← Quay lại trang sách

Chương 306 Hung Ác

Đỗ Địch An đang nghỉ ngơi thì thức tỉnh nghiêng tai lắng nghe.

Răng rắc!

m thanh lanh lảnh càng lúc càng lớn và liên tục vang lên.

Cùng lúc đó, trong huyệt động yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng ma sát vang dội, Đỗ Địch An giật mình, nghe ra kia chính là động tĩnh cắt chém, mà âm thanh vỡ tan trước đó khiến hắn không khỏi nghĩ đến quả trứng lớn phía sau đống xác đã nhìn thấy!

Chẳng lẽ là trứng nở rồi?

Lúc này, trong huyệt động hơi rung lên tựa như Cát Liệt Giả kia đang bò bò, âm thanh vỡ tan kia cũng bỗng nhiên dừng lại. Một lát sau, âm thanh sắc nhọn vang lên, khí tức yếu kém mang đến cảm giác non nớt.

Trong lòng Đỗ Địch An cảm thấy nặng nề, hắn biết rằng mình không hề nghe lầm, hài tử của Cát Liệt Giả xuất thế.

Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt, co rút thân thể sâu hơn.

Lúc này, hắn nghe được âm thanh nhai cùng cắn xé, âm thanh nghiền nuốt từ đống xác ma vật bên cạnh, hẳn là Cát Liệt Giả mới sinh đang ăn uống.

Trong lòng hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề khiến hi vọng hiếm hoi còn sót lại trong lòng hắn cũng chìm xuống, những ma vật bị bắt về này có lẽ không phải là Cát Liệt Giả chuẩn bị cho việc ngủ đông của chính mình, thể chất của nó hoàn toàn không e ngại hắc tuyết quý lạnh giá cùng tai họa.

Hơn nữa, tuy hắc tuyết quý đến, vạn vật đều tiêu điều, hầu hết ma vật đều tiến vào ngủ đông hoặc trốn trong sào huyệt. Nhưng với năng lực của Cát Liệt Giả thì có thể săn được lượng thức ăn dồi dào, nó cũng không cần dự trữ quá sớm.

Đây là sự khác biệt giữa dã thú thông thường với đỉnh ma vật, toàn bộ bên ngoài Cự bích đều là sân săn bắn của nó, hết thảy ma vật cũng có thể là trữ lương của nó!

Những ma vật được bắt về này hiển nhiên là cho con của nó.

Răng rắc, răng rắc.

m thanh nghiềm ngẫm cùng nuốt ừng ực không ngừng vang lên bên tai, từ âm thanh ăn có thể biết được rất khát khao.

Sắc mặt Đỗ Địch An âm trầm, không biết còn bao lâu nữa thì đến lượt mình?

Việc ăn uống kéo dài hơn mười phút liền ngừng lại, sau đó Đỗ Địch An nghe thấy âm thanh kinh thiên địa chấn truyền đến từ mặt đất xung quanh, tựa hồ là đối phương hoạt động sau khi ăn xong.

Đột nhiên, Đỗ Địch An cảm giác mình bị núi thây ma va vào khiến thân thể chính mình nghiêng đi mấy phần, sau đó tiếng va chạm không ngừng xuất hiện, lực đạo mạnh, mỗi một lần núi thây ma lay động buông lỏng đều khiến trong đầu Đỗ Địch An không khỏi hiện ra ghi chép liên quan tới Cát Liệt Giả trên Ma vật đồ sách:

Ấu sinh kỳ của Cát Liệt Giả đẳng cấp là 23, lưỡi dao răng cưa có thể dễ dàng chặt đứt thân thể của ma vật có đẳng cấp 30 trở xuống, tính công kích vô cùng mạnh, hứng thú với việc đi săn nhưng không dùng để ăn.

“Truyền kỳ ma vật…” trong lòng Đỗ Địch An cay đắng, Cát Liệt Giả vừa ra đời hẳn là thuộc về sơ kỳ của ấu sinh kỳ, cho dù đẳng cấp không phải 23 thì cũng gần như vậy, hơn nữa trưởng thành của Cát Liệt Giả sơ kỳ cực nhanh, chu kỳ nửa tháng thì thân thể xương cốt cùng lưỡi dao cũng đã triệt để vững chắc, độ cứng có thể so với sắt thép, lưỡi dao có thể sắc bén hơn cả đao kiếm.

Nói cách khác thì nửa tháng sau, Cát Liệt Giả mới sinh này cũng đã là đẳng cấp 23, hơn nữa dựa vào ưu thế thân thể được trời cao chăm sóc nên dù là ma vật cấp 30 nếu bị nó khắc chế cũng có thể chém giết!

Ấu sinh kỳ đến trưởng thành kỳ, chu kỳ chỉ trong khoảng chừng ba năm, đến trưởng thành kỳ chính là thời kỳ hoàn toàn chín muồi nên sức chiến đấu sẽ đạt tới đỉnh cao, đẳng cấp đi săn là 68! Quét ngang tất cả, đứng ở đỉnh điểm của ma vật! Đánh giá này chỉ là dự phán đưa ra, cũng không phải tuyệt đối chuẩn xác, hoặc cao hoặc thấp nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Cho dù là 68 hay 60 thì đối với Đỗ Địch An đều là sự tồn tại dễ dàng thuấn sát chính mình!

