Chương 292 Suy Đoán
Đỗ Địch An vừa đi vừa quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Ta nói rồi, chúng ta không tin thần.
Kacheek sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nữ thần săn bắn được khắc trên nham bích, gương mặt mỹ lệ dưới ngọn đèn mờ giống như ma nữ động lòng người. Hắn hạ người hành lễ, cúi đầu yên lặng thi lễ một cái rồi nhắm mắt cầu nguyện, lúc này mới đuổi theo Đỗ Địch An.
Đẩy cửa sắt trầm trọng ra, Đỗ Địch An quét mắt nhìn chung quanh, sau khi không thấy có ma vật mới xoay người đi ra. Nhìn về phía những rương hỏa dược chồng chất lên nhau cạnh cự bích lần trước, được vải dầu che đậy nên không có bị mưa xối vào.
- Hô!
Lão Kim bước khỏi con đường, nhìn lên thế giới trước mắt,mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, cái này là cảnh sắc ngoài vách tường?
Jinny đồng dạng quét mắt nhìn chung quanh, đánh giá từng cọng cây ngọn cỏ bên ngoài vách tường.
Đỗ Địch An để tất cả rương hành lý tới một chỗ mở ra, lấy linh kiện từ bên trong tiến hành lắp ráp. Tay chân hắn lanh lẹ, ngắn ngủn vài phút đã lắp ráp thành pháo thai. Họng pháo phía trước có đường kính hai mươi phân, dài 160 cm, thuộc về pháo thai cỡ nhỏ ban đầu.
Nhìn thấy Đỗ Địch An lắp ráp thứ vũ khí cổ quái này, mặt mũi bọn người Kacheek, Jinny tràn đầy kinh ngạc hết sức tò mò.
- Cái này sẽ không phải vũ khí ném đá chứ?
Kacheek quan sát một lát, nghi ngờ nói:
- Thế nhưng lại không thấy được dây thừng đàn hồi, kỳ quái.
Đỗ Địch An không trả lời nghi vấn của hắn, hướng mấy người phân phó nói:
- Mang tất cả những thứ kia đến đây, đi theo ta.
Bọn người Kacheek đã sớm chú ý tới những rương hỏa dược chồng chất bên cạnh. Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, Kacheek thậm chí thừa dịp Đỗ Địch An không chú ý, móc vào trong rương lấy bột thuốc nổ bên trong ra. Khi ngửi thấy mùi khó chịu của bột phấn, nghi hoặc trong lòng của hắn càng tăng lên.
- Đây là vật gì, độc dược sao?
Kacheek nhẹ nhàng ôm sáu rương thuốc nổ, tò mò hỏi.
Đỗ Địch An từ chối cho ý kiến:
- Nếu như ngươi ăn hết.
Kacheek bị nghẹn đến khóe miệng hơi co rúm, thu hồi tâm tư tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt dò xét chung quanh, nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, cái lối đi này... Tựa hồ là 'Tử vong đường nối' mà lúc trước Hoa Thịnh tập đoàn thuê đúng chứ?
Nói tới chỗ này hắn liếc Đỗ Địch An một chút.
Đỗ địch an đạm mạc nói:
- Xem ra trí nhớ của ngươi vẫn rất tốt.
Kacheeck thấy hắn thừa nhận liền khẽ cau mày, ngón tay ôm hỏa dược nhẹ nhàng nắm chặt hơn mấy phần.
Heiba đang ôm nòng pháo phía trước nghe được Kacheeck nói, kinh ngạc quay đầu lại nhìn đỗ địch an nói:
- Này, đây là tử vong thông đạo kia?
Jinny cùng lão kim nhìn thấy hắn phản ứng lớn như vậy, nhất thời ý thức bốn chữ này cũng không phải là tên gọi đơn giản, trên mặt hơi biến sắc, liếc về phía Đỗ Địch An.
Đỗ địch an nhìn thấy mấy người có bộ dáng ngạc nhiên nghi ngờ, đạm mạc nói:
- Đi tới bên ngoài cự bích săn bắn còn sợ hãi tử vong, có phải là có chút 'Lo ngại'?
Lão kim cùng hắc ba cười khổ một tiếng, không nói cái gì nữa.
