← Quay lại trang sách

Chương 286 Phân Cao Thấp

Vì sao chứ? Đỗ tiên sinh, chẳng lẽ ngài đã ký kết hợp đồng cùng tài đoàn khác rồi sao?

- Không có.

Đỗ Địch An thấy hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, liền trực tiếp nói:

- Cái giá tiền này ta không thể chấp nhận được, tiện đây cũng nói rõ cho ngươi biết, Thần Thuật mới của ta cũng sắp hoàn thành có thể chấp nhận cho ngươi đặt chỗ trước, nhưng giá của nó là giá của Thần Thuật ngũ tinh.

- Thần Thuật ngũ tinh sao?!

Con mắt người trung niên nho nhã kia trừng ngược, thiếu chút nữa là có cắn trúng đầu lưỡi của mình, kinh ngạc mà nhìn Đỗ Địch An nói:

- Đỗ, Đỗ tiên sinh, ngài không nói sai đấy chứ?

Đỗ Địch An trịnh trọng mà nói:

- Đúng vậy, là giá cả Thần Thuật ngũ tinh.

Lúc này người trung niên nho nhã kia mới vững tin là chính mình không có nghe lầm, hân giật mình trong chốc lát, rồi cười khổ nói:

- Đỗ tiên sinh, ngài đây hà tất phải như vậy, nếu ngài muốn cự tuyệt cũng không cần phải như vậy, hay là ngài nói lại một cái giá nữa, Thượng phẩm tam tinh thì thế nào?

Trái tim Nicotine đập mạnh một cú, Tam Tinh Thượng phẩm? Đây là giá mà Stirling tập đoàn đưa ra sao? Đúng là quá coi trọng tên này tiểu quỷ rồi?

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu nói:

- Là giá cả của Ngũ Tinh Thần Thuật, thiếu một phân cũng không được.

Người trung niên nho nhã nhìn thấy bộ dáng kiên quyết của Đỗ Địch An liền há to miệng bất đắc dĩ mà cười khổ một tiếng, hắn thầm nghĩ với một cái giá cao như vậy, có quỷ tài mới nguyện ý mua sắm, dù sao cũng là tuổi trẻ khinh cuồng!

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng những lời này hắn căn bản không dám nói ra, vô duyên vô cớ đắc tội người khác cũng chẳng được tác dụng gì, hắn lắc đầu quay người cáo từ.

Nicotine kịp phản ứng, nhịn không được mà nhìn Đỗ Địch An chằm chằm, hắn thầm nghĩ giá cả ép đến như vậy cũng không khác biệt bao nhiêu, có ép lại cũng ép không được bao nhiêu.

Đỗ Địch An nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Nicotine liền biết rõ suy nghĩ của hắn, khẽ lắc đầu tỏ vẻ tiễn khách.

Nicotine chăm chú nhị Đỗ Địch An, thấy hắn không hề giống giả ý lừa bịp tống tiền, trong lòng có phần hơi nghi hoặc, nhưng mặt ngoài lại phản ứng rất nhanh, đưa người trung niên nho nhã kia ra đại sảnh.

Chờ sau khi Nicotine trở về, Đỗ Địch An đã phân phó nữ hầu bưng thức ăn lên chuẩn bị cơm trưa.

Nicotine ngồi xuống vị trí của mình, nhìn qua thần sắc Đỗ Địch An đang ngồi ăn lại bò bít-tết như thường lệ, liền nhịn không được mà nói:

- Thiếu gia, ngài là đại sư của nguyên tố Thần Điện sao?

Đỗ Địch An không ngờ rằng hắn âm thầm phỏng đoán nữa ngày trời, lại đưa ra được cái kết luận như vậy, liền bật cười nói:

- Nếu như ta là đại sư còn cần phải ăn mặc tiết kiệm như vậy sao?

Nicotine cũng thầm nghĩ như thế, không khỏi nói:

- Nếu như không phải đại sư, tại sao ngày phải cự tuyệt Stirling tập đoàn, giá cả mà bọn hắn đưa ra đã rất cao rồi, có thể tiếp cận hai mươi vạn Kim tệ, cơ hội tốt như vậy có cầu cũng không thấy, chẳng lẽ Thần Thuật mới của ngày đã được người của thần điện tiến hành phân biệt, đã xác nhận là Ngũ Tinh Thần Thuật sao?

Đỗ Địch An mỉm cười, nói:

- Ta cũng không có quan hệ cường đại như vậy, nhưng ta có lòng tin.

- Niềm tin sao?

Nicotine trừng mắt kinh ngạc, chỉ bằng niềm tin sao?

Hai người Jinny cùng Lão Kim ngồi hai bên bàn ăn nghe Nicotine nói như vậy cũng ngạc nhiên, Heiba nuốt nước miếng, nói:

- Cái gì mà hai mươi vạn Kim tệ, cái gì mà Ngũ Tinh Thần Thuật?

Ngày hôm qua lúc Kacheek mua sắm tài nguyên, đã biết rõ Đỗ Địch An là thần sứ, hơn nữa chức vị lại tương đối cao nhưng không ngờ rằng là cao đến như vậy, thật không còn gì để nói, có thể chế tạo ra Ngũ Tinh Thần Thuật, cho dù có không phải là đại sư thì cũng đã vô cùng kề cận rồi.

