← Quay lại trang sách

Chương 307 Tử Vong

Hang động đen kịt yên tĩnh này đã trở thành chiến trường săn bắn cuối cùng trong lòng Đỗ Địch An, cho dù kết quả thế nào thì hắn cũng toàn lực ứng phó.

Những tiếng ma sát thô ráp từ xa đến gần, chậm rãi dừng lại trước đống xác ma vật, liêm dao sắt bén cắt trên đống bùn đá của hang động, rất nhanh, một trận lay động truyền đến từ trong đống xác, sau đó là âm thanh nghiền ngẫm nhai nuốt cùng với tiếng xương cốt vang lên, tựa hồ cắn được một khối xương cứng.

Nó bắt đầu học được cách dùng xương cốt của con mồi để tôi luyện răng nhọn của chính mình!

Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu, cực kỳ cẩn thận chuyển động đầu nhìn qua một khoảng trống nhỏ bên cạnh thi thể, lập tức nhìn thấy Cát Liệt Giả nằm rạp trước đống xác ma vật, giờ khắc này đang dùng hai cánh tay đao nhặt xác, cơ thể được phủ bằng các lớp áo giáp cứng như vỏ cua.

Cái này hẳn là đầu của nó.

Trong lòng Đỗ Địch An nhanh chóng suy nghĩ đến nhiều hình ảnh chém giết, làm sao tới gần để đâm chủy thủ vào đầu và đánh gục nó.

Đang lúc này, Cát Liệt Giả đang ăn uống đột nhiên ngừng lại, sau đó chậm rãi xoay người nhìn vào nơi Đỗ Địch An đang ẩn trốn, nó có vẻ do dự, sau hai giây liền từ từ di chuyển lại, tứ chi liêm đao vung lên như khổng tước xòe đuôi làm ra tư thái công kích.

Đỗ Địch An đang ẩn nấp dưới đống thi thể ma vật thất kinh trong lòng, không ngờ Cát Liệt Giả này lại nhạy cảm như vậy, hắn chỉ lặng lẽ nhìn qua liền bị phát giác.

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề khác, nếu tiểu Cát Liệt Giả này có thể nhận ra được sự tồn tại của chính mình thì con Cát Liệt Giả thành niên kia cũng biết đến hắn! Nhưng nó lại không giết đi.

Lẽ nào….. Là để làm đá mài cho con nó?

Đỗ Địch An biết rằng một vài dã thú sẽ vứt bỏ con của mình khi còn sơ kỳ để lịch luyện trong thiên nhiên. Cát Liệt Giả này tuy không làm như vậy, nhưng tựa hồ cũng không có ý che chở cho hài tử của mình.

Từ những chủng loại ma vật bị bắt lại cùng thể chất phức tạp liền có thể nhìn ra điểm này, tỷ như ma vật giống Ma trảo ngạc, cho dù chết rồi nhưng cũng cực kỳ khó gặm, giáp trụ trên người chúng quá mức cứng, một số loài ma vật có kịch độc trên thân nhưng cũng không tránh được việc bị nó săn giết, mục đích đại khái là tìm đồ ăn đến cho ngươi nhưng ăn được hay không thì chính là năng lực của ngươi.

Nghĩ tới những thứ này, Đỗ Địch An chợt phát hiện chính mình có thể sống sót được cũng không phải dựa vào may mắn mà chính là bị Cát Liệt Giả xem như đồ ăn di động để hài tử của mình có thể hoạt động gân cốt trước khi ăn uống.

Lúc trong lòng hắn lóe qua những ý niệm này thì Cát Liệt Giả nhỏ đã tiến lại gần với hình thái chiến đấu, dùng cánh tay liêm đao dài mỏng lên đống thi thể phía trên Đỗ Địch An.

Thi thể ma vật bị liêm đao đâm qua cũng không có bất kỳ chuyển động nào.

Cát Liệt Giả tựa hồ hơi nghi hoặc đưa ra một cánh tay liêm đao thô khác, lưỡi dao hình răng cưa tàn nhẫn chém qua lại khiến thẩm thấu ra dòng máu đen đặc trên đống thi thể cùng mùi mục nát nhàn nhạt, cũng may nhiệt độ bên trong hang động này cực thấp, ẩm ướt râm mát nên thi thể ma vật không bị mục nát nghiêm trọng.

Rất nhanh, đống thi thể ma vật trên Đỗ Địch An cơ hồ bị phân thành hai nửa, vẫn không có động tĩnh.

Cát Liệt Giả ngừng lại, tự nghi ngờ đánh giá.

Sau một chốc, nó dũi ra hai bộ phân sắc bén như hai cái dùi đâm vào bên trong đống thi thể, phốc một tiếng hoàn toàn xuyên qua.

Đỗ Địch An phía dưới cảm giác ngực tê rần, Thú Liệp giả chiến giáp bị đồ vật sắc bén đâm thủng, may là thể hình của Cát Liệt Giả này khá nhỏ nên đâm cũng không sâu, chỉ là vết thương nhẹ.

Đỗ Địch An nắm chặt chủy thủ, cắn răng nhẫn nại.