Va chạm kéo dài không lâu, Cát Liệt Giả mới sinh này liền ngừng lại, tựa hộ như mệt mỏi hay chán ngán, thanh âm nghiền ngẫm lại vang lên nhưng không giống như trước, thỉnh thoảng có thể nghe được âm thanh ma sát cùng vách tường, tựa hồ nó mượn vách đá để tôi luyện lưỡi dao sắc của chính mình, khiến lưỡi dao càng thêm bóng loáng.

Đỗ Địch An đột nhiên cảm nhận được sự khác biệt giữa dã thú cùng nhân loại, nhân loại cần thông qua học tập cùng tri thức truyền thừa mới có thể phát huy tác dụng, chỉ cần điểm này cũng thấy nhân loại là kiểu động vật quần cư. Còn dã thú là tính gen di truyền, đặc biệt là ma vật chiến đấu khủng bố như Cát Liệt Giả từ nhỏ đã là thợ săn, dù là dã thú như sói, yêu thích quần cư, nhưng từ nhỏ cũng hiểu được cắn xé.

Hắn yên lặng nằm trong đống thi thể ma vật, có thể là sắp tử vong nhưng lại nghĩ đến những điều mà trước nay chưa từng nghĩ đến, cận kề cái chết dường như bỗng trưởng thành hơn nhiều.

Tiếng ma sát thô ráp kéo dài một lúc liền ngừng, trong huyệt động lại lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.

Sau 7 8 tiếng, âm thanh Cát Liệt Giả ăn uống lại vang lên, có thể nghe được âm thanh ục ục nuốt, như đang thưởng thức một bữa tiệc lớn.

m thanh nghiền ngẫm nhai lần này cách Đỗ Địch An khá gần, hơn nữa âm thanh càng lúc càng gần, dần dần Đỗ Địch An thậm chí còn cảm nhận được động tĩnh những ma vật bên cạnh mình bị cầm lên, điều này khiến trong lòng hắn căng thẳng, bàn tay lặng lẽ sờ về phía chủy thủ chuẩn bị phản kích, coi như mình chết rồi cũng phải để lại cho nó chút vị đắng!

Nhưng âm thanh nghiền ngẫm nhai khi đến bên cạnh hắn thì ngừng lại, tên tiểu tử này tựa hồ đã ăn no, sau đó xoay người rời đi.

Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm nhưng không vui mừng gì, sớm muộn vẫn sẽ đến.

Hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn vào thi thể ma vật, nghiền ngẫm nhai nuốt huyết nhục tanh hôi, tận lực khôi phục một ít thể năng, đến nước này, hắn cũng không để ý trên thi thể có những bệnh độc, phóng xạ hạy những độc tố khác hay không, chỉ cần có thể làm mình khôi phục một ít khí lực, trước khi chết có thể đâm nó một cái thật sâu cũng được rồi, nếu trực tiếp bị độc chết thì cũng an nhàn.

Đúng lúc này.

Thanh âm ma sát vách đá kịch liệt vang lên, mặt đất hơi rung động, đồng thời Đỗ Địch An nghe được tiếng kêu của Cát Liệt Giả mới sinh, tựa hồ tràn ngập hưng phấn.

Đỗ Địch An vừa nghe liền biết Cát Liệt Giả kia đã lên đường rồi, hắn bỗng giật mình, chẳng lẽ Cát Liệt Giả này lại muốn ra ngoài săn mồi?

Nghĩ đến điểm này, trong lòng đang nguội lạnh của hắn hơi hưng phấn lên, lúc trước Cát Liệt Giả kia ngủ say ở động cũng không phải nó mệt mỏi mà là nó có thể dự đoán ra thời gian con mình xuất thế, bởi vậy mới ngủ say chờ đợi trong động, đương nhiên nó sẽ kế tục mà ra ngoài đi săn, dù sao nhu cầu ăn uống của Cát Liệt Giả rất lớn, chỉ dựa vào chút đồ ăn này có thể không đủ cho Cát Liệt Giả mới sinh này cường hóa lưỡi dao sắt của chính mình.

Trong lúc hắn suy đoán, Cát Liệt Giả kia đã ma sát vách đá mà rời khỏi hang động, tiếng kêu non nớt cũng đuổi theo.

Lẽ nào là mang con mình ra ngoài rèn luyện?

Đỗ Địch An không khỏi nổi lên một chút hi vọng, nếu vậy thì hắn cố gắng vẫn còn một tia hi vọng sống tiếp, chỉ cần hang động không bị sụp đổ.

Rất nhanh, tiếng kêu sắc nhọn kia ngừng lại, đồng thời vang lên âm thanh đá tảng lăn.

Đỗ Địch An vừa nổi lên một tia kích động liền lập tức bình phục lại, có chút mất mát, biết rằng mình cả nghĩ quá rồi.

- Nhưng đây là cơ hội hiếm có, chí ít trời cao vẫn nhân từ cho mình một cơ hội công bằng, tranh đấu với con nó tuy vẫn khó tránh khỏi chết….

Khóe miệng Đỗ Địch An lóe lên tia tự giễu.

Rất nhanh, âm thanh đá tảng lăn yên lặng trở lại, đồng thời bên ngoài vang lên chấn động nhẹ, đi đến hướng xa, dần dần nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Lúc này, Đỗ Địch An sát xuống mặt đất, nghe được tiếng ma sát nhẹ kéo trên mặt đất từ hang động phản lại, đáy mắt hắn lóe lên một tia hàn quang nắm lấy cặp chủy thủ.