở lại phòng khách trong lâu đài cổ, nhìn lướt qua người trung niên nho nhã đang đứng trong đại sảnh, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc nói:

- Ngươi là?

Trên thực tế lúc người phía trước vừa mới tới vào buổi sáng, hắn đã nghe thấy được mùi của đối phương, suy đoán hơn phân nửa chính là thuyết khách do tập đoàn khác phái tới.

Người trung niên nho nhã này nhìn thấy Đỗ Địch An toàn thân mồ hôi ướt đẫm mà quay trở về, liền vội vàng đứng lên khỏi ghế, cười nói:

- Đỗ thần sứ ngài khỏe chứ, tại hạ đại diện cho Stirling tập đoàn đến đây, muốn cùng ngài đàm chuyện bán Thần Thuật mới.

Nicotine đứng bên cạnh nhìn thấy Đỗ Địch An đã huấn luyện đã xong, liền phân phó nữ hầu đưa khăn đến lau đi mồ hôi trên mặt.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, đi vào sảnh phòng ăn, tự rót cho mình chén trà, mà nói:

- Thần Thuật mới, các ngươi ra giá như thế nào?

Người trung niên nho nhã không ngờ rằng Đỗ Địch An lại trực tiếp như vậy, nhưng như vậy cũng hắn cũng đỡ phải lãng phí thời gian miệng lưỡi, liền lập tức nói:

- Giá tiền của chúng ta tuyệt đối sẽ khiến ngài thoả mãn, chiếu theo giá cả của Trung phẩm Thần Thuật tam tinh mà mua sắm, ngài thấy thế nào?

Trong lòng Đỗ Địch An có phần hơi quái lạ, cảm giác coi thường, không ngờ rằng Stirling tập đoàn này lại giống như Scott tập đoàn gia đại nghiệp đại, đồ vật chưa từng thấy qua mà đã dám khai ra giá cao như vậy. Nhưng điều này cũng đã chứng minh được giá trị của người của hắn ngày hôm nay đã vượt xa so với lúc bản thân vừa mới vượt ngục đi ra. Lúc trước vì chuẩn bị 10 vạn Kim tệ để thuê một con đường trong bức thường khổng lồ mà hắn không thể không chạy ngược chạy xuôi, hao phí biết bao tâm tư cùng tinh lực, nhưng hôm nay chỉ cần ngồi trong nhà, không cần làm bất cứ đều gì mà vẫn có người tìm tới tận cửa rồi đưa tiền, hơn nữa lại là giá cả của Tam Tinh Trung phẩm Thần Thuật, ít nhất cũng ngoài 10 vạn Kim tệ.

Nhưng hắn cũng có thể lý giải, dù sao bản thân cũng đã chế tạo ra hai đạo Thần Thuật, một cái là máy dệt kiểu mới cấp bậc Truyền Kỳ có ý nghĩa cải cách, một cái khác lại là Tứ Tinh Thượng phẩm mang thân phận của hắn, tuyệt đối đơn thuần một phát đã trúng, có hai đạo Thần Thuật này làm cam đoan mới có thể khiến cho những tập đoàn này tin tưởng nhiều đến thế.

- Tam Tinh Trung phẩm...

Đôi mắt Nicotine khẽ co rút lại một chút, vẻ mặt kinh ngạc, tuy dựa theo phản ứng lúc trước của người trung niên nho nhã đã có thể nhìn ra, Đỗ Địch An tuyệt đối không phải thần sứ bình thường, nhưng không ngờ rằng còn cao siêu hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, đồ vật chưa từng thấy qua đã dám đưa ra giá cao như vậy, chẳng phải là chứng minh trình độ Thần Thuật của Đỗ Địch An vượt qua xa Thần Thuật cấp bậc tam tinh? Chẳng lẽ là đại sư?

Nếu như Đỗ Địch An khoảng chừng ba mươi tuổi, hắn có lẽ còn có thể cho rằng như vậy, nhưng trước mắt lại là một thiếu niên a!

Nhìn vào ánh mắt tha thiết của người trung niên nho nhã, Đỗ Địch An suy tư một lát, rồi chậm rãi lắc đầu nói:

- Cảm ơn ý tốt của tập đoàn các ngươi, nhưng chuyện này hay là thôi đi.

- Thôi sao?

Người trung niên nho nhã lập tức sững sờ, không ngờ rằng mình đã khai ra một cái giá cao như vậy mà vẫn bị cự tuyệt, liền nhịn không được mà nói: