Chương 296 Đồ Vật Gây Sợ Hãi
Jinny đang lao nhanh phía trước cũng sợ bắn lên, gò má trắng bệch như tuyết, lúc trước nàng chạy qua nợ đánh dấu không quay đầu nhìn ma vật sau lưng mà ngẩng đầu nhìn về gò núi phía trên Đỗ Địch An, nàng sớm đã rất hoài nghi và hiếu kì về kế hoạch của Đỗ Địch An, cũng muốn nhìn một chút người phía sau làm thế nào để lợi dụng vũ khí quái kia chiến đấu, lại không nghĩ rằng sẽ thấy được một màn khủng bố khó quên như thế.
Sau khi Đỗ Địch An bắn ra viên pháo đầu tiên cũng không hề dừng lại mà nhanh chóng nhét viên pháo thứ hai, dùng diêm nhen lửa kíp nổ, nhắm vào con Ma Trải Ngạc thứ nhất đang bị thương nhẹ, bắn ra một lần nữa.
Oành!!
Khói đặc màu đen của đạn pháo lao ra.
Vì phạm phải sai lầm trong lần thứ nhất nên Đỗ Địch An đã nắm giữ khoảng cách khác biệt trong đó, lần bắn thứ hai khiến pháo thẳng tắp bắn về phía con Ma Trảo Ngạc kia.
con Ma Trảo Ngạc kia vừa mới bò về phía Jinny liền bị đạn pháo từ trên trời giáng xuống mạnh mẽ bắn trúng phần gáy sau giáp trụ, oanh một tiếng thật lớn, thân thể đang chạy ở trong khói dày đặc bay ra ngoài, thân thể co rúm lung lay chậm rãi bò lên, máu tươi từ sau lưng chảy xuống, tinh mỹ hoa văn rơi trên giáp trụ xuống đất, thẩm thấu bùn đất.
Đỗ Địch An thấy vậy rút tiễn liên tục, hắn đã chuẩn bị hai mũi tên, mũi tên thứ nhất là tinh thiết mũi tên, mũi tên thứ hai có rót vào thủy ngân, hắn trực tiếp dùng đầu tiễn có thủy ngân nhắm vào mắt con ma ngạc này, vèo một tiếng, mũi tên bay ầm tới.
Phốc một tiếng, mũi tên đâm thủng con mắt nó, Ma Trảo Ngạc thống hào một tiếng, kịch liệt vung vẩy đầu.
Jinny thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đang tập trung vào con Ma Trảo Ngạc thứ ba, nó bị con Ma Trảo Ngạc thứ hai đánh ngã, lúc này lại bò lên truy đuổi tới.
Vèo!
Jinny xoay người chạy vờn quanh gò núi, nàng biết một khi chạy ra khỏi phạm vi gò núi sẽ thoát ly khoảng cách Đỗ Địch An xạ kích, chỉ có thể dựa vào năng lực chém giết của chính mình.
Đỗ Địch An cài mũi tên vào, mũi tên bay nhanh ra.
Oành!
Mũi tên bắn trúng chất sừng phía trên đầu của ma ngạc, thủy ngân trên đầu tiễn cũng không thể đâm thủng xương sọ trên giáp trụ.
Đỗ Địch An liên tục xạ kích.
Bắn từng mũi tên về phía con ma trảo ngạc kia, khi bắn tới lần thứ bảy thì rốt cục có một mũi tên bắn trúng tròng mắt của nó, đau đến mức nó rít gào, nhe răng trợn mắt.
Thấy như vậy, Đỗ Địch An và Jinny mấy người thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên một trận kêu thê lương thảm thiết từ bụi cỏ phía xa truyền đến, nghe thanh âm tựa hồ là ma trảo ngạc gầm rú, Jinny cùng ba người ngẩn ra.
Đỗ Địch An phóng tầm mắt tới chỗ bụi cỏ, bỗng nhiên nghĩ đến mùi bùn đất mình nghe thấy lúc trước, cỗ mùi này rất khác so với những cổ mùi bình thường khác, bên trong nhàn nhạt mùi tanh nồng như là mùi nội tạng mục nát, lúc này lại kết hợp với mùi máu tanh, từ mùi vị kia bay đến có thể xác định được vị trí phát ra cùng một chỗ với bụi cỏ phát ra âm thanh thảm thiết kia.
Sắc mặt Đỗ Địch An thay đổi, đột nhiên nghĩ đến một khả năng —— những con Ma Trảo Ngạc mặc dù là do dã thú tiến hoá nên còn bảo lưu tập tính dã thú, nhưng không thể nghi ngờ chúng hung dữ gấp trăm lần dã thú bình thường, mình lúc trước ở bên bờ dùng mọi cách để khiêu khích nhưng cũng không thể khiến chúng nó tức giận, không phải chúng nó không muốn đuổi bắt con mồi, mà là... Trên bờ có những thứ khác khiến chúng nó sợ sệt.
Mà giờ khắc này thì vật này lại xuất hiện.
Lúc mình dùng hỏa diễm bức những con Ma Trảo Ngạc ra thì vật này cũng lặng lẽ ẩn núp đi ra săn mồi rồi!
Nghĩ đến điểm này, Đỗ Địch An khẽ hít một hơi lạnh, vội vàng nói với Jinny
- Mau lên đây, đừng ở nơi đó!
Jinny phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đỗ Địch An, lông tơ trên sống lưng dựng thẳng lên, vội vàng đi đường vòng bò lên gò núi.
Lúc Jinny bò hướng về gò núi thì Đỗ Địch An đã nhét một viên đạn pháo cuối cùng vào trong đại pháo, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước bụi cỏ, cảm thụ cỗ có chứa cực kì mùi nội tạng mục nát trở nên rất nhạt, chỉ thấy hỗn hợp mùi máu tanh, dần dần trở nên yên lặng, mùi máu tanh nồng nặt triệt để che giấu mùi nội tạng mục nát, cỗ mùi đó bỗng dừng lại tại chỗ không có động tĩnh.
- Chúng đang ăn?
Đỗ Địch An không dám thả lỏng, nhìn chòng chọc phía trước bụi cỏ, tình cờ quét qua ba con Ma Trảo Ngạc bị trọng thương phía dưới, chỉ thấy chúng nó còn đang đau liên tục gầm rú, lung lay thân thể bò về phía gò núi.
- Muốn, muốn động thủ sao?
Lão Kim run rẩy thấp giọng hỏi, hắn chưa từng đối mặt quái vật hung tàn như vậy, lúc đảm nhiệm quang minh kỵ sĩ thì hắn luôn xem thường những Thú Liệp giả du đãng ở ngoài bức tường, không nghĩ đến những Thú Liệp Giả này sinh sống ở địa phương đáng sợ như vậy, cả ngày giao thiệp với những ma vật tàn bạo như vậy.
Đỗ Địch An nhìn chằm chằm phía trước bụi cỏ chậm rãi lắc đầu, bỗng nhiên cảm giác xung quanh có chút yên tĩnh, không khỏi nhanh chóng quét mắt qua ba con Ma Trảo Ngạc phía dưới, nhất thời con ngươi co rụt lại, chỉ thấy ba con Ma Trảo Ngạc chẳng biết lúc nào đã ngừng gào la đau đớn mà tụ tập cùng nhau lạnh run, coi chừng xung quanh trái phải lay động, hoảng sợ nhìn khoảng đất trống hai bên bụi cỏ.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, khó có thể tưởng tượng quái vật khổng lồ như vậy sẽ có tư thái khiếp nhược bất lực như thế.
Điều này làm cho lông tơ toàn thân Đỗ Địch An đều dựng thẳng lên, sởn cả tóc gáy, cảnh giác nhìn bốn phía, bỗng ánh mắt của hắn nhìn đến phương hướng ba giờ phía bên trái thì thoáng nhìn thấy một vật, nhất thời huyết dịch toàn thân gia tốc, chỉ thấy nơi cỏ dại lặng yên không một tiếng động bị đẩy ra một mảnh, bên trong có một con cự vật dài ba mươi mét, thân thể uốn lượn như xà, dưới thân có tứ chi vừa ngắn vừa nhỏ như của Ma Trảo Ngạc ép sát mặt đất mà đi, chỉ là so với Ma Trảo Ngạc thì tứ chi càng thêm sắc bén, móng vuốt rất dài, điều doạ người nhất chính là vật này lại có hai cái đầu!
- Song Đầu Xà Tích!
Đỗ Địch An kinh hoàng, đây chính là sinh vật đẳng cấp hai mươi bảy!
Phải biết, hắn lúc trước cùng Gradly đồng thời săn bắn Hắc Chức giat giả cũng chỉ là đẳng cấp hai mươi sáu, dù cho như vậy cũng làm cho nàng suýt nữa bị thương! Mà thân thủ Gradly so với Kacheeck không hề yếu, thậm chí dù bây giờ thân thể hắn có khỏi hẳn cũng chưa chắc là đối thủ của Gradly, dù sao ở trong ngục giam mấy năm, năng lực chiến đấu cũng giảm không ít.
- Thì ra là vật này, chẳng trách, chẳng trách lại dám đi săn Ma Trảo Ngạc làm thức ăn..
Bàn tay Đỗ Địch An nắm chặt đại pháo nhìn chòng chọc vật ấy.
Lão kim cùng heiba cũng chú ý tới con Song Đàu Xà Tích ẩn núp ở trong bụi cỏ, thân thể dài ba mươi mét uốn lượn trong bụi cỏ như một con tiền sử cự thú khiến cho người chấn động, lão kim sợ đến mức suýt nữa kêu thất thanh.
Ba con Ma Trảo Ngạc phía dưới bất an lùi về sau nhìn chung quanh gầm lên như đang thị uy. Nhưng tiếng gầm này cũng có thể không hẳn là thị uy, cũng có thể là triệu tập đồng bạn.
Đỗ Địch An đứng ở phía trên gò núi, có thể rõ ràng nhìn thấy nhất cử nhất động của Song Đầu Xà Tích, hắn cảm thấy nội tâm vừa căng thẳng vừa sợ sệt, đồng thời lại có một luồng hưng phấn không tên.