Jinny nhìn đỗ địch an một chút, thấy hắn không có ý giải thích liền dời ánh mắt đánh giá chung quanh, một tay kia đặt lên bội kiếm trên hông của mình.
Một lát sau, mọi người tới địa phương ngoài bảy tám dặm gần cự bích.
Đỗ địch an lấy địa đồ ra, trên mặt khắc hoạ cực kỳ tỉ mỉ, bao trọn toàn bộ khu vực ngoài cự bích. Ở phía trên có tám cái dấu ấn huy chương không giống nhau, đỗ địch an biết đây chính là dấu ấn của lục đại tập đoàn cùng với quân bộ, một cái cuối cùng chính là huy chương của lai Ryan gia tộc.
Hai khu vực trái phải của lối đi này, phân biệt được Clay tập đoàn với Stirling tập đoàn chiếm cứ, phân thành từng khu vực nhỏ. Chỉ có vị trí của hắn là một mảnh khu vực màu xám, đại diện cho khu vực chưa được quét sạch.
Đây hiệp ước được thành lập giữa các tập đoàn qua một thời gian dài, thống nhất địa đồ mới, thuận tiện phân biệt khu vực khác nhau.
Đỗ địch an nhìn qua, lấy ra một phần địa đồ khác.
Đây chính là phần địa đồ giao dịch cùng Hoa Thịnh tập đoàn, trang giấy đã ố vàng tương đối thô ráp. Kỹ thuật tạo chỉ mười năm trước còn rất thấp kém, đường nét khắc hoạ bút chì có chút mơ hồ, địa đồ chỉ có ghi chép lối đi bên ngoài này, mặt trên phân biệt ba khu vực. Dựa theo đánh dấu bên dưới, từ cự bích ra đến bên ngoài khoảng bốn mươi dặm là khu vực thứ nhất, ma vật đi săn bên trong đẳng cấp từ mười hai đến 25.
Kế tiếp là khu vực thứ hai, diện tích ước chừng khoảng bảy mươi dặm, bên trong có tồn tại ma vật dựa theo phân chia trong sách ma vật đạt tới đẳng cấp 37!
Cho dù là cao cấp Thú Liệp giả nhìn thấy ma vật như vậy cũng muốn quay đầu chạy, không có bất kỳ ý chí chiến đấu nào.
Khu vực thứ ba phía ngoài cùng chính là cực hạn thăm dò được của Hoa Thịnh tập đoàn, không có ghi chép gì, chỉ dùng một dấu X đánh dấu.
Miếng bản đồ này sớm đã bị Đỗ Địch An lật xem quá nhiều lần. Giờ khắc này nhìn qua hai lần để xác nhận vị trí hiện nay của mình, phía bên trái khoảng bốn dặm có một hồ nước nhỏ, nơi đó có Ma Trảo Ngạc nghỉ lại, đẳng cấp 19 thuộc về lớp ma vật lưỡng thê. Trong những loại ma vật dưới đẳng cấp 20 thì đây mà ma vật tương đối nổi danh, năng lực ẩn núp xuất sắc cùng với năng lực nhìn trong đêm kinh người đã biến nó trở thành sát thủ đêm đen trong hồ nước. Cho dù là cao cấp Thú Liệp Giả cũng có thể bị đánh lén, một khi bị cắn thì không có bất kỳ chiến giáp nào có thể phòng ngự!
Đỗ Địch An nhớ tới, dựa theo địa đồ của Hoa Thịnh tập đoàn thì địa phương lần trước mình tới đã là khu vực thứ hai, nhưng mình chỉ gặp phải liêm đao hành thi cùng ma vật dưới đẳng cấp hai mươi, hơn nữa số lượng cũng vô cùng ít ỏi. Lúc trước cao cấp thợ săn của Hoa Thinh tập đoàn hoặc là tiến vào khu vực thứ ba thì bị ma vật phục kích, hoặc là trên đường về thì bị ma vật khu vực thứ hai giết chết. Bây giờ đã trôi qua mười năm, khu vực thứ nhất được đánh dấu đã không còn hình bóng ma vật. Hoặc là chúng tự săn giết lẫn nhau, hoặc là đã di chuyển đi nơi khác.