Ánh mắt Jinny chớp động, yên lặng mà chăm chú nhìn Đỗ Địch An.

Nếm qua cơm trưa, Đỗ Địch A nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi dẫn theo Kacheek tiếp tục trở lại sân huấn luyện, lúc này đây vẫn là luyện tập chồng cây chuối, nhưng hắn bảo Kacheek đặt mấy khối chì lên hai chân của chính mình, tổng trọng lượng đạt vào khoảng 300 cân, thể trọng thêm gấp đôi nhằm nâng cao hiệu quả rèn luyện lên.

Kacheek nhìn thấy bộ dáng liều mạng của Đỗ Địch An liền nhíu chặt mày, nhưng cũng không nói gì, cứ vậy mà tiếp tục xây dựng công trình của chính mình.

Sau hai giờ đồng hồ ngắn ngủi, Đỗ Địch An cũng cảm giác được cánh tay phải đau nhức đến phát run, hắn biết rõ ngoại trừ việc gia tăng sức nặng trên chân mình ra, thì chủ yếu là buổi sáng tập luyện cánh tay đã mệt nhọc đến đuối sức, vẫn chưa được nghỉ ngơi nhiều, lúc này hắn cắn răng kiên trì.

Mồ hôi từ cổ chảy ngược trượt dài xuống tóc, rất nhanh, đã nhễ nhại khắp mặt, tích lũy rất nhiều vào tận đầu tóc nhỏ xuống mặt đất, giọt giọt thấm ướt cả đất cát.

Thời gian bắt đầu trở nên chậm chạp, mỗi một phút mỗi một giây là sự gian nan không gì sánh bằng, Đỗ Địch An khó có thể suy nghĩ đến những chuyện khác, hắn dồn toàn bộ tâm tư vào việc làm sao để chuyển dời lực chú ý, ngay thời điểm này đột nhiên hắn cảm giác được tay trái của mình mất đi tri giác lại là một loại hạnh phúc, bất luận cánh tay phải có đang đau nhức như thế nào thì tay trái vẫn không có chút nào cảm giác cả, nhưng hắn biết rõ mức độ tay trái vất vả chịu đựng mà sinh bệnh thì cũng giống như cánh tay phải, lúc cánh tay phải không chịu đựng nổi thì tay trái cũng cũng giống như thế, nếu như quá sức mệt nhọc lại khiến cho bắp thịt bị tổn thương.

Kacheek nhìn qua thân thể đang khẽ run rẫy của Đỗ Địch An, biết rõ là hắn đã chịu đựng đến cực hạn liền âm thầm cười lạnh.

Sắc trời dần tối, trời chiều chiếu vào trên sân huấn luyện, có hai đạo thân ảnh kéo dài trên sân.

Kacheek mệt mỏi đầu đầy mồ hôi nóng, hắn vừa đưa tay gạt mấy giọt mồ hôi đang đầm đề chảy xuống vừa quay đầu lại nhìn, thấy Đỗ Địch An còn đang trong tư thế chồng cây chuối đứng thẳng, biên độ run rẩy của thân thể so lúc trước còn lớn vài phần nhưng hắn vẫn khống chế được khối chì trên chân không cho nó nghiêng rơi xuống.

- Tiểu quỷ chết tiệt!

Kacheek âm thầm cắn răng, ánh mắt âm trầm, suy tư về một độ khó khác cao hơn để huấn luyện.

Một lát sau, hai chân Đỗ Địch An run lên, đập khối chì nặng nề xuống bên cạnh, hai chân đáp xuống đất mà đứng thẳng lên, miệng há lớn thở dốc, hắn đưa tay lau đi mồ hôi trên người nói với Kacheek:

- Đi thôi, về đi ăn cơm.

Kacheek bất mãn mà nói:

- Ta vẫn chưa nói dừng, ai bảo ngươi dừng lại, không phải ngươi đã nói, trên sân huấn luyện, ta chính là huấn luyện viên sao?

Đỗ Địch An liền giật mình, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi còn muốn tiếp tục sao?

Kacheek hừ một tiếng, nói:

- Đương nhiên.

Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, nói:

- Được.

Hắn lộn người tay chống tư thế con ếch chồng cây chuối thẳng đứng một lần nữa, rồi bảo Kacheek khiên khối chì nặng nề đặt lên trên chân, chờ sau khi hắn nói tốt thì nói:

- Ngươi cũng đi đi, thời gian còn sớm, đừng ngừng công tác.

Sắc mặt Kacheek biến hóa, hắn khẽ cắn môi, quay người tiếp tục vận chuyển mấy ụ đá to.

Đến khi sắc trời gần như toàn bộ đã là một màu đen kịt, thì hai người họ vẫn ở trên sân huấn luyện đó mà phân cao thấp, mặc dù Nicotine tới gọi bọn họ về ăn cơm đến hai lần, nhưng đều bị hai người họ bỏ qua. Đến lúc 7 giờ buổi tối, Kacheek đột nhiên cảm giác nơi bả vai của mình có gì đó hơi ẩm ướt, hắn ngượng ngùng mà thò tay sờ sờ thử, lập tức phát hiện một cảm giác dinh dính tản ra mùi tanh, tuy ánh sáng đen kịt, không thể nhìn thấy rõ đó là thứ gì, nhưng hắn lập tức biết rõ, là miệng vêt thương chỗ xương bả vai của mình đã bị xé rách đổ ra vết máu!