Cát Liệt Giả rút lại bộ phận sắc bén và nhìn vào thi thể ma vật một cách kỳ lạ. Khi cánh tay nó chuẩn bị đâm tới một bên bỗng một đạo ánh bạc từ bên dưới thi thể bắn mạnh ra.

Cát Liệt Giả giật nảy mình, không ngờ vật chết mà chính mình công kích lại đột nhiên sống lại, dưới sự bất ngờ, cánh tay liêm đao vung xuống phía dưới chém xuống thi thể ma vật, đồng thời đánh bay ánh bạc đầy sát ý xuống đất, chính là chủy thủ của Đỗ Địch An.

Cát Liệt Giả hơi run.

Cùng lúc đó, Đỗ Địch An đột nhiên lướt ra từ dưới thi thể ma vật, nhào tới giẫm đạp lên tấm chắn tạo thành từ cánh tay liêm đao của nó, vươn mình bò đến nơi nó đã ăn uống trước đó.

Hắn âm thầm vui mừng, cũng may mình lựa chọn ném mạnh chủy thủ mà không đánh lén, bằng không giờ khắc này đã bị chém dưới cánh tay nó.

Lúc Đỗ Địch An ôm lấy đầu của Cát Liệt Giả nó cũng đồng thời phát ra tiếng kêu kinh hoảng cùng với vẻ giận dữ. Đỗ Địch An nghe được tiếng kêu của nó nhưng không hề bận tâm, gầm thét dùng toàn bộ sức mạnh vặn đi!

Đối mặt với ma vật toàn thân đều là vũ khí công kích, Đỗ Địch An không biết liêm đao của nó có thể xoay chuyển 180 độ để công kích không, nhưng trực giác mách hắn rằng có thể, đó chính là nguyên nhân mà một khi bị nó phản ứng lại thì chính mình sẽ lập tức bị chém thành từng khối nhỏ, thắng bại quyết định trong nháy mắt này khiến hắn tuôn ra sức mạnh lớn nhất bẻ đi cánh tay này.

Răng rắc!

Trong cơn kinh hoảng phẫn nộ tràn ngập thống khổ, âm thanh cực kỳ chói tai vừa đạt đến cao vút liền im bặt đi, phù phù một tiếng, âm thanh dòng máu tung tóe vang lên, toàn thân Đỗ Địch An đột nhiên nhẹ đi, thân thể bị sức mạnh khổng lồ kéo bay ngược ra ngoài ngã xuống, hắn lăn lộn bảy tám cái và va vào vách đá trên sau hang động, đầu đập trên hòn đát khiến hắn suýt nữa hôn mê tại chỗ.

Hắn cố gắng lắc đầu, dùng chút ý thức hiếm hoi còn sót lại để hắn không được hôn mê, rất nhanh, đầu óc đang vang lên ong ong dần dần ổn định lại, tư duy cùng ý thức lại lần nữa rõ ràng, phản ứng đầu tiên chính là ngẩn đầu nhìn lên liền thấy kết cấu thân thể cực kỳ khủng bố của ma vật, máu tươi từ phía nó liên tục chảy xuống, thân thể không nhúc nhích.

Đỗ Địch An không khỏi cúi đầu nhìn thứ trong tay, là một mô giáp hình tam giác cực kỳ cứng rắn, bên trong là một nhuyễn thịt bị xé rách.

Là đầu của Cát Liệt Giả?

Đã bị chính mình bẻ đi?

Đỗ Địch An kinh ngạc ngồi dưới đất, sau mười mấy giây mới phục hồi tinh thần lại, đồng thời thân thể Cát Liệt Giả mới sinh cũng mất đi cân bằng, chậm rãi ngã xuống bất động.

Đỗ Địch An tin rằng nó không phải đang ngụy trang mà là thật sự đã chết.

Hắn ôm đầu nó, chậm rãi đứng dậy nhìn thấy vị trí bên trong đầu nó liên tục chảy ra một tầng máu đỏ tươi trên mặt đất đen kịt.

- Chết rồi…..

Đỗ Địch An chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, vừa khó tin vừa vui mừng, toàn bộ quá trình đều hoàn thành trong tức khắc, nếu là chiến đấu chính diện thì hắn tuyệt đối không có khả năng chiến thắng đối phương. Khuyết điểm trời sinh cũng không cách nào thay đổi, nhưng may vì bù đắp điểm này nên trời cao mới giao cho nhân loại một bộ não cực kỳ thông tuệ.

Hồi tưởng lại sinh tử trong chớp mắt, Đỗ Địch An nghĩ mà sợ, lại có chút nhiệt huyết sôi trào.

Một lát sau, hắn dần dần khôi phục bình tĩnh, lập tức chạy về hướng cửa động, hắn không xông ra mà cẩn thận quan sát bên ngoài, trong lòng cực kỳ căng thẳng, đây là cơ hội duy nhất trước mắt.

Chỗ hổng!

Chỗ hổng!

Đỗ Địch An nghĩ thầm trong lòng, mắt trợn tròn quan sát khắp nơi.

Rất nhanh, hắn quan sát khắp nơi, trên dưới, trái phải, nhưng không có đủ chỗ hổng cho thân thể mình chen ra, nhất thời chìm vào đáy vực, tứ chi lạnh lẽo.